Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Tĩnh Dật thấy bộ dáng y nhập tâm vào câu chuyện còn liên tục cảm thán vô cùng đáng yêu, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo mũi y, tiếp tục nói: "Thái tông Hoàng đế phát hiện ra, một mực đi tìm hoàng hậu về, vì điều này mà thiếu chút nữa mất đi đế vị. May là cuối cùng cũng tìm được Hoàng hậu, nếu không cũng không có Đại thành như bây giờ. Cũng nhờ vận may của hai người, lúc nhỏ, Thái tông hoàng đế có một người bạn tốt, y thuật rất cao. Nghe nói hắn chế ra được một loại dược có thể làm cho nam tử sinh con, hai người phi thường cao hứng, sau đó không lâu họ cũng hoài thai đứa con đầu lòng."

Hạ Tĩnh Dật dừng một chút, lại nói: "Nhưng Thái tông Hoàng đế không ngờ đến, Hoàng hậu sinh vào giờ tý, vô cùng nguy hiểm, suýt nữa mất đi tính mạng mới có thể hạ sinh Lân nhi. Thái tông Hoàng đế bị kinh hách tột độ, về sau không để cho Hoàng hậu hoài thai nữa, đồng thời sửa lại luật lệ của nam thê, hạn chế việc sử dụng Tống tử dược."

Sư Ngọc Khanh nghe xong chuyện xưa này, cảm thán: "Tình cảm của Thái Tông Hoàng đế đối với Văn nhân đức thuận tôn Hoàng hậu đúng là sâu tựa biển."

Hạ Tĩnh Dật cười nói: "Ta đối với Lan Quân cũng giống như vậy."

Sư Ngọc Khanh cười tươi gật gật đầu, lại hỏi: "Ta đọc qua rất nhiều sách cổ nhưng vẫn chưa từng biết đến việc này, sao Tĩnh Dật lại biết rõ như vậy?"

Hạ Tĩnh Dật đem áo choàng kéo chặt, tránh cho Sư Ngọc Khanh bị gió lạnh thổi đến: "Việc này liên quan đến chuyện tư của Thái tông Hoàng đế, là chuyện tư mật của hoàng gia. Ta biết được chuyện này qua quyển sách chép tay của Thái tông Hoàng đế, bản chép tay này chỉ truyền lại cho Thái tử mà thôi."

Sư Ngọc Khanh hiểu ra : "Thì ra là thế." Lại hiếu kì hỏi: "Vậy trong bản chép tay của Thái tông Hoàng đế còn ghi lại những gì?"

Hạ Tĩnh Dật nói: "Ghi kỹ những mưu lược cùng binh pháp khi người tranh đấu giành thiên hạ, một chút chính sách cùng ý tưởng dùng để cai trị đất nước cùng với một vài việc ân ái của Hoàng đế và Hoàng hậu. Bên trong đó còn có cả chú giải của Hoàng hậu."

"Thái tông Hoàng đế quả là một bậc minh quân."

Hạ Tĩnh Dật gật đầu, "Cả đời ông chinh chiến vô số, tuổi còn trẻ đã giành được giang sơn đến tay, sáng lập nên Đại thành, cơ nghiệp vững chắc. Sự gan dạ cùng lòng dũng cảm này không phải ai cũng có thể sánh được."

Sư Ngọc Khanh tỏ vẻ đồng ý, nói: "Ta cũng biết không ít chiến tích của của Hoàng đế Thái Tông qua sách cổ, thật sự vô cùng anh dũng. Đúng rồi, ngươi nói Hoàng đế Thái Tông không để Hoàng hậu hoài thai hoàng tự nữa, vậy hắn còn có những người con khác sao?"

Hạ Tĩnh Dật lắc đầu: "Không có, chỉ có một người kế thừa đế vị mà thôi. Hoàng đế Thái Tông chỉ độc sủng một mình Văn nhân đức thuận tôn Hoàng hậu, ngoài hoàng hậu ra không nạp thêm bất cứ ai vào hậu cung nữa."

Sư Ngọc Khanh thầm kính nể Hoàng đế Thái Tông biết đối nhân xử thế, y còn đang chìm trong cảm khái, Hạ Tĩnh Dật ở một bên ôn nhu nói: "Ngày sau ta cũng sẽ như thế."

Sư Ngọc Khanh nhịn không được nâng khóe môi lộ ra nụ cười ngọt ngào, cười nói: "Nhưng ngươi không muốn thấy ta trải qua thống khổ khi sinh con, vậy việc kế thừa về sau sẽ như thế nào?"

Hạ Tĩnh Dật mỉm cười hôn hôn lên chóp mũi y, "Đến lúc đó ngươi sẽ biết."

-------------------------------------------------------------

Hôm nay Sư Ngọc Khanh phá lệ dậy rất sớm, lúc mở mắt ra lại không nhìn thấy Hạ Tĩnh Dật. Y xốc xa trướng lên. Châu Đồng vội vàng tiến lên hành lễ, cười nói: "Sao hôm nay điện hạ lại tỉnh sớm như vậy?"

Sư Ngọc Khanh dụi mắt: "Ngủ không được, Tĩnh Dật đâu?"

Châu Đông cười nói: "Thái Tử điện hạ còn đang luyện công trong sân."

Sư Ngọc Khanh sửng sốt, "Luyện công? Sao hôm nay Tĩnh Dật lại hưng trí như vậy?"

Châu Đồng che miệng cười, "Sáng sớm mỗi ngày Thái tử điện hạ đều luyện công, lúc điện hạ ngài thức dậy, Thái tử điện hạ đã luyện xong rồi cho nên ngài mới không biết."

Sư Ngọc Khanh kinh ngạc nói: "Thật sao? Mỗi ngày ta tỉnh dậy đều nhìn thấy Tĩnh Dật ở bên cạnh, thì ra là đã luyện công xong rồi."

Châu Đồng gật đầu, Sư Ngọc Khanh cười cười: "Nếu không phải ngày hôm nay ta dậy sớm, sợ là cũng không bao giờ biết đi."

Châu Đồng nói: "Thái tử điện hạ đã tập võ từ nhỏ, trừ phi trời nổi gió hay mưa, nếu không sáng sớm mỗi ngày đều luyện công. Hôm nay lại luyện kiếm ở trong sân, điện hạ có muốn đi nhìn thử không?"

Sư Ngọc Khanh vừa nghe liền xốc chăn đứng lên, hưng phấn nói: "Ta chưa bao giờ thấy Tĩnh Dật luyện kiếm, nhất định phải đi xem thử mới được."

Châu Đồng gật gật đầu, nhìn bộ dáng vội vội vàng vàng của y, nhẹ giọng khuyên: "Điện hạ, ngài chậm một chút, để nô tỳ hầu ngài thay y phục."

Châu Đồng giúp Sư Ngọc Khanh mặc quần áo tử tế, buộc lại tóc, mang ngọc quan lên cho y. Thu Chỉ vừa vặn mang nước vào hầu y rửa mặt.

Sư Ngọc Khanh bước ra khỏi cửa điện đi vào trong sân viện liền nhìn thấy Hạ Tĩnh Dật tay cầm một thanh ngân kiếm, thân kiếm thẳng đứng, kiếm phong lưu loát lóe ngân quang, động tác liền mạch nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, đôi khi lại sắc bén dứt khoát như tia chớp.

Sư Ngọc Khanh say mê nhìn Hạ Tĩnh Dật luyện kiếm đến không chớp mắt, mặc dù không hiểu võ thuật nhưng nhìn thân ảnh hắn xuyên qua xuyên lại dễ dàng như đang dạo chơi thường ngày khiến y cảm thấy những động tác đó vô cùng tuyệt vời lại vừa tao nhã.

Sư Ngọc Khanh xem đến tận hứng, lại không biết Hạ Tĩnh Dật đã sớm chú ý tới sự hiện hữu của y, khóe miệng Hạ Tĩnh Dật gợi lên một chút ý cười, cố ý thể hiện toàn bộ kiếm pháp đến mức hoàn hảo nhất.

Kiếm pháp của hắn huyền diệu, tinh xảo, lại mang theo khí thế cực đại khiến Sư Ngọc Khanh rung động đến mức há to miệng, không tự giác đưa tay lên chắn. Hạ Tĩnh Dật thu hồi kiếm, dừng lại vận khí rồi xoay người nhìn về chỗ Sư Ngọc Khanh đứng không xa, mỉm cười với y, bước đến.

Thị vệ đứng ở một bên tiến lên tiếp nhận kiếm trong tay hắn. Hạ Tĩnh Dật nhìn chằm chằm đôi mắt sáng long lanh của Sư Ngọc Khanh, bước đến cạnh y, dùng mu bàn tay vuốt vuốt hai má non mềm của y, "Sao hôm nay lại dậy sớm như vậy? Ngủ nhiều quá sao?"

Sư Ngọc Khanh vừa mới xem hắn luyện kiếm xong có chút hưng phấn, nở nụ cười: "Nếu không phải hôm nay dậy sớm như vậy, làm sao có thể thấy được một màn kiếm pháp như vậy đâu?"

Hạ Tĩnh Dật ôn nhu nhìn hắn, "Ngươi hiểu kiếm pháp sao?"

Sư Ngọc Khanh lắc đầu, "Sao ta hiểu kiếm pháp được, nhưng mà ta nhìn ra được, kiếm pháp của Tĩnh Dật vô cùng lợi hại."

Hạ Tĩnh Dật cong môi, điểm điểm chóp mũi y, "Sao ngươi lại biết?"

Sư Ngọc Khanh sờ mũi cười cười, "Tất nhiên là ta biết rồi."

Hạ Tĩnh Dật vươn tay nắm lấy tay Ngọc Khanh,"Tay ngươi có chút lạnh, mới sáng sớm đã đứng ở chỗ này, có lạnh lắm không? Sao không mặc thêm áo khoác vào?" Hắn vừa dứt lời liền liếc nhìn sang ba người Châu Đồng, Thu Chỉ và Lục Phúc đứng bên cạnh. Ba người thầm kinh hãi, âm thầm trách cứ bản thân không lo lắng chu toàn, sao có thể quên chuẩn bị áo choàng cho Thái tử phi.

Ba người cuối thấp đầu, không dám nhìn Hạ Tĩnh Dật, Sư Ngọc Khanh vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường, cười nói: "Không lạnh! Ta vừa nghe nói Tĩnh Dật đang luyện kiếm, liền vội vội vàng vàng đi đến đây, đến Châu Đồng Thu Chỉ cũng không ngăn được ta đâu."

Mấy người Châu Đồng đứng bên cạnh nghe thấy lời này liền cảm động, dù không biết Sư Ngọc Khanh là cố ý hay vô ý, nhưng lời nói này đã giải vây cho các nàng.

Hạ Tĩnh Dật ôn nhu nói: "Nếu như thế, lần sau phải mang áo choàng đầy đủ rồi mới được ra ngoài."

Sư Ngọc Khanh lắc lắc nắm tay của hai người, giọng nói tràn đầy ý lấy lòng: "Đã biết, Tĩnh Dật vừa mới luyện kiếm xong có đói bụng không, chúng ta vào dùng bữa sáng đi."

Hạ Tĩnh Dật gật gật đầu đồng ý, nắm tay Sư Ngọc Khanh đi vào trong điện.

Dùng xong bữa sáng, Hạ Tĩnh Dật mang Sư Ngọc Khanh đến đánh cúc tràng*, như hắn đã nói lúc trước, cho Sư Ngọc Khanh đi xem đánh cúc.

*Đánh cúc tràng: giống như sân đấu bóng ở mình (:cúc,là bóng da hay cầu)

Đánh cúc tràng được xây ở phía bắc Phượng Nghi điện, cách mã tràng cũng không xa lắm. Hạ Tĩnh Dật mang Sư Ngọc Khanh lên khán phòng, Sư Ngọc Khanh nhìn sân đấu, xa xa là hai cầu môn bằng gỗ cao khoảng một trượng, chia ra hai bên sân.

Những người chơi giỏi trong Thiên Lang vệ chia làm hai đội, ngồi trên lưng ngựa xếp thành hàng chỉnh tề, đợi lệnh khai cầu của Hạ Tĩnh Dật.

Sư Ngọc Khanh nhìn quanh bốn phía, thấy bên cạnh cầu môn để khoảng hai mươi tư lá cờ, hiếu kì hỏi: "Tĩnh Dật, lá cờ kia dùng để làm gì?"

Hạ Tĩnh Dật đặt tay lên thắt lưng y, trả lời: "Lan Quân có thấy khung cờ trống ở phía dưới kia không?"

Sư Ngọc Khanh nhìn theo hướng ngón tay của hắn, gật gật đầu, Hạ Tĩnh Dật nói: "Ai đánh được bóng vào cầu môn, được một điểm. Người ta sẽ cắm lên khung cờ của đội người đó một lá cờ, biểu thị cho một bàn thắng. Cuối cùng, đội nào được nhiều cờ hơn sẽ thắng."

Sư Ngọc Khanh tỏ vẻ đã hiểu gật gật đầu, Hạ Tĩnh Dật thấy tràng đấu đã chuẩn bị xong, quay sang nói với Sư Ngọc Khanh: "Trận đấu bắt đầu bây giờ có được không."

Sư Ngọc Khanh vội gật đầu đồng ý. Hạ Tĩnh Dật phất phất tay phát lệnh khai cầu, hơn năm mặt trống ở phía sau cầu môn hai bên nhất thời vang lên âm thanh, thủ lĩnh Thiên Lang vệ đi vào giữa sân phát cầu.

Người chơi hai đội đều mang y phục đặc biệt, tay áo bó sát, chân cũng mang giày bó màu đen, đầu quấn khăn, tay trái nắm dây cương, tay phải nắm gậy có đầu hình bán nguyệt, vừa giục ngựa vừa vung gậy, chạy trên sân truyền cầu.

Cờ màu hai bên bay phấp phới, trống trận vang vang từng đợt. Thực lực hai đội đều nhau, giằng co qua lại, sau một nén nhang vẫn chưa có quả bóng nào lọt vào cầu môn. Sư Ngọc Khanh lần đầu xem đấu bóng, nhìn trận đấu kịch liệt đang diễn ra trên sân, vô cùng khẩn trương theo dõi, tay không tự giác được xiết chặt đặt trước ngực, thỉnh thoảng còn bình luận vài câu: "Quả bóng vừa rồi thật là tiếc quá, rõ ràng đã đến cửa cầu môn rồi mà."

Hạ Tĩnh Dật thấy y xem hết sức chuyên chú, cảm thấy vô cùng đáng yêu, thỉnh thoảng uy y ăn một ít điểm tâm, nhắc nhở y uống trà, ghé vào tai y chỉ cho y thấy một ít kỹ xảo mà Thiên Lang vệ sử dụng trong trận đấu.

Sư Ngọc Khanh một bên chăm chú nghe hắn nói, hai mắt vẫn gắt gao nhìn trận đấu đang diễn ra trên sân, sợ bỏ qua một khoảng khắc quan trọng nào đó.

Cung nhân và Thiên Lang vệ đứng canh hai bên bị một mặt ôn nhu cùng yêu chiều này của Thái tử dọa, vô cùng khiếp sợ cúi thấp đầu, cố gắng xem như tất cả trước mắt chỉ là ảo giác.

----------------------------------

Vâng, đến đây là hết quà rồi, không cần kéo thêm đâu, các nàng cũng đã biết rõ độ lười của ta ╮(╯▽╰)╭ 

A... Khoang đã nào, kéo tiếp nhá, chúng ta cùng đến với chuyên mục tâm tình cuối năm    \(^ω^)/ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net