Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bệ hạ, Huệ phi nương nương đang ở bên ngoài điện cầu kiến."

Thành Anh Tông buông tấu chương xuống, ngẩng đầu nhìn Từ Đình Lộc một cái rồi thu hồi tầm mắt, trầm mặc trong chốc lát mới nhàn nhạt nói: "Để nàng vào đi."

Từ Đình Lộc cung kính khom người lĩnh mệnh lui ra cho truyền Huệ phi, vừa dứt lời, rất nhanh liền thấy bóng dáng Huệ phi uyển chuyển bước vào trong điện. Dáng người thước tha chậm rãi đi đến trước mặt Thành Anh Tông, kiều mị nở nụ cười nhún người hành lễ: "Tham kiến bệ hạ."

Thành Anh Tông ngước mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt cười một tiếng: "Đứng lên đi."

Huệ phi đứng lên, tay giơ nhẹ một cái, Hỉ Thước đứng phía sau nàng liền đem hộp đựng thức ăn đưa đến. Huệ phi nhân lấy hộp thức ăn, nhẹ nhàng đi đến trước án của Thành Anh Tông, đem hộp thức ăn mở ra, trong đó là một chén thang đậu xanh bách hợp thơm ngào ngạt, "Bệ hạ, đây là thang đậu xanh bách hợp do thiếp thân tự tay chưng, có tác dụng giải nhiệt."

Thành Anh Tông khẽ nâng khóe miệng thành một nụ cười, buông tấu chương xuống liếc nhìn Huệ phi nói: "Làm phiền Huệ phi rồi."

Huệ phi nhu mì cười một tiếng, "Sao bệ hạ lại nói vậy chứ, thần thiếp phận nữ nhi, không thể phân ưu thay bệ hạ chuyện quốc sự, chỉ có thể làm những món ăn nho nhỏ này để bày tỏ tâm ý mà thôi."

Thành Anh Tông nhìn chén thang đậu xanh trước mắt cười yếu ớt nói: "Huệ phi giúp đỡ Hoàng hậu đem lục cung dàn xếp thỏa đáng cũng đã thay trẫm phân ưu rồi."

Huệ phi rũ mắt, trong mắt lóe tinh quang, ôn nhu mở miệng nói: "Dĩ nhiên thần thiếp phải tận tâm phụ tá Hoàng hậu nương nương, chẳng qua gần đây có một chuyện khiến thần thiếp mỗi lần nhớ đến đều lo lắng bất an."

Thành Anh Tông vươn tay khẽ gãy chuỗi hạt châu, nhìn nàng nhíu chặt mi tâm, hỏi: "Chuyện gì? Nói cho trẫm nghe một chút?"

"Vâng, bệ hạ." Huệ phi cuối đầu, vẻ mặt đầy lo âu, ôn nhu cất tiếng: "Cũng không có gì mới lạ, gần đây trong cung truyền tai nhau chuyện về cái chết của Thuần Mỹ nhân, thần thiếp càng cảm thấy ấm ức thay Hoàng hậu."

Thành Anh Tông vẫn tiếp tục gảy chuỗi hạt châu trong tay, thần sắc không thay đổi, nhàn nhạt nói: "Tiếp tục."

"Lẽ ra ta không nên nói ra, Hoàng hậu nương nương âm thầm xử trí Thầm Mỹ nhân là việc phải làm, thế nhưng bây giờ người trong cung đều sôi nổi bàn tán rằng nương nương vì ghen tị nhan sắc trẻ đẹp của Thuần Mỹ nhân mà tàn nhẫn xuống tay xử tử nàng trong cung. Người khác không rõ sự tình, nhưng ta lại biết rõ nguyên nhân." Nàng vừa nói vừa thận trọng quan sát sắc mặt của Thành Anh Tông, vẻ mặt xấu hổ nói: "Đều là do đứa bé Minh Thành kia không hiểu chuyện, mắc phải một sai lầm đáng trách như vậy, thiếp thân cũng không dám xin tha cho nó, nhưng lại khiến Hoàng hậu chịu ủy khuất bị mọi người trong xung chỉ trích, trong lòng thiếp khó mà an tâm."

Huệ phi nói xong đáy mắt trở nên ửng đỏ, vẻ mặt tràn đầy áy náy lo lắng, bộ dạng đáng thương khiến người khác nhìn cũng không đành lòng.

Thành Anh Tông hạ thấp hai hàng lông mày, sắc mặt bình thản, ánh mắt xuất thần nhìn chằm chằm một nơi nào đó, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.

Hai mắt Huệ phi liếc trộm sắc mặt Thành Anh Tông, thấy thần sắc ông vẫn bình thường, nhìn không ra hờn giận, nhất thời không nắm chắc được tâm tư của ông. Nàng âm thầm cân nhắc lời nói, lời đã đến bên môi lại bị Thành Anh Tông cắt đứt: "Quả thật là ủy khuất Hoàng hậu, trẫm nhìn cũng vô cùng không đành lòng."

Huệ phi vội nói: "Còn không phải sao, thiếp vừa nghĩ đến danh tiếng xấu xí như vậy lại gán lên trên người Hoàng hậu nương nương, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái."

"Huống chi..." Thành Anh Tông vừa nói hai tròng mắt khẽ nâng lên nhìn về phía Huệ phi "Cái chết của Thuần Mỹ nhân cũng không phải do Hoàng hậu làm."

Huệ phi vẻ mặt nghi ngờ không rõ hỏi: "Ý bệ hạ là Thuần Mỹ nhân không phải do Hoàng hậu xử tử? Nhưng Thuần Mỹ nhân chết ở trong Trường Nhạc cung của Hoàng hậu, thần thiếp còn tưởng rằng Hoàng hậu theo lệ xử trí Thuần Mỹ nhân."

Thành Anh Tông vẫn nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử trong vắt như nước hồ thu của nàng, im lặng đợi nàng nói xong mới nói: "Hoàng hậu nhân từ, thấy Thuần Mỹ nhân tuổi còn nhỏ, không nỡ ra tay nhẫn tâm, chỉ muốn đem nàng biếm lãnh cung, không ngờ ngay đêm đó Thuần Mỹ nhân bị người ta hạ độc đến chết trong Trường Nhạc cung, sáng hôm sau liền có lời đồn lan truyền khắp hậu cung."

Thành Anh Tông dừng một chút, đôi con ngươi bình thản chợt lóe lên vẻ sắc bén,: "Không biết là người nào lại to gan đến như vậy, dám ra tay ở trong cung của Hoàng hậu."

Huệ phi nghe xong hai mắt liền trợn to, mặt đầy kinh ngạc nói: "Lại có chuyện như vậy xảy ra sao! Thiếp ngược lại còn không biết gì, vậy càng ủy khuất Hoàng hậu hơn nữa."

Thành Anh Tông nheo hai mắt, lại nhìn chằm chằm vào Huệ phi nói: "Ngươi thật sự không biết?"

Huệ phi ngẩn ra, hai tròng mắt chớp chớp liền ngập hơi nước, vẻ mặt kinh ngạc không dám tin nói: "Chẳng lẽ.. bệ hạ hoài nghi ta?!!"

Thành Anh Tông mặt không cảm xúc chỉ trầm mặc nhìn nàng, hai mắt Huệ phi liền ửng đỏ "Bệ hạ nghi ngờ thiếp, thiếp không có lời gì để nói, cũng là do trước kia thiếp làm quá nhiều điều không đúng. Nhưng xin bệ hạ minh xét, chuyện này thật sự không phải do thiếp gây ra."

Huệ phi dùng khăn tay xoa xoa khóe mắt, một tay ôm ngực, bộ dáng khiến người ta không nhịn được xót thương. Thành Anh Tông nhìn nàng thương tâm, âm thầm nghi hoặc: Chẳng lẽ thật sự không phải do Huệ phi gây ra?

Thành Anh tông suy nghĩ một chút, cầm tay nàng, mở miệng nói: "Huệ phi đừng thương tâm, không phải là trẫm nghi ngờ ngươi, chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một chút."

Huệ phi lau lau hai gò má trần đầy nước mắt, thấp mi nói: "Bệ hạ chỉ thuận tiện hỏi một chút, nhưng lại khiến thần thiếp vô cùng thương tâm, nhưng thần thiếp cũng không dám oán bệ hạ, đều do trước kia thần thiếp phạm quá nhiều sai lầm khiến bệ hạ không tin tưởng, thần thiếp cũng không còn gì để nói."

Nhìn bộ dạng ủy khuất lại chỉ dám nhận nhịn của Huệ phi khiến đáy lòng Thành Anh Tông mềm nhũn ba phần, "Là trẫm không tốt, chẳng qua vì chuyện này có chút kỳ lạ, lại liên quan đến mặt mũi hoàng thất nên khiến trẫm không nhịn được đa nghi thôi."

Huệ phi nhu thuận gật đầu một cái: "Thiếp thân hiểu rõ."

Thành Anh Tông vỗ vỗ tay nàng, "Ngươi hiểu thì tốt rồi."

Huệ phi lau khô nước mắt, mềm nhẹ nói: "Thiếp không cảm thấy ủy khuất, nhưng lại thấy thương xót Hoàng hậu nương nương bị gán oan tiếng xấu."

Thành Anh Tông nhớ đến Hoàng hậu cũng đau lòng, thở dài nói: "Vậy chuyện này Huệ phi nói xem phải giải quyết như thế nào mới ổn thỏa?"

Huệ phi hé môi, ôn nhu nói: "Theo thiếp thấy, phải bắt được kẻ đã hạ độc kia để rửa oan cho Hoàng hậu nương nương, ở trong cung của nương nương lại có kẻ dám to gan như vậy hại người, phải bắt được càng sớm càng tốt. Một ngày người này còn chưa bị diệt trừ, Hoàng hậu nương nương phải chịu thêm một ngày không yên ổn."

Lời này của Huệ phi nói đến tâm sự trong lòng của Thành Anh Tông, ông ngồi thẳng lưng, "Người này chưa bị xử lí đúng thật là đại họa, nhưng hoàng hậu đã điều tra mấy ngày nay vẫn không có tiến triển gì mới."

Huệ phi nói: "Hoàng hậu tấm lòng nhân hậu, cung nhân trong Trường Nhạc cung đều là người của nương nương, không nỡ xuống tay xử lí, lỡ như Hoàng hậu nhất thời nhân từ nương tay, đem người thả ra cũng không biết chừng."

Thành Anh Tông gật đầu một cái, Huệ phi tiếp tục: "Lỡ như Hoàng hậu không cẩn thận đem người thả đi, cuối cùng người phải chịu nguy hiểm rình rập chính là nương nương, thiếp thân cẩn thận suy nghĩ một hồi vẫn thấy vô cùng lo lắng."

Thành Anh Tông hơi nheo mắt lại: "Ý của Huệ phi là?"

Mi tâm Huệ phi nhíu lại: "Thần thiếp nguyện thay Hoàng hậu nương nương phân ưu, đem hung thủ tra ra, để bảo vệ an nguy của nương nương."

Thành Anh Tông nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng không giống như đang giả bộ, nhưng trong lòng vẫn có băn khoăn, Huệ phi vội cao giọng nói: "Bệ hạ,nếu hung thủ kia vẫn còn ở bên người Hoàng hậu một ngày, an nguy của nương nương vẫn bị đe dọa, chẳng lẽ bệ hạ nhẫn tâm không nhìn đến sao?"

Thành Anh Tông bị nàng nói trúng tâm sự, ông luôn cảm thấy ông nợ Hoàng hậu rất nhiều, lúc này lời Huệ phi nói ra khiến ông để tâm, trầm tư hồi lâu, nghĩ đến hiện tại Hạ Tĩnh Dật đang ở hành cung, trong cung lại không có người nào có thể tin tưởng được, liền đáp ứng: "Vậy thì cứ theo ý Huệ phi mà làm, nhớ kỹ phải nhanh chóng bắt được hung thủ."

Huệ phi vội đứng dậy nhún* người, ôn nhu nói: "Thiếp tuân chỉ, nhất định không sẽ không phụ lòng bệ hạ, chẳng qua là thiếp thân vẫn còn một việc khẩn cầu bệ hạ đáp ứng."

*Chữ nhún này là một kiểu hạ người hành lễ như mấy bà phi tần trong phim cổ trang TQ ấy nhưng mà vẫn không biết dùng từ gì hay hơn để thay(=_=)

Thành Anh Tông nâng tròng mắt, nhìn nàng: "Chuyện gì?"

Huệ phi nói: "Thỉnh hoàng thượng ban cho thiếp một thánh chỉ, nếu không có, thiếp muốn làm việc gì cũng khó, lỡ như Hoàng hậu nương nương nhân từ không cho thiếp thẩm tra nô tỳ, không thể bắt được hung thủ, mọi dụng tâm của thiếp đều uổng phí.

Thành Anh Tông hơi nhíu mi tâm, hiển nhiên là có chút do dự. Huệ phi chỉ rũ mắt lẳng lặng ngồi ở một bên không nói gì nữa. Thành ANh Tông liếc mắt nhìn dáng vẻ nhu thuận của nàng, tính cách ngang ngược khi trước đã không còn nữa, do dự nói: "Mọi việc làm trong cung của Hoàng hậu đều phải cẩn thận, không được làm phiền đến nàng."

Huệ phi nhu thuận gật đầu một cái: "Dạ, thiếp sẽ cẩn thận."

Thành Anh Tông nghe được lời cam đoan của nàng cũng thả lỏng tâm tình, nói: "Vậy mọi việc cứ theo Huệ phi mà làm."

Huệ phi cúi đầu cung kính hành lễ, đáp lại: "Vâng." Thành Anh Tông gật đầu một cái nhưng lại không thấy được ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt nàng.

-----------------------------------------------

Rin: Chưa thấy ai nghi ngờ mà hỏi thẳng là "có phải do mi làm không?" (O_O)                           chẳng lẽ bả sẽ khóc lóc nhận tội "Vâng, do thiếp làm, thiếp hối hận quá~" huống chi đây còn là tử tội =^=.

A~ ngủ ngon, ngoi lên đăng truyện xong mị đi ngủ luôn đây (OvO)/~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net