Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạ Minh Phong cùng Hạ Tĩnh Dật chậm rãi đi đến Tử Thần cung, Hạ Tĩnh Dật vừa mới xuống kiệu liền thấy một đám người Lúc Phúc, Châu Đồng đang vây quanh Sư Ngọc Khanh ngăn cản y đi tiếp, còn liên tục khuyên nhủ y.

Hạ Tĩnh Dật thấy mi tâm Sư Ngọc Khanh nhíu chặt, vẻ mặt đầy lo lắng, vội vàng đi nhanh lên mấy bước, hỏi: "Làm sao vậy?"

Đám người Lục Phúc đang lo khuyên ngăn Sư Ngọc Khanh không được, không ngăn được y, nhìn thấy Hạ Tĩnh Dật đi tới, một đám đều thở phào nhẹ nhõm: "Thái tử điện hạ."

Hạ Tĩnh Dật gật đầu một cái, cho bọn họ đứng lên, vẻ mặt Sư Ngọc Khanh không vui nhìn Hạ Tĩnh Dật. Hắn sững sốt một chút, tiến lên ôm lấy y, ôn nhu nói: "Sao lại mất hứng rồi? Lúc nãy vẫn còn tốt lắm mà."

Sư Ngọc Khanh cau mày nhìn Hạ Tĩnh Dật, hỏi: "Tĩnh Dật, có phải tỷ tỷ của ta xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"

Mắt phượng của Hạ Tĩnh Dật quét nhìn đám người Lục Phúc vài lần, bọn họ vội cúi đầu xuống, hận không thể chôn đầu vào ngực.

Nội tâm Sư Ngọc Khanh hoảng loạn, kéo vạt áo của hắn, vội la lên: "Ngươi đừng có nhìn bọn họ, là ta buộc bọn họ nói ra. Ngươi mau trả lời ta, tỷ tỷ của ta làm sao rồi?"

Hạ Tĩnh Dật cuối đầu xuống, nắm lấy tay y, nói: "Có ta ở đây, sao có thể để tỷ tỷ ngươi gặp chuyện gì chứ. Tỷ tỷ ngươi không sao hết, vẫn sống rất tốt ở trong cung của mẫu hậu."

Sư Ngọc Khanh nghe xong, tâm trạng tốt hơn không ít, nhưng mi tâm vẫn nhíu lại như cũ: "Tỷ tỷ xảy ra chuyện lướn như vậy, tại sao Tĩnh Dật lại không nói cho ta biết."

Hạ Tĩnh Dật thấy y thật sự tức giận, trong lòng cũng trở nên luống cuống, càng thêm ôn nhu giải thích: "Ta chỉ sợ nói ra sẽ khiến Lan Quân phiền lòng."

Sư Ngọc Khanh nghe lời này, trong lòng lại tốt hơn một chút, nhưng vẫn còn một chút khó chịu, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ ta gặp chuyện, ta thân là đệ đệ không thể thay tỷ ấy giải quyết sẽ khiến ta lo lắng không an lòng, nhưng nếu ngay cả tỷ ấy gặp chuyện ta cũng không hay biết, trong lòng ta càng khó chịu hơn như thế."

Hạ Tĩnh Dật vỗ vỗ lưng y, cẩn thận dỗ dành: "Là ta sai, lần sau ta không dám giấu gạt Lan Quân nữa, Lan Quân đừng nóng giận."

Hạ Minh Phong đứng phía sau hai người nhìn hắn ôn nhu dỗ dành, bộ dáng kia hắn chưa bao giờ có trước đây, vô cùng hiếm thấy. Khóe miệng không tự chủ cong lên, dùng cây quạt trong tay khó khăn che lấp ý cười.

Đám người Lục Phúc đứng ở phía sau đối với tình cảnh này đã nhìn nhiều thành quen, chỉ dám cúi đầu kiềm lại nụ cười.

Hắn vừa vuốt vuốt vừa mềm giọng dỗ dành Sư Ngọc Khanh cả buổi mới khiến tâm trạng y tốt lên, "Ta biết Tĩnh Dật sợ ta lo lắng phiền lòng, tâm ý của Tĩnh Dật ta hiểu rõ, nhưng dù sau ta vẫn là nam tử, có một số việc ta vẫn cần phải gánh vác."

Hạ Tĩnh Dật cười nói: "Chỉ một lần này thôi không có lần sau, sau này trước khi vi phu làm việc gì đều thương lượng cùng Lan Quân."

Sư Ngọc Khanh nghe lời hắn cam đoan, sắc mặt trở nên hòa hoãn hơn, Hạ Tĩnh Dật lúc nào cũng tự mình gánh vác hết tất cả mọi việc, không đồng ý cho y phiền não dù chỉ một giây. Sư Ngọc Khanh hiểu rõ tâm ý của hắn, nhưng y càng hy vọng Hạ Tĩnh Dật cũng hiểu được tâm ý của y đối với hắn cũng như vậy.

Hạ Tĩnh Dật thấy y hít một hơi thật sâu, sắc mặt hơi hòa hoãn, thở phào nhẹ nhõm, đưa tay xoa xoa mi tâm của y, "Tức giận sao?"

Sư Ngọc Khanh im lặng bình tĩnh tâm tình, nhẹ giọng nói: "Ta không có tức giận, chỉ là, ta không muốn Tĩnh Dật luôn có chuyện giấu ta. Ta đã thành hôn cùng Tĩnh Dật, cho dù có xảy ra bất kì chuyện gì, ta cũng tình nguyện đảm đương vì Tĩnh Dật."

Mấy lời này của Sư Ngọc Khanh khiến đáy lòng Hạ Tĩnh Dật trở nên ấm áp, mắt phượng chứa đầy nhu tình lăng lăng nhìn Sư Ngọc Khanh, gật đầu một cái nói: "Được."

Hạ Minh Phong canh đúng thời điểm đi lên trước, ho nhẹ một tiếng. Sư Ngọc Khanh sững sốt, lúc này mới chú ý phía sau Hạ Tĩnh Dật có nhiều thêm một người.

Y nghiêng người nhìn phía sau Hạ Tĩnh Dật, lông mày nhấc lên có chút kinh ngạc nói: "Sao Nhị ca lại ở nơi này?"

Lúc này, Hạ Tĩnh Dật mới nhớ đến Hạ Minh Phong, thầm nghĩ: Là do mình sơ suất, mấy lời lúc nãy cùng Lan Quân thân mật nói nhỏ chắc là đã bị hắn nghe hết, còn không biết hắn chuẩn bị cười nhạo mình như thế nào đi.

Khóe miệng mi mắt Hạ Minh Phong đều lộ ra ý cười, lắc lắc cây quạt, tiến lên chắp tay với Sư Ngọc Khanh: "Thái tử phi."

Sư Ngọc Khanh vội vàng ngăn lại, "Nhị ca sao lại khách sáo như vậy, tuổi huynh lớn hơn ta, gọi ta Ngọc Khanh là được rồi."

Hạ Minh Phong ung dung cười một tiếng, cũng không từ chối, gật gật đầu: "Vậy cũng tốt."

Hạ Tĩnh Dật bị hắn nhìn đến, trong lòng hơi xấu hổ, mất tự nhiên "Hừ" một tiếng, thu hồi nhu tình mật ý lúc nãy, bày ra vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc như ngày thường. Hạ Minh Phong buồn cười nhìn hắn, dùng cây quạt đánh nhẹ một cái lên cánh tay Hạ Tĩnh Dật, "Ngươi còn giả bộ cái gì, mới vừa rồi ta đã thấy rõ ràng."

Hạ Tĩnh Dật sửng sốt, sắc mặt càng không dễ nhìn, Hạ Minh Phong không để ý đến hai mắt đang híp lại của hắn đang phóng ánh mắt mất hứng lên người mình, vẫn cùng Sư Ngọc Khanh trò chuyện: "Nghe nói hai người các ngươi vừa đến Hành cung về, Ngọc Khanh ở đó chơi có vui không?"

Nhắc tới quãng thời gian vui vẻ ở Hành cung cùng với Hạ Tĩnh Dật, trên mặt Sư Ngọc Khanh lộ ra nụ cười hạnh phúc, gật đầu một cái, "Tạ ơn Nhị ca quan tâm, mọi thứ rất tốt, bên trong hành cung của Tĩnh Dật có rất nhiều trò vui mới lạ, vô cùng thú vị, ngày nào đó mời Nhị ca cùng đi một chuyến được không?"

Hạ Minh Phong cười cười khoát tay một cái, "Hành cung của Thái tử không phải là nơi mà người bình thường có thể vào, chỉ có người vô cùng quan trọng trong lòng của hắn mới có phúc phần hưởng thụ, ta đây làm Nhị ca không dám đến làm phiền."

Lời này của Hạ Minh Phong rõ ràng là đang trêu ghẹo hai người, nhưng lời này quả thật nói đến trong lòng của Sư Ngọc Khanh, Hạ Tĩnh Dật đã đợi y lâu như thế nào, y biết rõ, nhưng nghĩ đến điểm này, y ngẩng đầu nhìn Hạ Tĩnh Dật một chút, cười cười, "Nhị ca nói đùa rồi."

Hạ Minh Phong gật đầu một cái, Hạ Tĩnh Dật ho nhẹ, "Hiếm khi Nhị ca đến đây một lần, đừng đứng hoài trong sân viện trò chuyện, vào điện rồi hãy nói."

Hạ Minh Phong cười, "Lời này của Thái tử là trách ta không đến đây thường xuyên đi? Chỉ sợ Nhị ca tới nhiều, điện hạ lại chê ta phiền."

Sư Ngọc Khanh biết rõ hai người đang trêu chọc lẫn nhau, khẽ mỉm cười một cái, đi theo bên cạnh Hạ Tĩnh Dật vào trong chính điện.

Đám người Duẫn Đông Hải, Lục Phúc lo chuẩn bị tra nước, Hạ Tĩnh Dật ngồi xuống trước án*, Sư Ngọc Khanh ngồi bên cạnh. Hạ Minh Phong ngồi ở phía dưới, nâng chung trà lên đặt ở chóp mũi, hương trà quanh quẩn trong khứu giác của hắn.

*Án: bàn dài, để các văn kiện, thường là nơi làm việc.

Hạ Minh Phong nhắm mắt hít sâu một hơi, rồi mới cảm khái mở mắt: "Trà này thật thơm, đồ trong điện của Thái tử điện hạ quả thật là đồ tốt."

Hạ Tĩnh Dật cười một tiếng, "Nếu huynh thích, thì cứ lấy đi, ta biết Nhị ca sẽ thích loại trà có hương thơm đậm đà nên mới đặc biệt lấy ra cho huynh thưởng thức."

Hạ Minh Phong nhấc hai hàng lông mày, cười nói: "Nếu vậy thì phiền Thái tử quan tâm rồi."

Hạ Tĩnh Dật nhàn nhạt cười một tiếng, khoát khoát tay, nhấp một hớp trà: "Không ngại, dù sao ta và Lan Quân đều không thích vị trà này."

Hạ Minh Phong sững sốt một chút, lắc đầu cười một tiếng, "Đây mới là bản chất thật sự của Thái tử a."

Hai người cười nói một lúc, Hạ Tĩnh Dật nói: "Nhị ca, hôm nay mời huynh đến là có chuyện muốn hỏi Nhị Ca một chút."

Hạ Minh Phong buông chung trà xuống, gật gật đầu nói: "Chuyện gì?"

Hạ Tĩnh Dật nói: "Nhị ca có nhớ là huynh từng đưa đến đây một khối ngọc như ý có tác dụng giúp Lan Quân ngủ ngon hơn không?"

Vẻ mặt Hạ Minh Phong lộ vẻ nghi hoặc, gật đầu nói: "Nhớ rõ, có chuyện gì sao?"

Hạ Tĩnh Dật phất phất tay, Duẫn Đông Hải đi vào trong nội điện, đem ngọc như ý đến cung kính đặt xuống bên cạnh Hạ Minh Phong., rồi lại lui ra ngoài.

Hạ Minh Phong không hiểu nhìn động tác của hắn, tròng mắt liếc nhìn ngọc như ý đặt bên cạnh, nhìn trái nhìn phải một lần rồi mới nhìn về phía Hạ Tĩnh Dật, vẻ mặt tỏ vẻ không hiểu ý của hắn là gì.

Hạ Tĩnh Dật rũ mi mắt xuống, lại ngước mắt nhìn hắn: "Nhị ca có biết bên trong ngọc như ý kia có tẩm độc?"

Hai mắt Hạ Minh Phong chợt trợn to, ngồi thẳng người, vẻ mặt hết sức kinh ngạc, "Ta không biết! Ngọc như ý kia sau khi được Thứ sử Trịnh Châu đưa đến vẫn luôn được ta bảo quản ở trong phủ. Trong phủ ta có đồ vật quý hiếm, tất nhiên cũng có người được ta tin tưởng đến trông giữ, sao có thể xuất hiện loại chuyện này?!"

Mắt phượng của Hạ Tĩnh Dật khẽ di chuyển, khiến người khác không nhìn ra được vẻ khác lạ trong đôi mắt của hắn, hắn nhàn nhạt cười một tiếng, "Nhị ca đừng vội, ta tất nhiên biết rõ tính tình của huynh, nhất định sẽ không cố ý hại ta và Lan Quân. Nhưng những người khác muốn lợi dụng Nhị ca mà làm, Nhị ca có hiểu được không?"

Hạ Minh Phong nghe lời này, lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, ngón tay có tiết tấu gõ nhẹ lên mặt án, đây là cử chỉ trong vô thức của hắn khi hắn đang suy nghĩ, hắn chậm rãi gật đầu một cái, "Ta biết, là Nhị ca sơ sót, sau khi trở về nhất định phải điều tra rõ, cho Thái tử một câu trả lời."

Hạ Tĩnh Dật nói: "Ta và Lan Quân tất nhiên không tin được chuyện Nhị ca sẽ tổn thương ta và Lan Quân, cho nên hôm nay mới mở lòng, thẳng thắn đem chuyện này báo cho Nhị ca biết. Trên ngọc như ý này có mùi thơm, Nhị ca có thể từ mùi thơm này mà tra ra."

Tuy Hạ Tĩnh Dật nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại mấu chốt quan trọng, không nói cho Nhị ca biết mình đã tra ra được chuyện này có liên quan đến quản gia Đồ Lỗ trong phủ hắn.

Hạ Minh Phong cau mày gật đầu một cái: "Thái tử yên tâm, Nhị ca hiểu được dụng tâm của ngươi, nhất định sẽ không để cho người khác ly gián tình cảm huynh đệ giữa hai chúng ta."

Hạ Tĩnh Dật khẽ mỉm cười, "Nhị ca hiểu được là tốt rồi."

Mi tâm Hạ Minh Phong hơi giãn ra, "Vậy ngọc như ý này Nhị ca liền đem về phủ, cho người cẩn thận điều tra, nhất định phải tìm ra hung thủ, cho Thái tử và Ngọc Khanh một cái công đạo."

Hạ Tĩnh Dật gật đầu một cái: "Làm phiền Nhị ca."

Hạ Minh Phong khoát khoát tay nói không dám. Sư Ngọc Khanh ngồi một bên âm thầm gật gật đầu, tán thưởng tình huynh đệ của hai người quả nhiên vô cùng hòa thuận. Ngày đó mình chọn nói ra chân tướng, quả thật là quyết định sáng suốt. Trong lòng âm thầm tán thưởng Hạ Tĩnh Dật thẳng thắn và Hạ Minh Phong dựa vào tình hình để ứng đối. Quân tử thẳng thắn vô tư, tình cảm giữa hai huynh đệ, cứ trong sáng vô tư như vậy, khó bị tiểu nhân ly gián.

Trong lòng Sư Ngọc Khanh đã nhận định tình cảm huynh đệ giữa hai người vô cùng tốt đẹp, đối với Hạ Minh Phong trở nên coi trọng hơn mấy phần.

------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net