Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sư Kiều Hoàng thoáng sửng sốt rồi mới hiểu ý, vội lắc đầu, "Không phải."

Đáy mắt Hoàng hậu lộ ra một chút thất vọng, bà vẫn một mực mong chờ bụng của Sư Ngọc Khanh có thể có tin tốt, nhưng lúc này trong lòng vẫn đang lo lắng cho tình trạng của y hơn, bà nâng mắt nghi ngờ liếc sang Huệ phi, chỉ thấy nàng ta vươn cổ nhìn có vẻ cũng không biết có chuyện gì xảy ra.

Hoàng hậu lại liếc nhìn y trà kia, lắc đầu một cái xua đi hiềm nghi trong tim, chuyện vừa rồi mọi người đều thấy rõ, Huệ phi cũng chưa từng mở nắp trà ra, Sư Ngọc Khanh còn chưa uống qua nước trà.

Sư Kiều Hoàng giúp y thuận thuận ngực, Sư Ngọc Khanh dường như cảm thấy tốt lên một chút, hít sâu mấy cái, nói với Hoàng hậu: "Khiến mẫu hậu nhọc lòng rồi, có thể là con bị cảm lạnh một chút, trong dạ dày có chút khó chịu nên mới có chút buồn nôn."

Hoàng hậu gật đầu một cái, nhưng vẫn hết sức lo lắng nhìn y, nói với Sư Kiều Hoàng: "Nếu đã như vậy thì mau đỡ đệ đệ con vào trong điện của ta nghỉ ngơi một chút đi, con nhớ kiểm tra kĩ lại ch y một lần, đợi y khá hơn một chút thì cho người đi báo cho Thái tử đến đón Ngọc Khanh về."

Sư Kiều Hoàng cúi người hành lễ sau đó đỡ Sư Ngọc Khanh vào trong điện, trước khi đi Sư Ngọc Khanh nhìn Huệ phi một cái, nhàn nhạt nói: "Trà của Huệ phi ta uống không được rồi, nhưng trong lòng ta đã không còn so đo chuyện một roi kia, mong Huệ phi đừng nhắc lại nữa, chuyện quá khứ vẫn nên để nó trôi qua đi mới phải."

Huệ phi còn chưa đoán ra thâm ý trong lời nói của y, chưa kịp mở miệng, Sư Ngọc Khanh đã được đỡ vào trong màn châu, vòng qua bình phòng đã không thấy bóng người.

Hoàng hậu nhìn Huệ phi, lạnh giọng: "Ta có chút mệt mỏi, mời Huệ phi trở về đi thôi."

Huệ phi gật đầu một cái hạ người hành lễ, nhu thuận xưng "dạ", thoáng nâng mí mắt nhìn đến ly trà bị Sư Ngọc Khanh đặt xuống trên chiếc kỉ bên cạnh Hoàng hậu kìa, đáy mắt nổi lên ám quang không rõ, xoay người nhìn Hỷ thước một cái rồi được nàng đỡ ra khỏi Cung Trường Nhạc.

Sư Ngọc Khanh được Sư Kiều Hoàng đỡ vào bên trong điện ngồi lên trên tháp, uống ly nước Sư Kiều Hoàng đưa cho, nghiêng người dựa vào gối mềm trên tháp rồi nói với một đám nữ quan đang đứng bên cạnh: "Các cô cô cũng đi làm việc đi, chỗ này có tỷ tỷ ta là được rồi."

Mọi người vội vàng cúi người hành lễ, hạ mi mắt cung thuận lui ra, Sư Ngọc Khanh liếc nhìn bên ngoài bình phong, thấy không có người theo đến liền ngồi ngay ngắn lại.

Sư Kiều Hoàng có chút không hiểu nhìn y, vừa muốn nói để y nằm nghỉ ngơi cho khỏe, Sư Ngọc Khanh đã kéo tay nàng qua, ghé vào tai nàng nhỏ giọng nói: "Tỷ, trong nước trà có độc."

Sư Kiều Hoàng cả kinh, thầm nghĩ: Chuyện này là thế nào? Nước trà này là do ta tự mình châm, vốn cũng không có gì bất thường mà.

Sư Ngọc Khanh lại nói: "Trong ly trà Huệ phi đưa cho ta có thoang thoảng mùi hương khác trộn chung với trà, ta nhớ mang máng mùi này tỷ đã dạy ta cách phân biệt qua rồi, là độc không có sai."

Sư Kiều Hoàng càng kinh hãi, vội nói: "Lúc nãy tại sao đệ lại không nói ra."

Sư Ngọc Khanh nói: "Trà này là do tỷ châm cho Huệ phi, nếu như ta nói ra nhất định sẽ dẫn đến phiền toái cho tỷ."

Sư Kiều Hoàng ngồi bên cạnh y khẽ thở dài: "Là đệ nghĩ chu toàn, cũng do ta nóng vội đến hồ đồ, nhưng ly trà này là do ta tự mình châm, cũng không có qua tay người khác, cuối cùng là bị người khác xuống tay lúc nào chứ?"

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói với Sư Ngọc Khanh: "Ngươi đi theo ta ra ngoài nói rõ ràng chuyện này với Hoàng hậu nương nương, ta còn đang muốn tra một chút đến tốt cùng là loại độc nào."

Sư Ngọc Khanh gật đầu một cái, hai người vừa đứng lên muốn đi ra ngoài, lại thấy Hoàng hậu đã được Tô Cẩm đỡ vào trong điện, "Ngọc Khanh, con không sao chứ, con đứa nhỏ này sao còn không chịu nằm xuống nghỉ ngơi?"

Hai người vội đứng lên, Sư Ngọc Khanh đi đến đỡ Hoàng hậu ngồi lên tháp, Hoàng hậu không hiểu nhìn y: "Con khá hơn chút nào không? Sắc mặt so với lúc nãy cũng đỡ hơn nhiều rồi này."

Sư Ngọc Khanh cung kính gật đầu một cái, đem chuyện ly trà nói cho Hoàng hậu, "Mẫu hậu, lúc nãy ở tình thế cấp bách con mới giả bệnh, đã để cho mẫu hậu lo lắng rồi, xin mẫu hậu trách tội."

Hoàng hậu cùng Tô Cẩm nghe xong cũng kinh hãi không kém, Hoàng hậu nghe Sư Ngọc Khanh nói vậy liền vỗ vỗ tay y, "Ngọc Khanh đừng nói như vậy, cũng nhờ có con cơ trí, nếu không Huệ phi nhất định sẽ mượn cơ hội vu oan cho tỷ tỷ con cố ý hạ độc nàng ta, chuyện kia càng khó giải quyết hơn rồi."

Trong mắt Sư Ngọc Khanh hiện lên vẻ lo âu, "Con cũng là vì lo lắng chuyện này."

Sư Kiều Hoàng bưng ly trà đi vào, nhíu nhíu mi tâm ngửi mùi trong chén trà, lúc này nước trà đã lạnh, mùi kìa càng rõ ràng, Sư Kiều Hoàng nghiêm túc gật đầu một cái, "Quả thật như lời Ngọc Khanh nói, trong nước trà này có độc, nếu vừa rồi Ngọc Khanh thật sự uống ly trà này vào, chỉ sợ không quá ba canh giờ liền trúng độc mà chết."

Hoàng hậu kinh hãi trong lòng, sắc mặt đại biến vỗ vỗ tay Sư Ngọc Khanh, "Cũng may con ta cơ trí, nếu không hậu quả kia thật không thể tưởng tượng được."

Bà cẩn thận ngẫm nghĩ lại một hồi, có chút không hiểu nói: "Vừa nãy Huệ phi vẫn luôn đứng trước mặt mọi người, nàng ta cũng chưa động tay vào ly trà này, lúc nàng dâng trà ta cũng cẩn thận quan sát, nàng ta không có cơ hội ra tay, độc này đến cuối cùng làm sao mà hạ được cơ chứ."

Tô Cẩm cũng có cùng ý nghĩ gật đầu nói: "Đúng vậy, nô tỳ vẫn luôn nhìn chằm chằm Huệ phi, nàng ta còn chưa từng mở ra nắp trà, độc này không phải do nàng ta hạ."

Sư Kiều Hoàng cũng nghi hoặc không chịu được, "Trà này là do con tự mình châm, xưa nay chén trà trong cung nương nương đều là do con cùng với Tô cô cô tự mình kiểm tra, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì, độc này cuối cùng là hạ xuống như thế nào? Xuống tay lúc nào cơ chứ?"

Mọi người bị vây ở chuyện thời cơ hạ độc lúc nào, liền vội vàng nhớ lại tình cảnh lúc nãy, Sư Ngọc Khanh trầm ngâm nói :"Ta nhớ mang máng lúc nãy theo sau Huệ phi vào trong điện còn có một nữ quan, nhưng lúc Huệ phi và mẫu hậu nói chuyện, ta lại không nhìn thấy nữ quan kia nữa."

Một lời này của hắn làm cho Hoàng hậu giật mình trong lòng, "Ta nói chả trách hôm nay Huệ phi lại đến gần trước mặt ta để nói chuyện như vậy, hóa ra là vì..."

Lời còn chưa dứt, Sư Kiều Hoàng cùng Tô Cẩm liền hiểu ra, Sư Kiều Hoàng nói: "Huệ phi cố ý ngăn trở tầm mắt của Hoàng hậu và Ngọc Khanh, lại cố tình bày ra dáng vẻ kia thu hút sự chú ý của mọi người, cũng là vì che dấu động thái hạ độc của Hỉ Thước."

Hoàng hậu gật đầu một cái, "Ta còn lấy làm lạ, nàng ta trước giờ tâm cao khí ngạo, hôm nay lại địu thấp như vậy hạ giọng bồi tội với vãn bối, thì ra là vì chuyện này."

Hoàng hậu khẽ lắc đầu, "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, người này đã mục nát từ trong xương, đời này sợ là không cứu nổi nữa rồi."

Sư Kiều Hoàng híp mắt lại, phẫn hận nói: "Lần trước nàng ta đánh Ngọc Khanh một roi còn ngại không đủ? Hôm nay còn muốn đem y độc chết, thật đúng là kỳ tâm đáng chết*."

Hoàng hậu cười lạnh một tiếng: "Tất nhiên là sẽ không để nàng ta được toại nguyện."

Bà xoay sang nhìn Sư Ngọc Khanh, vừa đau lòng vừa lo lắng, lồng ngực hơi phập phồng nói: "Là mẫu hậu không tốt, không nên để cho con uống ly trà kia mới phải, nếu như con thật sự có mệnh hệ nào, ta làm sao ăn nói với Tĩnh Dật." Dứt lời liền nhớ đến Hạ Tĩnh Dật, đáy mắt nhanh chóng đỏ bừng, đáy lòng vẫn nghĩ mà sợ, nàng dưỡng dục Hạ Tĩnh Dật nhiều năm như vậy, cũng hiểu rõ tính hắn, nếu Sư Ngọc Khanh thật sự có bắt trắc, chỉ sợ Hạ Tĩnh Dật sẽ chịu không nổi.

Sư Ngọc Khanh thấy Hoàng hậu lộ ra thần sắc áy náy đến sắp rơi lệ, vội vàng trấn an: "Mẫu hậu ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, chuyện lúc nãy Huệ phi mang tư thái như vậy mà đến, cho dù mẫu hậu không nói, ta cũng sẽ nhận lấy chén trà. Lại nói thủ đoạn Huệ phi cay độc, phòng bị cẩn thận, mẫu hậu làm sao có thể đoán ra được nữ quan của nàng ta dám hạ độc ở trước mặt mọi người cơ chứ."

Sư Ngọc Khanh vừa nói đạo lý vừa ôn nhu trấn an Hoàng hậu, mới có thể khuyên bà tốt lên một chút, Hạ Tĩnh Dật vừa vào trong điện liền nhìn thấy tình cảnh này.

"Mẫu hậu làm sao vậy?" Hạ Tĩnh Dật nhìn đáy mắt đỏ ửng của Hoàng hậu, quan tâm hỏi han.

Sư Ngọc Khanh còn chưa mở miệng, Hoàng hậu đã đem chuyện ly trà có độc cùng mánh khóe nói rõ ràng cho Hạ Tĩnh Dật nghe, Sư Ngọc Khanh nhìn khuôn mặt hắn ngày càng âm trầm băng lãnh mím chặt môi.

Con ngươi sâu thẳm của Hạ Tĩnh Dật ánh lên phẫn nộ mãnh liệt, hắn càng tức giận khuôn mặt lại càng trở nên lãnh tĩnh, mặt lạnh như băng nhìn ly trà kia nói: "Là ly trà này?"

Sư Kiều Hoàng gật đầu nói: "Đúng vậy."

Hạ Tĩnh Dật lạnh lùng gật đầu một cái không lên tiếng, Sư Ngọc Khanh nhìn biểu tình lãnh khốc kia của hắn, đáy lòng chợt lo lắng, tiến lên khẽ gọi: "Tĩnh Dật."

Hạ Tĩnh Dật quay đầu nhìn thần sắc lo lắng của y, đồng tử hạ xuống, âm thầm hít sâu một hơi, khóe miệng hơi lộ ra ý cười, "Ta không sao, Lan Quân."

Sư Ngọc Khanh nhìn sắc mặt hắn đã có chút hòa hoãn, thoáng yên tâm. Hạ Tĩnh Dật đi đến ngồi bên cạnh Hoàng hậu, hai người cùng Hoàng hậu nói chuyện thân thiết một hồi rồi mới cùng nhau trở về Cung Tử Thần.

Mấy ngày sau, hạp cung đều truyền nhau một tin: Chưởng sự nữ quan Hỉ Thước trong cung của Huệ phi đa hành bất nghĩa* bị trời phạt chết thảm, thất khiếu chảy máu thắt cổ trong tẩm điện của Huệ phi, thi thể bị treo phiêu phiêu đãng đãng trước giường của Huệ phi một đêm, sáng sớm ngày thứ hai Huệ phi rời giường mới bị phát hiện. Huệ phi sợ đến ngất xỉu tại chỗ, về sau liền kéo theo một thân bệnh nặng, Thành Anh Tông lấy lí do Huệ phi bị âm khí nhập thể nên cần phải tĩnh dưỡng, hạ lệnh bất kì ai cũng không được tiến vào quấy rầy, lại một lần nữa đem Huệ phi giam ở trong Cung Hòa Hợp.

*đa hành bất nghĩa - thành ngữ hoàn chỉnh: Đa hành bất nghĩa tất tự tễ - 多行不义必自毙: ý chỉ người làm nhiều chuyện xấu (chuyện bất nghĩa) ắt tự diệt.

Trong Cung Hòa Hợp, Huệ phi thức tỉnh trong cơn ác mộng, nàng ta chật vật ngồi dậy liếc nhìn bên ngoài màn sa, sợ hãi nắm chặt chăn, mặt không ngừng kêu khóc nói: "Đừng tới đây! Đừng tới đây! Hỉ Thước, ngươi và ta chủ tớ một phe, ngươi chết rồi không cần phải đến ám ta."

Mấy nữ quan đứng một bên liền đi đến vén lên rèm sa khuyên nhủ: "Nương nương! nương nương! Người làm sao vậy?!"

Huệ phi hoảng sợ cào cào tóc, kêu khóc không ngừng, đợi nữ quan đi đốt nến lên, trong phòng phủ đầy ánh sáng mới may ra khá hơn được một chút.

Có người ở bên cạnh mới khiến trong lòng Huệ phi thoáng thả lỏng, kể từ đêm đó trở đi, nàng ta kêu khóc dọn ra thiên điện trước kia, đến ở điện bên cạnh, nhưng vẫn bị ác mộng quấn thân như cũ, cả đêm ngủ không ngon giấc. Vừa nhắm mắt ngủ liền mơ thấy sáng sớm hôm đó, Hỉ Thước trợn to con ngươi, lè lưỡi, thất khiếu chảy máu gắt gáo nhìn chằm chằm mình, thi thể bị treo lên phiêu đãng trong không trung, nàng ta khiếp sợ đến ngày càng trở nên tiều tụy.

Nàng sợ nhất là có người có thể lén vào tẩm cung của nàng ta, trong khi nàng không hay biết đem người thân tín bên cạnh nàng giết chết, động tác giả thần giả quỷ, thiếu chút nữa Huệ phi cũng đã tin vào lời đồn đãi Hỉ Thước là bị oan hồn lấy mạng.

Nhưng trong lòng nàng ta vẫn biết chuyện này là một tay Hạ Tĩnh Dật làm nên, chỉ có hắn mới có năng lực này, Huệ phi không biết hắn làm sao mà làm được nhưng cũng không có chứng cứ vạch trần hắn với Thành Anh Tông, chỉ có thể phẫn hận cắn chặt răng.

Thành Anh Tông không đến thăm nàng, chỉ tăng thêm canh phòng, trong cung ai cũng cho là nàng bị trúng tà, người người tránh còn không kịp, Hòa Hợp cung xa hoa trước kia của nàng ta nay đã sắp bị biến thành lãnh cung.

"Hạ Tĩnh Dật! Nguyên Ngọc Hoa! Ta hận các ngươi! Ta hận các ngươi!" Trong màn đêm ở hậu cung sâu thẳm lạnh như băng, Huệ phi bị ác mộng dày vò mỗi đêm tựa như muốn nổi điên gào lên tên của Hạ Tĩnh Dật và Hoàng hậu để giải tỏa nỗi phẫn hận trong lòng.

Mà ở Cung Tử Thần và trong Cung Trường Nhạc bên kia, Hạ Tĩnh Dật cùng Sư Ngọc Khanh, Hoàng hậu cùng Thành Anh Tông vẫn đang an giấc, một đêm mộng đẹp.

---------------------------------------



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net