🍃 16 🍃

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương Duy Minh ngồi ở ghế lái nhìn bảo vệ đóng cổng trường lại, buổi phát thanh sáng dài đằng đẵng trong khuôn viên trường, tức giận ôm lấy cánh tay. Hơn mười phút ông đã năn nỉ ỉ ôi, nói hết lời, Chương Lâm vẫn không chịu ôm cặp sách bước vào cổng trường. Ông vỗ tay lái giận dữ nói "Tổ tiên của tôi, con muốn thế nào?"

Chương Lâm thu mình, im lặng ngồi ở ghế sau.

Chương Duy Minh tức giận đến mức không nhịn được muốn kéo đứa con ra khỏi xe đá nó vào cổng trường, cuối cùng đành phải nghiến răng kiềm lại. Khi mới biết chuyện Chương lâm gây ra cái hoạ này, ông tá hỏa rất muốn về nhà đánh một trận tơi bời, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên người con trai, ông đã bỏ cuộc buông tay, thay vào đó ông nghĩ sẽ mắng cậu một trận nên thân. Thế nhưng kết quả Chương Lâm bị bệnh nặng, nóng sốt mê man liên tục một tuần, có hai ba ngày sốt đến không ăn không uống gì đã làm vợ chồng ông sợ đến mức không dám mắng chửi, thậm chí một lời nói nặng ông cũng không dám nói ra.

Chương Duy Minh nén giận khởi động xe, quay đầu chạy về nhà. Chương Lâm cúi đầu đi theo ba vào nhà, Lâm Du vừa làm xong việc nhà đang đứng trước gương thoa son chuẩn bị đi làm, bà rất ngạc nhiên "Con không đi học à?"

Chương Duy Minh quăng chìa khóa xe lên sô pha, tức giận nói "Em hỏi nó đó."

Chương Lâm ôm cặp sách ngồi xuống ghế, chán nản nói "Con không muốn học ở Trường A này nữa."

Lâm Du mới thoa một nửa son môi, mang đôi môi đang nữa trắng nõn nữa đỏ mọng ngồi xuống bên cạnh "Tại sao?"

"Con ..." Chương Lâm nhất thời không nói nên lời, cậu đập mạnh cặp sách một cái đùng xuống bên cạnh, hét lên "Con không còn mặt mũi nào mà đi gặp người ta! Tên con được viết sáng chói ở cổng trường, cả trên thông báo sáng hàng ngày cũng được đưa vào. Toàn trường đều biết chuyện của con, đều cười nhạo, khinh bỉ con. Bây giờ con chỉ muốn chuyển trường. Phải làm thế nào mới có thể chuyển trường?"

"Con đáng đời!" Sau khi Chương Duy Minh buột miệng nói xong, liền thấy Lâm Du nháy mắt với mình, sau đó lập tức nghẹn xuống những lời muốn nói tiếp, ngồi xuống bên cạnh cậu, thở dài nói "Con bây giờ cảm thấy quá xấu hổ, tại sao lại làm ra chuyện như vậy ?"

"Con biết mình đã sai rồi mà." Chương Lâm đau lòng đến mức nghẹn ngào "Nếu như bị chém đầu thì chỉ đầu lìa khỏi cổ thôi. Chẳng lẻ con đáng bị lăng trì xử tử sao?"

Lâm Du vỗ vỗ vào gáy cậu an ủi, nhẹ giọng nói "Là con làm sai trước. Như ba con nói, nếu như con đã làm sai phải bị trừng phạt. Kỳ thực những chuyện thế này bọn họ chỉ bàn tán vài ngày cũng từ từ phai nhạt."

"Con không phải không chấp nhận." Chương Lâm trầm mặc cúi đầu "Nhưng con không thể chịu nổi cách trừng phạt này. Con không thể chịu được người khác chỉ chỉ trỏ trỏ".

"Trên đời này không phải cái gì cũng theo ý con." Chương Duy Minh vỗ mạnh xuống ghế sô pha "Hơn nữa, con không học ở trường A con muốn học ở đâu? Ngoại trừ Trường A trong thị chỉ còn mấy trường nghề, con muốn học sao?"

Chương Lâm cúi đầu không nói gì.

Lâm Du đã cố gắng hết sức thuyết phục hồi lâu nhưng không có kết quả, Chương Lâm chết sống vẫn không chịu bước vào cổng Trường A. Hai vợ chồng nhìn nhau không dám cưỡng bức cậu quá tàn nhẫn đành mặt mủ mày ê cùng vào phòng ngủ bàn bạc.

"Hay là, cứ chuyển nó đến trường khác đi, chuyển đi nơi khác. Chỉ sợ lớp 12 rồi hồ sơ chuyển trường chắc khó" Chương Duy Minh đầu hàng, vò đầu bứt tóc, buồn bã nói.

"Xoay xở đi. Nếu không được thì cứ cho nó học dự thính. Bằng không làm sao bây giờ, nếu cứ ép nó đi học, lở nó thật sự bị bắt nạt thì sao? Rồi nó không chịu học thì sao?" Lâm Du vừa nói vừa lấy ra điện thoại "Để em coi trong đám bạn bè của em có ai có thể giúp đỡ được mình không."

"Vậy để anh gọi cho Thầy Chu "Chương Duy Minh thở dài, lấy điện thoại "Anh đã nói với Thầy Chu hôm nay sẻ quay lại lớp."

Điện thoại đổ chuông ba tiếng, Chu Khắc Quân bắt máy. Chương Duy Minh cười nói với anh về tình trạng của Chương Lâm, cuối cùng u sầu bổ sung "Thầy Chu, đứa bé này từ nhỏ da mặt đã rất mỏng nên chúng tôi không đành lòng ép buộc nó quá. Trong thời gian qua tôi đã làm phiền thầy quá nhiều. Hiệu Trưởng cũng đã nói rất nhiều lời tốt, chỉ trách nó không hiểu chuyện. Chúng tôi thực sự xin lỗi. "

Chu Khắc Quân ở đầu dây bên kia lên tiếng "Ồ, là vậy à!" Do dự một lúc, anh lại nói "Nhưng nếu em ấy chuyển đến nơi khác thì thủ tục cũng phiền phức lắm, không biết thời gian phải mất bao lâu. Với môi trường hoàn toàn xa lạ em ấy chưa chắc thích ứng được. Năm nay em ấy đã là học sinh lớp 12, vẫn nên tập trung vào kỳ thi đại học đi. Nếu như anh tin tưởng tôi, chủ nhật tuần này đưa em ấy đến nhà tôi, tôi thử khuyên em ấy coi sao!"

Như hạn hán gặp mưa rào, sau khi cúp máy, Chương Duy Minh quay sang Lâm Du nói với một hy vọng cuối cùng "Hay để thầy Chu thử khuyên nhủ nó xem sao, anh cảm thấy Chương Lâm rất phục thầy ấy."

"Được! Được!" Lâm Du suy nghĩ một chút liền không yên lòng nắm chặt cánh tay Chương Duy Minh "Vậy anh phải nói với thầy ấy, khuyên thì khuyên, không cho đánh nó."

"Nói cái gì nói, đánh chết được nó sao?" Chương Duy Minh buồn bực phất tay áo đứng lên "Em nghĩ ai cũng giống hai chúng ta cung phụng chiều chuộng tiểu tổ tông sao?"

🔹🔹🔹


Chín giờ sáng ngày Chủ nhật, Chương Duy Minh và Lâm Du cùng đưa cậu đến trước cổng nhà Chu Khắc Quân. Chương Lâm buồn bả ngồi ở ghế sau "Thầy Chu sao lại tìm con? Thầy ấy không còn là giáo viên chủ nhiệm của con nữa a."

Chương Duy Minh mở khóa xe, ra hiệu cho cậu ta xuống xe "Thầy giáo muốn gặp con liền đi gặp, chút lễ phép này cũng không biết sao?"

Chương Lâm trợn mắt nhìn trời, chậm rãi rời khỏi xe. Lâm Du hạ cửa kính xe ngăn cậu lại "Thầy ấy sẽ không đánh con? Nếu thầy ta lại đánh con, con liền..."

Chương Lâm không nhịn được cười "Không có việc gì sao thầy lại đánh con chứ, hơn nữa con cũng không có trêu chọc đến thầy ấy." Mặt cậu xấu hổ đỏ lên, cười cười rồi đẩy cửa xe đóng lại "Được rồi, ba mẹ về nhà đi."

Lâm Du vẫn không an tâm hạ cửa kính xe xuống lần nữa, không khỏi lo lắng nhìn theo bóng lưng cậu lớn tiếng dặn dò "Tiểu Lâm ! Đừng trêu chọc để rơi vào tay thầy ta nha!"

"Biết rồi!" Chương Lâm cũng lớn tiếng trả lời lại, ôm bàn tay trái vẫn còn nẹp gổ nhanh bước vào toà nhà chung cư nhỏ trước mặt. Vào tháng bảy, thời tiết ngày một nóng hơn, Chương Lâm leo lên tầng bốn, trên lưng đã lấm tấm mồ hôi. Cậu do dự đứng trước cửa nhà Chu Khắc Quân một lúc mới đưa tay gõ nhẹ. Trong phòng lập tức vang lên tiếng sủa của Cầu Cầu, sau vài tiếng bước chân bịch bịch, trong cửa lú ra đầu nhỏ của một cô bé, đôi mắt đen láy nhìn cậu "Anh muốn tìm ai?"

Chương Lâm đoán đây chắc là con gái của Thầy Chu, cậu mỉm cười ân cần với cô bé "Anh muốn tìm ..." Cậu muốn nói muốn tìm ba của em, nhưng sau khi nghĩ lại cậu đổi thành "Anh muốn gặp Thầy Chu. "

Cô bé "Ồ!"Một tiếng, cúi xuống vỗ vỗ lên đầu Cầu Cầu "Cầu Cầu! Đi kêu ba ba!" Rồi đẩy cửa ra, cười rạng rỡ với cậu "Anh, anh vào đi!"

Chương Lâm bước vào, không được tự nhiên lắm đứng trên thảm ở cửa. Cô bé không hề sợ người lạ, đứng chắp tay sau lưng nhìn cậu "Anh là học sinh của ba ba?" Cô bé có vẻ nhớ lại "Em dường như dường như đã gặp anh ở đâu đó."

Chương Lâm đang suy nghĩ làm thế nào để giao tiếp với một cô bé năm sáu tuổi đây. Cửa thư phòng vừa mở ra, Cầu cầu lủng lẳng đuôi chạy ra trước, theo sau là một Chu Khắc Quân sảng khoái, miệng mỉm cười "Tới rồi thì vào đi!"

Cô bé bất ngờ hét lên "Aaa!" làm cho Chương Lâm giật nảy mình, cô bé đầy phấn khích chạy lại nắm lấy tay Chu Khắc Quân "Ba ba! Ba! Đây là anh mà tối hôm đó đã đưa cho con một cây đũa thần và quả quýt trên hành lang đó !"

Chương Lâm chợt nhớ về chuyện xảy ra đã rất lâu, đó là lần đầu tiên Thầy Chu đánh cậu sau đó đưa cho cậu một cây đũa thần cùng với vài trái quýt coi như dỗ dành cậu. Và cậu tức khắc đưa cho một cô bé đang chạy ngang qua hành lang. Mặt Chương Lâm tức khắc hồng hồng lên "Đúng! Đúng a!..."

Chu Khắc Quân mỉm cười xoa đầu cô bé "Con gái của thầy tên Manh Manh." Anh vừa cúi đầu xuống vừa dỗ dành cô bé "Ba và anh đây có chuyện muốn nói, con cùng với Cầu Cầu quay về phòng chơi có được không?"

Manh Manh ngoan ngoãn gật đầu, đi đến bên cạnh Chương Lâm quẩy quẩy tay tạm biệt cậu.

Chu Khắc Quân mở cửa phòng, hướng Chương Lâm vẫy vẫy tay "Vào đi!"

Chương Lâm hít một hơi thật sâu, cúi đầu bước vào, trong mắt là căn phòng không lớn, không nhỏ với ánh sáng thật tuyệt vời, ba bức tường đều chất đầy sách, Cậu không khỏi "Oa!!!"Cảm thán lên "Thầy! Nhiều sách như vậy thầy đã đọc hết rồi sao?"

"Không phải sách của thầy hết, một trong số đó của cô nhà và một số của Manh Manh." Chu Khắc Quân mỉm cười chỉ chỉ vào một đống trò chơi ghép hình của trẻ con cùng sách dạy chữ trong góc tường "Giống như thầy cô đều là giáo viên vậy mà trong nhà ngoài ngỏ đều rải đầy đò chơi, gấu bông lớn nhỏ. Cũng may là con gái nếu là con trai chắc thầy nuôi dạy không nổi. Ngồi đi. "

Chương Lâm cẩn thận ngồi xuống ghế. Chu Khắc Quân kéo bộ trà trên bàn nhỏ, rót một tách trà đưa cho cậu "Tay của em đỡ hơn sao?"

Chương Lâm nói cảm ơn cầm lấy trà "Cũng không còn đau lắm, đã hết sưng. Bác sĩ nói thanh nẹp nên được cố định trong một tháng. Nếu tái khám không có gì có thể được gỡ bỏ."

"Thương tổn xương cốt phải dưỡng trăm ngày, tốt hơn hết nên cẩn thận." Chu Khắc Quân uống một ngụm trà "Thầy nghe ba em nói em muốn chuyển trường? Nghiêm túc sao?"

Chương Lâm ngó xuống nhìn chằm chằm vào ngón áp út đã không còn móng tay, đầu ngón tay phủ một màu đỏ sẫm, một mãnh da xù xì, lồi lõm xấu xí đến cậu phải dời mắt đi không dám nhìn vào nữa. Cậu lẩm bẩm "Em không muốn chuyển trường nhưng em không thể quay lại lớp học ..."

Cậu đột nhiên ngẩng đầu, háo hức nhìn Chu Khắc Quân "Thầy Chu, thầy có thể nói với hiệu trưởng đừng có chuyển lớp em."

Chu Khắc Quân cười lắc đầu "Lời này của em thật ngây thơ nha. Thầy cũng chỉ là một giáo viên tầm thường, em đừng có đem thầy coi là một siêu nhân không gì không làm được." Anh để tách trà lên bàn nhỏ, nhẹ giọng nói "Hơn nữa thầy tại sao phải vì em đi đắc tội với hiệu trưởng?"

Chương Lâm hoảng hốt mở to mắt, "Em không phải ý này ..." Mấy ngón tay cậu nắm chặt tách trà, sững sờ cúi đầu "Em xin lỗi."

🌵🌵🌵

Tác giả nói : tôi dường như cảm thấy ngày càng dài dòng aaa.

🔹🔹🔹🔹🔹🔹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net