Chương 2 : Sống Lại Từ Ngõ Cụt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2 : Sống Lại Từ Ngõ Cụt

Editor : Verally

-------------------------------------------------------

Mỗi lần vi sư phân phó cho làm loại việc hãm hại lừa gạt này, mục tiêu được chọn đều là những đại lão háo sắc, vì như vậy Diệp Thanh mới có thể dễ dàng hành động hơn

Tuyệt sắc mỹ mạo là ưu thế của nàng, cũng là điểm yếu của của các nam nhân. Từ ánh mắt chứa tia kinh diễm của bọn họ khi nhìn thấy Diệp Thanh, nàng biết chắc rằng mình có thể đảm đương loại công việc này

Tiếp cận bọn họ, cũng sẽ càng dễ làm hơn!

Lần này, nàng dễ dàng trà trộn vào hội trường thông qua ông chủ đứng ra tổ chức bán đấu giá. Ngay lập tức, với màn biểu hiện xuất sắc của mình, cô đã tiếp cận với một đại lão đấu giá khác

Dùng thủ đoạn đã sử dụng qua nhiều lần. Mỹ nhân kế!

Sau đó từ trong túi của hắn, trộm được mật mã rương chìa khóa của hắn

Dưới sự trợ giúp của sư phụ cùng sư thúc, đem châu báu thành công chuyển hết vào trong túi của sư phụ

Để chuyển đồ vật đi, sư phụ bọn họ đã rút lui trước. Chỉ để lại một người là nàng cản ở phía sau, lần nào cũng là như vậy

Nhưng chính vào lúc này, nàng lại cảm thấy bản thân sợ rằng sẽ khó thoát được

Nàng biết, ngày này chỉ còn là vấn đề thời gian

Chỉ là hiện tại có phải còn quá sớm không?!

Đang chạy trong tuyệt vọng, nàng lại thấy có một vùng đất hoang vu ở trước mặt

Nàng vội vàng nấp sau một ngôi mộ, mở to miệng thở hổn hển

Trước mắt đã không còn đường lui, mấy người đằng sau dù gì cũng sẽ sớm đuổi đến đây!

Với những tội mình đã phạm phải, nếu bị bắt nàng nhất định sẽ sống không bằng chết

Vì vậy nàng liền nghĩ đến cách tự mình tự sát, so sánh với khi bị bắt sẽ bớt thống khổ hơn nhiều

Nhưng tự sát kiểu gì bây giờ? Cắt mạch? Vẫn là cắn lưỡi chết tại chỗ? Nhưng mấy cách này đều sẽ rất đau đớn, cũng không khác gì bị chết trong ngục giam cả

Đều trách sư phụ, chỉ dạy nàng trộm cắp như thế nào, lại không dạy cho cô chết như thế nào!

Haizz, thật bi ai làm sao!

Ta là diệp thần trộm, một thế hệ đầy kiêu ngạo liền phải hương tiêu ngọc vẫn tại đây

Không thể không nói, mọi thứ trên thế gian này đều có khả năng thay đổi chóng mắt

Ngay khi Diệp Thanh nghĩ rằng ngày này năm sau sẽ là ngày dỗ của nàng

Đột nhiên, một ánh sáng hy vọng lại thắp lên ở bước đường cùng

Nàng phát hiện một huyệt mộ đã sụp đổ ở trước mặt, phía trước còn có một con đường, chính là con đường duy nhất có khả năng cứu rỗi nàng

Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Thanh liền vội chui vào trong. Từ trong túi lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ. Đây là vật cơ bản mà những tên quen trộm mộ như nàng thường mang theo bên mình

Đi theo con đường mòn ở bên trong, nàng phát hiện nó thế nhưng càng ngày càng sâu

Người bên ngoài đuổi tới cũng không dám vào trong, chỉ kiểm tra khu vực xung quanh lăng mộ rồi thương lượng với nhau

Bởi vì bọn họ không giống như Diệp Thanh, đã đi đến bước đường cùng mới làm ra hành động như vậy

Đây dù gì đối với họ cũng chỉ là một nhiệm vụ, không đáng để tự mình hy sinh tính mạng

Cho nên đám người sợ chết kia không có dám đuổi vào trong, chỉ đứng bên ngoài gọi điện thoại lại cho tổ chức của bọn hắn

Diệp Thanh vừa đi vừa sờ soạng khắp nơi một hồi lâu, bên trong xuất hiện một cái huyệt động, trong huyệt động lại có một cái quan tài

Xuất phát từ thói quen của người trộm mộ, Diệp Thanh thế nhưng có phần kinh hỉ. Muốn đến thử xem trong đó có hay không chứa bảo bối gì

Để không phá hư những đồ vật trân quý ở bên trong, nàng rọi đèn pin, cẩn thận bước vào bên trong

Vừa mới bước vào, nàng đã ngửi thấy một hương thơm nồng đậm, sau đó nàng không biết gì nữa.....

Thẳng đến lần thứ hai tỉnh lại, Diệp Thanh có chút sững sờ

Xác thật cô là bị nghẹn cho tỉnh

Trong lúc ngủ mơ, nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác chết đuối hít thở không thông

Sau đó nàng liền giật mình tỉnh dậy

Vừa mở mắt ra, đã có một vài người diện mạo đặc biệt xuất hiện trước mặt Diệp Thanh. Đứng ở nơi đó, thái độ từ trên cao nhìn xuống, vây xung quanh Diệp Thanh đang nằm trên mặt đất

Không quá lời khi nói những người này diện mạo đặc biệt, bởi vì bề ngoài của bọn thật sự nhìn rất kỳ quái

Tuy trông giống hình dạng con người, nhưng ấn tượng đầu tiên mang lại lại là giống người biến dị chủng loài

Có người trông giống cừu, mặt dài, mắt lại to đặc biệt

Một số lại giống báo hoa mai, lông tóc ngắn xõa lung tung cùng con ngươi dựng đứng. Khi xem người còn híp mắt, làm cho người ta mạc danh có chút sợ hãi

Còn có một số người lỗ mũi đặc biệt lớn, cũng có xu hướng hướng lên trời. Làn da thô ráp, đầu to dài tạo cảm giác không thoải mái khi nhìn vào. Rõ ràng là đầu trâu mặt ngựa!

Diệp Thanh sợ hãi tới mức thử nhéo mình một cái nhẹ, rất đau! Vậy đây không phải là mơ!

Cũng may những người này khi nhìn cô không có gì gọi là hiếm lạ, hơn nữa biểu cảm còn rất tự nhiên

Địch bất động, ta bất động!

Không phải là Diệp Thanh không muốn động, mà là căn bản không dám động

Nàng trước tiên phải làm rõ tình trạng, nàng như thế nào sẽ ở nơi này?

Chẳng lẽ nàng từ đường hầm kia xuyên qua thời không đến nơi này?

Diệp Thanh đại não cùng con ngươi đảo mấy vòng. Nàng cảm thấy việc cấp bách hiện tại là phải tìm cách rời khỏi nơi này!

Quyết định rồi, nàng đã sẵn sàng hành động

Khi dùng một chút sức lực, nàng mới phát hiện cả người mình đều bị phủ một lớp bùn dày, ép mạnh đến nỗi nàng không thể ngồi dậy nổi

Nguyên lai nãy giờ Diệp Thanh đều nằm trên mặt đất với tư thế này, muốn có bao nhiêu mất mặt liền có bấy nhiêu mất mặt!

Cũng may ở đây không có người quen

Vì thế nàng đành phải lăn lộn trên mặt đất, ném ra không ít bùn đất mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy

Duỗi tay sờ lên đầu, tóc đều đã bết vào nhau. Lại sờ vào mặt, cũng là một đống bùn

Diệp Thanh cười cười. Trách không được nàng vẫn còn sống, thì ra là đã đem mình vô tình trang thành một đống bùn

Nếu không, nàng không biết mình có thể hay không bị đám người biến dị này ăn mất

Lúc này, cách đó không xa có một nam nhân đi tới

Nam nhân này giống người bình thường, thân hình cao lớn, ước chừng cao tới 1m9

Chờ cho người nam nhân này đến gần, Diệp Thanh quan sát kỹ hơn một chút

Nam nhân này rất đẹp. Ngũ quan lập thể, đường nét tinh xảo, tổng thể bộ dáng tuấn mỹ. Giống phong thái của một mỹ nam phương đông điển hình

Mà khi những người đó nhìn thấy nam nhân đến liền tự động tách ra làm hai, chừa một khoảng trống cho hắn ta đi

Nam nhân đi đến trước mặt Diệp Thanh, nhẹ nhàng đưa tay ra nhấc bổng nàng lên. Diệp Thanh thuận thế cũng nhanh chóng đứng dậy

Ánh mắt của nam nhân giống như một chiếc máy rà quét, quan sát chặt chẽ từ trên xuống dưới từ trái sang phải trên người nàng một phen

Sau đó cau mày, trong ánh mắt mang theo ghét bỏ

Cho đến khi ánh mắt của hắn quét qua khuôn mặt dính đầy bùn đất của Diệp Thanh

Hắn phát hiện một điểm đặc biệt, chính là ở đôi mắt

Đôi mắt này thực đặc biệt, sáng lấp lánh. Lông mi dày nhỏ dài, cong cong thượng kiều. Thực mê người!

Hắn lại quan sát một lần nữa. Đối! Chính là thực mê người

Đôi mắt này đen nháy, sáng ngời như có thể hút hồn người ta vào bên trong

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy thế nhưng lại khiến hắn thất thần trong giây lát

Hắn chưa từng thấy qua ánh mắt nào như vậy

Không nữ nhân nào ở đây có đôi mắt đẹp như vậy

" Đưa nàng vào phòng tắm, rửa sạch sẽ một chút "

" Vâng, Tư Lệnh! "

Ngay lập tức, Diệp Thanh đã bị đưa vào phòng tắm

Một nữ nhân có hình dạng giống sơn dương cũng theo vào hầu hạ cô tắm rửa. Cô vội vàng ngăn cản cô ta lại " Tôi có thể tự mình tắm rửa, cô không cần theo tôi hầu tắm. Tôi không có thói quen tắm trước mặt người khác! "

Nữ nhân mới chỉ vén phân nửa quần lên, nhưng Diệp Thanh vẫn thấy được đôi chân phủ đầy lông của cô ta

Chiếc áo tuy chưa được cởi ra những cũng thấy được làn da thô ráp cùng cánh tay nhiều lông. Thậm chí cả ngực đều mọc lông rậm rạp làm người nhìn vào không thoải mái

Cũng may Diệp Thanh chưa nhìn thấy cái đuôi ngắn trong quần cô ta, giống như một con sơn dương vậy!

Diệp Thanh giờ phút này đang suy nghĩ, nếu để cô ấy nhìn đến làn da bóng loáng tinh tế của mình, cô có phải hay không sẽ bị ăn?

Không có khả năng, nữ nhân này giống loài sơn dương, hẳn là động vật ăn cỏ

Không được, để sống lâu hơn, cô về sau vẫn là nên tránh xa đám người ăn thịt này ra

Tỷ như người sư tử, người báo, ngưởi hổ!

Di, nhưng nam nhân nhìn rất tuấn tú kia là ai? Hắn là thuần nhân loại sao?

Không nghĩ nữa, hiện tại tắm nước nóng trước rồi nói sau. Nếu không thân thể sẽ không thể tiếp tục chịu đựng được nữa

Nhưng không thể không nói, trang thiết bị ở đây rất tiên tiến và cao cấp

Chờ khi Diệp Thanh cởi đi hết quần áo bẩn rồi bước vào bồn tắm. Lập tức, đống quần áo bẩn trên mặt đất đều biến mất như bị hút đến một nơi khác

Diệp Thanh còn đang nghĩ đến chút nữa tắm xong nên mặc gì đâu, nhưng trước tắm xong lại nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC