Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ron, Hermione cùng Harry song song vội vàng đi đến Đại Sảnh đường ăn cơm trưa, bọn họ mới vừa nghe xong buổi toạ đàm của giáo sư McGonagall về sinh lý của phù thuỷ sinh.

Ron cau mày oán giận nói: "Mình không rõ, vì cái gì phải đi nghe cái buổi toạ đàm nhàm chán đó vậy? Còn chẳng phải môn bắt buộc, hơn nữa mình cũng chỉ là một Beta bình thường không thể bình thường hơn, chưa kể Gryffindor còn chẳng có lấy một Omega mảnh mai mềm mại cần mình che chở. "

"Bồ nói không đúng, Ron." Hermione múa may đũa phép, một bên đem sách trong tay nhét vào cặp, vừa di chuyển, "Theo mình biết được thì, mới nhập học năm nhất vừa rồi có một vị Omega phân đến Gryffindor. Hơn nữa việc học môn sinh lý phù thuỷ sinh có thể giúp chúng ta ——"

"Cũng chỉ có một người thôi mà. " Ron vội vàng phản bác, "Không phải còn có Alpha sao? Có bọn họ ở đây, làm gì đến phiên mình phải lo lắng. Bồ nói có đúng hay không, Harry?"

Harry gãi gãi đầu, trong đầu đều là tờ giấy ghi chú mà Draco gửi cho gã vào lễ Giáng sinh năm trước. "Alpha thì phải đối xử với Omega thật dịu dàng. Đây là một lời khuyên. " Gã đẩy đẩy mắt kính: "À thì, tất nhiên là phải chăm sóc Omega thật tốt, nhưng mà, một khi Alpha có bạn lữ của chính mình, phải cùng Omega khác bảo trì khoảng cách. Cho nên, "

Harry còn chưa nói xong, gã liếc mắt một cái liền thấy được mái tóc vàng ở giữa đám người. Gã đang định bất động thanh sắc mà rời tầm mắt đi chỗ khác, một Slytherin không biết tên bắt đầu cọ cọ bả vai Draco, kề sát đi lên.

Ngay sau đó, Harry nghe thấy được mùi vị tin tức tố như có như không trong không khí, phảng phất giống như bị ma dược tạc rớt, không thể không nói thật sự rất cổ quái.

Là tin tức tố của Slytherin kia!

Harry đầu óc chưa bao giờ xoay chuyển nhanh như lúc này, gã lập tức đem cặp sách đưa cho Hermione: "Xin lỗi mình có chút việc, không cần phải chờ mình đâu!" Sau đó tựa như gió lốc, nháy mắt biến mất trong biển người.

"Nott, cậu đang đẩy tui đó. " Gương mặt trắng nõn của Draco nhăn lại, trong mắt toát lên sự thiếu kiên nhẫn không chút nào che dấu. Mùi tin tức tố trong không khí ngày càng nùng, thế nhưng Crabble và Goyle ở bên cạnh Draco bởi vì là Beta nên không cảm thấy có sự khác lạ nào. Bản thân Draco tuy rằng là Omega nhưng chưa đến kì phân hoá, chưa được tính là Omega hoàn chỉnh nên cũng không thể cảm nhận tốt được tin tức tố có tồn tại. Hắn chỉ theo bản năng cảm thấy không khoẻ cùng áp lực, vươn tay nghĩ muốn đẩy Nott đang dán đến ngày càng gần ra chỗ khác.

Tay hắn còn chưa đụng tới cổ áo Nott, đã bị một bàn tay từ phía nghiêng vươn tới mà bắt lấy. Hary mắt-lục Potter đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, còn mang theo cái kính đen cũ kĩ trông cực kì ngu xuẩn, hơn nữa gần như là thô lỗ, hung hăng đẩy ngã Theodore Nott.

"Ha——Potter?" Draco khiếp sợ mà chớp mắt, thậm chí quên mất phải rút tay mình về.

Harry thở phì phò, chỉ vào Nott với gương mặt đỏ bừng trên nền sàn: "Dẫn cậu ta đi Bệnh Thất! Cậu ta phân hoá rồi!"

Đám học sinh đang vây xem lúc này mới phản ứng lại, ba chân bốn cẳng khiêng Nott đi, mà Harry nhân cơ hội lôi kéo Draco đến một góc khuất.

"A!" Draco lập tức bị Harry đè trên mặt tường lạnh lẽo, đôi tay đều bị giam cầm, đối phương vùi đầu vào hõm cổ hắn, nhẹ lui tới ngửi ngửi, Draco lập tức đỏ mặt: "Ê, cậu mau dừng lại đi!"

"Đừng động!" Thanh âm của Harry lúc này khác hẳn với lúc bình thường, phá lệ trầm thấp. Vành tai Draco giống như bị điện giật, ngay sau đó một loại cảm giác tê dại không nói nên lời truyền khắp toàn thân, thân thể tựa hồ không còn thuộc về mình, chẳng thể động đậy.

Harry không rõ chính mình bị làm sao vậy, trong lòng bực bội không nói nên lời, thậm chí còn có chút tức giận. Gã biết chính mình không nên giận chó đánh mèo với Omega trong lòng ngực, nhưng gã không có cách nào ngăn chặn cảm xúc gần như táo bạo của mình. Gã cẩn thận ngửi lại thêm lần nữa, xác định không còn lây dính một tí tin tức tố nào của Alpha trước đó, lại không cam lòng mà ở sau cổ Draco liếm liếm. Nơi đó, tương lai sẽ là tuyến thể của Omega.

Draco oa một tiếng, chân mền nhũn, như thể sắp chống đỡ không được mà trượt ngã. Chờ Harry rốt cục bình phục tâm tình mới chịu thả hắn ra, Draco nước mắt đong đầy, cơ hồ chỉ cần nháy mắt một cái, hai giọt nước mắt liền rơi xuống.

"Cậu! Cậu vô duyên vô cớ tức giận cái gì hả?" Thanh âm của Draco còn mang theo tiếng khóc nức nở, một chút sự uy hiếp cũng không có.

Tâm Harry trong nháy mắt liền mềm xuống, áy náy không dứt, thậm chí còn không biết phải làm sao cho phải, chỉ có thể theo bản năng của Alpha, ôn nhu mà ôm lấy mặt Draco, lau nước mắt trên mặt hắn: "Thật xin lỗi! Tôi không phải tức giận với cậu! Tôi chỉ là.......Cậu đừng khóc có được không?"

Tuyến lệ của Omega giống như bị đập vỡ, nước mắt trực tiếp rơi xuống. "Cậu nhìn tui không thuận mắt, cũng không cần thiết phải nhục mạ tui như thế!" Draco cắn môi, thầm nghĩ muốn nỗ lực để nước mắt không rơi nữa, kết quả thì hoàn toàn ngược lại, khóc càng lúc càng hung, "Cậu! Lưu manh! Cự quái!"

Harry tay chân luống cuống mà an ủi hắn, lại không được như mong đợi. Cuối cùng vẫn là tự bản thân Draco khóc mệt liền hôn mê bất tỉnh, Harry mới có thể ôm người bế trở về phòng nghỉ công cộng nhà Slytherin, ngay cả cơm trưa cũng không ăn xong.

Buổi chiều trước khi bắt đầu tiết Chăm sóc sinh vật Huyền bí của Hagrid, Harry túm chặt Hermione: "Bồ biết trong trường học này có những ai là Alpha sao?"

Hermione nhấp miệng suy nghĩ trong chốc lát: "Gryffindor chỉ có một mình bồ, Slytherin hình như có hai người, Ravenclaw......"

"Alpha nhà Slytherin gồm những ai?"

Hermione mở to mắt nhìn: "Cái này thì mình không rõ lắm, nhưng mà ở chỗ viện trưởng đều có danh sách. Bồ hỏi cái này để làm gì vậy?"

"Không có gì. " Harry nhớ đến gương mặt âm trầm u ám của Snape, cả người lạnh lẽo, nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ này.

Mấy phù thuỷ sinh nhà Slytherin đi đằng trước vẫn luôn khe khẽ bàn tán, thi thoảng lại nhìn Harry, ngay cả Ron cũng chú ý tới: "Bọn họ trộm nhìn bọn mình làm gì? Kỳ quái thật."

Harry nhớ lại chính mình vào giữa trưa ôm Draco ở trước cửa phòng nghỉ công cộng hầm Slytherin, có chút chột dạ.

Thật sự là không có cách nào khác, gã không biết khẩu lệnh nhà Slytherin, bị phù thuỷ sinh nhà khác bắt gặp, cũng không thể hoàn toàn trách gã được.

Harry ngẩng đầu, thấy Draco giương nanh múa vuốt kể chuyện, đôi mắt hồng hồng, giống như có chút sưng. Gã không tự giác mà liếm liếm môi, phảng phất như nhớ lại cảm giác ngọt ngào ấm khi dán ở sau cổ Omega.

Nghĩ đến đây, khoé miệng gã không nhịn được mà nhếch lên. Harry biết bản thân mình không nên như thế, nhưng không hiểu sao hắn lại không nhịn được cảm thấy cao hứng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net