Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tận đến khi trở về Hogwarts, trên mặt Snape vẫn hiện lên 4 chữ: "Người sống chớ gần".

Năm học này kết thúc trong sự bận rộn học tập của Hermione, sự tự hào với 'sự tích' của bọn họ và sự rối rắm của Harry.

Harry đã hỏi được mấy sự tình trước kia một cách khá thuận lợi từ Hagrid. Trừ việc có liên quan đến mẹ hắn, còn có mấy chuyện liên quan đến nhóm bạn của cha, trong đó Sirius Black là người để cho hắn ấn tượng sâu sắc nhất.

Người nhà Gryffindor cũng sẽ phản bội bạn bè sao?

Tóm lại năm học này đến đây cũng kết thúc rồi. Nhưng sự nghi hoặc và chờ mong trong lòng Harry cộng thêm với những sự tình sắp xảy ra khiến kỳ nghỉ của Harry chắc chắn sẽ không hề nhẹ nhàng.

***************

Lily cảm thấy thứ lực lượng đang trói buộc nàng đã nhỏ hơn trước rất nhiều, hơn nữa còn liên tục giảm xuống. Có lẽ mình đã bị đưa đến một chỗ khác - nàng mẫn cảm nhận ra. Ánh nắng ấm áp chiếu vào gương mặt nàng, mà hồi trước thì điều này chưa từng xuất hiện qua.

Những ngày chìm trong hắc ám rất đáng sợ, đối với việc bản thân tại sao không thể tỉnh lại nàng cũng có một chút suy đoán. Trong lúc tỉnh táo, nàng cũng cố gắng thử tránh thoát khỏi sự trói buộc ấy nhưng không có hiệu quả mấy. Còn may nàng biết bản thân đã 'về nhà' nên mới có thêm sức kiên trì. Những gì hôm nay nàng phát hiện ra đã nói cho nàng mọi thứ đang dần tốt lên. Phải chăng Sev đã nghĩ tới biện pháp gì đó?

"Lily, đây là trang viên nhà Prince." Snape đưa Lily vào căn phòng đã chuẩn bị tốt từ mấy hôm trước rồi ngồi bên cạnh nàng: "Đây là phòng của nữ chủ nhân nhà Prince. Mình cũng không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn để cậu có được những thứ tốt nhất." Snape thấp giọng nói với Lily.

Kỳ thật ngay ngày thứ hai hắn kế thừa trang viên Prince, hắn đã muốn đưa Lily từ Hogwarts đến đây. Nhưng vì Tử xà xuất hiện nên Dumbledore giám thị Hogwarts rất nghiêm mật, hắn không dám mạo hiểm. Cuối cùng đành phải chờ đến khi toàn bộ học sinh nghỉ, hắn mới có thể nhân dịp mọi chuyện còn hỗn loạn đưa Lily đến trang viên Prince.

Phòng Lily nằm ở lầu hai, vốn là phòng của nữ chủ nhân, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy một vườn hoa rất lớn. Nhưng Prince cũng đã bỏ không nhiều năm rồi, hiện tại ngoài cửa sổ chỉ là một khung cảnh hiu quạnh. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự ấm áp của căn phòng. Màu sắc chủ đạo của căn nhà là vàng nhạt, không chói mắt mà cũng không bị nhạt nhẽo. Nội thất trong nhà đều mang màu gỗ nguyên bản, thêm vào một chút rực rỡ từ đồ trang trí, thảm vàng nhạt có hoa văn trắng. Căn nhà nhìn sạch sẽ thoáng đãng lại cũng thật giống cảm giác của một gia đình.

Có lẽ đây là cuộc sống gia đình mà Snape thích, hoặc là trong cảm nhận của hắn, đây là phong cách mà Lily thích.

Trong lúc Snape đang nhỏ giọng nói liên miên cùng Lily, nếu nàng có thể cử động, nhất định nàng sẽ nhảy dựng lên vì sợ hãi.

Thời gian trước, thời gian Lily giữ được tỉnh táo không nhiều. Mỗi lần nàng cũng chỉ có thể nghe được vài chữ mơ mơ hồ hồ, câu được câu mất. Sau khi tình huống có chút tốt lên, nàng mới cảm giác được trừ việc không thể cử động, nàng đã thật sự thanh tỉnh.

Sự "thanh tỉnh" này khác với sự "thanh tỉnh" lúc ở Hogwarts, tựa như cảm giác lúc vừa thức dậy còn mơ hồ so với lúc đã rửa mặt bằng nước lạnh vậy.

Nhưng nàng đang nghe được cái gì thế này?

"Lily, mình tạm thời chưa tìm được phương pháp khiến cậu tỉnh lại. Nhưng theo những gì Muggle đã nghiên cứu, không gian ấm áp và thanh âm từ ngoại giới có thể mang lại chút trợ giúp." Snape nắm một bàn tay Lily: "Lily, con của cậu đang sống rất tốt, nhưng mình không chắc được mình có nên dẫn nó tới gặp cậu hay không." Giọng Snape có chút hạ xuống: "Kỳ thật mình không muốn để bất cứ ai biết sự tồn tại của cậu, mình sợ mình không thể bảo hộ câu. Đặc biệt, tính cách của Harry Potter không thể làm người khác yên tâm. Nhưng nếu cần thiết... Dù sao, cậu yêu hắn đến thế cơ mà." Snape buông tay Lily, lại ngắm nhìn gương mặt nàng thêm một lúc rồi tiếp tục lật xem quyển sách trong tay.

Lily nghe được những gì Snape nói xong liền cảm thấy hoài nghi khả năng nghe của bản thân. Con của mình?

Harry Potter? Lily ngẫm lại một chút. Ngoại trừ cái họ Potter này có thể gợi nhớ đến bạn học cũ một chút, nàng không có ấn tượng gì với cái tên này cả.

Lòng hiếu kỳ của họ nhà mèo không thể coi khinh. Đến khi Lily cố gắng tập trung nghe tiếp câu chuyện thì Snape lại không nói gì nữa.

Lily hận không thể nắm cổ áo Snape hô lên: cậu mau dẫn hắn tới gặp mình! Mình còn không biết mình có con trai nha, mình còn chưa từng kết hôn nữa!

Mà lúc này, Harry cũng đang cực kỳ rối rắm. Hắn kéo hành lý cùng chiếc lồng nhốt Hedwig đi trên đường. 

Lúc nãy, trong lúc ngồi bên bàn ăn, bác Marge ác ý chửi bới cha mẹ hắn, Harry nhất thời tức giận mà thổi phồng bà lên, sau đó đành phải chạy trốn.

Harry không biết mình nên đi đâu, hoặc là có thể đi đâu. Hắn đến một công viên nhỏ, đặt hành lý xuống bên cạnh rồi ôm chân ngồi dưới đất.

"Hedwig, cô bé tốt của ta, chỉ có ngươi bên cạnh ta." Harry thả con cú ra khỏi lồng: "Ngươi nói xem người ta nhìn thấy trong phòng ngủ của Snape ngày đó có phải mẹ không nhỉ?"

Hedwig há miệng kêu hai tiếng nhỏ rồi dùng mỏ trạc trạc tóc Harry như đang an ủi.

"Ta rất hi vọng đó là mẹ!" Harry mạnh mẽ lau nước mắt: "Nếu ta có mẹ thì tốt rồi."

"Hagrid từng nói mẹ ta cùng Snape từng là bạn rất thân, chỉ là sau đó lại có tranh cãi nên tách ra. Năm học này Snape cũng đã thay đổi rất nhiều, không đáng ghét như trước."

"Hedwig, ngươi biết không, cha ta có một người bạn rất thân. Nhưng cuối cùng hắn lại phản bội cha, vậy nên ta mới trải qua những việc như này. Ta còn hận hắn hơn hận Chúa tể hắc ám. Ron đi du lịch Ai Cập rồi, Hermione lại cùng cha mẹ đến nhà bà ngoại. Chỉ có ta một mình..."

Thanh âm của Harry dần hạ xuống, sau đó hắn cứ thế dựa vào hòm hành lý ngủ thiếp đi.

********************

"Severusm, gần đây ngươi không ở Spinner's End sao?" Dumbledore ngồi trên sô pha trong căn nhà ở Spinner's End, nhìn mặt đất phủ một tầng bụi bặm.

"Ta nghĩ ta không bán đứt bản thân cho Hogwarts. Kỳ nghỉ ta còn có thể có chút tự do." Snape nguyên bản đang ngồi ở bên giường của Lily đọc sách của trang viên Prince, đột nhiên cảm thấy Bùa báo động ở Spinner's End bị chạm vào. Hắn độn thổ về đến nơi thì thấy Dumbledore đang ngồi trên sô pha, uống trà bưởi mật ong tự pha.

"Ta chỉ quan tâm ngươi thôi." Dumbledore uống một ngụm trà rồi nghiêm mặt nói: "Đã có chuyện xảy ra, Severus. Harry bỏ nhà đi."

"Sao lại thế?" Snape trầm mặt.

"Severus, ta cần sự trợ giúp của ngươi."

"Ta nghĩ có rất nhiều người muốn cống hiến sức lực để trợ giúp Chúa cứu thế." Snape cảm thấy Harry Potter hoàn toàn là một vật hấp dẫn phiền toái.

Vì không có ma lực của chủ nhân duy trì, gia tinh của Prince đã ngủ say. Hắn chỉ sửa sang lại phòng Lily đang nằm và dùng thuật biến hình để dọn ra một chỗ ngủ ở thư phòng. Toàn bộ thời gian hắn đều dùng để tra xét tàng thư của Prince, hiện tại tên Potter còn muốn đến lãng phí thời gian quý giá của hắn!

"Con của ta, không chỉ vậy đâu. Sirius đã vượt ngục rồi."

"Cái gì?" Snape bật dậy: "Hắn đang ở đâu?"

"Vẫn chưa tìm được hắn. Ta cần đến Bộ pháp thuật để bàn bạc với Fudge chuyện này. Ta chỉ tin tưởng được mình ngươi." Dumbledore cũng đứng lên: "Nếu có thể, ta hi vọng ngươi thu lưu Harry vài ngày. Năm học vừa rồi quan hệ của hai người cũng đã hoà hoãn rất nhiều, không đúng sao?" Nói xong liền bước vào trong lò sưởi.

Snape một lần nữa ngồi lại sô pha. Hắn vẫn để lại sơ hở. Trong mắt những người có tâm quan sát, năm học trước hắn đối xử với Harry tốt hơn nhiều.

Vậy nên sau khi Harry bỏ nhà đi, Dumbledore mới tìm hắn. Đây là một phép thử, cũng là một lần cảnh cáo. Hắn có trách nhiệm với Harry Potter - đây là lời nhắc nhở.

*****************************

Lily từ trên giường ngồi dậy, chân trần bước trên thảm hoạt động cơ thể một chút.

"Có ai không? Severus, cậu có ở đây không?"

"Sev? Cậu đang ở đâu?"


Lời tác giả: "Harry, con quả thật giống hệt cha con."

"Vâng." Harry ngượng ngùng gật đầu.

"Ta là Sirius Black, cha đỡ đầu của con."

"Cha đỡ đầu." Harry khẽ gọi, đôi tai giấu dưới lớp tóc có chút hồng lên, nhìn qua như có gì rối rắm.

"Harry, con muốn nói gì sao? Con là người nhà Gryffindor, muốn nói gì cũng hãy dũng cảm nói ra." Sirius cổ vũ.

Con đỡ đầu chắc chắn đang muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với ta! Sirius đắc chí, đâu phải ai cũng có thể chạy thoát khỏi Azkaban đâu!

Harry hơi thanh giọng, siết chặt tay gắt gao nhìn Sirius, có chút mất tự nhiên: "Cha đỡ đầu, quan hệ giữa người và cha con rất tốt sao?"

"Đương nhiên, chúng ta tuy hai mà như một. Ta chắc chắn rằng không ai thân với James hơn ta!" Sirius gật đầu thật mạnh, chờ con đỡ đầu tiếp tục nói.

Harry thoạt nhìn càng rối rắm, cuối cùng lấy hết can đảm: "Cha đỡ đầu! Vậy người là mẹ ta sao?"

Cám ơn Trăng lạnh thản nhiên. Hôm qua ta viết một phiên ngoại nhỏ, mọi người cùng đọc cho vui.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cái phiên ngoại =.="

Ta đang đọc 1 truyện couple Dramione hay phết, làm lại có hứng thú edit vài truyện cp này. Huhu, danh sách muốn edit đã dài lắm rồi T.T có phải truyện nào cũng ngắn như Người lữ hành đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net