Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hogwarts vĩnh viễn không bao giờ thiếu một đám động vật nhỏ thích buôn chuyện.

Đặc biệt là năm nay, việc buôn dưa lê bán dưa chuột ở Hogwarts càng trở nên phát triển. Thậm chí nó còn khiến cho bốn nhà có chút hoà hợp, xoa dịu quan hệ trước kia.

Dù sao buôn chuyện là không biên giới!

"Fred, ngươi là Fred sao?"

"Không, ta là George, George."

Hai người anh song sinh của Ron nhàm chán nằm cạnh Hồ nước đen.

"A, gần đây có tin tức nào thú vị không?"

"Ta đã đưa bản đồ đạo tặc cho Harry, sau đó hắn cầm nó đi lấy lòng giáo sư Snape rồi. Cái này có tính không?"

"Thôi đi, George. Ngươi đang tự hào vì đêm qua ra ngoài đi dạo rồi bị bắt sao?"

"Cầm bản đồ đạo tặc đi kiểm tra ban đêm, giáo sư Snape quả thật không cho các học sinh thích đêm du một con đường sống." George ủ rũ trở mình, úp người lên mặt cỏ.

"Dậy đi." Fred ngồi dậy, vỗ George: "Đừng nằm úp trên mặt đất. Mùa thu rồi, ngươi mà bị cảm rồi tối tiêu chảy ta cũng không quản ngươi đâu."

"Vậy thì đã tốt, Fred." George nửa chết nửa sống nằm bò, không thèm nhúc nhích: "Như vậy ít ra tối nay ta còn có việc để làm."

"Ôi, thân ái" Fred ra vẻ hoảng sợ, kêu to: "Chẳng lẽ ngươi đã yêu WC hơn cả yêu ta sao? Trời ạ, tim ta, tim ta!"

Fred ôm ngực ngã về hướng George.

George lại xoay người, Fred ngã xuống đất, một quyển vở rơi từ trong túi hắn ra.

George nhặt quyển vở lên, học theo bộ dạng lúc nãy của Fred: "Ồ, thân ái, không lẽ ngươi đã có niềm vui mới sao? Lời thề giữa chúng ta không lẽ không còn tồn tại sao? Đây là cái gì? Vật đính ước của ngươi và người khác. Tim ta! Tim ta! Ha ha ha..." Nói xong, hắn không nhịn được cười, thần sắc buồn bực lúc nãy đã tan biến.

Fred lại có chút thảm thương: "Mẹ không đồng ý cho chúng ta kết hôn. Mà niềm vui mới của ta sao..." Fred giơ quyển vở trong tay: "Nó không hề thay đổi!"

"Đây là gì?" George hỏi.

"Ghi chép nghiên cứu của Ravenclaw trong năm nay." 

George lấy quyển sổ xem qua một chút những đầu đề nghiên cứu: 'nghiên cứu độc dược', 'các loại nổ vạc', 'bí ẩn chết rồi sống lại của bà Potter', 'bí ẩn thân phận của trợ giáo Evans', 'tìm hiểu quan hệ của Chúa cứu thế và trợ giáo Evans', tìm hiểu quan hệ huyết thống của Chúa cứu thế và giáo sư Snape', 'tin tức lớn! Chúa cứu thế và chủ nhiệm nhà Slytherin là cha con', 'những suy luận về việc Harry họ Snape', 'truyện ký Black - từ Slytherin sinh ra một anh hùng Gryffindor', 'hiệu trưởng Dumbledore cùng Peter Pettigrew'....

"Fred, cái cuối cùng là?" George nhìn thấy đó đều là những tin tức đã biết, trừ cái cuối cùng.

"Mấy hôm trước chúng ta từng đến Phòng y tế đúng không? Ta vụng trộm hỏi Sirius là hắn chạy ra khỏi Azkaban bằng cách nào." Fred nhếch miệng: "Ngươi cũng không biết đúng không? Ta nói chuyện đó cho Ravenclaw để đổi quyển sổ này."

"Nhưng rõ ràng ngươi chịu thiệt." George bĩu môi: "Trong này không có tin tức mới nào cả."

"Nhưng..." Fred nhìn về phía George.

"Scabbers..." George tiếp lời.

"Liệu có thể..." Fred.

"Dùng phương pháp của Sirius..." George.

"Vượt ngục!" Đồng thanh.

"Thôi đi, mười một năm Sirius mới thoát ra được."

"Đó là vì hắn không muốn trốn, nhưng chuyện này dù chúng ta nói ra cũng chẳng ai quan tâm."

"Cho nên cuối cùng cũng chẳng được việc gì."

"Không có tin gì, thật là nhàm chán."

"Nếu không, chúng ta tự tạo ra tin tức?" George nhìn Fred, hai mắt toả sáng.

"Chúng ta viết thư cho mẹ nói rằng chúng ta yêu nhau và quyết định kết hôn? Rồi chờ mẹ gửi thư sấm? Hay là chúng ta cũng đi gọi Snape là cha?" Fred do dự đề nghị.

"Fred, chia tay đi! Ngươi đã không còn thông minh sắc sảo như ta nữa..." George mặt không cảm xúc: "Tình yêu của chúng ta đã không còn thích hợp. Chúng ta từng gắt gao ôm lấy nhau, hiện tại đã không còn dựa vào nhau được nữa."

"Đừng như thế, George! Trái tim ta vẫn đang yêu ngươi." Fred cười hì hì nói.

"Muốn nói Hogwarts còn gì đó khác thường..." George kéo dài giọng.

"Vậy chỉ còn một việc chưa bị chú ý bởi vì có mấy tin tức khác, chính là việc giáo sư Lupin mỗi tháng đều có vài ngày nhìn rất nhợt nhạt." Fred hiểu rõ ý của George.

Hai người nhìn nhau nở nụ cười đầy ẩn ý.

"Này, ngươi nghe chuyện gì chưa?" Sư tử con Gryffindor cực kỳ khiếp sợ: "Giáo sư Lupin là nữ!"

"Cái gì?!" Biểu tình Ravenclaw trở nên nghiêm trọng: "Chuyện này có tới 80% khả năng đúng. Theo quan sát của chúng ta, mỗi tháng giáo sư Lupin đều có mấy ngày trở nên tái nhợt, bước đầu suy đoán là do mất máu."

"Gryffindor và Ravenclaw đang nói gì thế?"

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Lửng con nước mắt lưng tròng nhìn Slytherin: "Bọn họ nói nếu thường xuyên học tiết của giáo sư Lupin sẽ biến thành con gái!"

"Ngu xuẩn!" Slytherin trào phúng: "Sao có thể như vậy! Bọn họ rõ ràng chỉ nói Lupin có thể là phụ nữ mà thôi."

"Ngươi đã biết còn hỏi ta làm gì?"

Slytherin cứng người, ngay lập tức quay đầu: "Ta đoán ngươi nhất định sẽ bị bọn họ lừa nên đến xem trò vui." Tay hắn lại không tự nhiên kéo móng vuốt mập mạp của lửng con, ghét bỏ ném một chiếc khăn tay vào: "Lau đi! Ngươi còn chưa cai sữa à? Khóc cái gì mà khóc, ghê tởm chết đi được!"

Đáng tiếc Lupin còn không biết được lời đồn về hắn đã bay khắp Hogwarts, hắn đang ở trong văn phòng hiệu trưởng.

"Remus, Sirius đâu? Hắn không cùng ngươi đến đây sao?" Dumbledore cau mày nhìn phía sau Lupin.

"Sirius không ở trong phòng y tế, cũng không đi tìm Harry." Lupin nhớ tới bà Pomfrey đang đùng đùng nổi giận nói từ sáng sớm đã không thấy Sirius, thậm chí còn dặn hắn nếu thấy Sirius nhất định phải vác hắn về phòng y tế ngay.

"Remus..." Trong văn phòng Dumbledore hôm nay có một đồ vật kỳ quái toả ra rất nhiều khói. Lupin không nhìn rõ biểu cảm của Dumbledore.

"Sao vậy?" Lupin ngồi xuống, nhìn Dumbledore với vẻ nghi hoặc.

Dumbledore nói rất chậm, như đang suy ngẫm từng chữ một: "Remus, ta vẫn luôn không hỏi ngươi chuyện này. Hôm đó ngươi tìm thấy Sirius rồi đưa hắn đến đây như thế nào?"

Lupin biết Dumbledore nói đến lúc nào, cảm thấy không được tự nhiên. Thật ra hắn vẫn luôn lảng tránh việc nhớ lại ngày đó: "Thực ra hôm đó là Sirius tự tới tìm ta. Hắn gọi tên ta như muốn nói gì đó, ta quay đầu lại dùng bùa hoá đá bắt hắn lại rồi dùng bùa bay... Sao vậy, hiệu trưởng Dumbledore? Sirius có vấn đề gì sao?"

Dumbledore không trả lời ngay, dường như đang suy nghĩ gì đó. Trên mặt ông có chút áy náy: "Remus, ngươi từng đến thăm Sirius chưa?" Khi hắn ở Azkaban ấy?"

"Albus!" Lupin hạ mắt: "Azkaban không cho phép thăm tù."

"Ồ, vậy à." Dumbledore nhìn về phía Lupin: "Người già rồi nên trí nhớ có chút tệ. Được rồi, tuy là Sirius không có mặt nhưng lát nữa ngươi thông báo cho hắn cũng được. Bọn giám ngục đã làm phản rồi, hiện tại Azkaban đã thoát khỏi tầm khống chế."

"Sao lại như thế?" Lupin kinh ngạc ngẩng đầu, vừa lúc thấy Dumbledore đang nhìn thẳng về phía hắn. Lupin dừng một chút, nhìn về phía ông với ánh mắt có chút không đồng ý như thể đang hỏi chuyện quan trọng như vậy sao Dumbledore lại không nói ngay từ lúc hắn bước vào phòng.

"Cho dù chúng ta đã biết cũng chỉ có thể chờ, không phải sao?" Dumbledore hiểu ý Lupin, giải thích: "Bộ pháp thuật đã phái Thần sáng tới đó."

Lupin gật đầu, cũng hiểu được bản thân không thể giúp thêm gì cả.

Vì Bộ pháp thuật kiêng kị Dumbledore nên việc này chắc chắn họ sẽ không để các phù thuỷ có quan hệ tốt với ông tham gia xử lý.

"Chuyện này có quan hệ gì với Sirius?" Lupin hỏi.

"Không có quan hệ trực tiếp." Dumbledore đau đầu, hơi xoa mũi. Ông nhớ đến năng lực gây rối của James và Sirius khi xưa: "Ta sợ hắn biết được tin này từ người khác, nhất thời trở nên xúc động..."

Dumbledore không nói tiếp, nhưng bộ dáng Lupin đã có chút buồn rầu.

"Ta sẽ cố gắng khuyên bảo hắn." Lupin bảo đảm.

"Remus, vậy giao cho ngươi. Ta tin các ngươi là những người bạn thân nhất." Dumbledore có chút ám chỉ nói: "Giữa bạn bè, quan trọng nhất chính là sự tin tưởng."

Lupin ra khỏi văn phòng. Mấy hôm nay hắn cũng nhận ra Sirius có chút xa cách bản thân, vừa rồi Dumbledore đã nói ra nguyên nhân.

Tin tưởng sao? Lupin cười cười có chút tự giễu.

Có lẽ Dumbledore nghĩ nhiều rồi, Sirius không có tâm tư tinh tế như vậy đâu.

Hơn nữa lúc trước đối với hắn, James cũng...

****

Lời tác giả muốn nói: Ngày trước khi tiên đoán kia bị Voldemort biết, vì Lupin là người sói nên đã không tham dự vào vài chuyện.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Oà, hôm nay là một ngày cực kỳ cực kỳ mệt mỏi. Nhắn gửi đến mọi người là có thể ta phải khất nợ chương tiếp của Truyền thừa sang ngày mai rồi. T.T ta sẽ cố gắng trong tối nay, nhưng mà 1 chương của Truyền thừa gấp đôi 1 chương này cơ :( ta đang ở quê với bố mẹ nên không onl quá muộn được, huhu.

Lại nói, mỗi tháng một vài ngày... kể ra cũng hợp lý ha :D :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net