Chapter 11: Không thể tiếc nuối.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thế giới này, ai trong mỗi người chúng ta cũng phải có một tri kỉ để chia sẻ mọi cảm xúc hỉ nộ ái ố, mà Harry lại chính là một cậu bé cực kỳ may mắn, một hồi tai nạn vào đêm Halloween làm cho em gặp được một kỳ ngộ như vậy.

Giống như lời mọi ngừi hay nói có phúc trong họa, thật ra cũng không phải không có đạo lý.

Draco đối với việc Edward và bọn Harry bắt đầu chơi thân với nhau tỏ ra vô cùng bất mãn, Edward là con trai của cha đỡ đầu nhà cậu, bản thân lại cùng Edward lớn lên, theo lý thuyết mà nói thì người mà Edward phải thân nhất đúng ra phải là cậu mới đúng, nhưng mà nhiều năm trôi qua như vậy rồi, Edward luôn tỏ ra như gần như xa với cậu, khiến cho cậu không thể hiểu được, mà Edward lại có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ ở cậu.

Cậu chàng không thể hiểu tại sao cha đỡ đầu lại phản đối việc Edward học kiến thức mà một quý tộc chân chính phải học, cũng không hiểu nổi vì sao có một lần cậu đã nghe được baba và cha đỡ đầu nói chuyện phiếm về việc cha đỡ đầu lại hy vọng Edward có thể tiến vào Gryffindor ---- đương nhiên, cho dù có là Malfoy lớn hay nhỏ, lúc đó đều cho rằng y đang phát điên cái gì đó ---- lại không hề hay biết, vì sao Edward lại muốn cùng những tên nhóc lỗ mãng, không có đầu óc, lại không hề có một tí ti nào lễ nghi đúng mực nhà Gryffindor kết thân.

Tất cả mọi thứ cậu đều không hề hiểu được chút nào, nhiều năm chơi cùng như vậy, bạn thân của cậu đối với cậu có thể nói giống y như một cái mê cung không lối, cho dù cậu cố gắng như thế nào, đều không thể hiểu nỗi.

"Draco, không phải tất cả Gryffindor đều ngu xuẩn đâu, cho nên không phải ai ở Slytherin đều có thể không khéo như nhau." Edward nhẹ giọng nói với cậu, đương nhiên, bé không có thể nào xác định được Draco có thể hiểu hết ý của bé hay không.

Cha vẫn luôn hy vọng bé có thể tiến vào Gryffindor, đối với chuyện này bé không hiểu, nhưng không thể không nói, bé là Slytherin duy nhất không hề có thành kiến với Gryffindor.

Cho nên bé không hề mang theo gánh nặng tâm lý nào khi chơi đùa cùng với nhóm Harry.

Draco hỏi bé tại sao, kỳ thật bé cũng không biết tại sao lại như vậy, có lẽ là do Harry có gương mặt tương tự với baba của bé chăng?

Trước tới nay Edward đều nhớ rất rõ ràng, bức họa được cha treo trên tường, trong tranh vẽ một người thanh niên có ánh mắt ôn hòa, khóe miệng luôn mang theo nụ cười tươi sáng, tay nắm chặt đũa phép, con cú mèo trắng như tuyết đậu trên một cánh tay khác của anh ta.

Từng đường cong đen trắng trong bức trang không thể ngăn được sự ấm áp và vui vẻ của người ấy truyền ra ngoài, bé từng hỏi qua cha vì sao baba không có ảnh chụp, cha nói cho bé rằng, bắt đầu từ ngày mà baba mất đi, tất cả những bức ảnh chụp của baba ở Thế giới Pháp thuật, đều mất hết tất cả hiệu quả.

Bức tranh trong phòng của cha kia, là do chính tay cha vẽ nên.

Mà bộ dáng của Harry cùng với người trong bức họa đó, rất là giống nhau.

Có lẽ chính là vì điểm này chăng?

Ai mà biết được, có lẽ là do tính cách của bản thân của Harry tự có thể hấp dẫn Edward mà Edward không hề biết chăng, hoặc có lẽ, là do vận mệnh đã sắp đặt trước, Edward không thể cự tuyệt mà muốn từng bước tiến lại gần người có khuôn mặt giống y như đúc với baba của Harry kia.

Cha không hề biểu hiện bất mãn với hành vi của bé, đại khái chắc cũng đã ngầm đồng ý với chọn lựa của bé chăng, cho nên bé cũng thật sự yên tâm làm bạn của Harry.

Tuy bên Draco đã bộc phát tính tình biệt nữu một thời gian, nhưng mà cũng may sau đó cũng không để ý đến bé quá nhiều, chỉ tiếc là Draco khinh thường khi làm bạn với Gryffindor, tất cả thời gian bé chơi cùng với đám Harry, cậu ta tuyệt đối sẽ không bước đến chào hỏi với bé.

Trận thi đấu Quidditch đầu tiên của năm nay, Gryffindor đối đầu với Slytherin, Snape tự mình làm trọng tài.

Snape ngồi trên hàng đầu tiên của dãy giáo sư, nhìn theo tưng thành viên bước ra sân sau màn giới thiệu, đặc biệt chú ý Harry bé.

Thằng nhóc cầm trên tay cây chổi loại mới nhất trên thị trường, sắc mặt có chút khẩn trương, lần đầu tiên tham gia thi đấu, mà trong hai đội ngũ tham gia trận đấu, nhóc là người nhỏ tuổi nhất làm cho thằng nhỏ hoàn toàn bị áp lực đè nặng, Snape chú ý tới bàn tay nhỏ bé túm chặt cái cám chổi Nimbus 2000 của nó không dám buông tay.

Cây chổi của y nằm im bất động dưới đất, ánh mắt của Snape bắn thẳng lên cây chổi, y chưa bao giờ thích bay, cũng không am hiểu về phi hành, vì thế cho nên sự hiểu biết của Snape với cây chổi cũng không tính là nhiều nhặn gì cho cam.

Nhưng mà y đã từng xem qua cách Harry bé luyện tập điều khiển cây chổi bay sau khi bắt được nó tới tay.

Cho dù Snape là lại người mù tịt về các loại chổi bay đi nữa, nhưng mà y cũng không thể không thừa nhận đó thật sự là một cây chổi tốt.

Người gửi cây chổi bay này cho nhóc cũng không phải là giáo sư McGonagall, mà do người nuôi nấng nhóc gửi tới.

Snape đã xem qua cây chổi kia, cây chổi của thằng nhóc với cây chổi Nimbus 2000 mà y từng mua cho Edward rõ ràng khác xa nhau, thoạt nhìn bề ngoài thì không khác lắm nhưng thật rõ ràng nó đã được ai đó cải tạo qua, mà Snape biết rõ, người của cửa hàng sẽ không bao giờ làm như vậy, nói như vậy có nghĩa là người chăm sóc cho Harry hẳn là  đối với các loại chổi bay có hiểu biết rất khá, mới có thể cải tạo được hiệu quả tốt như vậy.

Theo tiếng còi vang lên, tất cả cầu thủ của hai đội bay vút lên không, ánh mắt của Snape trước sau đều dán chặt vào cái bóng dáng luôn mang theo khẩn trương của người kia.

Cho dù thằng nhóc chỉ nhàn nhã dừng lại giữa không trung, mọi hành động cử chỉ của nhóc vẫn thích chí như thế, chẳng sợ nhóc con kia bởi vì lần đầu tiên thi đấu mà đang khẩn trương mà thôi.

Chỉ cần mang họ Potter, đều sẽ thuộc về bầu trời.

Snape bỗng nhớ tới thật lâu trước kia từng nhìn thấy Harry của y thích thú thoải mái ngồi trên cây chổi bay cao giữa không trung.

Y vẫn còn nhớ rất rõ ràng, ngày nọ, lợi dụng chút thời gian ít ỏi được nghỉ ngơi, thời đại mà bóng tối bao phủ khắp mọi nơi, mỗi ngày trong năm mọi người đều bận rộn coi chừng đối phương có thể khai chiến bất cứ lúc nào.

Thời đại mà mọi người đều phải đè phòng quân địch đánh lén bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, giữa bầu không khí u ám bao trùm lên từng người cho dù tham chiến hay không tham chiến.

Có đôi khi áp lực tâm lý có thể đánh sập một người.

Nhưng mà Harry lại không giống.

Cho dù lúc đầu tinh thần Harry lúc nào cũng căng chặt, áp lực khủng lồ đè lên đôi vai cậu, lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng tác chiến, nhưng mà tốt xấu gì cậu cũng hiểu rõ bản thân mình không bao được suy sụp.

"Potter đâu." Snape đi vào phòng họp, sau cuộc họp liên miên không dứt, mọi người uể oải trượt dài trên ghế ngồi, bất đồng với một người Slytherin luôn thận trọng từng bước, không phải trong lúc chiến tranh xảy ra, tất cả những tên nhãi con vĩnh viễn đều có thể tìm được phương pháp có thể thả lỏng bản thân, cậu không hề quản bấy giờ có phải ở giữa trận chiến hay không, không quản Voldemort có thể phát động tập kích bất ngờ lúc này hay không, tinh thần lúc nào cũng căng chặt như dây đàn ở giữa chiến tranh là đã đủ rồi, không cần thiết phải ngược đãi bản thân mình vào thời điểm nghỉ ngơi thì cần phải thả lỏng một chút.

"Ở trong sân trước." Hermione ngẩn mặt lên từ một đống sách dày trên bàn --- không phải là sách pháp thuật, mà là những cuốn sách lịch sử của Muggle, đây chính là phương thức thả lỏng riêng của cô nàng --- "Hẳn là đang đánh Quidditch cùng với Ron, gần đây cậu ấy có hơi quá sức."

Snape dùng mũi hừ mạnh một tiếng, rời khỏi phòng họp.

Ngôi nhà trải qua một đống chú ngữ cải tạo, không gian được kéo dài tới vô hạn, Chúa cứu thế ngồi trên cây chổi bay, thời điểm khi cậu điều khiển chổi bay nhanh, gió thổi qua bên khẽ lay động áo chùng của cậu.

Tựa như một con diều hâu đang ngược gió bay lượn, sắc bén mà kiên cường, ở trong không trung Potter so với ở giữa chiến trường còn muốn lóa mắt hơn, trên chiến trường yêu cầu cậu cần phải phối hợp tuyệt đối với những đông đội, bó tay bó chân, nhưng khi ở giữa không trung cậu có thể thỏa sức mà bay lượn, đó là vương quốc chỉ thuộc về mình cậu.

"Harry, xem chiêu." Ron đem trái Bludger đánh tới hướng Harry bên này, Harry linh hoạt tránh thoát.

"Ron, cậu cần phải luyện tập nhiều vào." Harry cười ha ha, "Cú đánh bóng đảo tay này tuy hiểm nhưng mà không dễ thực hiện."

"Cậu là một tên giảo hoạt." Ron phẫn nộ nói.

Hai người vui vẻ bay lượn trên không trung, ngươi tới ta đi, Snape đứng bên dưới nhìn chằm chằm cậu.

Trầm mê với kích thích mà bay lượn mang lại, hai người hoàn toàn không phát giác được sự xuất hiện của người thứ ba trên sân.

Khi đó, Snape và Harry chỉ mới dừng lại ở quan hệ chiến hữu, cho dù trong lòng có yêu say đắm đối phương như thế nào, chỉ là không có bất cứ ai trong ngoài cuộc vạch trần nó, nhưng mà không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt của y luôn tuân theo thói quen đang dần dần hình thành gần đây, lúc nào cũng dính vào thân ảnh gầy yếu kia, ban đầu chỉ là lời hứa hẹn trách nhiệm với Lily, vì cô mà kéo dài sự quan tâm tới đời sau của cô, sau đó bởi vì cái chết của Dumbledore, Potter bắt buộc phải trở thành hy vọng duy nhất của Thế giới Pháp thuật, yêu cầu đối với y là phải đảm bảo đối phương không bị nguy hiểm bao vây, sau đó thì vì sao?

Sau đó, y không thể không nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, cặp mắt đó tràn ngập ưu thương, rồi lại thời khắc ngập tràn hy vọng, có khi đôi mắt ấy ngập tràn lệ khí, nhưng cũng lập lòe ôn hòa, cặp mắt kia có đôi khi sẽ xuất hiện sự quyết tuyệt, lại không bao giờ đánh rơi thiện ý.

Đôi mắt kia có nhiều cảm xúc như vậy, y chắc chắn không bao giờ có thể tìm thấy bóng dáng của Lily trong đôi mắt ấy.

Sau đó như thế nào nhỉ, y càng ngày càng chìm đắm trong thói quen nhìn ngâm thân ảnh gầy yếu nhưng tràn đầy kiên cường kia, không còn nhớ tới cái ý niếm thuở ban đầu cho dù phải chết cũng phải bảo vệ con trai của Lily nữa.

Đứa trẻ mà trước đó yêu cầu cần y bảo hộ, đã trưởng thành là một người sáng chói trong thế hệ lãnh tụ mới.

Harry tránh né sự 'Công kích' của Ron, ở một lần bay chậm lại nhanh mắt nhìn thấy Snape.

Cõ lẽ là do thất thần trong chốc lát, trái Bluger suýt nữa thì va phải cậu, cậu khó khăn lắm mới có thể né tránh nó, cậu có chút chật vật lộn mèo vài vòng trên không trung, Snape lộ ra một nụ cười nhỏ hiếm hoi.

Harry ra hiệu với Ron ở đối diện, sau đó bay đến đối diện Snape, linh hoạt xoay người một cái, cậu có thể dễ dàng từ trên chổi nhảy xuống đất.

"Potter chết tiệt." Snape nhịn xuống cơn tức, vươn tay ra đỡ lấy cái tên tứ chi phát triển nhưng não bé hơn hạt nho lúc nào cũng hành động không kèm theo não kia, "Ngươi tính quăng ngã bản thân đến gãy chân sau đó hướng Chúa Tể Hắc Ám giơ tay đầu hàng đúng không."

"Hắc Severus, anh không thể nói như vậy mà," Harry cười toe toét, " Em tin tưởng anh mà, cho dù em có khiến bản thân ngã gãy tay gãy chân thì anh cũng sẽ có cách giúp em nhanh chóng khỏe mạnh lại thôi."

"Đó là đương nhiên, tiểu thư Granger luôn yêu cầu ta sử dụng độc dược tốt nhất cho ngươi dùng, điều đó làm cho ngươi bị chiều hư, ta cảm thấy ta nên yêu cầu cô ta nên suy xét đến việc giảm bớt số lượng độc dược dung túng cho những hành vi ngu xuẩn của ngươi."

"Anh sẽ không làm điều đó đâu Severus." Chúa cứu thế dùng ánh mắt tràn ngập ái ân mà nhìn y, "Anh sẽ đau lòng khi em bị thương mà."

Không biết bắt đầu từ khi nào, đối phương đã bắt đầu dùng những từ ngữ ái muội không rõ ràng trong những lời đối đáp với y, mà từ lúc y bắt đầu dùng những lời ác ý cũng đã thành thói quen khó mà có thể bỏ được.

Ý tứ của Chúa cứu thế đối với y, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được, nhưng mà không hề có người nào vó thể nhìn ra được, lão dơi già đầu đầy dầu cũng có ý tứ đối với vị Cứu thế chủ này.

Y nhìn biểu tình đắc ý của Chúa cứu thế, bỗng nhiên duỗi tay ra nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của cậu: "Nếu ngươi biết, tại sao ngươi lại có thể làm ra mấy hành động nguy hiểm ngu xuẩn như vậy, làm cho người khác phải lo lắng hửm?"

Cứu thế chủ trợn mắt há hốc mồm nhìn y.

Chuyện câuh lúc nào cũng trong tối ngoài sáng ám chỉ bản thân cậu rất có hảo cảm với đối phương không phải mới ngày một ngày hai, tuy là yêu phải một vị giáo sư mà mình từng chán ghét cực điểm là một chuyện không ai có thể hình dung ra được, nhưng mà sau khi suy xét hết sưc cẩn thận, lại thừa kế tính cách bộc trực của vị cha già nhà mình thì người nào đó không thể dấu diếm tình cảm của bản thân được, đương nhiên, cậu cũng không có khả năng dùng cách thức mặt dày mày dạn, dán chặt như keo dính chó bứt không ra mà theo đuổi đối phương như vị cha già không nên nết nhà mình ngày xưa đã dùng được.

Những từ ngữ ái muội không rõ ràng trong lời nói, có thể như có như không biểu đạt ý tứ trong lòng mình là cực hạn mà cậu có thể làm rồi.

Cậu càng không có mơ mộng viển vong rằng một ngày đẹp trời nào đó bản thân sẽ được đối phương vui vẻ đáp lại tình cảm của mình.

Cho nên cậu dại ra.

Hai người liền giữ nguyên tư thế nhìn chằm chằm nhau như vậy, Ron cũng khó có được một lần thức thời rời đi trước không làm kỳ đà ngăn cảnh tình yêu khó có được của bạn tốt, lại không có hét toáng lên rằng 'Lão dơi già lại có thể đáp lại tình cảm của Harry'.

Sau đó hai người hôn lên môi nhau, chậm rãi, triền miên, ôn nhu, nhu tình mật ý.

Sau đó, hai người cứ như vậy tự nhiên xác định quan hệ.

Sau đó nữa, Harry từng hỏi y vì sao tự nhiên lại đáp lại tình cảm của cậu dễ dàng như vậy.

"Chúng ta có thể chết đi bất cứ lúc nào, Harry." Snape nhẹ giọng nói với Harry, "Nếu một ngày nào đó ta chết đi, ta không muốn tiếc nuối vì bản thân không thể thẳng thắng đáp lại tình cảm của em."

Giống như y cho đến khi Lily chết đi, bản thân y cũng chưa bao giờ có thể nói với nàng rằng y thích nàng, tuy nhiên, có lẽ phần cảm tình đó chỉ là nỗi niềm khát khao với ánh mặt trời, nhưng ít nhất, cũng là một phần yêu thích với một người từng gặp trong đời.

Nhưng mà, y lại là người hại chết Lily, vì thế lời nói 'Thực xin lỗi' và 'Ta thích ngươi' kia không bao giờ có thể thoát ra khỏi miêng của y được nữa, nó cũng nghiễm nhiên trở thành một nỗi đau mà mỗi khi trời về khuya y một mình gặm nhắm trong vô vọng.

Sự nuối tiếc như vậy, y không nghĩ muốn trải qua lần thứ hai.

Nếu như Harry không hề có một chút cảm giác nào với bản thân y, thì dựa theo tính cách của mình, có lẽ y sẽ thật sự một lần nữa che dấu, bởi vì không một ai có thể moi được một chút dao động cảm xúc nào từ mắt của y, cho dù có là Voldemort cũng không thể làm được.

Nhưng mà, bởi vì Harry lại thật sự có tình cảm với y, mấy ngày nay, cậu luôn công khai ám chỉ hoặc âm thầm ám chỉ đều khiến cho một người như y không thể nào bỏ qua được những điểm khác lạ này.

Trong chiến tranh, cái chết tùy thời luôn luôn cận kề, có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nhưng mà y lại cảm thấy, là niềm hy vọng duy nhất của mọi người, mọi người sẽ đều xuất ra sức lực lớn nhất của bản thân để bảo vệ sự an toàn của Harry.

Y CHƯA BAO GIỜ HOÀI NGHI, BẢN THÂN CÓ THỂ SẼ CHẾT SƠM HƠN HARRY.

Harry nhẹ nhàng hôn lên môi y, ánh mắt sáng rỡ nhìn y: "Thật ra em cũng từng sợ hãi chuyện đó, sợ anh chán ghét em, sợ anh sau khi phát hiện ra tình cảm của em liền chán ghét em, nhưng mà cuối cùng, em quyết định không muốn che dấu tình cảm của mình, bởi vì em lại càng sợ rằng một ngày nào đó em hoặc anh sẽ chết đi, em lại chưa từng hé răng một lời nói cho anh rằng em yêu anh."

SỢ NHẤT LÀ KHI CÁI CHẾT ĐẾN GẦN, TẤT CẢ NHỮNG TÌNH CẢM YÊU THƯƠNG NHẤT TRONG LÒNG KHÔNG THỂ NÓI CHO ANH.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net