Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm còn chưa kịp phản ứng lại, chính mình đã bị lột không còn một mảnh . . . . . .


"Ngô Thế Huân ! Không phải sáng sớm hôm nay, cậu đã cùng tôi. . . . . . Cậu, như vậy. . . là thế nào!"


Lộc Hàm có chút bất mãn, quyệt quyệt miệng, trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân. "Bảo bối, anh không muốn làm nữa sao ?" Ngô Thế Huân vô cùng ôn nhu nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn xinh đẹp ấy.


Có lẽ, chính cậu cũng không thể hiểu được cảm xúc của Lộc Hàm. Ngô Thế Huân bất đắc dĩ mà cười cười, phải chăng Lộc Hàm  cảm thấy bất an, khi nghĩ rằng cậu yêu anh, chỉ vì thân thể của anh ? Ngô Thế Huân khe khẽ thở dài, để làm cho Lộc Hàm tin tưởng, cậu yêu anh không chỉ vì thân thể, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng nhặt lên quần áo vương vãi dưới đất, ân cần giúp Lộc Hàm mặc lại trang phục, sau đó chậm rãi đóng từng cúc áo sơ mi trắng mềm mại.


". . . . . . Cậu, cậu làm cái gì vậy?" Lộc Hàm ngạc nhiên nhìn Ngô Thế Huân giúp mình mặc quần áo, này này này này, người trước mặt thực sự là sắc lang Ngô Thế Huân sao? !


Ngô Thế Huân hướng Lộc Hàm thản nhiên cười cười, tiếp tục công việc dang dở."Em muốn anh biết rằng, cho dù không có thân thể của anh. . . . . . Em vẫn yêu anh."


Lộc Hàm cắn cắn môi, cúi đầu, làm cho Ngô Thế Huân nhìn không thấy vẻ mặt của anh. "Bảo bối, anh làm sao vậy ?" Ngô Thế Huân nhẹ nhàng xoa hai má Lộc Hàm, ôn nhu hạ thấp giọng hỏi, "Làm sao vậy? Vì cái gì giống như không được vui ?"


Lộc Hàm ngẩng đầu, dùng cặp mắt còn mang theo tầng nước mờ nhìn Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân bỗng nhiên cảm giác trái tim như bị kéo mạnh, vô cùng đau lòng.Ngô Thế Huân mới vừa vươn tay, nghĩ muốn giúp Lộc Hàm lau khô nước mắt. . . . . .


Lộc hàm lại kéo lấy tay cậu, đặt trước khuy áo cậu vừa vặn cài xong. "Cởi."


Tuy rằng thanh âm không lớn, lại kiên quyết khôn cùng. "Anh không phải. . . . . ."


Ngô Thế Huân còn chưa nói xong, Lộc Hàm liền trực tiếp hôn đến, không để cho Ngô Thế Huân nghĩ nhiều, đầu lưỡi ấy linh hoạt chui vào khoang miệng Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân ngẩn người, sau đó cũng lập tức thuận theo cùng lộc hàm dây dưa triền miên, chiếm lấy thế chủ động.


"Nhanh lên, giúp tôi cởi !" Lộc hàm vòng tay qua cổ Ngô Thế Huân, ở bên tai cậu nhẹ nhàng thở hắt ra, Ngô Thế Huân cảm giác hạ thân căng thẳng.


"Anh không phải không muốn sao?" Mặc kệ bản thân đang khó chịu, Ngô Thế Huân vẫn là không hề động thủ, ôn nhu giúp Lộc Hàm vuốt lại mái tóc mềm mượt, thơm ngát.


". . . . . ." Lộc Hàm cắn cắn môi dưới, không nói tiếp, hai chân quấn lấy thắt lưng Ngô Thế Huân, sau đó cúi đầu cắn đứt một khuy cúc. Ngô Thế Huân không nói, cậu bắt đầu hiểu Lộc Hàm đang làm cái gì .j


Hóa ra. . . . . . cảm giác bất an không chỉ một mình cậu có. Ngô Thế Huân nhẹ nhàng cười, sủng nịch  nhéo nhéo mặt Lộc Hàm. "Bảo bối bối. . . . . . Đừng nói là anh muốn em ngay cả trên ghế phòng ăn nha. . . . . .?"


Ngô Thế Huân giữ chặt cúc áo sơ mi của Lộc Hàm, đặt ở trong tay miết nhẹ nhàng. Lộc Hàm bỗng nhiên có một xúc cảm khó hiểu chạy dọc toàn thân, vội vã đỏ mặt thu hai tay lại. "Cũng không phải. . . . . . là không thể a. . . . . ."


Lộc Hàm ngẩng đầu, không nghĩ Ngô Thế Huân lại đỏ mặt. Đáng chết đáng chết đáng chết, Lộc Hàm a, mày như thế nào có thể nói ra cái điều không biết xấu hổ này! Lộc hàm cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ. Ngô Thế Huân nhếch nhếch khóe miệng, vẻ mặt đáng yêu cùng quyến rũ của ai đó đều rơi vào trong mắt cậu. . . . . .


Thật sự là manh a! Ngô Thế Huân nhịn không được, hôn lên làn môi mềm mại đã bị Lộc Hàm cắn cho ửng đỏ. Lộc Hàm đến bây giờ mới không bất mãn, tay bắt đầu cởi quần áo Ngô Thế Huân, lại bị Ngô Thế Huân ngăn cản. "Em làm là được rồi, anh chỉ cần hưởng thụ thôi."


Ngô Thế Huân lưu lại một câu làm cho mặt Lộc Hàm càng bạo hồng, liền ngừng động tác trên tay. Bởi vì ban nãy Lộc Hàm dồn hết lực cởi bỏ quần áo trên người Ngô Thế Huân, làm lộ ra một mảng da thịt trắng mịn màng khiến cho Ngô Thế Huân không khỏi nuốt nuốt nước miếng. Áo sơ mi trắng tinh đẹp đẽ cùng làn da bạch ngọc càng làm cho Lộc Hàm thêm vài phần dụ hoặc. Mà áo sơmi cũng vừa vừa vặn che hai quả hồng mai trước ngực Lộc Hàm, sắc hồng như ẩn như hiện, quyến rũ mê người. Ngô Thế Huân cảm thấy chính mình nếu như còn tiếp tục nhẫn nhịn, quả là quá có lỗi với Lộc Hàm đi. Giây sau, liền đem Lộc Hàm đặt trên bàn ăn, như vậy cũng vô cùng thuận tiện để cho chính cậu ra vào. 


"Thế Huân. . . . . ." Lộc Hàm vuốt ve hai bên má Ngô Thế Huân. Cặp mắt to tròn xinh xắn lúc nào cũng như có tầng sương mờ, hòa với thanh âm lại mềm mại làm tâm tư Ngô Thế Huân giống như bị thiêu đốt, toàn thân bùng cháy.


"Yêu tinh, anh là đang mê hoặc em. . . . . ." Ngô Thế Huân rốt cuộc nhịn không được, cúi đầu cắn xuống khuôn ngực trơn láng, bàn tay không chịu yên phận mà vuốt ve lên xuống.


"Ah. . . . . . Thế huân. . . . . . à. . . . . ." Lộc Hàm chỉ cảm thấy đến từng đợt khiến khoái cảm, thân thể vô thức run lên nhè nhẹ, chỉ biết là dựa vào bản năng thân thể mà rên rỉ . Cho đến khi hai quả hồng mai trước mặt Lộc Hàm đã bị Ngô Thế Huân làm cho sưng đỏ, cương cứng, cậu mới vừa lòng ngừng lại, tuy nhiên, động tác này dừng lại sẽ không có nghĩa động tác phía dưới cũng dừng lại.


"Thế Huân. . . . . ." Lộc Hàm ôm lấy cổ Ngô Thế Huân, dùng chân bao chặt lấy thắt lưng cậu, ý bảo Ngô Thế Huân hãy tiếp tục.


"Bảo bối, làm sao vậy sao?" Ngô Thế Huân xấu xa cười cười, chính là nhịn không được phải đùa giỡn Lộc Hàm đáng yêu một chút. Phải biết rằng tận dụng thời cơ a, có phải lúc nào cũng được như bây giờ đâu.


"Hỗn đản. . . . . . Cậu không phải nói tôi chỉ cần hưởng thụ thôi sao ?" Lộc Hàm híp đôi mắt xinh đẹp, tay ôm lấy cánh tay Ngô Thế Huân thật chặt, đem mặt Ngô Thế Huân cùng mặt mình kéo gần lại khoảng cách. Thực nghiêm túc nhìn Ngô Thế Huân, "Cậu gọi đây là tâm tư gì. . . . . ."


"Khụ khụ, Lộc Lộc anh đang nói cái gì a. . . . . . Em không có biết nha?" Ngô thế huân vờ trưng ra vẻ mặt đơn thuần, nghi hoặc nhìn nhìn Lộc Hàm, tỏ vẻ cậu thật sự cái gì cũng không biết. j


". . . . . . Ngô Thế Huân, cậu chính là bị nhiễm màn cẩu huyết trong tiểu thuyết đúng không ? Muốn tôi học theo mấy tiểu thụ nói 'Ân. . . . . . Huân, phải Huân. . . . . . Đi vào trong cơ thể Lộc Hàm đi. . . . . . '? Cậu có tin, nếu còn dám không hiểu tôi nói gì, tôi liền thành công cho cậu xem !"


Lộc ngạo kiều quyết đoán xuất hiện, tỏ vẻ Ngô Thế Huân không hành động, chính anh sẽ hành động cho biết mặt. "Đừng đừng đừng! Lộc lộc, anh như thế nào có thể. . . . . . Học theo kẻ xấu."


Ngô Thế Huân khịt khịt mũi, bất quá. . . . . . Lộc Hàm cho dù là bắt chước những lời này. . . . . . Cũng quá mê người a ! Lộc Hàm đắc thắng cười cười, sau đó nhanh chóng kéo quần Ngô Thế Huân. . . . . .


"Từ từ! Lộc lộc, anh sẽ không thật sự phản. . . . . . Phản công? !" Ngô Thế Huân phản ứng thập phần nhanh chóng, giữ chặt lấy quần. Lộc Hàm không nói gì, âm thầm thở dài,


"Please...!" Sau đó, Lộc Hàm chậm rãi  tựa vào bả vai Ngô Thế Huân, nhớ lại mấy câu nói sến sẩm vừa nhìn trộm trong phòng Thế Huân, "Huân. . . . . . Người ta là muốn giúp a. . . . . . Nhanh lên. . . . . . Tiến vào thôi. . . . . ."


Yêu tinh! Ngô Thế Huân cảm giác mình sắp bùng nổ đến nơi rồi. Ngô Thế Huân vừa phản ứng lại, Lộc Hàm đã nhanh chóng kéo quần cậu rơi xuống gần đầu gối. Nhận thấy Lộc Hàm đang nhìn chằm chằm hạ thân mình, cho dù còn cách lớp quần trong, Ngô Thế Huân  vẫn là cảm giác được một trận xấu hổ.


"Thật lớn nga, Thế Huân a. . . . . . Anh còn chưa có làm gì, em đã lớn như vậy sao?" Lộc Hàm xoa xoa dương vật cứng rắn của Thế Huân, vô thức buông lời bông đùa, giây sau bỗng nhiên ý thức được đã làm gì, Lộc Hàm liền đỏ bừng mặt.


"Bởi vậy..."


Ngô Thế Huân bắt lấy tay Lộc Hàm, đưa anh ép chặt trên bàn ăn "Anh chính là trời sinh đi quyến rũ người ta a." Ngô Thế Huân cởi ra vật cản trở cuối cùng, sau đó trực tiếp cởi quần Lộc Hàm. Thấy hạ thân Lộc Hàm có chút cương cứng, Ngô Thế Huân ôn nhu cười cười, "Bảo bối, anh không phải cũng đã muốn rồi chứ. . . . . ."


"Im đi !" Lộc Hàm ngạo kiều quát lớn, mặt đỏ phừng phừng. . . . . .


"Tuân lệnh ~" Ngô Thế Huân lập tức nghe lời không nói nữa, vươn ngón tay trái thon dài bao vây tiểu Lộc Hàm, nhẹ nhàng vuốt ve, tay phải hướng tới quả hồng mai trước gò ngực Lộc Hàm ra sức sờ loạn. . . . . .


"A. . . . . . Ngô thế huân. . . . . . Làm gì. . . . . . ah. . . . . ." Hai nơi mẫn cảm cùng lúc được âu yếm, đánh úp hoàn toàn tâm trí của Lộc Hàm, làm cho muốn nói một câu cũng không thể được, chỉ biết ôm chặt lấy cổ Ngô Thế Huân, rên rỉ thật khẽ.


Cho đến khi trên tay đã  dính đầy tinh dịch của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân mới dừng động tác, ôn nhu đích dùng tay phải đem Lộc Hàm đã bị mồ hôi thấm đẫm ôm chặt vào lòng. Ngô Thế Huân từ từ ngón tay còn vương lại tinh dịch của Lộc Hàm thâm nhập vào hậu huyệt. Bởi vì buổi sáng đã làm rồi, cho nên ba ngón tay tiến vào vô cùng thuận lợi. Nhưng vừa đến ngón thứ tư, liền nhận ra tiếng kêu đau yếu ớt của Lộc Hàm. Cho nên nói thân thể Lộc Hàm đúng là cực phẩm, đã làm nhiều lần như thế vậy mà trong thời gian ngắn ngủi liền khít chặt.


"Thực xin lỗi bảo bối. . . . . . thả lỏng một chút, được chứ. . . . . ." Thấy Lộc Hàm nhăn mày, Ngô Thế Huân vô cùng đau lòng, nhẹ nhàng hôn lên đuôi lông mày xinh đẹp của đối phương, đem tay phải vuốt ve đôi hồng mai tinh xảo, hi vọng có thể giảm đi chút đau đớn.


"Ah . . . . . A. . . . . ." Nhận lấy thời cơ, Ngô Thế Huân liền đưa ngón thứ tư thâm nhập hậu huyệt Lộc Hàm. Tay Ngô Thế Huân vừa thâm nhập, đã chạm đến khoái cảm cho cả hai. . . . . .


Lộc hàm lại tựa vào bờ vai Ngô Thế Huân, lần này là mị nhân mà rên rỉ, hình như là ám chỉ Ngô Thế Huân mau mau một chút, tiến vào một lần nữa....


-Hết chương 13-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net