Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hắc hắc, Lộc mỹ nhân của chúng ta cũng đến Dục sao?" Biện Bạch Hiền bổ nhào về phía Lộc Hàm cười cười, cố ý tiến đến trên cổ Lộc Hàm thổi thổi khí.


Quả nhiên được như ý, Lộc Hàm vừa chạm đến chỗ nhạy cảm làm né tránh.


"Biện Bạch Hiền, mau buông thả người cho ông a a a a!" Nhất thời mới kịp phản ứng, Trương Nghệ Hưng nhìn muốn rớt con mắt thân ảnh Bạch Hiền dán chặt lên người Lộc Hàm.


Biện Bạch Hiền cười cười, vỗ vỗ tay, sau đó nhẹ nhàng tiến đến bên tai Nghệ Hưng thì thào: "Đản Đản ca, còn không chịu nói rõ?"


Trương Nghệ Hưng sắc mặt liền khó coi, trực tiếp đem cái đầu nấm gõ mạnh một chút. "Không nói đến điều này sẽ chết hay sao? !"


"Kim Chung Nhân, cậu trốn sau cửa làm gì, mau ra đây cho anh!" Lộc Hàm bất đắc dĩ dắt một bộ dáng mơ màng thiếu ngủ của Kim Chung Nhân từ cửa đi ra.


"Không a, chính là em cảm thấy phía sau cánh cửa thực thoải mái." Nói xong, Kim Chung Nhân ngáp một cái.


"Ai cho cậu đêm hôm không ngủ, chơi chơi miết a a a!" Lộc Hàm vỗ trán, như thế nào cảm thấy được chính mình một lần nữa hướng ký túc xá bác gái đi tới nhanh như vậy a?


"Đừng đừng đừng, trên người Lộc Lộc có hương thơm vô cùng ma lực a." Nói xong, Kim Chung Nhân liền trực tiếp ôm lấy người Lộc Hàm.


"Đi chết đi, Lộc Hàm là tinh khiết đàn ông a! Kim Chung Nhân, cậu có đam mê cũng nên tránh xa ra đi a!" Không đợi Lộc Hàm động thủ, Trương Nghệ Hưng liền muốn đem cái con người kia trực tiếp ném sang một bên.


Xứng đáng, ngủ ngủ thấy ngu chưa, cư nhiên ở trước mặt Đản ca ăn đậu hũ của Lộc Lộc. Biện Bạch Hiền cảm giác được mí mắt mình không thể khống chế hướng về phía trước giật giật.


"Trương Nghệ Hưng! Anh em tốt a!" Lộc Hàm cảm kích hướng Trương Nghệ Hưng gật gật đầu, Trương Nghệ Hưng vẻ mặt tự đắc rất đồng tình, vẻ mặt bỉ ổi hướng Lộc Hàm cười cười.


Kim Chung Nhân im lặng tránh về phía sau Bạch Hiền, thu lại cảm giác muốn rống, a, thực khốn a!


Tên Chung Nhân đen đen kia, cậu làm cái gì ngủ trên người anh! Biện Bạch Hiền khóc ròng.


. . . . . . . . .


"Nói cách khác" Lộc Hàm hít một hơi thật sâu, buộc chính mình tỉnh táo lại. "Các chú bị đá ra ngoài? !"


"Nói chính xác là... tụi em tự đi ra..." Kim Chung Nhân nhược nhược giơ cánh tay, nhỏ giọng nói.


"Câm miệng! Đối với cậu nói chuyện không được!" Trương Nghệ Hưng cùng Lộc Hàm trực tiếp gào rít, thành công khiến cho Kim Chung Nhân toàn thân phát run một trận, sợ hãi tránh vào một góc.


Hiện tại đang yếu thế, chờ đến một ngày em thu phục được hai anh... Kim Chung Nhân bỉ ổi cười cười.


"Như thế nào đi ra đều giống anh! Tụi này không cần hình thức, lập tức tường tận lại quá trình!" Lộc Hàm nghiêm giống như ông tổng nào đó tập tành rèm pha, bàn tay vung lên. "Kết quả là các chú muốn hay không ở nhà anh? !"


"Lộc Hàm học cái bộ dáng của ai..." Trương Nghệ Hưng xấu hổ.


"Trong TV không phải đều diễn như vậy sao?" Lộc Hàm chính mình nói ra cảm giác có chút ngượng ngùng.


"Chính là tụi em bị đá ra, thực không cam lòng." Biện Bạch Hiền biết miệng, vẻ mặt ủy khuất.


"..." Lộc Hàm yên lặng lau mồ hôi trên trán. "Các chú có bản lĩnh trở về a! Không tiễn. Trương Nghệ Hưng, tiễn khách!"


"Lộc Lộc..." Trương Nghệ Hưng còn muốn nói cái gì đó.


"Đóng cửa, thả chó... Phi phi phi! Cũng muốn lộn xộn? Anh bạn Trương Nghệ Hưng còn điều muốn nói sao?" Lộc Hàm hít thở một hơi, thực sự già rồi thực sự già rồi già rồi...


"Bọn họ như vậy lưu lạc bên ngoài quá đáng thương, hai người còn có chút nhan sắc, nếu như bị..." Trương Nghệ Hưng còn chưa nói hết câu, Biện Bạch Hiền cùng Kim Chung Nhân liền hóa đá.


"Em đi! Trương Đản Đản, anh không cần lo cho tụi em..."


Trương Nghệ Hưng im lặng nhắm mắt, đcm, lòng tốt của ta không được báo đáp ô ô ô....


...."Được rồi!" Lộc Hàm trầm tư một hồi. "Khó fxử." Gật gật đầu. "Các cậu có thể ở lại!"


"Bất quá!" Cắt đứt niềm vui sướng hân hoan dâng lên trong đáy mắt Bạch Hiền cùng Chung Nhân, Lộc Hàm thực nghiêm túc nói. "Phải giao tiền thuê nhà a!"


"Thế không nói sớm, em còn tưởng chuyện gì! Được rồi, chúng em nhất định đưa đầy đủ!" Kim Chung Nhân thực sảng khoái vỗ vỗ ngực.


"Lộc Lộc, thiếu gia Lộc Lộc khi nào nghèo túng như vậy, vạn lần đừng đừng đừng..." Kim Chung Nhân, ngươi mạnh miệng như vậy sao dám liên lụy đến ta. Bạch Hiền lệ!


"Giao tiền liền cho anh, anh cấp phòng a a a a!" Lộc Hàm hư hư thực thực rít gào.


Biện Bạch Hiền nhất thời giãy dụa, Kim Chung Nhân tự hỏi đây là cứu người một mạng? Trương Nghệ Hưng JPG liền ngây ngẩn cả người.


"Lộc Hàm, nội công thực tốt a!" Nhìn thấy sư tử hống công lực hùng hậu! Trương Nghệ Hưng tự đáy lòng tỏ vẻ cảm khái.


"Cảm ơn, cảm ơn." Lộc Hàm bày ra bộ dáng chắp tay đa tạ, sau đó chậm rì rì tiêu sái lên lầu.


. . . . . . . . . . .


Lộc Hàm thực tức giận!


Ai a! Khuya khoắt không ngủ được lại đi học thói của Kim Tuấn Miên quấy rầy điện thoại người ta!


"Uy, ai?" Lộc Hàm tràn đầy khí lạnh tiếp điện thoại, đây là tình trạng nghiêm trọng bị quấy rối giấc ngủ, hiện tại loại này nguy hiểm không khác gì bão giật cấp... Kỳ thực ám chỉ đối phương nếu không nói thỏa ta liền cho trực tiếp cuốn xéo đi!


"Lộc Hàm! Là anh! Anh còn sống sao?" Đầu bên kia điện thoại tràn đầy kinh hỉ.

"... Phác Xán Liệt! Chú có ý tứ gì, nửa đêm không ngủ gọi điện quấy rầy còn hỏi anh đây còn sống hay không? !" Lộc Hàm trực tiếp gào rít. "Đcm, chiều cao của chú nếu tỉ lệ thuận với IQ có hay không? Thật đáng thất vọng!"


"A không đúng không đúng, Lộc Hàm đừng tức giận! Ý của em là... Lộc Hàm còn sống sao?"


"..." Lộc Hàm cảm thấy cùng đứa nhỏ này nói chuyện là tự hạ thấp chỉ số IQ của bản thân!


"Cái kia... Lộc ca... em hỏi một chút a!" Đầu bên kia, Phác Xán Liệt có vẻ rối rắm, ngập ngừng không biết nên nói hay không.


"Anh biết chú muốn hỏi cái gì." Lộc Hàm ngáp một cái. "Chú có phải muốn hỏi Bạch Hiền hiện có ở chỗ anh không?"


"Trời ạ, Lộc Lộc anh quá thông minh! Không hổ Đản Đản ca thích... Khụ khụ, em cái gì cũng chưa nói nga!" Phác Xác Liệt thiếu chút nữa tát vô miệng mình, nếu Bạch Hiền biết được chính mình ở trước mặt Lộc Hàm nói Trương Nghệ Hưng thích... Phác Xán Liệt không khỏi rùng mình một cái.


"... Cái kia, không có việc gì, anh cúp máy!" Nghe thấy được điểm kì lạ, Lộc Hàm cũng chẳng nghi ngờ, ngáp ngáp.


"Đừng a! Em còn có việc nhờ anh giúp!"


"Anh nói chút cùng Bạch Hiền sao ầm ĩ y chang nhau vậy!" Không phải Lộc Hàm lòng dạ hẹp hòi nhưng mà bọn họ cùng lúc làm phiền khiến anh thiết muốn phát điên rồi.


"Lần trước anh cùng Bạch Hiền mặc cái áo gì gì đó giống nhau, cậu ấy liền ngồi trước cửa rủa em ba tuần! Tốt nhất thứ nhan nhản ngoài đường đừng mang đến cho cậu ấy! Sau đó em nhận được thư tình, cậu ấy liền biết, liền bỏ đi hai tháng... Còn có lần trước... Càng lúc càng giận. Cậu ấy cư nhiên còn mang theo Kim Chung Nhân!"


Nghe đến âm thanh mỗi lúc một dữ dội đập vào tai, Lộc Hàm gào rít điên cuồng, hoàn toàn quên mất Biện Bạch Hiền mỗi lần bị Phác Xán Liệt bắt về đều nộp cho một khoản nhỏ nhỏ a.


"Là là Lộc ca có thể..." Phác Xán Liệt lập tức chân chó vuốt mông ngựa nói. "Có thể... giúp em đưa Bạch Bạch về không?"


"Không rảnh!" Lộc Hàm tức giận, trở một cái xem thường, cứ cho là Phác Xán Liệt nhìn không thấy nhưng mà có thể tưởng tượng đến.


"Lộc Lộc... Anh còn như vậy cẩn thận em mách với Ngô Phàm!" Phác Xán Liệt cười gian, uy hiếp như vậy còn không chịu tuân theo sao? Hắc hắc...


...Ngô Phàm. Là đứa con của bạn mẹ Lộc, cùng Lộc Hàm từ nhỏ lớn lên, xem như quan hệ có thể vô cùng thân thiết. Hơn nữa, Ngô Phàm hoàn toàn đem Lộc Hàm là đệ đệ mà chiếu cố. Về chuyện Lộc Hàm trốn nhà, hắn là người đầu tiên phản đối! Nếu hắn biết được Lộc Hàm ở nơi nào... Nhất định là người tiên phong bay sang Hàn Quốc lôi anh về.


Đúng rồi! Khụ khụ, đã quên mất.


Ngô Phàm, phi phi!


"..." Lộc Hàm bên kia yên lặng nửa ngày, qua thật lâu, Lộc Hàm cơ hồ từ hàm răng nghiến thật chặt. "Được, anh sẽ tìm Bạch Bạch!"


"Đây mới là ca ca tốt a!" Không cần phải nói, Lộc Hàm có thể tưởng tượng bên kia Phác Xán Liệt cười có bao nhiêu ngốc, nhất định cười đến nỗi mắt còn không nhìn thấy.


Phác Xán Liệt, đừng tưởng rằng ngươi thắng, ngươi chờ cho!


. . . . . . . .


"Bạch Bạch a!" Lộc Hàm sống chết đập cửa.


Qua thật lâu, cánh cửa mới chậm rãi mở ra, đi ra là Bạch Hiền ôm lấy thắt lưng, ánh mắt nhập nhèm nhìn Lộc Hàm. "Lộc Lộc, anh nửa đêm không ngủ đập cửa loạn xạ a? Mê a?"


"Không đúng không đúng! Bạch Bạch à, là Phác Xán Liệt tìm em. Em xem, anh thật vô tội bị hắn đánh thức! Sáng mai tám phần mắt lại gấu mèo..." Lộc Hàm thực đáng thương nói.


"Phác Xán Liệt nhất quyết phải xử, dám phá vỡ giấc ngủ đẹp!" Biện Bạch Hiền vừa muốn bùng nổ, Lộc Hàm ghé vào lỗ tai cậu nói một câu. "Khụ khụ, vừa rồi hắn gọi điện, anh nghe được bên kia có... âm thanh nữ nhân!"


"Phác Xán Liệt, ông cho mi đến chỗ chết a a a !" Lộc Hàm thực vừa lòng nhìn đến phản ứng của Bạch Hiền, chính mình cười gian một cái sau đó chạy ầm ầm về phòng.


Khà khà, Phác Xán Liệt, ông đây ghét nhất là bị người ta quấy rầy giấc ngủ. Ông càng ghét bị người khác uy hiếp. Mà ngươi liền một lúc phạm hai tội, liền đi chết đi ha ha aha....


Ngày hôm sau, Lộc Hàm tỉnh dậy liền nhận được một tin.


"Phác Xán Liệt, em thực ngoan a!" Lộc Hàm méo mặt.


Tin như sau: "Lộc Hàm, ở Hàn Quốc chờ ta! Mau nghĩ lời giải thích thỏa đáng, ta tới Hàn Quốc nhất định phải nghe được lời giải thích từ ngươi!" Đến từ: Ngô Phàm.


Kết quả là, Trương Nghệ Hưng, Biện Bạch Hiền cùng với Kim Chung Nhân ngủ đến nỗi bất tỉnh. Còn Lộc Hàm thảm thương gào thét, mơ màng rời giường...


-Hết chương 8-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net