Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vuốt tóc cậu, mềm và nhẹ, áp vào má cậu, quen thuộc và thơm mát. Cái thân thể gầy gò đã từng quyến rũ tôi bao lâu. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ buông cậu trong vòng ôm.
Nhưng vì sao cậu như thế, lừa dối mẹ ngày xưa, lừa dối tôi bây giờ. Sao cậu tàn nhẫn với những người yêu cậu nhất trên đời này?

LuHan không thanh minh gì, mắt đỏ lên.

"- Em phải nói cho anh biết, tối hôm đó em làm gì, với ai?" - Tôi vẫn phải hỏi, tôi cần chính miệng cậu nói ra, nếu không cả đời này tôi sẽ điên đảo vì những vết bầm tím trong tim.

Cậu lắc đầu, mắt mở to, nhíu mày, cậu có vẻ mặt bộc lộ cảm xúc nhiều nhất mà tôi thấy.

"- Nói đi!"

"- Anh đừng hỏi!" - Khẩn cầu, bơ vơ.

"- Vì sao không nói cho anh biết? Vì sao vì sao vì sao không nói? Thế em muốn anh sẽ thế nào? Cứ thế này sống cả đời với em, hay em chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ sống cùng anh cả đời?" - Tôi gầm lên, gần như là gào lên.

Rồi tôi nhìn thấy cậu ấy khóc. Cậu ấy ngồi trên ghế sô pha và khóc.

Đây là lần thứ ba cậu ấy khóc, cũng là lần cuối cùng trong đời, tôi thấy cậu ấy khóc.

LuHan khóc rồi, khóc nức nở như một cô gái, đôi vai nhỏ run bần bật, nước mắt vòng quanh mặt, cậu như thế không muốn khóc, cật lực dùng tay lau mặt, lau vừa mạnh vừa nhanh.

"- Thôi thôi đừng khóc nữa, em lúc nào cũng thế này, toàn tự một mình. Bây giờ em không phải là chỉ một mình nữa, có việc gì thì cứ nói ra, LuHan thôi nín đi, nghe anh này, nói cho anh biết đi." - Tôi quỳ xuống, dỗ dành, dùng ngón tay cái lau nước mắt cho cậu.

Sau một hồi, cậu không khóc nữa. Rồi một hồi nữa, mới bình tĩnh lại.

"- Anh muốn nghe thật à?"

"- Ừ, anh cần nghe. Vì anh muốn sống cả đời với em."

Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, nhưng câu đầu tiên của cậu ấy cũng đã làm tôi giật mình.

"- Em tổng cộng đã bị chín người đàn ông cưỡng hiếp." - Cậu ấy nói, mắt bắt đầu khôi phục lại vẻ điềm đạm.

Tôi cứ tưởng cậu nói cậu đã ăn chín quả anh đào. Nhưng cậu nói là cậu bị chín người... Tôi kinh ngạc đến mức mồm há ra không khép được.

"- Còn muốn nghe tiếp không?" - LuHan cười ngạo nghễ.

Tôi nhìn cậu, tôi nghĩ có thể tôi bắt đầu hiểu ra chút gì đó về cậu.

Về thằng điếm LuHan.

"- Ừ, em nói đi."

"- Lần đầu tiên của em là năm 11 tuổi. Hồi đó mẹ em lần đầu mang đàn ông về nhà. Người đàn ông nhân lúc mẹ em ra khỏi nhà, đã cưỡng hiếp em, rồi bảo em, nếu em nói cho người khác biết, ông ta sẽ đập chết mẹ em. Ông ta nói tiếp, kể cả em đi kể thì cũng không ai tin vào điều một cậu bé bị cưỡng hiếp bởi một người đàn ông. Cho nên em không dám nói ra. Sau này liên tiếp những người đàn ông sau đó của mẹ em, bảy người, đều làm việc đó với em. Bọn họ sau khi hành sự đều mang mẹ em ra để uy hiếp em. Họ đều đổ tội lỗi lên em, nói là vì em... dùng ánh mắt để quyến rũ họ. Anh có nghĩ liệu thật sự có một đứa bé 13 tuổi lại dâm đãng không? Mà năm đó em còn chưa tròn 13."
" Em là một thằng con trai,em cũng giống như bao thằng con trai bình thường khác, cũng muốn có vợ rồi sinh con. Nhưng ông trời lại cho em cái sắc đẹp mê đắm lòng người đến vậy. Khiến cho đàn ông họ cũng không tha cho em. Em đâu muốn người ta dị nghị bảo em là GAY chứ. Nhưng anh thử nghĩ, một cậu bé bị bao nhiêu người cưỡng hiếp thì còn tâm trạng mà nằm trên ân ái với đàn bà chứ. Nó ám ảnh em rất lâu."

Tôi im lặng, tôi không thể tưởng tượng cậu ấy có những kinh nghiệm tuổi thơ như thế. Tôi biết mẹ cậu cả đời đã xoay quanh những người đàn ông, nhưng lại dùng chính mình để bảo bọc cho đứa con. Vì sao bà không phát hiện ra điều này?

LuHan giỏi nguỵ trang quá. Tôi quá quen với đôi mắt phẳng như mặt nước giếng thơi của cậu.

"- Khi em 13 tuổi, mẹ làm tình nhân cho một người đàn ông, một người đàn ông cực kỳ giàu có. Trong chớp mắt, em và mẹ đổi đời, mẹ con em trở thành những người thượng lưu của xã hội. Em có thể học ở trường tốt nhất, ăn những món cao lương mĩ vị, mà người đàn ông đó chưa bao giờ động tay vào em. Ông ta thật sự bận rộn tới mức rất ít khi đến nhà em. Em đã từng tưởng đây là hạnh phúc nhất đời. Khi em lên lớp 10, một hôm tan học ông ta đến trường đón em, nói chở em đi ăn trưa, mẹ em đang chờ ở đó. Em không nghi ngờ gì nên leo lên xe đi cùng ông ta. Ông ta để tài xế chở đến một nơi hoang vắng rồi xâm hại em ngay trước sự ngạc nhiên của thằng tài xế. Lúc đó em tưởng em đã chết rồi. Nhưng khi ông ta phát hiện ra em đã bị xâm hại trước, rất tức giận. Ông ta bảo đã chờ bao nhiêu năm rồi, rốt cục không ngờ em lại là trai điếm sớm thế. Ông ta bắt đầu chửi mắng, chửi mẹ em, nói mẹ em làm đĩ, còn em là thằng điếm non. Lúc đó em không kìm được, đã đánh ông ta một cái."

"Không nói anh cũng biết, em bị ông ta đánh đập bầm dập. Ông ta không mang mẹ em ra để doạ nạt em, ông ta chẳng nói chẳng rằng, coi như chưa hề xảy ra chuyện gì và mang em trả về nhà. Em biết, nếu em chỉ nói ra một tiếng, mẹ em sẽ mất tất cả. Mà em cũng đã không còn muốn giãy giụa nữa, em dường như tin lời của bọn đàn ông - em là một thằng điếm, em bẩm sinh đã đi quyến rũ đàn ông, chỉ là đội lốt của một thằng đàn ông, em là một con người hư hỏng không còn gì để nói. Em tự nhận mình là GAY vì em bị xâm hại, bị người ta đè ra mà thúc, mà thỏa mãn. Đêm ấy em không về nhà, đêm ấy em đã gặp anh. Em cũng không biết em đã đi vào quán Bar CMB đó như thế nào nữa, nhưng giây phút bước vào đó, em thật sự thèm đi kiếm khách, giây phút đó em đã chết một nửa con người rồi. Vì sao em lại chọn anh ư? Vì trong cả đám đàn ông đó, anh là người duy nhất không ôm gái hay trai"

Tôi nhớ lại đêm đầu tiên gặp LuHan, lần đầu tiên, cái nét thơ ngây tràn trề của một cậu bé.

"- Và sau đó em bắt đầu đón khách?" - Tôi hỏi.

"- Không, anh là khách duy nhất chơi em. Anh có tin không?" - Cậu hỏi.

Tôi không do dự gật đầu. 16-17 tuổi, các cậu thường hay xúc động và manh động, sau đó sợ hãi, các cậu sẽ suy nghĩ. Cái này thì tôi hiểu.

"- Anh có biết vì sao em không tiếp khách không? Vì cách mà anh đối xử với em. Anh không e dè gì bảo em là trai bao hay thằng điếm, anh cũng không ngượng ngùng gì mà đã thể hiện toàn bộ thú tính của anh trên cơ thể em, rồi sau đó, anh vứt vào mặt em tiền, đến một phút chợp mắt nghỉ ngơi cũng không phép cho em, và vứt em ra khỏi nhà anh. Khi ấy, tay em cầm tiền vừa tự kiếm được, em phát hiện thấy em đứng ngoài đường như một con chó hoang."

Nghe LuHan kể chuyện cũ, tôi ngượng ngùng quá, dù không biết thì không có tội. Người tôi yêu, đang kể việc tôi chơi trai, chuyện của vài năm trước.

"- Sau đó, có lẽ anh cũng đoán được phần nào. Người đàn ông đó không buông tha cho mẹ em. Em nghĩ có lẽ là vì em. Ba năm trước, người đàn ông mà anh gặp ở cổng trường em, đó là tay lái xe của ông ta. Cho đến ngày em gặp anh! Em nghĩ em chưa hề lừa dối anh lần nào, ít nhất, em cũng mới chỉ là gái bao của một người khách làng chơi duy nhất là anh mà thôi."

Tôi trầm ngâm hồi lâu, đầu óc trì đốn, tôi nhìn người con trai ngồi trước mặt tôi, người không phải là trai bao nhưng lại là trai bao, tôi đang nghĩ gì. - "Ông ta... có phải là rất thích cấu véo eo đàn bà?"
LuHan gật đầu.

Có nghĩa là, sau khi mẹ chết, sau khi đã đính ước trọn đời cùng tôi, cậu ta đã phản bội, với thằng khốn nạn ấy.

"- Vì sao không tránh xa thằng đó ra. Nó đã không có cớ gì uy hiếp em nữa?"

"- Bởi vì...ông ta có một lý do để bắt em phải làm ông ta thoả mãn!"

"- Là gì?"

"- Em không thể nói với anh" - Cậu ta tuyệt vọng.

Tôi trợn mắt nhìn cậu ta, tôi muốn giết người, chém chết tất cả đàn ông đã bức nhục LuHan, chém chết cả LuHan.
Nhưng mà tôi yêu cậu ấy.

Tôi nhượng bộ. Cậu ấy đã chịu đựng đủ rồi. Tôi ôm lấy cậu - "Thôi, em , tất cả đã qua rồi, may vẫn còn em là của anh, anh sẽ không đi so tính thiệt hơn, nhưng em đừng gặp người đàn ông nào khác nữa..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net