Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà đang nói đến chuyện dạo này thường đau bụng, tôi nghĩ liền đến thứ thuốc tốt chữa đau bụng của cha tôi ngày xưa, tôi nói lần sau sẽ mang thuốc tới.

Bà cảm động nhìn tôi, dường như sắp rơi lệ. Khi đó, tôi phát hiện ánh nhìn thật thà của bà sao giống hệt cái cách mà LuHan nhìn tôi.

Không hề thấy mặt đàn ông, cũng không nghe mẹ LuHan nhắc gì về cha cậu. Tôi thương cảm nghĩ, có lẽ gia đình này không hào nhoáng thật như bề ngoài.

Cơm canh cũng không có gì đặc biệt, song tôi ăn liền ba bát lớn, mẹ LuHan vui tới mức khuôn mặt hồng sáng lên, chả ngại ngùng gì mà khen ngợi ngay trước mặt tôi.

Giữa câu chuyện bà đã hỏi đến nghề nghiệp của tôi. Chưa kịp trả lời, LuHan đã cắt ngang, vội vã.

- Mẹ, sao mẹ luôn hỏi cái ấy, cứ làm như nhà mình thì thế lực lắm ấy!

- Ừ, được rồi, thì không hỏi. Này SeHun, ăn thêm thịt đi! Cháu mà béo hơn chút nữa thì tốt! - Nói đoạn gắp sang tôi một gắp thịt đầy.

Tôi nuốt chửng.

Tôi lạ ngay chính bản thân tôi. Đúng ra thì tôi đang làm cho một công ty liên doanh có quy mô và ảnh hưởng khá lớn, lại thuộc tầng lớp lãnh đạo cà vạt kẹp kim vàng, trước đây đó là những thứ làm tôi tự hào. Vậy mà sao LuHan vội vã không để tôi nói ra? Tất nhiên tôi cũng chẳng cần khoe khoang trước mặt mẹ LuHan làm gì, tôi chỉ muốn nói cho nó tốt đẹp chút, cho bà vui lòng, cảm thấy con trai mình không chọn lầm người.

Nhưng LuHan không muốn cho tôi nói, tôi cũng không nói thêm.
Ăn tối xong LuHan đòi về, thấy rõ bà mẹ không muốn rời con, mà cũng chỉ nói - Sao về sớm thế, không nghỉ ngơi thêm đi? - Khi LuHan không đồng ý, bà chẳng nói gì nữa.

Bà lưu luyến tiễn chúng tôi xuống gác, LuHan bảo, mẹ, mẹ lên đi! Bà bảo, thôi con về.

Xe chạy đã xa, sau khúc quành, kính chiếu hậu của tôi còn phản quang bà đứng ở đó, kiễng chân nhìn theo phía con.

- Em nên ở bên mẹ em nhiều hơn, mà cũng đâu có xa. - Tôi nói khẽ, LuHan giờ đã quay về nét mặt lạnh lùng thờ ơ quen thuộc.

Cậu cúi đầu, chả nói năng gì. Tôi cũng không hỏi nữa, tôi không muốn truy cứu ra những chuyện tôi chưa hay. Tôi nghĩ cũng chả cần.

Khi xe sắp vào trung tâm thành phố, LuHan đột ngột kêu tôi quay đầu xe.

- Quay lại, quay lại chỗ vừa rồi! - Cậu ta nói vội vã, có vẻ ra lệnh.
Tôi ánh mắt lạnh lùng.

- Ồ, thì là, em xin anh quay xe lại, được không?

==========

Tôi đành quay xe lại. Tự nhủ, thôi hôm nay là sinh nhật cậu ta, chiều anh chàng một lần.

Tại căn bản là tôi cũng chưa bao giờ bắt buộc được anh chàng cái gì.

Đỗ xe tại bãi xe, tôi định đi về phía nhà cậu, LuHan gọi tôi lại.

- Ơ, thế không phải là quay lại gặp mẹ em?

- Không phải. Bây giờ em muốn đòi anh món quà sinh nhật thứ hai - Cậu ấy chớp mắt nói, như kiểu những cô cậu học trò.

Tôi nhíu mày, giọng ỉu xuống - Nào, nói đi!

Trong lòng tôi nghĩ thầm,LuHan, cậu nghĩ cậu là ai?

Đáp án làm tôi ngạc nhiên: Muốn uống cà phê với tôi.

- Em muốn anh mời em một ly cà phê- Cậu ấy nói xong, cười rất ranh mãnh, ánh mắt có vẻ trêu chọc, cậu chắc phải thấy rõ tôi đang bất mãn cực độ.

Cà phê, nếu tôi nhớ không nhầm, chỉ năm won một cốc. Ngày nào tôi cũng uống, cái loại nước đắng ngắt thơm thơm này luôn làm tôi tỉnh ngủ sau khi chạm.

Tôi nhìn cậu, cái anh chàng này luôn làm tôi luống cuống không biết phải làm gì, đứng giữa làm gió nhẹ đầu mùa hạ, cậu cười như một bông bồ công anh thanh nhã đang tan ra trong bao la.

- Tôi không nghe nhầm chứ? Em bảo uống cái gì?

- Đi theo em! - Rồi cậu ấy kéo tay tôi chạy nhanh như thể bay.

Năm đó tôi 27 tuổi, tôi dường như đang yêu lần đầu tiên trong cơn gió thắm.

Cậu ấy đi trước, thỉnh thoảng ngoái lại giục - Nhanh nào, anh già rồi à? - Và mở to mắt cười hào hứng. Lần đầu tiên cậu cười không còn dè dặt. Nét tinh nghịch của một chàng trai mới lớn. Ngày trước LuHan không hay cười, hoặc cũng chỉ mỉm miệng với cái nhìn lặng lẽ.

Tôi vui, để cậu nắm tay kéo đi, bạn có thể tưởng tượng tôi ở trong vùng hương khi gió nhẹ thổi qua mái tóc cậu, mùi hương thơm thánh thiện, thuần khiết làm LuHan như biến thành cậu con trai của thiên nhiên, của vạn vật.

Ngày nhỏ đọc truyện cổ tích, Thế giới vạn vật có mười một người con gái và một cậu con trai, mà cậu con trai là đặc biệt nhất, lương thiện nhất.

Chạy một chặp, LuHan dừng ở một quán cà phê nhỏ ven đường. Cả "quán" chỉ một vài chiếc dù to che nắng và mấy chiếc bàn tứ giác, tấm biển "cà phê ngon" viết tay đã tróc sơn. Trước mặt, một dãy nhà cấp bốn, trẻ em phụ nữ thong thả trong ánh nắng hè, hiếu kỳ nhìn chúng tôi, hai người ăn mặc trang trọng đi uống món quà hương tây này.

Tôi cảm giác mình bị điên còn LuHan thì rất vui sướng, cậu lảnh lót gọi chủ quán, kêu hai ly cà phê sữa.

- LuHan , phải không? - Bà bán hàng trạc 50, mặt đầy tàn nhang thân thiện.

- Dạ con, bác Trương! Con mang bạn đến ủng hộ quán của bác!

Bà chủ quán để ý tôi, cái nhìn hàm súc y như của mẹ LuHan. Trời mọi người ở khắp đây đều biết cậu ta là GAY chứ? Nhìn đến nỗi tôi sắp đỏ mặt. Mồ hôi tôi nhỏ giọt. Sơ mi trắng này, vét này, đứng cao và thẳng bên dưới cái dù che nắng của bà, và không biết để tay chân vào đâu.

- Ngồi đi, chàng trai! - Bà thân thiện mời, cười như hướng dương giữa núi.

Tôi nhìn LuHan đang tìm ghế, tôi muốn ngồi gần cậu.

Bà chủ bê lên hai ly cà phê.

Tôi chả muốn uống.
LuHan bắt đầu , một ngụm rồi lại một ngụm, nhìn rất ngon. Sau đó, cậu ấy cười và nói, cháu muốn nữa.

Tôi không nhận ra LuHan mới đêm trước ở bar KLM, uống Chivas với một vẻ yêu kiều thanh nhã.

Chân mỏi rồi, bỏ dép khỏi chân, cậu ấy khoả đôi bàn chân trắng nõn như con gái, kéo ống quần lên cao lộ bắp chân trắng sáng bắt mắt. Cậu như tên yêu hồ trong núi sâu rừng cao, chả cần điểm trang chả cần tốn công quyến rũ đã đầy mê hoặc.

Cậu thấy tôi nhìn, lè lưỡi cười:

- Anh làm sao cứ nhìn em? Mắt tròn chưa kìa, trông thật ngố!

Tôi không biết trả lời sao. Cậu ta lại bắt đầu uống, cử chỉ có phần đáng yêu.

- Bác Trương, cà phê sữa nhà bác sao ngon ghê! Cháu muốn thêm ly nữa!

- Ha ha, ngon phải không? Thế thì cháu chăm đến nhé, bao nhiêu năm không gặp cháu. Thế mẹ cháu khoẻ không?

- Dạ, mẹ cháu vẫn thế.
Sau đó cậu ta lại tiếp tục uống. Cái ly cà phê đó có cái gì khiến cậu ta điên đảo vậy. Tôi cũng cuối xuống và nếm thử.
Vị nó khác hoàn toàn với những ly cà phê mà tôi đã uống ở công ty hay bất kỳ chỗ nào. Nó không hề quá đắng hay quá ngọt. Nhấp một ngụm mùi sữa bắt đầu lan tỏa thơm dịu. Không ngờ quán cậu ta giới thiệu lại ngon đến vậy.Cứ như thế tôi lại một ngụm và một ngụm.

- LuHan, có vẻ hồi trước em hay đến đây - Tôi không nhịn được phải hỏi.

- Vâng, anh nhìn ngôi nhà thứ ba bên trái, em lớn lên ở đấy. Em lớn cùng với mùi cà phê sữa của bác Trương. Hì hì - Cậu ta nói , nhìn bà chủ quán cười. Cúi xuống lại uống.

Đúng!!! Ngon thật đấy?

- Nhà em trước ở đây à? - Nơi đây nhiều cây xanh, thực ra vẫn là khu người nghèo.

- Vâng, em ở đây. Mười ba năm, à thế thì quán cà phê này có lịch sử hơn mười năm rồi - Cậu ta nói chậm rãi, tôi tưởng tượng theo lời nói đó, một thiếu niên trẻ trung, đẹp đẽ lớn lên từ xóm nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net