Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiến càng quấn cây, cây khô trổ hoa.

Trận tuyết lớn rơi suốt một đêm, tuyết đọng đầy trên cành cây khô tựa như hoa nở, chênh chênh vênh vênh níu lấy cành cây lạnh thấu xương, một con hẻm nhỏ hẻo lánh đằng sau cảng, có một căn nhà cổ độc lập đậm nét phong tình thời dân quốc.

Tường ngoài gạch xanh lợp ngói, trước cửa viện có một hàng rào màu trắng thấp bao quanh, kéo tròn một vòng, theo hai bên trái phải kéo dài thành sân, gạch xanh và đá vụn trên đường bị tuyết đè nặng, hoa viên nhỏ trong viện được ánh nắng ấm áp mùa đông chiếu nghiêng, màu sắc rực rỡ như pha lê phản quang được đứa bé vẽ màu --!

Lúc này trong hoa viên nhỏ trong viện, một vị mỹ nữ đang vui đến quên cả trời đất, dẫm lên đống tuyết đọng trong viện được đùn thành sườn núi chơi đùa, tươi cười rạng rỡ, một vẻ khoe khoang tự đắc.

Đột nhiên, trong phòng vang lên một hồi tiếng điện thoại "reng reng" ầm ĩ.

Người con gái làm như không nghe thấy, vẫn cứ vui cười chơi một hồi trên mặt đất đọng tuyết, mãi đến khi tiếng chuông trong phòng không ngại phiền vang lên một lần rồi một lần nữa, người con gái mới bằng lòng chậm rì rì đi trở vào trong phòng tiếp điện thoại.

"Vì sao giờ mới tiếp điện thoại?"

Trong điện thoại truyền đến một giọng nam lành lạnh không hoà ái.

Người con gái không thèm để ý, tất nhiên không thể nói là do nàng không muốn tiếp?

Thẩm Hương Cơ áp lỗ tai vào điện thoại, ngón tay thanh mảnh trắng nõn quấn từng lọn dây điện thoại, hạ bút thành văn cất giọng tội nghiệp hỏi:

"Gia, người chừng nào thì về?"

"Làm sao?"

"Em đã hơn hai tháng chưa thấy người, vì sao người cứ bận mãi thế?"

"Gần đây bận quá, qua đoạn thời gian này được rảnh rỗi thì về gặp em, mới vừa rồi em đi đâu, vì sao không tiếp điện thoại?"

Sao đã vòng trở lại rồi, Thẩm Hương Cơ bĩu môi, ngang ngược vô lý dây dưa nói:

"Ngày mai em muốn gặp gia liền cơ, ngày mai gia trở về với em đi!"

Người đàn ông nghe vậy liền nhăn
mày lại,

"Em đừng có đòi hỏi, bận xong rồi sẽ về gặp em."

"Ngày mai Thẩm Văn sẽ cầm một bộ tuyển tập châu báu cho em, em chọn mấy món em ưng rồi giao cho cậu ấy."

Người đàn ông ưa dùng cái kịch bản an ủi này, Thẩm Hương Cơ tiếp tục quấn tròn từng vòng dây điện thoại, không thuận theo không buông tha hỏi:

"Khi nào thì gia trở về?"

"Có thời gian liền trở về, em nghe lời chút, được rồi, ta có việc bận rồi."

Nói xong thật giống như có hơi sợ bị người con gái càn quấy, đau đầu vội vàng cúp điện thoại, không tính nghe cô gái nói thêm gì nữa.

Thẩm Hương Cơ bĩu môi, nghe điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng "tút tút", đành gác điện thoại trở lại.

Lần nào cũng như thế này, gọi điện thoại đến thì không nói được chuyện gì, luôn là ngại bảy ngại tám sợ nàng tìm tới một đống phiền toái, nói còn không được vài câu đã cúp điện thoại.

Nàng lần nào cũng cảm giác như mắc nghẹn ở họng, thường xuyên cảm thấy có phải mình bị người này trêu chọc một trận không, sau đó hắn giống như người không có việc gì quay đầu bỏ đi.

Thẩm Hương Cơ không mấy vui vẻ cầm lấy cái kéo trên bàn, cắt xén mấy cái lá dư thừa trên cành hoa trà hồng.

Nàng gần đây nhàn tới độ không có việc gì làm nên học cắm hoa, chuyện là có luyện thế nào cũng không được đẹp.

Nàng cũng cảm thấy không có gì, coi như nung đúc tình cảm.

Nàng kỳ thật không hề để ý chuyện rốt cuộc Thẩm Thanh Chu có tới hay không, chỉ là mỗi lần nói chuyện điện thoại với hắn xong bỗng dưng có chút bực mình.

Thẩm Hương Cơ cầm kéo dùng sức như để hả giận, "rắc" một tiếng cắt đứt một cái lá xanh dư thừa, sau đó lắc lắc đầu, tống khứ tạp niệm, chuyên tâm luyện cắm hoa.

--

Nửa tháng sau,

Đêm qua lại là một đêm bông tuyết như tơ liễu theo gió bay lất phất, cho tới bây giờ bên ngoài vẫn còn tuyết rơi lả tả, tuyết trắng xóa, vạn vật vùi trong màu trắng.

Trong phòng được hun ấm áp dễ chịu, chấp cả bên ngoài bông tuyết bay tán loạn, Thẩm Hương Cơ ở nhà cũng chỉ mặc một thân váy ngủ mỏng tang.

Nàng vừa mới tỉnh ngủ, lê dép lê nhung trắng mềm mại, biếng nhác xuống lầu, mới vừa bước xuống vài bước bậc thang, bỗng nghe thấy phòng khách vọng đến tiếng mở cửa, nháy mắt tiếp theo, nàng đột nhiên nhìn thấy người đàn ông dính đầy gió tuyết xuất hiện ở cửa.

Mấy ngày nay Thẩm Thanh Chu không gọi điện thoại cho nàng lần nào, nàng sớm đã vứt người này ra sau đầu, mỗi ngày học học cắm hoa, đi trường học đọc đọc sách, bận không ngóc đầu nổi, đã thật lâu không nhớ người này.

Bỗng nhiên nhìn thấy người đàn ông khiến Thẩm Hương Cơ thiếu chút nữa phản ứng không kịp, nhưng rồi người con gái vẫn đổi được sắc mặt y hệt lật sách.

Một đôi mắt trong trẻo nhu thuận tức khắc mở to, tỏ vẻ vui sướng không dám tin tưởng chạy bước nhỏ, một mạch chạy chậm nhào vào trong lòng ngực người đàn ông, đôi tay ôm lấy eo hắn, rồi ngưỡng mặt tựa như được cưng chiều quá nên sợ mà hỏi:

"Gia, người trở về khi nào vậy?"

Người đàn ông mới vừa vào cửa, mặt mày và trên đầu dính đầy tuyết sương, ngay cả áo khoác nỉ màu đen toàn là hơi ẩm, lúc hắn vốn đang dang cánh tay cởi áo khoác, bỗng nhiên bị buộc tiếp đón cái ôm nhào trực diện đột ngột của người con gái.

Bàn tay to của Thẩm Thanh Chu thong thả ung dung cởi áo, trong nháy mắt người con gái nhào đến, động tác tự nhiên ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, chờ nàng đứng vững vàng, hắn mới dùng tay đẩy nàng cách ra, nhàn nhạt đáp nàng:

"Vừa đến."

Người con gái bị đẩy ra lại lần nữa kiên trì không dứt áp người tới dính sát vào cánh tay hắn, Thẩm Thanh Chu cởi áo khoác bị ướt đưa cho thím Quế, lần nữa đẩy người con gái mềm nhũn dính ở trên người hắn cách ra, thay dép lê đi vào phòng khách, giữa mày có vài phần ủ rũ,

"Lại đây nhìn mấy món châu báu lần trước em muốn này."

Thẩm Hương Cơ sáng mắt lên, bước chân từ uyển chuyển nhẹ nhàng chuyển sang vội vàng theo sau ôm rịt vòng eo của người đàn ông, vội vàng hỏi:

"Ở đâu vậy gia?"

Đôi mắt nhu nhuận của người con gái tràn đầy vẻ không muốn xa rời nhìn hắn, Thẩm Thanh Chu bị quấn lấy không thoát được, cũng không đẩy nàng ra nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ ôm ôm nàng ngồi xuống sô pha, cánh tay dài vòng nàng ở trong ngực, sợ nàng ồn ào, lập tức lấy ra châu báu mới vừa mua lúc trở về cho nàng xem, vẫn như lệ thường dò hỏi nàng:

"Gần đây hay làm gì?"

Thẩm Hương Cơ mở ra một cái hộp châu báu trong đó, thấy là một cái vòng cổ bảo thạch hồng to như trứng bồ câu, lập tức vui vẻ ngoan ngoãn nghe lời quay đầu ôm eo người đàn ông trả lời:

"Em học cắm hoa lâu rồi! Gia muốn nhìn không?"

Thẩm Thanh Chu không để ý lắm gật đầu, cô gái lập tức vui mừng chạy đi cầm lấy sản phẩm đêm qua nàng mới vừa cắm lại đây cho người đàn ông nhìn, tựa như hiến vật quý tranh công lấy cưng chiều nhìn chằm chằm hắn:

"Tối hôm qua em mới vừa cắm đó! Đẹp không?"

Thẩm Thanh Chu nhìn bình hoa hệt như bị chó gặm mất một mẩu, nhưng nhìn vẻ hi vọng đầy mặt nàng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm hắn chờ được hắn khích lệ, hắn đành dời đi đôi mắt "Ừ" một tiếng có lệ.

Quả nhiên Thẩm Hương Cơ càng vui vẻ, đang muốn nói thêm cái gì, người đàn ông vội vàng ôm nàng, giọng điệu hết sức mệt mỏi,

"Ăn cơm đi, ta mệt mỏi, một hồi ta đi lên ngủ một lát."

--

Đêm nay Thẩm Thanh Chu ở nơi này nghỉ ngơi, trên thực tế bọn họ cũng chưa nói được mấy câu, đêm qua cơm nước xong người đàn ông liền lên lầu an ổn ngủ say.

Bên ngoài bông tuyết bay không ngừng nghỉ như cũ, Thẩm Hương Cơ không biết vì sao đột nhiên tỉnh, trong phòng ấm áp dào dạt nên nàng không cảm giác được lạnh, sợ động đến người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, nàng nhẹ nhàng tay chân đứng dậy bò đến bên cửa sổ rồi mở cửa sổ ra.

Nàng thật cẩn thận khum tay lại rồi lại xoè tay tiếp được hai cái bông tuyết, đang vui vẻ muốn vươn ra bắt thêm, bỗng nhiên bị người nào đó bế lên, cảm giác hai chân cách mặt đất không có trọng lực dọa Thẩm Hương Cơ lớn tiếng thét chói tai "A --!"

Thẩm Thanh Chu khép lại cửa sổ mở rộng, bị tiếng hét chói tai đột ngột của nàng ập đến khiến lỗ tai ù ù: "Ồn quá."

Thẩm Hương Cơ vừa mới bị hoảng sợ, nghe vậy không vui chu miệng lên, oán trách nói: "Em mới nãy xém bị hù chết!"

Thẩm Thanh Chu ôm nàng lên giường, mắng nàng: "Trời đổ tuyết lớn mà mở cửa sổ làm gì? Muốn bị bệnh đúng không?"

Thẩm Hương Cơ chui vào trong ổ chăn ấm ấp không chịu hé răng.

Người đàn ông nhìn nàng giả làm đà điểu, nhẹ vỗ nàng một cái, hỏi: "Sao?"

Người con gái lật người một cái, che chính mình kín mít chỉ còn lại có một đôi mắt to đen lúng liếng nhìn người đàn ông: "Em mệt lắm buồn ngủ lắm."

Sau đó vờ như vô tội bỏ thêm một câu: "Em ngủ rồi!"

Gần đây Thẩm Thanh Chu rất bận, không có tinh lực ầm ĩ với nàng, cũng không tiếp tục truy hỏi tiếp, một hồi còn có chuyện cần hắn đi xử lý, hắn chỉ nghĩ nghỉ ngơi nhiều hơn, mệt mỏi bứt bứt giữa mày, cánh tay dài duỗi ra bao tròn lấy nàng ôm vào trong ngực, cứ như vậy ôm nàng nhắm mắt lại ngủ thêm một giấc nữa.

Lúc Thẩm Hương Cơ tỉnh lại, bên cạnh đã không còn người, nàng vươn tay đi thử độ ấm một chút, lạnh lẽo một mảng, hẳn là đã rời đi từ sớm.

Nàng bỗng thấy không được vui vẻ cho mấy!

----------

"Không khí của truyện chỉ có vậy, êm êm ả ả, không hài hước, không quá cao trào, nhưng mình thích giọng văn của truyện, một người đàn ông miệng thì ghét bỏ nhưng vẫn chiều chuộng người con gái chỉ giỏi nịnh nọt 😌"

MERRY CHRISTMAS,
my HONEYS 🧸
🎄🎄🎄

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net