Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường đi Thẩm Thanh Chu trì hoãn ít thời gian, còn thêm cả đi bộ, cho nên khi đến nơi thì đã hơi trễ.

Chờ khi hắn ngồi vào quầy hàng của quán nhỏ, Lâm Tài Tri không quá vừa lòng hỏi:

"Cậu bị ai làm cho vướng chân vậy?"

Thẩm Thanh Chu không để ý đến cậu ta, buổi tối chưa ăn cơm, bụng cảm thấy hơi đói, hắn gọi ông chủ sạp một chén hoành thánh, cầm đôi đũa lên ăn từ tốn.

Cát Già Ưu thấy dáng vẻ này của Thẩm Thanh Chu là biết hắn đói bụng thật sự, nên nói với Lâm Tài Tri:

"Để cậu ấy ăn cơm cho ngon đi, nhìn là thấy đói quá rồi."

Sạp hoành thánh này cực kỳ vắng vẻ, bọn họ đó giờ thích ăn ở đây, bốn người thường thường tụ tập ở chỗ này, mỗi người gọi một chén hoành thánh ăn xong thì mới đi chỗ khác vui chơi đến khuya.

Thẩm Thanh Chu thong thả ăn xong một chén hoành thánh, sau đó mới thưởng thức Bạch Ngọc Phật Châu Tử trong tay, nhìn bọn họ:

"Nói đi, chuyện gì?"

Cát Già Ưu nhìn Thẩm Thanh Chu cười cười:

"Cậu không cần vội, nghi là cậu cũng đã nhận được tin Tưởng Duyên Lễ đánh thắng trận này rồi, chắc là sáng mai sẽ đăng báo."

Lâm Tài Tri khó mà nghiêm túc:

"Cũng may đã kết thúc."

Cát Già Ưu gật đầu, dùng ngón tay gõ mặt bàn, cười:

"Duyên Lễ bình an đã là rất may, nhưng mà người cậu cần lo lắng nên là tôi."

Cát Già Ưu trời sinh là chính quan, anh có lòng tự hào, là yêu quốc yêu dân thật lòng, cũng có thể làm nên chuyện.

Nhưng bởi vì gia thế mẫn cảm, con đường này anh đi cũng không dễ.

Nói xong lại nhìn Lâm Tài Tri, trêu chọc:

"Có đôi khi rất hâm mộ Tài Tri lúc trước lựa chọn con đường văn học này, không hao tâm tốn sức như vậy."

Lâm Tài Tri được coi như là người sống nhẹ nhàng nhất trong mấy người bọn họ, cậu ta đối tiền, quyền, thế không nhấc nổi hứng thú.

Cho dù cậu ta đi theo con đường văn học chỉ là vì kế thừa truyền thống của người trong nhà, nhưng cậu ta không có lý tưởng, không theo đuổi cái gì, có đầu óc nhưng trước nay không thích động não nhiều.

Lâm Tài Tri ngơ ngác lâu nên có hơi khát nước, nghe Cát Già Ưu nói vậy liền đáp:

"Các cậu tự chính mình chọn đường, bây giờ ở đây ganh tị cái gì." Bọn họ chọn thứ mà bọn họ thích, cho dù cảm thấy có hơi hao tổn tinh lực, nhưng cũng là vui vẻ trong đó.

Giống như Già Ưu là loại thành tinh giỏi tính kế người, cả đời sợ nhất là không có đối thủ, cũng may cậu ta đi đường ngay, không phải địch nhân.

Lại nói,

"Chúng tôi làm văn học cũng phải dựa đầu óc, nếu linh cảm không có thì việc hao tổn tinh lực không thể ít hơn các cậu nghĩ đâu."

Lúc nói chuyện phiếm xong thì bọn họ từng người dẹp đường hồi phủ, mấy người đàn ông trưởng thành ở cùng nhau một thời gian lâu, sẽ cảm thấy ghét nhau như chó với mèo.

Sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ Thượng Hải nơi nơi vang tiếng bán báo dồn dập đến sôi trào.

"Tin nóng tin nóng, quân nhà họ Tưởng chiến thắng ngoại địch đem chiến thắng trở về."

"Tin nóng tin nóng, quân nhà họ Tưởng chiến thắng ngoại địch đem chiến thắng trở về."

Không cần đánh giặc, quốc gia cường thịnh, đây là điều mỗi người hy vọng một niên đại hoà bình, ai cũng không thể ngăn trở vui sướng trong lòng bọn họ......

Phùng Hương Đình xin nghỉ một tháng, cho nên cô không phải đi học, cô mua một tờ báo, nhìn chữ trên mặt.

Quân nhà họ Tưởng, Tưởng Duyên Lễ, thiếu soái.

Hôm nay cô muốn đến nhà họ Tưởng làm khách.

Từ lần trước sau khi cô quyên tiền cho quân nhà họ Tưởng, cô vẫn luôn liên hệ với hai chị em của Tưởng Duyên Lễ.

Chị cả Tưởng Hân Lan.

Em gái Tưởng Hân Vũ.

Thật ra nói ánh mắt nhà họ Tưởng độc đáo một chút cũng không sai, cho dù cô đã quyên tiền của hồi môn của cô cho quân nhà họ Tưởng, chị cả Tưởng Hân Lận của anh ta vẫn không niềm nở với cô, nhưng vẫn duy trì khách khí lễ phép.

Em gái Tưởng Hân Vũ của anh ta vậy mà cực thích cùng cô chơi với nhau, tâm tính còn hơi con nít, không giống với những người đã chín chắn trong nhà họ Tưởng.

Cô cũng không muốn bắt một người ở nhà họ Tưởng đều thích cô, chỉ cần có một người là đủ rồi, chỉ cần cô có chuyện để xuất hiện ở nhà họ Tưởng là đủ rồi,

Lần trước cô đã mang tro cốt của mẹ đi, quyết liệt chuyện với nhà họ Phùng, ít nhiều có ảnh hưởng một ít đến thanh danh của cô.

Nhưng đối với cô mà nói cũng không quan trọng, cô không thèm để ý cái nhìn của người khác, nhưng nếu cô muốn leo lên nhà họ Tưởng, thanh danh không thể quá kém.

Không biết là Phan Ngọc Như cố tình, hay là Phùng Chương cảm thấy Phan Ngọc Như mấy năm nay bị thiệt thòi nên muốn cho bà ta chính danh, đã tuyên bố hôn kỳ của bọn họ.

Giờ đây Phan Ngọc Như thật sự là vợ chính thất thật thật sự, ngay khi mẹ cô ra đi chưa được ba tháng.

Cách làm của mấy người đó vậy mà lại giúp cô kéo lại một ít thanh danh, mỗi khi người khác hỏi cô chuyện trong nhà thì cô sẽ không nói gì, nói gì được, sao có thể nói gì được.

Cô chỉ cần bày ra một dáng vẻ có lý do khó nói, còn kết hợp chuyện mấy ngày gần đây để mọi người phỏng đoán như vậy là đủ rồi.

Ít nhất, Tưởng Hân Vũ cảm thấy cô bị thiệt thòi nên mới quyết liệu với người trong nhà, nếu không có đứa con gái nào nguyện ý bất hoà với người nhà chính mình như vậy.

Cô cũng không tính lừa gạt Tưởng Hân Vũ, cô xác thật là người bị hại.

Phùng Hương Đình tới nhà họ Tưởng, nhìn toàn bộ người nhà họ Tưởng bận rộn từ trên xuống dưới, chỉ có Tưởng Hân Vũ tương đối nhàn, luôn chơi đùa với cô, cô làm bộ kỳ quái hỏi Tưởng Hân Vũ:

"Mọi người đang bận gì vậy?"

Tưởng Hân Vũ nghe xong lập tức tự hào khắp mặt, trên mặt đắc ý không che được:

"Chị đã xem báo sớm hôm nay chưa? Anh của em sắp về rồi, mẹ em đau lòng anh em, đổi hết đồ trong nhà thành đồ tốt nhất, muốn cho anh em nghỉ ngời ở nhà thoải mái hơn."

Nói xong còn hơi hơi ghen tuông bỏ thêm câu:

"Rốt cuộc trong nhà chỉ có một người con trai độc đinh, mẹ không thương anh ấy thì thương ai."

Phùng Hương Đình cười an ủi cô:

"Chị xem mẹ em cũng rất thương em mà."

Tưởng Hân Vũ gật đầu, tỏ vẻ hơi hạnh phúc kể với cô:

"Anh chị của em cũng rất thương em, em là nhỏ nhất mà."

Phùng Hương Đình cảm thấy tính tiểu thư của tiểu thư nhà họ Tưởng không khiến cho người ta ghét, chỉ là không rành thế sự, hơi giống với Điền Uyển Tĩnh.

Đối phó với loại con nít này luôn luôn là sở trường của cô, cô lấy từ túi xách ra mấy cục kẹo, mở giấy gói rồi đưa cho Tưởng Hân Vũ, cũng không hỏi cô ấy có thích hay không, trực tiếp nói với cô ấy:

"Ăn đi, ngọt lắm."

Quả nhiên Tưởng Hân Vũ lập tức vươn tay nhặt cục kẹo sữa bỏ vào trong miệng, đang ăn còn phát ra cảm thán với cô:

"Ăn ngon cực kỳ, chị cũng ăn một cái đi."

Phùng Hương Đình cười cười bỏ một cục kẹo sữa khác vào trong miệng.

Quả nhiên ai cũng thích ăn mấy thứ ngọt ngấy này, nếu thế giới này đều là người như vậy, cô sẽ cảm thấy thế giới này thật ra cũng không tồi.

Nhưng không có nhiều nếu như vậy.

Tưởng Hân Vũ có hơi bụ bẫm như trẻ con, sau khi trưởng thành cô cũng thích đẹp, cho nên ngày thường cũng rất khống chế ăn uống, chờ khi cô ăn xong cục kẹo sữa thứ hai mới hậu tri hậu giác ảo não lên tiếng:

"Trời ơi, em vừa mới ăn gì vậy, em tính giảm béo mà."

Phùng Hương Đình thuận buồm xuôi gió đối phó, mỉm cười:

"Không sao hết, ngày mai chúng ta bắt đầu không ăn nữa."

Tưởng Hân Vũ cảm thấy lời này có đạo lý cực kỳ, từ ngày mai cô sẽ bắt đầu không ăn nữa, mà cô chỉ mới ăn cục kẹo sữa thôi, vị ngọt làm cô cảm thấy hạnh phúc cực kỳ.

Sau đó cô chợt nghĩ tới anh trai cô, cô đã rất lâu không gặp anh rồi, thực sự có chút suy nghĩ:

"Cũng không biết khi nào anh mới có thể về đến nhà."

Phùng Hương Đình biết Tưởng Hân Vũ thích nghe người khác khen anh trai của cô ấy, nên hùa theo nói:

"Anh của em nhất định là một người rất tốt."

Tưởng Hân Vũ nghe xong lại cười cong eo:

"Bởi vì anh của em đã đánh thắng trận, nên chị mới cảm thấy anh ấy là người tốt đúng không? Anh ấy thật ra là một người đàn ông khó tính, em ghét anh em muốn chết."

"Tính tình cứng ngắt, không nói tình người, em làm cái gì anh ấy cũng thấy chướng mắt, cả ngày bày ra một bộ mặt người sống chớ tới gần, giống y như một gã hoàng đế tàn bạo, cùng một kiểu đức hạnh của a cha em."

Phùng Hương Đình biết cho dù Tưởng Hân Vũ vẫn luôn nói xấu anh trai cô ấy, trong lòng vẫn lấy anh trai cô làm niềm kiêu ngạo cực kỳ:

"Hân Vũ, em biết không, có người thương em là một chuyện rất hạnh phúc."

Tưởng Hân Vũ dừng lại nhìn Phùng Hương Đình, cũng có thể đoán được thật sự trong nhà chỉ có mẹ cô là chân chính thương cô, nhưng mẹ cô đã qua đời, cô kéo tay Phùng Hương Đình nghiêm túc nhìn cô:

"Nhất định sẽ có người thương chị, chị tốt như vậy mà."

Phùng Hương Đình nhìn Tưởng Hân Vũ cười cười không nói chuyện.

Cô tốt sao? Cô không tốt, tâm cô không thiện, cô giả nhân giả nghĩa, ấn tượng tốt của người khác với cô đều là cô giả vờ, cô chân chính là dạng người gì, cô cảm thấy sớm đã thay đổi hoàn toàn.

Buổi tối, Phùng Hương Đình chào tạm biệt nhà họ Tưởng.

Bên ngoài đổ mưa, không biết vì sao gần đây cứ luôn thích trời mưa, Tưởng Hân Vũ đưa cho cô một cây dù, nhưng cô không bật.

Cô thích ngày mưa, từ sau khi mẹ cô mất thì cô đã thích ngày mưa, chỉ có ngày mưa, cô mới có thể cảm giác được mẹ vẫn luôn ở bên cô.

Nước mưa đánh vào trên người cô, cô cảm thấy cảm giác mát lạnh làm cô vui vẻ, làm trong lòng cô thông suốt nói không nên lời.

Cô không biết có phải đây là tự hành hạ mình hay không, cô cảm thấy không phải, bởi vì cô hưởng thụ trong đó, nhưng trở lại trong nhà Thẩm Hương Cơ, lại bị Thẩm Hương Cơ mắng:

"Cậu cứ chà đạp chính mình như vậy làm gì, nghiện hành hạ chính mình hay gì."

Phùng Hương Đình cười, cô thật sự rất vui vẻ, cô biện giải rằng:

"Không có, tớ vui mà, tớ thích những thứ lạnh lạnh." Cô thật là thích, chỉ là Thẩm Hương Cơ không hiểu.

"Cậu thích cái gì mà cậu thích, ngày mai lại đổ bệnh, mau đi tắm nước nóng đi, lần sau không cho phép làm như vậy."

Phùng Hương Đình bất đắc dĩ, biết có nói cũng nói không thông, Thẩm Hương Cơ bị chuyện cô lần trước dầm mưa đổ bệnh rất gay gắt, đành phải đồng ý không có lần sau nữa, Thẩm Hương Cơ mới chịu im lặng không lải nhải nói cô nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net