Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng và Phùng Hương Đình hút xong một điếu thuốc, ngậm kẹo bạc hà rồi mới đi ra, bỗng nhìn thấy một chiếc xe hơi đậu trước cổng trường rất quý phái.

Nhưng hai người không quá để ý, học ở trường này có rất nhiều con cái dòng dõi thư hương tới đây tiếp nhận giáo dục, có lẽ là nhà ai mới đổi một chiếc xe hơi thôi, cũng không phải chuyện gì mới mẻ.

Trở về giáo đường rồi hai người mới biết được thì ra chuyện không chỉ như vậy, có một người con giới quan viên mới chuyển vào lớp, tên là Hứa Ái Mộ.

Là nữ chính trong quyển sách này.

Thẩm Hương Cơ có hơi hoảng hốt, nàng không nhớ rõ có tình tiết này, hơn nữa có vẻ như Hứa Ái Mộ cố tình muốn kết bạn với Phùng Hương Đình.

Trước mặt người khác nàng và Phùng Hương Đình ngoại trừ học cùng một lớp thì thật ra hai người không thân, còn chưa được tính là quen biết sơ xài, thân phận cách biệt quá lớn, một học sinh phổ thông và một học sinh có gia thế không sao chơi cùng được.

Nhưng nàng vậy mà chơi hợp phách với Phùng Hương Đình đến lạ, hơi có cảm giác giống như vương bát nhìn đậu xanh vừa mắt, nhưng người nào cũng muốn giả bộ, rốt cuộc lúc này quan niệm dòng dõi vẫn rất nặng.

Nhìn thấy Hứa Ái Mộ bảo thầy cố ý sắp cho cô vào vị trí bên cạnh Phùng Hương Đình, nàng vẫn thấy hơi hơi ganh, Phùng Hương Đình chơi với ai cũng tốt, nhưng cô ấy không có bạn bè, với ai cũng giữ khoảng cách nhất định, đương nhiên không bao gồm nàng, nàng là một ngoại lệ của Phùng Hương Đình.

Lúc tan học nàng không kiềm được nhìn xuống chỗ Phùng Hương Đình, nhìn thấy Hứa Ái Mộ trò chuyện với cô ấy vui vẻ cực kỳ, Phùng Hương Đình ngay cả cái khóe mắt cũng không cho nàng, Thẩm Hương Cơ bỗng thấy hơi căm giận nên cầm lấy túi đi về nhà.

Thẩm Thanh Chu tới một lần vào mấy ngày hôm trước, một hai tháng sắp tới trăm triệu lần sẽ không đến nữa, cho nên nàng cũng không tốn tâm tư suy nghĩ đến hắn, chỉ nghĩ đến Phùng Hương Đình, đồ cún có niềm vui mới quên người cũ. Đồ khốn, nghĩ thôi đã cảm thấy tức cực, tức tới buổi sáng ngày hôm sau nàng có chết cũng không đi tìm cô ấy.

Ngày đó đi học nàng vẫn không nhịn nổi đánh mắt ngó tới chỗ Phùng Hương Đình, nhưng nhìn dáng vẻ Phùng Hương Đình có vẻ như không chú ý nàng tí nào, tính ra mỗi nàng bị hành khổ, nhịn một ngày nàng liền nhịn không nổi nữa, nàng nghiện thuốc lá nặng, không hút một điếu đỡ thèm là nàng cảm thấy không sống nổi thêm một ngày nữa.

Ngày thứ ba mới sáng sớm nàng đã ngoan ngoãn đi tới góc bỏ hoang trong trường học tìm Phùng Hương Đình, nàng biết Phùng Hương Đình mỗi ngày đều phải tới, gió mặc gió, mưa mặc mưa, cô ấy nghiện thuốc lá so với nàng còn ghê hơn.

Nhưng mà, nàng đến rồi vẫn không nói chuyện với Phùng Hương Đình, Phùng Hương Đình còn tàn nhẫn hơn nàng, một mình hút thuốc lá cũng không phản ứng nàng, nàng ngửi mùi thuốc chịu không nổi đành thọc thọc Phùng Hương Đình, Phùng Hương Đình liền lấy thuốc lá trong túi ra ném cho nàng, rồi mắng nàng:

"Làm ra vẻ, tự mình đốt lửa."

Nàng nghe xong liền có chút không vui đập Phùng Hương Đình một cái, Phùng Hương Đình cũng không phản ứng nàng, bỗng lấy một bịch kẹo sữa trong túi ra ném cho nàng,

"Kẹo."

Nàng lấy một viên kẹo sữa rồi mở giấy gói ăn một viên, vị ngọt ngọt trong miệng làm tâm tình nàng rất tốt, nguyện ý tha thứ cho Phùng Hương Đình.

Phùng Hương Đình nhìn dáng vẻ dễ dỗ của Thẩm Hương Cơ, có chút nghi hoặc nhìn nàng hỏi:

"Mày sống tới giờ bằng cách nào vậy?"

Nàng nghe xong không thèm do dự lập tức lại đập Phùng Hương Đình một cái, Phùng Hương Đình mới không tiếp tục nói tiếp, miệng hút điếu thuốc kẹp giữa ngón tay một hơi sâu, xem như giải thích với nàng:

"Hứa Ái Mộ với tao mà nói có chỗ dùng."

Thẩm Hương Cơ muốn lên tiếng, nhưng rốt cuộc chưa nói ra khỏi miệng, Phùng Hương Đình nói tiếp:

"Chuyện nhà tao quá phức tạp, nói cho mày nghe mày cũng không hiểu, ngoan ngoãn hút thuốc của mày đi, về sau đừng bày đặt."

Thẩm Hương Cơ:........

Đôi khi nàng thật sự cảm thấy Phùng Hương Đình và Thẩm Thanh Chu có phương diện nào đó hơi giống, nhưng lại không giống đến vậy, nhưng mà Phùng Hương Đình muốn nói cho nàng thì nàng nhất định sẽ nghe, không muốn nói cho nàng nghe nàng liền nhất định sẽ không hỏi.

Trường tan học, Phùng Hương Đình phát cho mỗi một bạn học trong lớp một tấm thiệp mời, nửa tháng sau trong nhà cô muốn làm một bữa tiệc tối, cha hy vọng cô có thể mời một ít bạn học của cô cùng nhau tham gia, còn phải dặn với bọn họ chỉ là một bữa tiệc tối rất bình thường, mặc đồng phục đi cũng được, không cần cố ý trang điểm mặc lễ phục dạ hội, nhẹ nhàng một chút là được.

Các bạn trong lớp rất cao hứng, gia thế của Phùng Hương Đình ở trong lớp cũng coi như đạt chuẩn, hơn nữa có thể kết giao với tài nữ đệ nhất Thượng Hải thì không ai ghét bỏ.

Hứa Ái Mộ cũng tỏ vẻ đến lúc đó nhất định sẽ có mặt đúng giờ, còn hẹn thời gian đi dạo phố với Phùng Hương Đình, lúc Phùng Hương Đình đáp ứng có nhìn nàng một cái rồi mới đáp lời mời của Hứa Ái Mộ, tuy rằng rất nhanh, nhưng nàng vẫn tay mắt lanh lẹ thấy được, hơn nữa như gà con mổ thóc gật đầu ý bảo Phùng Hương Đình là nàng đồng ý.

Tuy rằng rất có thể một cái liếc mắt nhìn nàng của Phùng Hương Đình cũng không phải dò hỏi ý kiến của nàng.

Nhưng nàng có thể cảm giác được rõ ràng là sau khi Phùng Hương Đình nhìn thấy nàng gật đầu như gà con mổ thóc, ý cười nơi khóe mắt càng đậm.

Nàng nhìn thấy Phùng Hương Đình cười lúc sau nàng cũng vui vẻ, Phùng Hương Đình cười thật lòng rất ít, cô ấy cười nàng liền vui, sau đó nàng cũng vui vui vẻ vẻ đi theo một người bạn khác đi tới một tiệm đồ ngọt ăn kem.

Có điều người đi cùng nàng đương nhiên cũng giống tầng lớp của nàng, mấy người bạn có gia thế tốt thì bọn họ không chơi cùng nổi.

Ăn kem với các bạn học xong thì mấy đứa liền tách ra về nhà, nàng nhìn các bạn học đã đi xa, liền tìm một chiếc xe taxi để về nhà.

Ở niên đại này, nữ học sinh ở gia đình bình thường sẽ không dám đi xe taxi, đối với các cô gái đó mà nói vẫn có hơi xa xỉ, nhưng nàng không tính đi bộ về nhà, nàng đau lòng đôi chân ngọc của mình.

Thẩm Thanh Chu rất thích chúng nó, nàng đi chân trần đạp trên sàn nhà còn không cho, phải cam chịu cho phép nàng trải thảm lông dê trên sàn nhà, nên nàng cần phải bảo dưỡng cho kĩ.

Trên đường xe taxi chở nàng về nhà, nàng trùng hợp thấy Phùng Hương Đình và Hứa Ái Mộ đi vào một tiệm bánh ngọt, nàng ngẩng đầu nhìn tên cửa hàng, mặt tiền cửa hàng này là một căn nhà trang hoàng tráng lệ xinh đẹp cực kỳ, bánh ngọt cũng quý hết sức.

Phùng Hương Đình cho tới bây giờ còn chưa từng mời nàng tới nơi này ăn thử, một bịch kẹo sữa ngọt ngấy đã đuổi nàng đi rồi.

Hứa Ái Mộ mới sống lại vào hai tháng trước, sau khi sống lại cô ta cực lực ẩn nhẫn ý tưởng muốn bóp chết Điền Uyển Tĩnh.

Thật sự là hận cực kỳ, vốn coi cô gái đó là bạn tốt nhất, cô ta đào tim đào phổi với người đó, thế nhưng cô gái đó hại cô ta cửa nát nhà tan, nếu không phải Điền Uyển Tĩnh còn ở Nghi Châu chưa chuyển tới Giang Đô, cô ta thật sự sẽ không khống chế được ý nghĩ muốn giết cô gái đó.

Trước giờ cô ta nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới lại có một ngày Điền Uyển Tĩnh sẽ dám hãm hại cô ta, câu dẫn chồng của cô ta, phải biết rằng Điền Uyển Tĩnh đã từng thích một vị tướng. Mà, cô còn vì Điền Uyển Tĩnh bày mưu tính kế, không nghĩ tới lại dưỡng một con sói mắt trắng, cống ngầm lật thuyền.

Điền Uyển Tĩnh sẽ chuyển tới Giang Đô đọc sách sau ba tháng tới, nguyên nhân là cô nàng ở nhà thấy một người khách cha cô nàng tiếp đãi, tuổi còn trẻ mà đã lên làm thiếu soái, hơn nữa quân công hiển hách, cô nàng vừa nhìn qua khuôn mặt của người nam đó đã đỏ bừng mặt trở về phòng.

Chờ anh ta đi rồi, cô nàng mới đi xuống lầu hỏi thăm về người nọ từ cha, cha cô nàng kể cho cô nàng rằng người nam đó thuộc thế lực đại gia tộc tuyệt đỉnh, người xưng một tiếng "Đại soái Tưởng", thời tuổi trẻ đã lập công vô số.

---------

"Những ai cuồng nam nữ chính độc tôn thì nên thoát truyện sớm ^^ vì là bộ này đất diễn cho nhân vật phụ khá nhiều....
Còn nữa là, tui là tui biết rõ bộ này hỏng có cái phân khúc nào hay ho để mng comt nên nếu đã đọc đc đến đây thì chỉ cần vote sao tiếp động lực là đc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net