Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Ái Mộ có được sự bảo đảm của Thẩm Thanh Chu, hơi ngây người một lát rồi mới rời đi, Hứa Ái Mộ đi rồi, Lâm Tài Biết và Cát Già Ưu lập tức cười ẩn ý với Thẩm Thanh Chu, vừa rồi có phụ nữ ở bên cạnh nên có một số việc không tiện hỏi.

Bốn người bọn họ xem như từ nhỏ lớn lên ở một cái học đường, chẳng qua bây giờ Tưởng Duyên Lễ thường xuyên bị đại soái dẫn theo bên người dạy dỗ, rất ít tới học đường nên không gặp Hứa Ái Mộ, nhưng chuyện này không ảnh hưởng gì tới quan hệ giữ bọn họ.

Cho nên ai thế nào thì trong lòng mọi người đều rõ ràng, đối với người phụ nữ của Thẩm Thanh Chu, bọn họ thật sự tò mò và kinh ngạc, chuyện Thẩm Thanh Chu vốn hay bắt bẻ làm cho bọn họ cứ luôn cảm thấy hắn rất có thể phải goá bụa cả đời.

Cho nên Cát Già Ưu tò mò hỏi:

"Ghê vậy, tìm được bạn gái khi nào đó?"

Thẩm Thanh Chu bưng ly uống trà, thanh đạm đáp anh:

"Tôi tìm bạn gái có cần phải hỏi cậu một tiếng không?"

Lâm Tài Biết cười một tiếng, châm chọc Thẩm Thanh Chu:

"Cậu thật đúng là không thú vị."

Thẩm Thanh Chu buông ly, trấn định tự nhiên liếc nhìn Lâm Tài Biết, nói:

"Tôi cũng không thấy sáng tác văn học thú vị chỗ nào."

Lâm Tài Biết liền không nói nữa, một kẻ thương nhân ám mùi tiền đầy người, ăn cái gì cũng không chịu được thiệt, việc cãi nhau này thật không có ý nghĩa gì.

Cát Già Ưu biết Thẩm Thanh Chu không có khả năng nhắc tới người phụ nữ có thể để lại vết son môi trên người hắn, cho dù bọn họ có nghĩ như thế nào, Thẩm Thanh Chu cũng sẽ không nói, bọn họ không có gì biện pháp gì, nên đành nhắc tới một chuyện khác.

"Cũng không biết bên Duyên Lễ thế nào."

Thẩm Thanh Chu lắc lắc ly, nhìn thấy trà trong ly bị lắc ra sóng gợn mới đáp:

"Tóm lại không thua, chỉ là phiền toái một chút." Chẳng qua thiếu vài thứ, Tưởng Duyên Lễ tìm người bí mật gửi vài lời nhắn cho hắn, Thẩm Thanh Chu cau mày bứt bứt giữa mày, đúng là phiền toái.

-------

Thẩm Hương Cơ thấy mặt mình không còn ửng hồng nữa mới đeo lại mắt kính rồi đi ra, bởi vì đi đã lâu, nàng đi bộ hơi vội, không cẩn thận đụng phải một người, nàng vừa định xin lỗi, liền nghe giọng điệu người nọ không tốt lành gì mắng nàng:

"Biết nhìn đường không?"

Sau đó có vẻ như là thấy cách ăn mặc trên người nàng, bày ra vẻ không dám tin đề cao giọng chất vấn nàng:

"Đâu ra đứa học trò nghèo tới đây vậy, mặc cái gì đây, ai cho phép cô tiến vào nhà tôi, ai cho cô vào đây?"

Thẩm Hương Cơ:......

Hôm nay nàng ra cửa chắc chưa xem lịch hoàng đạo, ra cửa bất lợi, gặp phải cô tiểu thư kiêu căng ương ngạnh, còn là con của vợ lẽ, có Phùng Hương Đình ở đây, không biết rốt cuộc cô ta diễn vai một đại tiểu thư để cho ai xem?

Bởi vì có quan hệ với Phùng Hương Đình nên nàng cũng không quá nguyện ý phản ứng cô ta, nhưng nàng không muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác, nàng sợ có người ở Bắc Bình đã từng gặp qua nàng, tuy rằng nàng đã trang điểm sao cho không giống một nửa dáng vẻ vốn có, nhưng vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Trên mặt Thẩm Hương Cơ giả bộ hơi hoảng loạn, lúc nào nàng cũng nhớ rõ mình là một đứa con trong gia đình bình thường, phải có tích cách không được phóng khoáng.

"Thật sự xin lỗi, vừa nãy tôi đi hơi vội, không chú ý tới, thật sự ngượng ngùng."

Hiển nhiên Phùng Sính Đình không tính toán buông tha cho nàng.

"Tôi hỏi cô là ai cho cô vào đây, loại yến hội này cô vào bằng cách nào? Ai cho phép cô vào?"

Lời này nói ra có chút khó nghe, Thẩm Hương Cơ vừa định nói chuyện, đã bị một giọng khác đánh gãy.

"Bộ quần áo này thì làm sao?"

Phùng Sính Đình nhìn Phùng Hương Đình cũng mặc bộ quần áo học sinh thì sắc mặt không tốt lắm.

"Phùng Hương Đình, giáo dưỡng của chị đâu? Tiệc tối quan trọng thế này mà chị xem chị mặc cái gì vậy? Chị có biết hôm nay có bao nhiêu nhân vật lớn tham dự không? Thể diện của cha bị chị ném hết rồi."

Bên này vốn chỉ là một góc nhỏ, không có người nào chú ý, nhưng Phùng Hương Đình là tài nữ đệ nhất Thượng Hải xuất hiện, lập tức hấp dẫn rất nhiều người nhìn chăm chú.

"Vậy thì phải mặc gì mới được? Giống như cô mặc lễ phục hoa lệ phải không?"

Phùng Sính Đình cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, hơn nữa cô ta phát hiện rất nhiều người bị bọn cô hấp dẫn tầm mắt, có thể làm Phùng Hương Đình xấu mặt, đây là chuyện cô ta gấp không chờ nổi và hết sức nguyện ý làm.

Cô ta thay đổi xưng hô với Phùng Hương Đình, không trực tiếp gọi tên huý của cô nữa, lộ ra một cái tươi cười dịu dàng khéo léo, tựa như giảng đạo lý cho người chị của mình:

"Chị à, đây là một lễ nghi và sự tôn trọng cơ bản nhất của yến hội."

Phùng Hương Đình bứt bứt ngón tay, biết vở kịch lớn đã tới, cô em gái này của cô thật chưa bao giờ làm cô thất vọng, vĩnh viễn tuân theo dự đoán của cô, điều này làm cho cô có chút hưng phấn, nhưng mà cô khống chế được, những việc này cô luôn luôn cân đo rất tốt.

Mỗi cái thiệp mời của những người ở đây toàn do cô tự tay viết, cô có chơi chút thủ đoạn ở mặt trên, cô nhắc nhở mỗi một vị tới tham gia tiệc tối chỉ cần mặc bình thường là được rồi, đừng hoa lệ quá mức.

Trên mặt cô thay vẻ vô cùng đau đớn:

"Em gái, em có biết quân nhân đánh giặc ở tiền tuyến hiện giờ có bao nhiêu người ăn không đủ no không?"

Phùng Sính Đình ngây người, cô ta không phản ứng lại kịp khi nhắc tới chuyện này, Phùng Hương Đình cũng không cho Phùng Sính Đình thời gian phản ứng, tiếp tục truy hỏi:

"Em có biết những quân nhân đó thiếu quần áo thiếu thức ăn liều mạng ở tiền tuyến, mục đích cũng là vì có thể bảo hộ chúng ta sống an nhàn như bây giờ, bảo vệ cho quốc gia của chúng ta là một lãnh thổ hoàn chỉnh và chúng ta thân là người một nước có thể kiêu ngạo."

"Bọn họ ở tiền tuyến dùng mệnh chiến đấu, bọn họ dùng tánh mạng bảo vệ quốc gia cho chúng ta, hoàn toàn xứng đáng là những anh hùng đội trời đạp đất trong lòng chúng ta. Mà em ở chỗ này ăn ngon mặc đẹp, mặc váy hoa lệ, hiện giờ còn khiển trách một học sinh lo lắng vì quân nhân ở tiền tuyến, cô học sinh nghèo trong miệng em đã từng vì những quân nhân đó quyên tặng số tiền cô ấy cho tích góp từ nhỏ đến lớn, em thì sao?"

Thẩm Hương Cơ đứng một bên lòng tràn đầy dấu chấm hỏi, nàng chưa từng quyên bao giờ hết! Nhưng không biểu hiện ra ngoài, nàng không thể hủy kịch của Phùng Hương Đình được.

Ngón tay Phùng Sính Đình siết chặt góc váy trở nên trắng bệch, cô ta biết lần này đã chui vào bao Phùng Hương Đình giăng, hơn nữa tất cả mọi người đang nhìn, huống chi hai người chị em ruột của Tưởng Duyên Lễ cũng tới.

Tưởng Duyên Lễ đưa binh đi đánh giặc ở tiền tuyến, vừa bị Phùng Hương Đình nói như vậy, cô ta giống như là loại tiểu thư chỉ biết ăn nhậu chơi bời không màng tới quân nhân đánh giặc ở tiền tuyến, nhà họ Tưởng vốn đã khó tiến vào, cô ta tuyệt đối không thể để Phùng Hương Đình làm hỏng chuyện tốt của cô ta.

Cô ta chỉ có thể tận lực cứu vớt chính mình, nhưng cô ta cũng muốn kéo Phùng Hương Đình xuống nước.

"Em tất nhiên có lo lắng cho nhóm quân nhân ở tiền tuyến chứ, những quân nhân dùng tánh mạng bảo vệ quốc gia là anh hùng của mỗi chị không à, trong lòng em họ không chỉ là anh hùng, chỉ cần bọn họ cần, em nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, tuyệt không nói một từ từ chối. Vậy còn chị, chị đã vì bọn họ làm được gì?"

Phùng Hương Đình thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười an ủi cô ta, giả bộ tỏ vẻ rằng em gái của mình rốt cuộc đã hiểu chuyện.

"Em gái nghĩ được như vậy, chị đã an tâm rồi, em nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì quân nhân ở tiền tuyến thì chị, tuy rằng chị không có bản lĩnh đó của em, nhưng chị nguyện ý lấy tiền của hồi môn của mình quyên góp cho những anh hùng ở tiền tuyến đánh giặc."

Phùng Hương Đình có một món tiền của hồi môn, được ông ngoại của cô để cho cô từ lúc mới sinh ra, số tiền đó không nhỏ, cho nên mặt Phùng Sính Đình lúc ấy liền trắng bệch.

Cô ta biết món tiền của hồi môn của Phùng Hương Đình, nhưng Phùng Hương Đình có thể nhẹ nhàng quyên của hồi môn ra ngoài, còn không phải bởi vì của hồi môn của mẹ và tài sản của cậu cô để lại cho họ nhiều hơn hẳn số tiền của hồi môn đó sao.

Nhưng cô ta không thể, cô ta có muốn quyên cũng không thể quyên tiền của hồi môn của cô ta ra ngoài, huống chi dù có thêm tài sản của mẹ cô ta thì cũng chỉ miễn cưỡng có thể tương đương với số tiền của hồi môn của Phùng Hương Đình.

---------

"Đã post đc tới chương 8 rồi nên muốn hỏi ý kiến của những bạn đã đọc được tới đây là: Các tình yêu có ủng hộ edit tiếp ko? Hay là thật tâm muốn đi hết câu chuyện tình này cùng mình ko?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net