Chương 3: Sư huynh của bản toạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ân...... Nếu linh hồn mình đã trở lại, vậy tu vi hùng hậu của kiếp trước, có phải hay không cũng trở về rồi?

Mặc Nhiên điều động pháp chú, cảm thụ một hồi nội linh lực đang từ từ vận chuyển trong người, tuy rằng dồi dào, nhưng lại không cường đại. Nói cách khác, tu vi ở kiếp trước vậy là cũng không có cùng hắn quay về rồi.

Bất quá, việc này thực ra cũng không có gì đáng lo lắng, hắn thiên tư thông minh, ngộ tính lại cao, cùng lắm thì tu luyện lại từ đầu, cũng không có gì quá ghê gớm. Huống chi trọng sinh là một việc đáng mừng, mặc dù có chút không được hoàn hảo như ý, nhưng những chuyện còn lại lại diễn ra một cách khá suôn sẻ. Mặc Nhiên nghĩ vậy, liền rất mau chóng thu lại vẻ mặt u ám, đổi thành bộ dáng mà một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi nên có, vô cùng cao hứng mà chuẩn bị hướng môn phái trở về.

Bên ngoài trời nóng như lửa đốt, xe ngựa rầm rập chạy qua, bánh xe xoay đều thổi bụi bay trắng xóa, người qua đường tấp nập nhưng không một ai chú ý đến sự xuất hiện của một thiếu niên mười lăm tuổi Mặc Nhiên.

Chỉ duy có một thôn phụ nọ làm việc trên đồng, vì mồ hôi vã ra che mất tầm mắt nên đành ngẩng đầu lên lau, không ngờ vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một thiếu niên quá đỗi xinh đẹp, hai mắt sáng lên, nhìn chăm chú không rời.

Mặc Nhiên quay đầu, không chút khách khí cười hì hì đáp lễ. Nụ cười tươi rói như ánh nắng ban mai đến quá bất chợt, khiến thôn nữ kia dù đã có chồng vẫn phải e thẹn đỏ mặt, bối rối cúi đầu.

Hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống, trời chạng vạng tối dần, những tia nắng mặt trời cuối cùng cũng dần chuyển thành sắc hồng đỏ rực như màu máu, nhuộm lên cả những dãy núi hùng vĩ nguy nga.

Mặc Nhiên thong thả sải chân bước vào Vô Thường trấn, bỗng lại cảm thấy có chút đói bụng, nghĩ nơi này cách Đỉnh Tử Sinh không xa, liền ngựa quen đường cũ tìm đến ngoã tử. Tìm thấy một quán có biển hiệu nền đen chữ đỏ, hắn liền bước vào, gõ gõ vài cái lên mặt quầy, rồi nhanh nhảu nói: "Chưởng quầy, cho một đĩa bổng bổng kê, một đĩa phu thê phế phiến, rót hai lít rượu trắng, cắt thêm một đĩa thịt bò."

Nơi này khá nhiều người, bầu không khí cũng cực kì náo nhiệt. Nơi giữa quán, còn có hẳn một vị thuyết tư tiên sinh tay phe phẩy quạt, ung dung ngồi thao thao kể chuyện, nghe loáng thoáng có lẽ là kể về sử cũ của Đỉnh Tử Sinh. Gã kể khá hăng say, đến nỗi nước miếng văng đầy trời cũng không hề hay biết.

Mặc Nhiên chọn một chỗ gần sát cửa sổ trong góc phòng rồi ngồi xuống, vừa ăn cơm, vừa dỏng tai nghe gã kể chuyện.

"Mọi người đều biết, Tu Chân giới của chúng ta được phân chia thành hai khu vực là Thượng Tu và Hạ Tu. Vậy hôm nay ta liền kể về môn phái mạnh nhất khu vực Hạ Tu này, Đỉnh Tử Sinh. Năm trăm năm về trước, Vô Thường trấn của chúng ta chỉ là một trấn nhỏ hoang vu nghèo nát, lại vì nằm gần sát Quỷ môn quan, nên khi trời sẩm tối, các thôn dân đều đã phải đóng chặt cửa trốn ở trong nhà, nếu có việc buộc phải ra ngoài, nhất định phải tìm một đạo sĩ đuổi tà cùng đi, vừa rải tro tiền giấy, vừa hô "Người tới cách trọng sơn, quỷ tới cách trọng giấy", vừa nhanh nhanh chóng chóng chạy qua. Nhưng bây giờ xem ra, trấn của chúng ta náo nhiệt phồn hoa, so với các nơi khác cũng không khác nhau là mấy, sự thay đổi này hoàn toàn đều là nhờ có công ơn bảo vệ của Tử Sinh chi đỉnh. Khi xây dựng môn phái, đã không sai không lệch, vừa đúng chắn ngay trước Quỷ môn quan, hằng năm cử người trấn áp, chia cắt rõ thành hai giới âm dương. Tuy lập phái chưa lâu, nhưng......"

Đoạn lịch sử này, Mặc Nhiên đã nghe nhiều đến độ lỗ tai tạo kén rồi, vì thế liền mất hứng quay về phía cửa sổ thất thần nhìn xung quanh. Vừa vặn dưới lầu bày mấy sạp hàng, vài đạo sĩ ăn vận y phục của xứ khác, tay kéo một chiếc lồng bị phủ vải đen, đang ở đầu đường múa diễn bán nghệ.

Này có lẽ so với câu chuyện của gã thuyết thư tiên sinh kia thú vị hơn nhiều a.

Sự chú ý của Mặc Nhiên bị kéo qua.

"Nhìn một chút, nhìn một chút đi a!! Đây chính là hung thú thượng cổ Tỳ Hưu con, bị chúng ta bắt được thuần hóa, bây giờ không chỉ nghe lời như trẻ con, lại còn biết làm xiếc, làm toán thuật!! Hành hiệp trượng nghĩa gian nan trùng trùng, các vị đi ngang qua có tiền quyên tiền, không có tiền mời dừng chân xem vui một chút, đến xem trò hay đầu tiên — Tỳ Hưu gảy bàn tính đâyyy!!"

*con ở đây là con non, còn bé

Dứt lời, tấm vải đen bao phủ chiếc lồng sắt bị mấy vị đạo sĩ kia kéo lên, để lộ ra vài bóng hình thấp thoáng... Kia rõ ràng là mấy người mặt gấu thân yêu thú mà?!!

Mặc Nhiên: ".............."

Chỉ với một đống lông gấu chó dính trên người?? Cũng dám nói là Tỳ Hưu???

Biết là lừa người, nhưng lừa kiểu này cũng quá là nực cười đi... Kẻ nào tin, kẻ đó đúng là óc lừa!

Tuy nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Mặc Nhiên hắn vẫn thản nhiên không nói. Chỉ một lúc đã có hai mươi ba mươi kẻ óc lừa tụ tập lại một điểm thích thú xem bọn họ diễn trò, thỉnh thoảng còn lớn tiếng khen hay, vỗ tay tăng phần náo nhiệt vui vẻ. Mọi người trong tửu lâu dường như cũng bị đám vui kia hấp dẫn, nhịn ko được đều ló đầu ra nhìn, làm cho thuyết thư tiên sinh không khỏi xấu hổ.

"Bây giờ tôn chủ Đỉnh Tử Sinh phải gọi là uy danh hiển hách, thanh danh truyền xa —— "

"Hay quá!! Làm lại đoạn đó điii!!!"

Thuyết thư tiên sinh nghe tiếng cổ vũ, liền theo tiếng kêu nhìn qua, chỉ thấy khách nhân kia hồng quang đầy mặt, hưng phấn dị thường, nhưng ánh mắt nhìn hiển nhiên không phải mình, mà là gánh xiếc dưới lầu.

"Nha, Tỳ Hưu gảy bàn tính đâu?"

"Ấy da da, thật là lợi hại a!"

"Hay! Đặc sắc!! Diễn lại đoạn Tỳ Hưu ném quả táo đi!"

Dưới lầu tiếng cười vang lên ha hả, người trên lầu cũng tụ lại bên cửa sổ ngó đầu xuống xem. Để lại thuyết thư tiên sinh tội nghiệp tiếp tục kể lể: "Vị tôn chủ ấy nổi danh như vậy, là nhờ một lần nọ, chỉ với một chiếc quạt trong tay, y đã........"

"A ha ha ha, con Tỳ Hưu có màu lông nhạt nhất đang cố đoạt lấy quả táo kìa, nó còn lăn lộn trên mặt đất nữa chứ!!"

Thuyết thư tiên sinh cầm khăn tay lau mặt, tức giận đến độ bờ môi có chút run.

Mặc Nhiên mím môi, mặt giãn ra, lại nhếch miệng cười, từ phía sau bức mành che mặt, chậm rãi nói một câu: "Đừng kể về Đỉnh Tử Sinh nữa, đọc《"Thập Bát Mô" 》đi, đảm bảo đều đem khách nhân kéo trở về."

Thuyết thư tiên sinh không hề biết người phía sau tấm mành kia là công tử của Đỉnh Tử Sinh Mặc Nhiên, liền rất có khí chất chính nhân quân tử thốt lên: "Thô, thô bỉ, loại thơ ngôn từ không thanh nhã, không đọc!"

Mặc Nhiên cười nói: "Đã tới ngoã tử mà cũng đòi giả bộ thanh nhã? Ngươi cũng không biết thẹn với lời mình nói đi? Hoảng hốt như vậy làm gì?"

Dứt lời, dưới lầu chợt vang lên một trận huyên náo.

"Ai nha! Ngựa thật nhanh a!"

"Là môn hạ của Đỉnh Tử Sinh sao?!!"

Tiếng bàn tán rầm rì không dứt, một con hắc mã từ phía Đỉnh Tử Sinh đạp đất phi đến, nhanh như chớp lao về phía gánh xiếc.

Trên ngựa kia có hai người cưỡi, một vị đội một chiếc đấu lạp màu đen, người khoác áo choàng cùng màu, che thân kín mít, nhìn không ra tuổi tác giới tính, vị còn lại là một người phụ nữ tầm ba bốn mươi tuổi, tay chân thô ráp, mặt lộ rõ vẻ khổ sở gian nan.

Vừa nhìn thấy những người mặt gấu kia, nàng đã ngã lộn nhào từ ngựa xuống, lảo đảo tiến lên, ôm lấy một trong những con yêu thú rồi quỳ xuống mà gào khóc: "Con a!! Con của ta a ——"

Người chung quanh thấy cảnh này liền ngơ ngác. Có người gãi đầu lẩm bẩm nói: "A? Đây không phải là thượng cổ thần thú Tỳ Hưu con sao? Cô gái này làm sao lại gọi nó như vậy?"

"Này không phải là Tỳ Hưu mẹ đấy chứ?!"

"Ôi, lợi hại như vậy sao, con mẹ đã có thể tu luyện biến thành hình người rồi?"

Thôn dân ngu muội thiếu kiến thức, lại ở bên kia hồ ngôn loạn ngữ. Nhưng nghe họ nói, Mặc Nhiên như lại nhớ ra điều gì, liền trầm ngâm suy nghĩ.

Tương truyền rằng, có vài đạo sĩ giang hồ chuyên đi lừa gạt bắt cóc trẻ con, sau đó liền đem lưỡi chúng cắt bỏ, dùng nước sôi nóng bỏng đổ lên người chúng, lại thừa lúc máu thịt be bét dính lông thú lên người chúng, đợi sau này máu tươi khô lại, da lông lẫn lộn, nhìn không khác gì yêu quái. Những đứa trẻ này không thể nói, cũng không thể viết chữ, chỉ có thể để mặc cho người ta ức hiếp, bắt phối hợp với gánh xiếc biểu diễn Tỳ Hưu gảy bàn tính, nếu như phản kháng, chắc chắn không tránh khỏi bị cho ăn gậy.

Thảo nào lúc trước hắn không mảy may cảm nhận được yêu khí, quả nhiên những thứ kia căn bản không phải là Tỳ Hưu, mà là người còn sống sờ sờ a......

Người khoác áo choàng đen tiến tới nói vài lời với đám đạo sĩ, mấy tên đạo sĩ vừa nghe xong, trong nháy mắt liền nổi giận:

"Kêu bọn ta xin lỗi?! Nực cười, xin lỗi là gì, viết thế nào vậy?"

"Người của Đỉnh Tử Sinh thì có gì ghê gớm, lại dám nhiều chuyện xen vào việc làm ăn của bọn ta...?!"

"Đừng nhiều lời, đánh cho ta!!!"

Lời vừa dứt, đã có một nhóm người nhào lên vây đánh vị khoác áo choàng đen kia.

"Ai da" — Mắt thấy đồng môn bị đánh, Mặc Nhiên lại thản nhiên như không, trầm giọng cười hai tiếng: "Ác thật nha."

Hắn không hề có ý định xuất thủ tương trợ. Kiếp trước, hắn đặc biệt chán ghét cái tính gặp chuyện bất bình liền rút đao tương trợ này của môn phái, ai ai cũng như đồ đần muốn xông lên giúp người bị nạn. Đến chuyện con mèo con không leo xuống cây nổi cũng tranh nhau đòi giúp. Từ chưởng môn đến tạp dịch trong phái, toàn lũ kém thông minh.

Chuyện bất công trong thiên hạ nhiều như vậy, các ngươi quản được chắc? Mệt chết ta!

"Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi! Woww! Nắm đấm thật lợi hại quá đi!!

Trên dưới tửu lâu, đám người nhao nhao vây xem màn đánh náo nhiệt.

"Nhiều người đánh một người như vậy, có biết xấu hổ không?!"

"Vị huynh đài coi chừng sau lưng kìa!! Ai da! Nguy hiểm thật nha!!"

"Một chiêu này đánh thật hay!"

Đám đông thích thú đứng cổ vũ, Mặc Nhiên vậy mà lại chẳng có hứng xem, hắn trải qua mưa máu gió tanh nhiều rồi, đã trở nên quá quen thuộc. Hắn lười biếng phủi phủi vài mảnh vụn đậu phộng trên áo, đứng dậy rời đi.

Đi xuống lầu, đám đạo sĩ cùng với bóng đen kia đánh nhau đến độ khói bụi mù mịt, đao kiếm vù vù. Mặc Nhiên khoanh tay, tựa lưng vào cửa tửu quán, chỉ liếc qua, liền không nhịn được tặc lưỡi một tiếng.

Mất mặt!

Môn hạ dưới trướng Đỉnh Tử Sinh đều có thể lấy một chọi mười, vô cùng dũng mãnh, vậy mà vị huynh đệ áo đen này đánh nhau lại không hề tốt, chỉ trơ mắt nhìn mấy tên đạo sĩ kia kéo mình xuống ngựa, dúi vào một góc đạp cho túi bụi, vẫn ngoan cố không chịu hạ thủ xuất chiêu.

Ngược lại còn yếu yếu ớt ớt buông một câu: "Quân tử động khẩu không động thủ, cùng các ngươi giảng đạo lý, các ngươi vì sao không chịu nghe?!"

Các đạo sĩ: ".................."

Mặc Nhiên: "................."

Đám đạo sĩ nghĩ thầm "Tên này bị gì vậy??! Đã bị đánh thành bộ dạng này rồi, còn quân tử động khẩu không động thủ? Này là sọ não vỏ màn thầu nhưng bên trong lại không có nhân não à?"

Sắc mặt Mặc Nhiên chợt biến. Không tính đến nội dung, vừa nghe câu vừa rồi, hắn nhất thời liền cảm thấy trời đất quay cuồng, hô hấp bấn loạn, ngạc nhiên mở to hai mắt ——Thanh âm này......

"Sư Muội!!" Mặc Nhiên khẽ gằn giọng, sốt ruột chạy lên, tích tụ linh lực một chưởng đánh ra, đem cả năm tên đạo sĩ giang hồ đang làm xằng làm bậy kia toàn bộ hất bay ngược ra sau một quãng.

Hắn nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, đỡ bóng đen kia dậy, phủi sạch bụi đất, tiếng nói cũng nhịn không được liền trở nên run rẩy ——

"Sư Muội, là huynh sao?"

* * *

Tác giả có lời muốn nói: Mặc dù tên của hắn là Sư Muội, nhưng thật ra người ta là sư huynh a, là sư huynh đó nhaaa!!!

___________

Editor cũng có lời muốn nói : Sr mn vì tốc độ rùa bò nàiii Q^Q
Mặc ngáo nói xấu ngta cho lắm vào, cuối cùng hóa ra lại là sư huynh mi đó :) Hối hận chưa :>
Bạch Liên Hoa sư ca lên sàn!! (▰˘◡˘▰)/

___________

Giải thích một số thuật ngữ :

(1) Thập Bát Mô (Mười tám điệu sờ): khúc hát dân gian của dân làng chơi mô tả thân thể trần truồng của aphụ nữ, hát tới đâu dê tới đó :))

(2) Đấu lạp: một loại mũ trúc có một lớp vải sa hoặc vải lụa trùm quanh ( ai muốn hiểu rõ hơn thì lên gg search tìm hình ảnh nhé )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net