Chương 32: Kế hoạch mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32: Kế hoạch mới.

Tác giả: Mục Yên

Edit: Neko


Bên này Lục Huyền còn chưa nói xong Đường Thu đã đi đến.

" Lục Huyền, sao em với An Dương lại đối chọi nhau như thế?"

"Cho dù em không nói, An Dương cũng sẽ không bày ra vẻ mặt ôn hòa với em đâu." Lục Huyền cười, không cảm thấy việc đụng chạm chính diện với An Dương có gì sai.

"Nếu không phải bị em nói như thế, hắn ta còn có thể giữ chút thể diện." Đường Thu nhíu mày.

"Dù sao chương trình cũng sẽ được cắt nối biên tập lại, hắn ta và Bối Thư Thư đều rõ ràng chuyện này. Chương trình còn cần người xem nên sẽ không trực tiếp đem đoạn bọn em đối chọi nhau phát lên đâu. Em với hắn đã định không thể chung sống hòa bình rồi." Lục Huyền vẫn là cười nói.

"Với em không tốt lắm đâu." Đường Thu do dự nói, "Nếu bị người ta biết được việc này, mọi người sẽ nói là em không đúng, đến lúc đó thanh danh bị ảnh hưởng chính là em."

"Vậy kệ họ mắng thôi, em cũng chẳng mất miếng thịt nào, thực sự không được em sẽ đổi nghề." Lục Huyền chẳng quan tâm nói, lăn lộn kiếm tiền trong giới giải trí cũng không phải lựa chọn duy nhất của cậu.

Đường Thu còn muốn nói gì đó nhưng nhớ tới tình huống của Lục Huyền lập tức đem lời nuốt xuống.

Hiện tại năng lực của Lục Huyền còn không có mấy người biết, một khi mọi người biết rõ năng lực của cậu thì muốn kiếm tiền cũng không khó.

"Đúng rồi, vừa nãy An Dương thua liên tiếp như vậy là do em làm sao?" Đường Thu thấp giọng hỏi.

"Em giống người sẽ giở trò quỷ sao?" Lục Huyền nhướn mày.

Đường Thu trịnh trọng gật đầu: "Giống!"

Lục Huyền buông tay: "Em đã nhắc hắn ta đừng đổi vị trí với Bối Thư Thư rồi mà hắn ta không chịu tin."

Đường Thu hơi sững sờ: "Vừa nãy em nói thật hả?"

"Sao lại giả được?" Lục Huyền hỏi lại.

"Chị nghĩ vùa nãy là em nói mát hắn ta thôi," Đường Thu nhìn cậu, "Bộ dạng vừa nãy của em nhìn sao cũng như đang nói mát vậy, là chị thì chị cũng không tin."

Lục Huyền cười: "An Dương cũng không tin."

Đường Thu nghiêm túc nhìn cậu, đột nhiên thấy mình lo lắng thừa rồi, với tính tình này của Lục Huyền không thể là người bị thua thiệt được.

An Dương và Bối Thư Thư đã rời đi, bốn người còn lại tương tác với nhau một chút trong bữa tối để chương trình có tư liệu biên tập video rồi mới quay về phòng.

Ban đêm lúc đi ngủ, sau khi xác nhận tất cả máy quay đều đã tắt, Lục Huyền lặng lẽ chạy tới phòng Nhan Như Ngự gõ cửa.

"Kia, cái kia, anh có thể thu lưu tôi ngủ lại một đêm trong phòng của anh được không?"

Nhan Như Ngự do dự.

"Tôi không dám..." Lục Huyền thì thầm nói, "Với lại..."

"Vào đi" Nhan Như Ngự quay người.

Nek: Em nó mới nói không dám thôi còn chưa hết câu đã cho vô phòng rồi, là do simp hay vẫn là do simp z anh?

"Hở?" Lục Huyền kinh hỉ, vội vàng đi vào phòng Nhan Như Ngự, sau đó quay đầu chỉ huy anh, "Nhanh, nhanh, đóng cửa lại."

Nhan Như Ngự lập tức đóng cửa lại.

Sau khi xác nhận máy quay trong phòng đã tắt ghi âm, Lục Huyền mới thở phào nhẹ nhõm vỗ ngực: "Làm tôi sợ chết khiếp, anh không thể tưởng tượng nổi hai người kia là ai đâu!"

"Tôi tưởng sau khi gặp được Tô Thức tiên sinh cậu sẽ không bị những quỷ hồn khác làm kinh ngạc nữa chứ." Nhan Như Ngự bước tới bàn, rót một cốc nước nóng đưa cho Lục Huyền.

Lục Huyền vội cầm lấy cốc nước nóng trong lòng bàn tay: "Trước khi biết thân phận của hai người kia tôi cũng nghĩ như vậy đó."

"Thân phận của họ rốt cuộc như thế nào?" Nhan Như Ngự tò mò, lúc nãy chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dạng, ngay cả tướng mạo như nào còn chưa thấy rõ nên mới hỏi câu này.

"Người đàn ông không nổi tiếng lắm, còn người phụ nữ kia..........bà ấy tự xưng là Lý Dịch An, tôi cũng chưa phản ứng lại được, theo bản năng móc di động ra tra thông tin, sau đó tôi thấy cái này." Lục Huyền giơ di động lên cho Nhan Như Ngự xem.

Trên màn hình là dòng chữ to ghi Lý Thanh Chiếu, hiệu Dịch An cư sĩ.

*Lý Thanh Chiếu (chữ Hán: 李清照, 13 tháng 3, 1084 - 12 tháng 5, 1155), hiệu Dị An cư sĩ (易安居士), là nữ tác gia chuyên sáng tác từ nổi tiếng thời nhà Tống, cùng Tân Khí Tật xưng gọi Tế Nam nhị An; 濟南二安」.Với lối dùng hoa mỹ, bà đứng đầu trường phái "Uyển ước từ" (约词) biểu thị sự hoa lệ và giàu sự gợi hình trong khi sáng tác. Danh tiếng của bà được đánh giá cao nhất trong các nữ thi nhân của Trung Quốc, xưng tụng là Thiên cổ đệ nhất tài nữ (千古第一才女).Theo đánh giá của nhà văn Lâm Ngữ Đường, thì Lý Thanh Chiếu là "Nữ thi nhân bậc nhất Trung Hoa.

"Thật sự là bà ấy sao?" Nhan Như Ngự cũng lắp bắp kinh hãi.

"Đúng đó đúng đó." Lục Huyền bất đắc dĩ, "Nói đến đây, lúc tra niên đại tôi phát hiện khi Lý Thanh Chiếu sinh ra Tô Thức vẫn còn sống. Hai người này tương đương như hai sếp lớn cùng thời, giờ vợ chồng họ ở trong phòng tôi tình tứ, anh nghĩ tôi có thể ngốc ở đó làm bóng đèn được sao?"

"Quan hệ vợ chồng họ ra sao?" Nhan Như Ngự hỏi trong vô thức.

Lục Huyền biết Nhan Như Ngự muốn hỏi cái gì, lắc lắc đầu: "Tôi không biết, không dám hỏi, dù sao hai người đều là những danh nhân hàng đầu, sau khi chết họ còn xảy ra chuyện gì tôi cũng không tiện hỏi, nhưng nhìn hai người đó thì thấy Dịch an cư sĩ có tiếng nói hơn, việc gì cũng do bà ấy quyết định."

"Vậy cậu đêm nay ở đâu?" Nhan Như Ngự nhìn cậu.

"Cho tôi ngủ lại đây một đêm nha, tôi thật sự không phải vì sợ hai quỷ hồn kia đâu, dù sao hai người tôi đều biết mà, chỉ sợ quấy rầy vợ chồng người ta tình tứ thôi, yên tâm, tư thế ngủ của tôi vô cùng tốt chỉ nằm nửa giường thôi, tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh!" Lục Huyền chém đinh chặt sắt nói.

Nhan Như Ngự do dự một lúc.

"Đồng ý với tui đi mà, chúng ta là quan hệ gì chứ, đồng ý nha?" Lục Huyền nhìn Nhan Như Ngự, chu môi phồng má cười nói.

Nhan Như Ngự vô thức lùi lại một bước: "Cậu đây là...?"

"Làm bộ đáng iu đó, không phải mọi người bảo giả vờ đáng iu dễ được đồng ý hơn sao, tui hông đáng iu hỏ?" Lục Huyền chớp chớp mắt.

"Ừm.... cậu không cần làm bộ đáng yêu đâu." Nhan Như Ngự nói

Tiếng "Ừm" này của Nhan Như Ngự làm Lục Huyền không rõ là anh đang phụ họa cậu hay vẫn chỉ là đơn thuần suy tư.

Nhưng dù thế nào, vấn đề chỗ ngủ đêm nay đã được giải quyết!

"Vậy tôi ngủ trước, ngủ ngon!" Lục Huyền nói xong lập tức nhảy lên giường, chiếm nửa bên, nghiêng người, nhắm mắt, động tác liền mạch lưu loát.

Nhan Như Ngự nhìn bóng lưng Lục Huyền khẽ thở dài.

Cậu ấy rốt cuộc có biết hay không....

Trong phòng bật điều hòa, nhiệt độ phù hợp. lúc Lục Huyền đến đã thay đồ ngủ, nằm xuống cũng không thèm nhấc chăn lên, cứ như vậy nằm lên ngủ.

Nhan Như Ngự nhìn dáng nằm của Lục Huyền, cụp mắt xuống.

Rửa mặt xong xuôi trong phòng tắm Nhan Như Ngự cũng thay đồ ngủ, nhìn Lục Huyền không đắp chăn nằm phía bên kia.

Giường trong phòng lớn của căn biệt thự này cũng khá to, dù hai người đàn ông trưởng thành nằm chung cũng không bị chật chội.

Chỉ là hai người đều không quen cùng người khác đụng chạm nên lúc nằm xuống cố ý chừa ra một khoảng trống to như cái mương.

Nhan Như Ngự tắt đèn rồi nhắm mắt lại cố gắng muốn chìm vào giấc ngủ. Nhưng mà đột nhiên có thêm một người nằm bên cạnh, thật sự rất khó đi vào giấc ngủ.

Cho dù người nằm bên cạnh không có gây ồn, nhưng chỉ tiếng hít thở thôi cũng khiến Nhan Như Ngự trằn trọc.

Không dám cử động.

Cũng không biết qua bao lâu, Nhan Như Ngự đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đặt trên người mình.

Anh cầm bàn tay để ra chỗ khác.

Nhưng không lâu sau, một cái chân dài khác lại xuất hiện.

Nhan Như Ngự:.....

Trước khi hoàn toàn trở thành gối ôm hình người Nhan Như Ngự đã có cơ hội thoát ra, nhưng anh không trân trọng cơ hội này, khi phản ứng lại anh đã hoàn toàn đánh mất cơ hội tốt.

Không biết tại sao, nhưng sau khi hoàn toàn bị quấn lấy Nhan Như Ngự cũng không còn căng thằng như vừa nãy, hơn nữa anh cũng thật sự rất mệt nên nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn Nhan Như Ngự.

Sau khi từ trên giường ngồi dậy, Nhan Như Ngự mơ hồ nhớ lại hình như trong phòng vừa nãy có âm thanh, nhưng âm thanh thoáng qua nên cũng không quan tâm.

Giờ nghĩ lại, chắc đó là tiếng chuông báo thức.

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, khóe miệng Nhan Như Ngự hơi hơi cong lên.

Khi Nhan Như Ngự sửa soạn gần xong, tiếng gõ cửa vang lên.

"Thầy Nhan cũng dậy rồi sao. Mọi người đều dậy sớm thật." nhìn Nhan Như Ngự đã sửa soạn xong xuôi tổ chương trình có chút thất vọng, bọn họ hy vọng quay được tình trạng mơ ngủ của khách mời hơn.

"Những người khác đã dậy rồi?" Nhan Như Ngự hỏi.

"Cũng không chắc, chúng tôi mới gõ cửa phòng Lục Huyền và anh thôi, giờ chúng tôi sẽ đi gõ cửa phòng những khách mời còn lại, hy vọng có thể bắt được mấy bạn nhỏ đáng yêu chưa tỉnh ngủ." Tổ chương trình nói xong để một người ở lại quay Nhan Như Ngự, sau đó đi về phía phòng khác.

Chương trình tổng cộng quay ba ngày hai đêm, sau này phát hành chính thức sẽ chia thành hai tập.

Kế hoạch ban đầu là quay chung cả sáu người để mọi người làm quen một chút.

Chỉ là sáng sớm hôm nay Lục Huyền đã nhận được kế hoạch mới.

Trên tờ giấy ghi kế hoạch mới viết, vì An Dương và Bối Thư Thư vốn là người yêu cho nên sẽ tách ra quay riêng, không quay cùng bốn người khác nữa.

Dù sao chương trình này sau khi hậu kì cũng biến thành hình thức hai người một nhóm, chỉ là An Dương và Bối Thư Thư tiến vào đội hình này sớm hơn thôi.

Lục Huyền nhận lấy kế hoạch mới, nhìn qua nội dung liền hỏi người của tổ chương trình: "Làm vậy có sợ ảnh hưởng tới chương trình không?"

"Không sao đâu, với lại đây cũng là quyết định của hai người họ." Nhân viên kia nhỏ giọng nói, trong giọng nói không nhịn được chứa chút phàn nàn.

Lục Huyền cười khẽ nhìn đối phương: "Tôi nghĩ hình thức hiện tại của chương trình sẽ càng hot hơn so với lúc trước."

"Thật sao?" người đến thông báo là một cố gái nhỏ xinh xắn, nghe cậu nói vậy lập tức tròn mắt nhìn.

"Chắc chắn," Lục Huyền bật cười, "Tôi xem bói rất chuẩn."

"Hôm qua...." cô gái nhỏ có chút bà tám, nghe Lục Huyền nói vậy lập tức nhớ lại chuyện hôm qua.

Lục Huyền cười không nói, đặt ngón trỏ lên môi: "Suỵt...."

"Ok ok, tôi nhất định không nói ra ngoài đâu." Đối phương lập tức gật đầu,

"Oaa, sáng sớm ngày ra đã thấy Tiểu Huyền Tử của chúng ta tán gái rồi." Kiều Du Du mở cửa phòng cười hì hì nói.

"Nếu cô thích, cũng có thể đi tán gái." Lục Huyền nhướng mày, cố ý nói.

Kiều Du Du nghiêm túc sờ lên cằm: "Đề nghị này hay đó."

Đúng lúc này, Đỗ Lâm mở cửa phòng, lãnh đạm nhìn mấy người ở cửa nói: "Có chuyện gì sao?"

Đỗ Lâm không chỉ có vẻ ngoài lạnh nhạt mà tính cách cũng y như vậy. Từ hôm qua đến giờ đều không bộc lộ quá nhiều cảm xúc, ngay cả khi chơi bài thắng thua ra sao cô ấy cũng không có biến hóa quá nhiều, cảm giác còn lạnh lùng hơn cả Nhan Như Ngự.

Lời hỏi thăm lúc này cũng phù hợp với tính khí của cô ấy.

Nhưng mà, khi Đỗ Lâm đang nghiêm mặt, Kiều Du Du lại đi tới nắm lấy cánh tay cô ấy rồi dựa vào vai: "Tiểu tỷ tỷ, tiểu tỷ tỷ, chúng ta lập thành CP được không?"

Người quay phim cũng hùa theo, cầm máy quay ghi lại điệu bộ ngọt ngào của hai người.

Mọi ánh mắt đều dừng trên người hai người họ.

Kiều Du Du thấy Đỗ Lâm không đáp lại liền vội vàng đứng thẳng dậy, quay sang nhìn sắc mặt cô ấy để kịp thời chữa cháy.

Trước khi Kiều Du Du kịp lên tiếng, một vệt ửng hồng xuất hiện trên khuôn mặt trắng nõn của Đỗ Lâm.

Tương phản rất lớn với hình ảnh trước đây của cô ấy.

Một nụ cười chợt hiện lên trên khuôn mặt căng thẳng của Kiều Du Du, cô ấy mở rộng vòng tay ôm chặt Đỗ Lâm, nhưng chênh lệch chiều cao của hai người khiến thoạt nhìn cái ôm như đang chôn chặt trong ngực Đỗ Lâm hơn: "Tiểu tỷ tỷ đáng yêu, chúng ta tạo thành một nhóm đi, không cần mấy tên đàn ông thối!"

Mặt Đỗ Lâm lại càng đỏ hơn.

Nhan Như Ngự lúc này cũng đi đến, nhìn tình cảnh trước mắt anh lộ rõ vẻ mờ mịt, chỉ thiếu không ghi rõ lên mặt luôn.

Lục Huyền nghẹn cười đi qua nắm lấy cánh tay của Nhan Như Ngự giống Kiều Du Du, để tăng thêm độ hài hước cậu còn cố ý hạ thấp xuống một chút cho chiều cao của hai người chênh lệch nhiều hơn.

"Tiểu ca ca, tiểu ca ca, chúng ta tạo CP nha ~~"

Lúc nói câu này Lục Huyền còn cố tình bắt chước giọng nữ, cuối cùng còn kết thúc bằng một âm cuối đầy khả nghi.

Nếu lúc nãy Kiều Du Du với Đỗ Lâm là dễ thương thì bây giờ Lục Huyền với Nhan Như Ngự bắt chước theo vô cùng tấu hề.

Hiện trường quay hình vang lên một trận cười to.

Kết quả là Nhan Như Ngự lại càng mờ mịt.

Ít nhất, trong mắt người khác là mờ mịt.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Nội tâm Nhan Như Ngự: (~ ̄▽ ̄)~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net