Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13

Edit: Shiheco

Sáng hôm sau, Đào Mộ bị tiếng đập cửa của anh Phùng gọi tỉnh.

"Ngâm một đêm. Tiếp theo nên làm gì đây?" Anh Phùng cố gắng mở to cặp mắt đầy tơ máu, hưng phấn cực độ nhìn Đào Mộ. Cái điệu này rành rành là một đêm không ngủ.

"Tiếp theo chẳng làm gì hết." Khó khăn lắm mới ngủ sớm được một bửa còn bị người ta đánh thức, Đào Mộ xụ mặt: "Cho vào nồi sắt đi. Chờ tới giờ cơm trưa, em sẽ mang chân gà ra nướng. Cần thì là, mè trắng với ớt bột. Trong tiệm có chứ?"

Anh Phùng gật đầu mãnh liệt: "Gia vị đủ hết. Chỉ là không có lò nướng. Để lát nữa anh sang hàng thịt xiên bên cạnh mượn một cái. Nhà họ bốn giờ chiều mới mở cửa."

Đã vậy Đào Mộ liền không quan tâm nữa.

Tới gần giữa trưa, Đào Mộ và Đại Mao Tiểu Béo ngủ no xuống lầu. Tiệm cơm nhỏ ồn ào nhốn nháo, số bàn ăn trong quán gần như kín người hết chỗ.

Đào Mộ vào thẳng sau bếp, xốc nồi sắt lớn để chân gà lên, phát hiện chân gà kho trong nồi thế mà lại thiếu mất phân nửa.

Đào Mộ quay đầu nhìn về phía anh Phùng. Anh Phùng hơi xấu hổ gãi gãi khuôn mặt, ngây ngô cười hắc hắc: "Ờ thì là, tại thơm quá, anh nhịn không nổi, nên mới gặm mấy cái."

Nói xong, còn không quên tiến cử với mấy người Đào Mộ: "Nước kho này chan cơm ăn ngon cực. Mấy đứa cũng nếm thử xem."

Đào Mộ: "......"

Dưới sự trợ giúp của anh Phùng, Đào Mộ dọn hơn phân nửa chân gà còn dư lại ra trước cửa tiệm. Chị Bình chạy sang hàng thịt cách vách mượn riêng một lò nướng, đặt ngay ngoài tiệm cơm. Anh Phùng xắn tay áo đốt than nhóm lửa, dùng cái quạt hương bồ lớn quạt bay đám khói vừa thoát ra.

Đào Mộ quay lại sau bếp chuẩn bị nguyên liệu nướng BBQ, anh Phùng và chị Bình hỗ trợ xiên chân gà vào que tre.

Chân gà dùng nước kho bí truyền ngâm suốt một đêm vốn đã tản ra mùi thơm nồng đậm, vừa đặt lên lửa nướng nướng, chân gà vốn thơm phức dưới sự liếm láp của ngọn lửa, nháy mắt phát ra hương thịt nướng càng thêm mê người. Rắc thêm chút thì là, hạt mè, bột ớt, mỡ nóng tích tụ dọc theo que xiên nhỏ xuống than đỏ bên dưới kêu tanh tách, khói trắng mang theo hương thơm nồng đậm tràn ra khắp chốn, cả con phố đều có thể ngửi được mùi chân gà nướng.

Lạc Dương đang một hai kéo bạn tốt đi tham ban với mình giật giật cánh mũi, tay lái vừa rẽ, theo mùi hương tìm được tới cửa tiệm cơm nhỏ. Liếc mắt cái đã thấy được Đào Mộ đang đảm đương vai đầu bếp đứng trước lò nướng xiên que.

"Ui, không nghĩ tới cậu còn có tay nghề này." Lạc Dương mở cửa xuống xe, nhìn nhìn Đào Mộ thao tác thành thạo, mũi ngửi mùi thịt nồng đậm tản ra từ que nướng, càng tỏ vẻ ngạc nhiên. Bước tới trước mặt Đào Mộ cợt nhả hỏi: "Bao nhiên tiền một xiên, lấy trước cho tiểu gia một trăm đồng đi."

"Tự mình ăn, không bán." Đào Mộ lời ít ý nhiều, đôi mắt chăm chú nhìn vào chân gà trên giá nướng, thuận tay với lấy một nắm hương liệu, vừa canh thế lửa vừa rắc đều lên chân gà.

Lạc Dương chưa từ bỏ ý định tiếp tục dây dưa: "Vậy cậu cho tôi hai xiên đi. Mọi người đều là bạn bè mà, nói tiền bạc thì tổn thương cảm tình."

"Tôi nói da mặt anh sao mà dày thế hả!" Đại Mao thật sự không nhịn được, mở miệng mắng người: "Còn dám nhắc tới hai chữ bạn bè, quên cái lúc anh dùng súng nước chữa cháy bắn vào người Mộ ca nhà chúng tôi rồi à?"

"Đừng nhắc nữa, việc đó tôi cũng hối hận vô cùng, lần này tới còn không phải là vì nhận lỗi sao. Mấy cậu cũng phải cho tôi cơ hội biểu hiện thành ý chứ."

Lạc Dương nói, hai mắt dính chặt trên chân gà nướng béo ngậy ánh màu vàng bóng, điên cuồng ám chỉ: "Hai cái chân gà xóa bỏ ân oán thế nào?"

"Tôi nhổ vào!" Đại Mao quả thực bị tức tới bật cười: "Trời còn chưa tối mà mơ đẹp ghê. Còn hai cái chân gà xóa bỏ ân thù, có phải anh quên mất chuyện này vốn dĩ chính là do anh gây ra không? Còn muốn gạt hai cái chân gà của tụi tôi, bộ tưởng tụi tôi bị ngu chắc!"

"Anh muốn ăn chân gà chứ gì, được thôi. Anh học tiếng chó sủa hai tiếng, sủa rồi chúng tôi lập tức cho anh hai cái chân gà."

Lời này đã hơi quá đáng. Anh Phùng với chị Bình vẫn luôn đứng cạnh phụ giúp hơi nhíu mà, nhìn Lạc Dương toàn thân hàng hiệu khí chất bất phàm, không giàu thì sang, lại nhìn chiếc siêu xe ít nhất phải hơn mười triệu đậu ngay cửa, sắc mặt thay đổi. Đang muốn mở miệng khuyên giải, đã thấy Lạc Dương vuốt cằm, vẻ mặt suy tư hỏi: "Hai tiếng chó sủa là hai cái chân gà. Vậy ý là sủa bao nhiêu tiếng sẽ cho bấy nhiêu chân gà?"

"Đương nhiên." Đại Mao ôm cánh tay vẻ mặt châm biếm, cậu đã sớm muốn thay Đào Mộ đòi lại mặt mũi. Chỉ tại Đào Mộ ngăn cản nói không cần thiết. Nhưng bây giờ lại chẳng phải do cậu cố tình gây sự, mà là Lạc Dương tự mình tìm tới cửa. Dù cho cậu không trùm bao tải, thì ít nhất cũng phải vùi dập mặt mũi tên này một phen.

Đại Mao suy bụng ta ra bụng người, cho rằng Lạc Dương nhất định nuốt không nổi cơn tức này, tới lúc đó đánh hội đồng hay đánh riêng lẻ, là chuyện khác nữa.

Lạc Dương không đọc được suy nghĩ của Đại Mao, đột nhiên nhìn về phía Đào Mộ nãy giờ không lên tiếng: "Cậu cũng nghĩ vậy à?"

Đào Mộ liếc Lạc Dương một cái, động tác trên tay không ngừng nghỉ: "Trên phố này nhiều tiệm cơm như vầy lắm, ngoài ra cách đây năm cây số về hướng đông còn có một nhà hàng năm sao, anh đi đâu ăn cũng được. Đừng phá chỗ của tôi." Đào Mộ lường trước lấy thân phận của Lạc Dương và bạn tốt gã, chắc chắn sẽ không ăn mấy quán bên đường thế này.

"Khó mà làm được. Tôi nói muốn ăn chân gà, thì hôm nay nhất định phải ăn." Lạc Dương nhìn Đào Mộ, lại híp mắt nhìn chân gà. Trầm mặc trong giây lát, đột nhiên: "Uông! Gâu gâu gâu!! Gâu gâu gâu gâu gâu gâu ẳng ẳng..."

Tay Đào Mộ run lên, đầy mặt kinh ngạc nhìn Lạc Dương.

Lạc Dương tự mình lo "Gâu" một hồi: "Thế nào? Bao nhiêu tiếng rồi? Chân gà của cậu có đủ cho tôi ăn không?"

Đào Mộ: "......"

Lệ Khiếu Hằng nãy giờ ngồi trên xe không xuống cực kỳ cạn lời che mặt, chỉ vì một miếng ăn!

Đào Mộ liếc mắt nhìn Đại Mao một cái. Vương Dã cũng không nghĩ tới Lạc Dương lại không biết xấu hổ như thế, cả người đều đứng hình.

Tiểu Béo "Á" một tiếng hỏng mất: "Không thể cho gã hết được! Cho gã hết ta ăn gì đây!! Anh Phùng với chị Bình còn chưa ăn nữa đó!!!"

Không, bọn họ đã ăn hơn nửa nồi rồi. Đào Mộ phun tào trong lòng, còn đang cân nhắc xem làm cách nào giúp Đại Mao giải quyết "vấn đền nợ nần", đã nghe "Cạch" một tiếng, Lệ Khiếu Hằng ngồi ở ghế phụ ấn hạ kính xe, bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Cậu bớt làm loạn đi. Nào có ai chịu đòn nhận tội như cậu chứ."

"Chuyện tiến triển tới bước này đã vượt ra khỏi phạm vi chịu đòn nhận tội rồi." Lạc Dương ngạnh cổ vẻ mặt nghiêm túc: "Mà là tớ dùng bản (tiếng) lĩnh (chó) thắng được chân gà, bọn họ chơi xấu không cho tớ!"

Đánh cược cả tôn nghiêm của kẻ tham ăn, Lạc Dương không dễ bị lừa gạt qua chuyện như thế: "Tôi muốn chân gà của tôi."

Để biểu đạt sự bất mãn của mình, Lạc Dương còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "tôi" trong câu.

Đào Mộ từ mớ chân gà trên tay phân ra hai cái đưa cho Lạc Dương, lại mặt vô biểu tình nhìn về phía bạn học Đại Mao trộm gà không được còn mất nắm gạo —— tuy chuyện này là do Đại Mao khơi mào, nhưng rõ ràng, khi vấn đề đi tới bước chấp hành thực tế, còn phải dựa vào Đào Mộ tự mình giải quyết.

Phương pháp giải quyết của Đào Mộ cũng cực kỳ đơn giản ——

"Vừa rồi là Đại Mao đáp ứng anh, không phải tôi." Ngụ ý là, Đào Mộ cũng muốn chơi xấu: "Nếu anh còn muốn ăn, thì kêu Đại Mao làm cho các anh đi."

"Mộ ca ——" một tiếng gào thảm cao vút tận trời xanh, Đại Mao thê thê thảm thảm nhìn về phía Đào Mộ: "Tớ không biết làm chân gà nướng."

Đào Mộ không hé răng.

Cuối cùng cũng giành được hai cái chân gà thơm phức, Lạc Dương ôm thành quả lao động của mình cười hì hì gõ gõ cửa kính xe: "Đừng đóng. Có đồ ngon, anh em chia cho cậu một cái."

Lệ Khiếu Hằng ngồi ở ghế phụ bất đắc dĩ thở dài. Ném laptop ra ghế sau, mở cửa xuống xe.

Lạc Dương đưa chân gà qua, trong miệng còn lẩm nhẩm lầm nhầm: "Biểu tình đó của cậu là sao. Là cậu nên tớ mới chia cho, đổi thành người khác thì không có cửa đâu nhé." Đây chính là chân gà gã dùng cả tôn nghiêm để đổi lấy đấy.

Lệ Khiếu Hằng lại lần nữa thở dài. Anh không phải kẻ tham ăn, thật khó mà hiểu nổi cái logic của thằng bạn chỉ vì hai cái chân gà mà làm ầm ĩ đến độ này. Có lẽ, ánh mắt lãnh đạm đảo qua người Đào Mộ, trong lòng Lệ Khiếu Hằng phỏng đoán, tên nhóc Lạc Dương này nói không chừng là vì một nụ cười của mỹ nhân.

Đào Mộ cũng đồng dạng chú ý tới Lệ Khiếu Hằng giữa trưa hè oi bức còn ăn vận cả cây âu phục ba lớp kín mít, bất quá cũng chẳng mấy quan tâm. Vì đời trước, Lệ Khiếu Hằng cũng không được xem như nhân vật trong cốt truyện. Đào Mộ chỉ biết người này là cậu cả Lệ gia, trong thời gian du học nước ngoài tự mình thành lập một công ty, rất ít khi về nước.

Lệ Khiếu Hằng nhạy bén nhận thấy được tầm mắt Đào Mộ. Không biết xuất phát từ tâm lý gì, cậu cả Lệ cơ hồ chưa bao giờ ăn quán ven đường dưới cái nhìn chăm chú của Đào Mộ nhận lấy chân gà, rất nể tình mà cắn một ngụm —— chỉ một thoáng, mùi thịt nồng đậm tỏa ra như lấp đầy cả khoan miệng. Da gà trơn mịn còn mang theo chút giòn tan, gân gà mềm mại, thịt gà chín rục, ngay cả xương gà cũng bị hầm đến xốp mềm, một ngụm cắn xuống, nước kho thấm sâu trong xương lập tức nổ tung. Mùi thịt gà thơm nức quyện cùng nước kho ngâm suốt một đêm, còn có hương thì là, hạt mè, bột ớt dung hợp bên nhau. Tất cả những hương vị ấy đều được trung hòa bởi rượu hoa điêu thuần hậu, khiến nước kho cùng hương liệu nướng BBQ kết hợp hoàn mỹ với nhau. Hương rượu ân ẩn thấm sâu vào trong cốt tủy chân gà, ăn vào chẳng cảm thấy chút dầu mỡ nào.

Ăn ngon, thật là ăn quá ngon.

Lạc Dương cảm thấy bản thân còn chưa kịp nhấm nháp đã ghiền, một cái chân gà đã hết nhẵn, trên xương chẳng thừa chút thịt vụn, chỉ còn một miệng đầy dư hương, môi dính chặt thiếu chút nữa mở không ra, mùi thơm nồng như muốn nổ tung cả đỉnh đầu.

"Thứ này ngon hết sảy. Cậu làm cách nào mà hay vậy?" Lạc Dương cảm thấy gã ăn qua biết bao nhà hàng năm sao cũng chưa từng ăn được chân gà nướng nào ngon tới nhường này. Cậu trai đóng thế trước mắt chẳng những đẹp trai công phu tốt, ấy thế mà còn nấu ăn ngon quá thể. Đúng là nhân tài!

Lệ Khiếu Hằng ăn chùa theo bạn tốt cũng không tự chủ được nhìn về phía Đào Mộ. Chỉ cảm thấy cậu trai trước mắt gây cho anh thật nhiều bất ngờ.

Đào Mộ lười quan tâm hai kẻ ăn không uống không này, giao chân gà đã nướng tốt cho anh Phùng vẫn mong chờ nãy giờ, tự mình ra phía sau rửa tay. Đại Mao Tiểu Béo ùa tới trước mặt anh Phùng chia đồ ngon. Một chúng thực khách chịu tàn phá suốt buổi cũng trông mong nhìn đĩa chân gà nướng hãy còn đang tỏa hương thơm nồng đậm, mắt thấy sẽ có một trận chiến ác liệt.

"Anh nói nè Tiểu Đào Mộ ~" Lạc Dương da mặt siêu dầy trường người lên: "Cậu nói tay nghề cậu tốt như vậy, cần gì phải lẩn quẩn trong lòng mà dấn thân vào giới giải trí. Trực tiếp mở một hàng chân gà nướng đi, rồi kết phường cùng người khác mở một xưởng gia công đồ ăn vặt, que cay hay gì đó, một giây là có bao hết thị trường luôn ấy chứ. Nếu không chúng ta hợp tác nhé?" Đào Mộ với lấy một chiếc khăn lông trắng, nghiêm túc lau tay. Đối với lời Lạc Dương nói mắt điếc tai ngơ.

Người như Lạc Dương, đối với người có vẻ ngoài đẹp đẽ bất kể nam hay nữ đều mang một lòng bao dung to lớn. Thấy Đào Mộ lãnh lãnh đạm đạm, gã cũng không để bụng. Lo tự mình tìm đề tài. Thấy TV đang phát sóng chương trình tin tức giữa trưa, bèn cợt nhã nói: "Ui, giá dầu mỏ thế giới đã đạt tới móc 148 đô một thùng. Để anh đây cho cậu một đề nghị, cậu dứt khoát mua chút dầu mỏ là được rồi. Thứ này đang đà tăng trưởng mạnh, bây giờ mua vào sau lại tăng giá vài lần, đừng nói là làm diễn viên, tự cậu đầu tư phim luôn cũng dư sức."

Đào Mộ bị Lạc Dương phiền đến đau đầu, nhịn không được mở miệng: "Nếu anh không sợ thua lỗ đến nhảy lầu thì cứ việc mua. Giá dầu mỏ này vừa nhìn đã biết là có kẻ phía sau liên thủ xào giá lên cao chờ người sụp bẫy... Mắt anh có bị sao không thế?" Trách không được đời trước bị cô hai Lạc tống cổ ra khỏi nhà, chèn ép đến chẳng còn chỗ đặt chân trong nước, tên này ngoài trừ tán gái quả là chả làm được tích sự gì.

Không, Đào Mộ chợt nhớ tới những "tiền án" của Lạc Dương đời trước, nam nữ ăn thông phong lưu thành tánh, còn đầy mồm hứa hẹn vì Thẩm Dục come out tức chết Lạc lão gia... Trên cơ bản có thế kết luận, gã này không chỉ biết tán gái, mà còn biết chơi trai!

"Xin hỏi ——" Lệ Khiếu Hằng vẫn luôn không nói gì đột nhiên mở miệng, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Đào Mộ: "Làm sao cậu thấy được có bàn tay quốc tế đang thao túng giá thị trường, lại làm cách nào để kết luận giá dầu mỏ quốc tế sẽ giảm mạnh trong thời gian ngắn?"

Đào Mộ thuận miệng nói ra vài tin tức kinh tế tài chính. Tuy hiện tại mọi người vẫn còn đang vây ở giai đoạn trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nhưng vào mười năm sau, đối với hồi nguy cơ tài chính thổi quét toàn cầu này, nhóm học giả quốc tế trải qua hàng loạt các suy đoán tái hiện, đã nghiên cứu vô cùng thấu triệt. Rất nhiều tin tức tuyệt mật lúc ấy cũng bị truyền thông mổ xẻ sau khi sự việc chấm dứt.

Thế nên, đối với Đào Mộ mà nói, trả lời loại này vấn đề đơn giản như biện hộ một đáp án đã biết chính xác, từ kết quả quy ngược ra quá trình, đương nhiên có thể dửng dưng châm biếm thời sự, nói lời thực tế.

Chỉ mất vài ba câu, Đào Mộ đã biểu đạt rõ ràng suy nghĩ của chính mình, trích dẫn bên trong đều dùng những tin tức tài chính mà truyền thông đã đưa tin trước đó.

Mà trong mắt Lệ Khiếu Hằng, lại là hình ảnh một cậu học sinh cao trung còn chưa vào đại học, dựa vào chút dấu vết để lại từ những tin tức truyền thông, thế nhưng có thể nhìn thấu ván cờ của những nhà tư bản thế giới. Trong lời nói phỏng đoán hướng đi của thị trường, tuy nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lời lời chuẩn xác. Càng đáng sợ chính là, Lệ Khiếu Hằng từ tận đáy lòng vô cùng tán đồng những gì Đào Mộ nói.

Thân là một người làm nghề tài chính, Lệ Khiếu Hằng vô cùng tin tưởng phán đoán của bản thân. Anh tin tưởng vững chắc thế là dựa trên những kiến thức chuyên môn cùng sự nhạy bén với tài chính mà mình nắm giữ. Nhưng vấn đề là lòng tin của Đào Mộ là từ đâu ra?

"Chào cậu!" Trong lòng Lệ Khiếu Hằng khẽ suy tính, sinh ra vài phần tò mò với Đào Mộ. Y lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Đào Mộ: "Tôi là Lệ Khiếu Hằng, người sáng lập kiêm giám đốc của tư bản Khiếu Hằng. Tôi rất có hứng thú với những phân tích liên quan đến thị trường dầu mỏ mà cậu đây vừa nói. Nếu cậu đây cũng có cùng ý tưởng, tôi nghĩ chúng ta có thể tìm nơi nào đó yên tĩnh tâm sự kỹ càng một phen."

(ở đây anh Hằng dùng kính xưng, ngài với các hạ, tui thấy hơi cổ trang quá nên mới sửa lại)

Hả? Hả hả?? Hả hả hả!!!

Lạc Dương vẻ mặt mộng bức nhìn bạn tốt, lại nhìn Đào Mộ, trong lòng một vạn con thảo nê mã gào thét mà qua! Mẹ nó chuyện này rốt cuộc đang rẽ sang hướng kỳ quái gì vậy?!

.........

Hết chương 13

*Chân gà nướng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net