Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3

Edit: Shiheco

"......?!"

Nghe được tin nóng kinh người từ miệng Mục Hoa Đình, Lạc Dương vẻ mặt mộng bức nhìn Đào Mộ trong đám người, lại quay đầu nhìn Diệp Dao đứng ở phim trường không biết làm sao. Chỉ cảm thấy một sợi gân trên đầu bùm một phát nổ tung.

Tao đcm chúng mày!!!

Lạc Dương trừng mắt nhìn Mục Hoa Đình, nổi giận đùng đùng mà gặn hỏi: "Lời mày mới nói là có ý gì?" ĐM là nói ông đây bị cắm sừng rồi! Ông đây không chỉ bị tiểu minh tinh mình bao dưỡng tát cho một phát! Còn bị cắm sừng!! Là ý này hả!!!!

Vốn chỉ là có chút thẹn quá thành giận vì bị phụ nữ tát một cái tổn hao mặt mũi nháy mắt chuyển thành phẫn nộ do tôn nghiêm đàn ông bị khiêu khích. Lạc Dương thoắt cái túm chặt cổ áo Mục Hoa Đình, thiếu chút nữa xách luôn Mục Hoa Đình 1m7 từ dưới đất lên, "Mày mẹ nó rốt cuộc là có ý gì? Làm sao mà mày biết được?"

"Tôi...Tôi tận mắt nhìn thấy." Bị Lạc Dương như bạo long phun lửa nhìn chằm chằm, đại não Mục Hoa Đình trống rỗng. Cả người không tự giác lui về sau hai bước. Lúc nãy gã mở miệng, chỉ là nhất thời xúc động, không cam lòng bị Diệp Dao và Đào Mộ đối đãi như thế, muốn trả thù, nên mới nóng đầu nói ra lời đó. Chỉ là bây giờ...

Mục Hoa Đình theo bản năng dùng ánh mắt tìm tòi liếc nhìn người đại diện nhà mình - Triệu Khải Bình sắt mặt giờ đã đen như đáy nồi. Ngay cả người đại diện của Diệp Dao và Đoạn Tình Tình, còn có nhân viên công tác trong đoàn phim cũng không dám tin nhìn Mục Hoa Đình.

Một màn này quả thật ngoài dự kiến của cả tất cả mọi người. Ai cũng không ngờ tới Mục Hoa Đình sẽ đột nhiên đứng ra nói những lời như vậy. Quan trọng nhất là chuyện này vốn chẳng liên quan quái gì đến Mục Hoa Đình hết - nếu mi đứng ra giải vây thì cũng được đi, đằng này thân là một thằng đàn ông, vậy mà lại đứng trước mặt nữ diễn viên và bạn trai cô châm ngòi ly gián, hơn nữa còn ngay lúc người ta đang cãi vã! Loại thủ đoạn này không khỏi quá bỉ ổi đi chứ.

Không ít người biết chuyện Mục Hoa Đình muốn tạo scandal với Diệp Dao, đáng tiếc Diệp Dao không có hứng thú, Mục Hoa Đình khó tránh khỏi có vẻ hơi mặt nóng dán mông lạnh. Làm thế nói không chừng là vì yêu sinh hận. Nhưng cho dù là vậy thật, thì trong chuyện này lại liên quan éo gì tới Đào Mộ? Bỏ qua không xét đến chênh lệch tuổi tác giữa hai người, Đào Mộ chẳng qua là một diễn viên đóng thế mới vào đoàn chưa được mấy ngày, còn chả nói được vài câu với Diệp Dao nữa là. Mi lại hất một chậu nước bẩn đi... Loại nhân phẩm này, quả thật không còn gì để nói nữa.

"Mày mẹ nó nói hươu nói vượn --" Đại Mao và Tiểu Béo lẫn trong đám người thật sự không nhịn được nữa, xông lên muốn đánh người. Lại bị đạo diễn tuyển người dẫn theo một đám diễn viên đóng thế mạnh mẽ kéo đi mất.

Trước khi đi, Lưu mập mạp, tối hôm qua mới bị Đào Mộ mang theo hai thằng bạn đánh cho một trận tơi bời, còn không quên vui sướng khi người gặp họa hướng Đào Mộ thị uy - lão không dám chọc tên điên nhỏ này, nhưng luôn có người không sợ Đào Mộ, thậm chí có thể dẫm chết hắn như dẫm chết một con kiến vậy.

Sự tình đã ra nông nỗi này, thân là người đại diện, Triệu Khả Bình giận đến điên người, trừng mắt liếc Mục Hoa Đình một cái. Quả thật bị độ ngu xuẩn của tên nghệ sĩ dưới tay dọa ngây người. Mi nói chuyện quỷ này thì liên quan gì tới mi chứ, giờ thì hay rồi, vốn có thể đứng bên cạnh khoanh tay đứng nhìn, bị mi gây rối như thế, biến thành trong ngoài không phải người, đắt tội chết công ty quản lý của Diệp Dao không nói, quay đầu còn phải giúp mi chùi mông giải quyết hậu hoạn. Thật là cmn ăn no rững mỡ. Nếu không phải thấy mi vừa ngu vừa nghe lời, gương mặt được chút fans yêu thích, lão tử thật mẹ nó muốn một chân đá mi bay tới Nam Cực quách cho rồi!

Mà ở bên cạnh, Đào Mộ nằm cũng trúng đạn tự dưng lại bị Mục Hoa Đình lôi ra mặt đầy hắc tuyến. Chẳng qua nếu đã bị người chỉ tên điểm họ, cũng không thể trốn trong đám người mãi được, ít nhất phải đứng ra giải thích vài câu.

"Lạc tổng đừng hiểu lầm, tôi và cô Diệp..."

"Cô thích tên này đúng không?" Lạc Dương căn bản không thèm quan tâm Đào Mộ, trên mặt còn mang theo dấu tay rõ ràng, quay đầu nhìn về phía Đào Mộ, giận cực phản cười: "Cũng đúng, gương mặt kia quả là rất đáng yêu thích. Diệp Dao cô được lắm! Cầm tiền của tôi, đóng phim của tôi, lại dám nuôi tiểu bạch kiểm trong đoàn phim của tôi. Chuyện rành rành ra đó còn dám cắn ngược lão tử một ngụm! Thật mẹ nó xem lão tử là coi tiền như rác?"

Diệp Dao thầm nghĩ không tốt, cô rất rõ cái tính ngoan cố cứng đầu của Lạc Dương: "A Dương --"

"Mẹ nó đừng kêu tên lão tử!" Lạc Dương cười lạnh một tiếng: "Thích tiểu bạch kiểm đúng không. Được, vậy để tôi nhìn xem, tiểu tử này có đáng giá để cô thích không ha."

Nói đoạn, không đợi Diệp Dao mở miệng, lại quay đầu nhìn Đào Mộ, giận đến mặt đỏ tai hồng, điên cuồng liếc quanh phim trường, biểu tình như một con trâu điên đang bên bờ bùng nổ. Cuối cùng tầm mắt dừng trên chiếc xe cứu hỏa chuyên dùng để quay cảnh múa võ trong phim trường.

Lạc Dương vươn tay chỉ xe cứu hỏa, đầy khiêu khích thách thức Đào Mộ: "Tôi nghe nói diễn viên đóng thế mấy người thường quay cảnh treo dây thép. Thế này, cậu, treo dây thép lên đi, tôi kêu người dùng xe cứu hỏa phun nước cho cậu. Hôm nay nóng như vậy, anh em giúp cậu tắm rửa miễn phí, tắm tới vui vẻ, chuyện hôm nay coi như bỏ qua. Đến lúc đó anh em không chỉ không trách cậu, cả chuyện của Diệp Dao tôi cũng không truy cứu. Mấy người muốn quay thế nào thì quay thế đó. Sao nào, chuyện này không quá phận chứ?"

Sắc mặt Đào Mộ trầm xuống. Đầu óc tên này có bệnh chắc?

Lạc Dương cười nhạo một tiếng, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Đào Mộ: "Thế nào? Không dám? Nhưng tục ngữ có nói ân tình mỹ nhân là khó tiêu thụ nhất! Tiểu mỹ nhân người ta thích cậu như thế, cậu một đại nam nhân, chẳng lẽ không muốn anh hùng cứu mỹ nhân một lần? Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, tới phút cuối cũng đừng lui bước chứ!"

Đào Mộ mặt vô biểu tình, quả thực không muốn phản ứng tên thần kinh này.

Lạc Dương thì lại như một đầu sư tử đực bị người xâm phạm lãnh địa, ánh mắt không chút nào che giấu địch ý đánh giá Đào Mộ - từ khuôn mặt đẹp trai chói mắt thẳng tới thân thể thon dài cân xứng. Do buổi chiều phải đóng phim, Đào Mộ còn mặc một bộ diễn phục sang quý may riêng cho nam chính, đầu đội tóc giả, lộ ra vầng trán bóng loáng no đủ, dưới ánh nắng trưa hè thế nhưng còn sáng chói hơn. Thân thể thon dài được bao bọc dưới bộ diễn phục thuần trắng ngoài cùng còn phủ thêm lớp lụa mỏng có vẻ càng thêm linh động phiêu dật, tiên phong đạo cốt. Từ đầu tới chân, ngay cả tóc giả sau lưng cũng nhẹ nhàng đung đưa theo gió - quả thật rất xinh đẹp.

Cứ đánh giá vài lần như thế, Lạc Dương thật ra càng thêm tin tưởng Diệp Dao sẽ yêu thích chàng trai tuấn mỹ trước mắt. Mẹ nó khó trách người ta thường nói kỹ nữ vô tình con hát vô nghĩa, họ Diệp thật đủ tàn nhẫn. Nếu chuyến này gã không tới, nói không chừng đôi cẩu nam nữ này đã thông đồng nhau sau lưng gã thật rồi. Đến lúc đó gã còn không bị đám anh em cười thối mặt? Nhìn xem Lạc Dương nuôi một tiểu minh tinh, tiểu minh tinh lại giấu gã nuôi thêm một tiểu bạch kiểm?!

Lạc Dương không ngừng ảo tưởng, càng nghĩ càng thấy hợp lý, càng hợp lý lại càng tức giận. Cơn điên tiết như trực phun trào của gã hết sức rõ ràng, khiến Trần đạo dù có muốn thờ ơ cũng không thể tiếp tục trốn tránh.

Trong cái vòng này, chuyện kim chủ bao dưỡng minh tinh hay tiểu minh tinh xem trọng tiểu bạch kiểm chẳng hề hiếm thấy. Tình huống bình thường, Trần đạo cũng lười lo chuyện bao đồng. Nhưng dù gì Đào Mộ cũng là người mà cậu út Thẩm gia hết sức coi trọng, nghe nói Thẩm Dục còn có ý định kéo Đào Mộ tới dưới trướng công ty quản lý nhà mình. Trần đạo suy nhĩ trước sau, Thẩm Dục mới vừa rời đoàn phim có một ngày, chẳng lẽ lại mặc người mà cậu quan tâm xảy ra chuyện?

Lại nói lấy điều kiện ngoại hình và thiên phú của Đào Mộ, còn thi đậu chính quy, tương lai có khi lại đạt thành tựu không nhỏ trong giới giải trí. Nếu bây giờ ông đứng ra nói đỡ vài câu, ít nhất có thể xem như thuận nước đẩy thuyền.

Nghĩ vậy, Trần Ích Khiêm không nhịn được đứng ra: "Lạc tổng, ngài thật sự hiểu lầm. Thằng nhóc này chẳng qua chỉ là diễn viên đóng thế lâm thời mới vào đoàn, ngày thường căn bản chẳng nói được mấy câu với Diệp Dao --"

"Trần đạo!" Đạo diễn Trần còn chưa dứt lời, đã bị Lạc Dương cắt ngang. Lạc đại thiếu gia cười như không cười nhìn Trần Ích Khiêm: "Có phải ngài cảm thấy, tôi rất dễ dụ không? Nếu đổi lại là Thẩm Dục bị người ta cắm sừng, ông cũng dám nói mấy câu này lừa dối cậu ta sao?" Xem cái ánh mắt thâm tình mà Diệp Dao nhìn tên nhóc kia đi, còn dám nói không có quan hệ, coi gã là thằng mù à?

Lạc Dương đã nói tới mức này, Trần đạo cũng không tiện mở miệng. Tuy ông muốn làm tốt quan hệ với Thẩm Dục, nhưng cũng không dám đắc tội vị Lạc thiếu gia đây. Nói đến cùng dù là họ Thẩm hay họ Lạc, ông đều không đắc tội nổi.

"Ngài nói đùa. Hết thảy nhà đầu tử đều là ông chủ của chúng tôi, sao tôi dám có loại suy nghĩ này được." Nói đoạn, Trần đạo còn không quên ném một ánh mắt thương mà không giúp được về phía Đào Mộ.

Hết thảy người trong đoàn phim đều dùng vẻ mặt đồng tình nhìn Đào Mộ, đương nhiên trong đó cũng có vài người vui sướng khi người gặp họa hớn hở chờ cuộc vui. Đào Mộ trầm mặc không nói. Loại chuyện này, đời trước từ sau khi hắn trở về Thẩm gia, cơ hồ đã không còn xuất hiện nữa. Thế nhưng bây giờ, hắn hãy còn là một diễn viên đóng thế tép riu không chỗ dựa, ai tóm được cũng có thể dẫm một chân. Cho dù hắn không đi trêu chọc người khác, lại vẫn không phòng được kẻ khác trút giận lên mình.

Lạc Dương cười khẽ một tiếng, một tay để trong túi, như đùa mèo mà đùa Đào Mộ: "Sao nào, không vui? Tôi có thể đổi một cách khác--"

"Tôi đồng ý!" Đào Mộ mở miệng, mặt vô biểu tình mà nhìn Lạc Dương, đôi tròng mắt đen như mực, lại sâu thẩm tựa giếng cổ không chút gợn sóng: "Tôi tiếp nhận đề nghị của Lạc tiên sinh. Hy vọng Lạc tiên sinh nhất ngôn cửu đỉnh."

"Thế thì phải xem biểu hiện của cậu rồi." Lạc Dương nhướng mày, cố ý thị uy.

Đào Mộ: "Bất kỳ loại hiệp nghị nào đều có thời hạn của nó. Tôi cũng không thể chơi suốt với anh chứ?"

"Vậy thì tới tối hôm nay đi, cho tới khi việc quay chụp kết thúc mới thôi." Lạc Dương liếc nhìn chiếc đồng hồ bản giới hạn trị giá vài triệu đô trên cổ tay, nói: "Tôi vừa xem sơ qua kế hoạch quay chụp của mấy người, có hai cảnh diễn đêm, đến 10 giờ tối đúng không?"

Đào Mộ nắm chặt bàn tay giấu dưới lớp quần áo dày rộng, sắc mặt không đổi, "Được."

Lạc Dương dùng ánh mắt miêu tả đường nét tinh xảo trên khuôn mặt Đào Mộ, bước đôi chân dài chậm rãi tới gần Đào Mộ, đường hoàng như một hùng sư đang cực lực bảo vệ tôn nghiêm giống đực của mình, "Đừng lo, chúng ta cũng có thể đến điểm là dừng được mà - chẳng hạn như lúc cậu không chịu nổi nữa, chủ động cầu xin tôi tha cho cậu."

Đào Mộ mặt không đổi sắc mà liếc mắt nhìn Lạc Dương, vòng qua Lạc Dương đi vào phim trường.

Trần đạo đã trở lại ghế đạo diễn thở dài, xua tay ý bảo tổ đạo cụ tiến lên hỗ trợ đeo dây thép.

Lạc Dương hai tay ôm ngực đứng ở một bên, dù bận vẫn ung dung phân phó nói: "Đừng quên bấm máy nhé. Cảnh tượng hôm nay mấy người phải quay cho tốt vào, đặc tả mọi góc độ cho tôi, tôi còn muốn giữ lại làm kỷ niệm đây."

Dừng một chút, chưa quên bản thân là nhà đầu tư bộ phim này, cười nhạo nói: "Vất vả chút đi, quay tốt sẽ thêm phí cho các người."

Nhóm sư phó tổ đạo cụ giận mà không dám nói, chỉ có thể tới trước mặt Đào Mộ thật cẩn thật buộc chặt dây thép. Có người nhỏ giọng nói: "Đừng lo quá, tụi tôi buộc không lỏng không chặt, chờ lát nữa treo lên, sẽ không quá khó chịu."

Thế nhưng treo dây thép nào có chuyện không khó chịu? Nếu không đám minh tinh ngọc ngà đó đã chẳng mọi cách tìm thế thân rồi. Ngoại trừ không thể đánh ra những động tác võ thuật đẹp mắt như đóng thế chuyên nghiệp, thì phần lớn là do không chịu nổi loại khổ cực này thôi.

Vị sư phó đạo cụ phụ trách xe cứu hỏa cũng phụ họa: "Tôi đã chỉnh tốt áp lực nước. Đừng lo lắng. Nhất định không làm cậu bị thương."

Đào Mộ mặt vô biểu tình, thấp giọng nói cảm ơn vài vị sư phó đạo cụ.

Lạc Dương ngồi ở ghế đạo diễn, nhìn đám người buộc dây thép thì thầm to nhỏ nửa ngày chưa xong, có chút không kiên nhẫn nói: "Xảy ra chuyện gì, mấy người đừng có tính tới chuyện tôi ở đây không lâu mà cố ý câu giờ."

Trần Ích Khiêm chướng mắt loại con nhà giàu chỉ biết quấy rối này, lại chẳng thể trêu vào Lạc gia. Đành phải cười nịnh nọt giải thích: "Sao lại thế được. Treo dây thép nguy hiểm rất lớn, tổ đạo cụ nhất định phải đảm bảo an toàn cho bản thân diễn viên, nên cần kiểm tra nhiều lần trước khi treo lên ấy mà."

Lạc Dương liếc mắt nhìn Trần đạo một cái, không nói gì nữa. Như đại gia bắt chéo chân, bày ra dáng vẻ chờ xem diễn.

Bên kia, Đào Mộ bị sư phó đạo cụ chậm rãi kéo lên tới mười mét giữa không trung. Phía xe cứu hỏa cũng chuẩn bị tốt, trước hết nhắm ngay phía trên Đào Mộ bắt đầu phun.

Đương ngày nắng gắt, mặt trời chói chang, nước trên xe cứu hỏa lại lạnh lẽo vô cùng. Cứ như thế phun từ trên đỉnh đầu xuống, tức khắc cả phim trưởng trở nên mát mẻ hẳn ra. Càng không cần nhắc tới Đào Mộ đang treo giữa trời - quả thật là đang tắm nước lạnh.

Lạc Dương lập tức không vui, nhíu mày cười lạnh: "Thế nào? Định chơi tôi hả? Bộ tưởng ông đây làm thế chỉ để nó tắm chút nước lạnh thôi à!"

Trong lòng Trần Ích Khiêm ghét cực, đành phải đánh mắt ra hiệu cho tổ đạo cụ.

Sư phó phụ trách điều khiển súng bắn nước hơi điều chỉnh góc độ, đem vòi phun nhắm ngay Đào Mộ. Vị thế thân mới vừa còn rất tiên phong đạo cốt phút chốc biến thành gà rớt nồi canh.

Lạc Dương vẫn không hài lòng: "Chết hay sao mà treo ở đó không chịu nhúc nhích, làm thế thân chẳng lẽ không cần múa võ sao? Còn nữa, tăng áp lực súng nước lên nữa đi, ông đây không rảnh xem mấy người rẩy nước hạ nhiệt ok?"

Vị sư phó điều khiển súng nước không còn cách nào khác, chỉ có thể điều chỉnh sức nén. Trần đạo vì thỏa mãn yêu cầu biến thái của Lạc Dương, cũng ra hiệu tổ đạo cụ đem kiếm chuyên dụng đưa cho Đào Mộ, chuẩn bị quay chụp hai cảnh đánh diễn kế tiếp theo như kế hoạch...

Nói là đánh diễn, thực ra dựa theo kịch bản, là cảnh nam chính luyện kiếm giữa ngày mưa. Bên cạnh đó còn có các loại cảnh tượng xuân hạ thu đông nóng lạnh luân phiên, phải yêu cầu hậu kỳ phối hợp. Tất cả là để thể hiện nam chính ở sư môn thời khắc khổ luyện học nghệ.

Dựa theo tiến độ quay chụp, hôm nay phải quay cảnh múa kiếm. Chẳng qua xem tình hình này, phỏng chừng cũng quay không xong rồi.

Lại trễ mất một ngày!

Trần đạo thầm mắng một tiếng. Sớm biết vậy, chẳng bằng thừa dịp sinh nhật Thẩm Dục cho mọi người nghỉ luôn một hôm. Giờ thì hay rồi, nghỉ không được, tiến độ cũng đuổi không xong, còn phải để đoàn phim bị một kẻ điên quấy phá!

Trong bụng Trần đạo nghẹn một cục tức, chẳng cần thư ký trường quay, tự mình cầm loa gân cổ hô to: "Action!"

Chỉ một thoáng, vòi rồng mang theo xung lượng nước cực lớn phun thẳng vào người Đào Mộ, Đào Mộ treo trên dây thép bị phun đến điên đảo, nhìn qua vô cùng chật vật.

Chịu đựng mọi sự hoặc đồng tình hoặc vui sướng, hoặc không cho là đúng hoặc lo lắng sốt ruột, kể cả ánh mắt như xem xiếc khỉ của Lạc Dương, Đào Mộ cắn chặt răng giơ kiếm đạo cụ lên, muốn nỗ lực thể hiện động tác võ thuật. Nhưng áp lực nước quá mạnh mẽ, hắn căn bản không cách nào ổn định động tác của mình, vừa mới múa ra thức mở đầu, kiếm đạo cụ trên tay đã bị dòng nước hất văng xuống đất.

Tổ đạo cụ nhặt thanh kiếm lên, lần nữa giao cho Đào Mộ đang lơ lửng. Đào Mộ nắm kiếm tiếp tục cố thử làm động tác...... Một lần, hai lần, ba lần...... Mười lần...... Hai mươi lần......

Cũng không rõ là thử bao nhiêu lần, NG bao nhiêu lần, Đào Mộ chỉ cảm thấy thể lực dần dần xói mòn, nhưng thân thể lại thong thả chậm rãi thích ứng với áp lực súng nước. Động tác cũng từ lúc đầu xiêu xiêu vẹo vẹo không thành dáng đến càng về sau càng thuần thục.

Trong lòng Đào Mộ nghẹn một ngọn lửa, cắn răng liều chống, một bên ra sức thực hiện động tác một bên tính toán lực nén của nước và lực độ thân thể đánh ra, hoàn toàn không hề có ý phó mặt cho số phận cúi đầu chịu thua - đời trước hắn lăn lộn trong giới giải trí, đã từng dựa vào một bộ phim võ thuật tranh thưởng Kim Ô ảnh đế. Để quay tốt bộ phim đó, hắn hoàn toàn không dùng thế thân, lúc quay phim trường hợp nguy hiểm còn gãy xương khắp người, suýt chút bị nổ thương tích đầy mình, cuối cùng đem nhân vật diễn thành kinh điển, đánh bại Thẩm Dục giành được ảnh đế, tất cả là dựa vào một hơi quyết không chịu thua này.

"A --"

Thành viên đoàn phim đã xem đến chết lặng bị một tiếng hét to này bừng tỉnh, mọi người theo bản năng nhìn về phía Đào Mộ--

Dưới sự cọ rửa mạnh mẽ của dòng nước, một thân ảnh thuần trắng nương theo lực phun mạnh mẽ ấy thực hiện một cú xoay tròn nhanh chóng giữa không trung tuyệt đẹp, đủ để chấn động toàn trường, dưới lực xoay đầy sức mạnh đó ngay cả diễn phục hấp nước nặng trĩu và chiếc đai lưng cũng bị kéo bay. Mà ở bốn phía chiếc đai lưng tung bay đó, còn có thể thấy được độ cong uốn lượn của bọt nước bị ép ra. Dưới ánh nắng chiếu rọi, tản mát bảy sắc màu trong sáng lóa mắt.

Sư phó phụ trách treo dây thép giật mình một chốc, theo bản năng đuổi kịp phối hợp. Mắt thấy một thân ảnh bay nhanh xoay tròn trong màn mưa bị ánh mặt trời chiếu đến thông thấu. Tựa như nhà trượt băng nhảy lên xoay tròn giữa không trung, mượn dùng lực kéo của dây thép cùng lực bắn của súng phun, nhìn qua càng thêm sạch sẽ lưu loát thanh thoát tựa thiên tiên, chỉ một thoáng đã bộc lộ ra mỹ cảm mãnh liệt đánh sâu vào thị giác khiến người ta chấn động đến há hốc mồm.

Khi màn xoay tròn lưu loát qua đi, Đào Mộ tiện tay huy kiếm, ngay sau đó là màn tẫn hiện bản lĩnh, một bộ kiếm pháp không chút nào ướt át bẩn thỉu hiện ra, dáng người mạnh mẽ, uyển chuyển tựa du long, vòng eo tinh tế gầy nhưng rắn chắc giữa không trung bày ra một độ cong khiến người không thể rời mắt, phong tư sắc bén, ngạo cốt tranh tranh. Mũi kiếm phiếm kim quang dưới ánh mặt trời đâm thủng màn nước, cổ tay nhẹ chuyển quét ngang ngàn quân. Bọt nước văng khắp nơi phản xạ ánh sáng tỏa ra bảy sắc màu lung linh. Trần Ích Khiêm ngồi trước màn hình theo dõi cả người giật mình một cái, la lớn: "Đặc tả, mau đặc tả cho tôi!"

Bên kia, nhiếp ảnh gia vốn còn đang ngáp ngắn ngáp dài sau màn ảnh cũng phục hồi tinh thần, máy quay như có linh tính lần theo chuyển động...

Giữa màn ảnh đặc tả sắc nét, một bóng trắng du tẩu giữa ánh nắng xuyên thấu màn mưa, hoặc cong tay quay cuồng hoặc thẳng tay chém dọc, mỗi lần xuất kiếm gọn gàng lưu loát, dáng người phiêu dật kiếm pháp tinh thông, phối với mưa to bàng bạc càng tăng thêm chút hương vị tiên phong đạo cốt khí thế lăng thiên, rõ rành rành là một vị hiệp khách thiếu niên cực hữu tiên duyên. (@@)

Lạc Dương vốn còn đang chờ xem kịch vui theo bản năng từ ghế đạo diễn đứng lên, ngươc nhìn thân ảnh thuần trắng có thể nói là phiên nhược kinh hồng uyển nhược du long*, một lúc lâu không thốt thành lời.

*nhẹ nhàng như chim hồng, uyển chuyển như rồng bay; (ý là khen múa kiếm đẹpJ)))

Hết chương 3

8.8.19

Ed: Một chương nó dài vật vã mấy thím ạ, cứ có cảm giác là làm hoài không xong :D, thế nên việc sửa lỗi thì để check lại từ từ nhéJ))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net