Chương 12: ĐPHCMKY (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[THẦN KINH VÔ HẠN]
Tác giả: Tiểu Tiêu
Editor: Just A Potatoe

_________________________

Chương 12: Động phòng hoa chúc mãi không yên (11) - Thiên Ngô đột nhiên cười hỏi, “Cô cũng hơi lạ đấy, sao tự dưng tốt bụng vậy?”

“Đây là chân tướng.”

Thiên Ngô đóng nhật ký lại, ngón cái còn để ở trang cuối cùng, cậu khẽ vuốt ve lớp sáp dầu đã sớm khô cứng, như thể đang an ủi một vong hồn oan khuất.

“Ngay phút chót vu thuật bảo vệ quản gia và chủ trang viên, Tiễn Chúc thành ác quỷ oán hận chưa tan. Cho nên lời nguyền này vĩnh viễn giáng xuống trang viên không bao giờ ngừng nghỉ.”

Giang Trầm thấp giọng nói: “Có đôi khi, người ta thật sự có thể làm ra chuyện mà đến cả quỷ cũng không làm được.”

“Đi bàn chuyện với ba người họ đi.” Thiên Ngô cất kỹ nhật ký, “Mọi người tập hợp lại manh mối một chút.”

*

“Ông đây sởn cả gai ốc luôn rồi á.” Bành Bành trợn to mắt, “Thứ đấy nên gọi là súc sinh đúng không? Lừa cưới lừa tiền, còn giết người?”

Chung Ly Dã cau mày nói: “Hoá ra đây là một phó bản báo thù, thay Tiễn Chúc giết chết chủ trang viên cuối cùng, mọi người trốn thoát vui mừng.”

Khuất Anh nói: “Muốn giết thì phải nhân lúc ban ngày, nếu tối nay chọn trúng Kỳ Kỳ thì em ấy chết mất.”

Giang Trầm nhìn cô, “Nữ sinh trung học kia tên Kỳ Kỳ?”

“Ừm.” Khuất Anh gật đầu, “Em ấy học chuyên mỹ thuật, vô cùng sùng bái Thiên Ngô.”

“Cô ta từng nói một lần ở sảnh lớn.” Giang Trầm nói.

Khuất Anh khẽ nói, “Em ấy là đứa bé số khổ, lúc còn rất nhỏ từng bị người khác cưỡng ép. Em ấy nói với tôi là nếu bị chủ trang viên chọn trúng thì sẽ tự sát. Cũng bởi thế nên tối qua tôi nhất định phải ra mặt, không chỉ là vì lưu lại dấu hiệu chỉ đường cho Bành Bành, mà còn để giữ lại một mạng cho em ấy.”

Thiên Ngô vốn đang ngồi nghe chợt cau mày nói: “Nữ sinh trung học này hơi kỳ lạ.”

Khuất Anh kinh ngạc, “Kỳ lạ chỗ nào?”

“Nói không rõ.” Thiên Ngô ấn nhẹ huyệt thái dương, “Chỉ là có cảm giác là lạ.”

Giang Trầm khẽ nói: “Từ lúc xuống thuyền liền bắt đầu khóc, quấn lấy Khuất Anh, người có thiên phú cao nhất mà lúc đó cô ta thấy được. Về sau thấy Thiên Ngô thì lại lập tức nói là học chuyên mỹ thuật, thích tranh của Thiên Ngô. Bị chủ trang viên chọn trúng thì khóc đến ngất xỉu tại chỗ. Nếu những điều này đều là thật, vậy tôi càng nghiêng về phỏng đoán rằng cô ta được che chở từ nhỏ đến lớn hơn, không như người đã trải qua chuyện như thế kia.”

Khuất Anh lắc đầu nói: “Chuyện này không quan trọng, cho dù em ấy chỉ muốn gạt tôi ra mặt thay cho em ấy thì việc khẩn cấp trước mắt là phải giết chết chủ trang viên trước đã.”

“Không được.” Thiên Ngô đột nhiên nói.

Mọi người nhìn về phía cậu, cậu nói: “Lúc vừa mới đến, ý nghĩ đầu tiên của tôi và Giang Trầm chính là phải giết chủ trang viên. Nếu chỉ đơn giản vậy thật thì nắm được chân tướng nhiều như thế để làm gì?”

“Tôi không đồng ý.” Khuất Anh lắc đầu, “Từ góc nhìn của tôi, chủ trang viên là Boss, quản gia chỉ là NPC thi hành quy tắc. Tôi sẽ muốn giết chủ trang viên, nhưng không muốn động đến quản gia. Ngay cả Giang Trầm— Không phải cũng là đánh bậy đánh bạ giết quản gia vì nguyên nhân khác sao?”

Chung Ly Dã nghe vậy gật đầu nói: “Không sai. Không giải được chân tướng, chỉ giết chết chủ trang viên không thể nào kết thúc.”

Thiên Ngô thở dài: “Nếu giết chủ trang viên mà còn không thoát được, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ nghĩ tới quản gia. Tiễn Chúc hận chủ trang viên hơn hẳn quản gia và lão phu nhân, đúng rồi, chúng ta còn chưa vào phòng của quản gia, tôi muốn đi xem.”

Giang Trầm đứng sau lưng cậu gật đầu: “Tôi đồng ý, đợi thêm một đêm cũng được, điều tra cho rõ tất cả manh mối đã.”

“Không đợi được.”

Ngữ khí của Khuất Anh đột nhiên cứng rắn, “Tại sao phải phí thời gian thảo luận về ý nghĩa tồn tại của manh mối? Mục tiêu của chúng ta là vượt phó bản lấy điểm, còn phải cố gắng giảm thiểu thiệt hại trong lúc đó. Tối nay rất có khả năng là Kỳ Kỳ, em ấy sẽ chết!”

Giằng co trong phút chốc, Thiên Ngô đột nhiên cười một tiếng.

Ngón tay cậu nhẹ nhàng ấn lên huyệt thái dương, khẽ nói: “Tôi thấy cô cũng hơi lạ đấy. Vốn không quen biết, sao phải tốt bụng vậy?”

“Nếu chúng ta có khả năng thì sao không cứu thêm một mạng người?” Vẻ mặt Khuất Anh ngang bướng, “Thiên Ngô, rõ ràng cậu không phải người máu lạnh như vậy, tôi tưởng rằng thiên phú nhạy cảm cực cao phải làm cậu càng thêm vui lòng giúp đỡ người khác chứ?”

“Thế à.” Giữa mày Thiên Ngô chỉ tràn đầy lạnh băng hờ hững: “Có máu lạnh hay không tôi không quan tâm, hiện giờ tôi chỉ muốn trợ giúp Đường Tiễn Chúc. Nghe cho rõ, người tôi muốn giúp là Đường Tiễn Chúc, tôi chẳng quan tâm nữ sinh trung học mà cô nói.”

Giang Trầm nghe vậy xoay đầu nhìn cậu một cái không nói gì.

“Mọi người đừng cãi nhau nữa, nghe Thiên Ngô nói trước đã, dù sao cậu ấy cũng là người cung cấp tất cả thông tin.” Chung Ly Dã đứng ra hoà giải, “Nếu không được thật thì buổi tối đi theo Kỳ Kỳ cùng đi động phòng.”

Khuất Anh rõ ràng là bất mãn, cô quay người đi vào trong lâu đài cổ.

Chung Ly Dã thở dài, “Con gái đều như thế, đừng để trong lòng. Bành Bành đi theo khuyên nhủ đi, ba người bọn tôi đến phòng quản gia.”

Ba người đi một lát, Giang Trầm đột nhiên thấp giọng hỏi Thiên Ngô: “Ban nãy cậu nói, không quan tâm bất kỳ kẻ nào, chỉ muốn giúp Đường Tiễn Chúc, nói thật à?”

“Ừ.” Thiên Ngô liếc sang nhìn hắn một cái, “Cậu cũng thấy tôi máu lạnh ích kỷ à?”

“Tất nhiên là không.” Giang Trầm lắc đầu, “Nhưng có lẽ tôi đoán được thần kinh nhạy cảm là gì rồi.”

“Xin được lắng tai nghe.” Chung Ly Dã lập tức nói.

“Có khi là chỉ một loại năng lực đồng cảm đặc biệt.”

Giang Trầm suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói: “Cậu ấy từ nhỏ đã có năng lực đồng cảm mạnh hơn người khác, chỉ là sau khi vào phó bản thì hình như loại thiên phú này vào người Boss cả rồi. Nến đỏ, nhật ký, sổ sách thu chi, những thứ này đều là vật phẩm mấu chốt nhưng người bình thường rất dễ bỏ qua. Không phải nói người có thiên phú lệch quá nhiều thường sẽ chết thảm hơn người chơi bình thường sao? Cậu ấy cách vật phẩm mấu chốt và chân tướng quá gần, nhưng làm gì cũng tuỳ ý mình chưa đủ bình tĩnh, càng dễ dẫn đến nguy hiểm hơn.”

“À…” Chung Ly Dã gật đầu sâu xa khó dò, lại đột nhiên nhíu mày: “Chờ đã!”

Giang Trầm bị y làm khựng lại, hắn nhíu mày, “Sao vậy?”

Mặt Chung Ly Dã nghiêm túc: “Cậu ta lúc nhỏ? Làm sao mà cậu biết?”

“....”

Giang Trầm lạnh lùng liếc mắt nhìn y một cái, nói: “Cùng nhau lớn lên.”

Chung Ly Dã: “Hả?”

Thiên Ngô cũng quay đầu sang liếc nhìn y một cái, “Chia tay ba năm.”

Chung Ly Dã: “Hả???”

Hai anh đại bốn mắt nhìn nhau, cùng thi xem mặt ai lạnh hơn.

Hơn nữa không biết có phải ảo giác không, khí lạnh trên người Giang Trầm càng thêm rõ ràng sau khi Thiên Ngô nhấn mạnh “Chia tay ba năm”.

Đúng lúc này hắn lại nói giọng lạnh lùng: “Không nên hỏi thì đừng hỏi.”

“...”

Chung Ly Dã: “Làm phiền rồi.”

Rõ ràng là mấy người tự mình nói ra mà.

*

Căn phòng gần cầu thang nhất ở lầu hai là phòng của quản gia.

Quản gia giữ lại tròng mắt của người chơi bị chém đầu ở ngày đầu tiên kia, treo ngay trên cửa phòng, làm trước đó người chơi cứ xuống lầu đi ngang chỉ thiếu điều muốn nhắm mắt phóng nhanh qua, Thiên Ngô cũng ghét cay ghét đắng, nhìn một cái là muốn trầm cảm.

Nhưng lần này tới, trên cửa chẳng còn thứ khủng bố kia nữa.

Thiên Ngô đứng ngoài cửa quay đầu nhìn về phía Giang Trầm.

“À…” Giang Trầm đáp nhàn nhạt: “Tối qua lúc đánh nhau cái thứ kia cứ nhìn chằm chằm tôi, tôi tiện tay đánh bay luôn rồi.”

Thiên Ngô gật đầu, “Ồ. Làm tốt đấy.”

Chung Ly Dã: “...”

Hầu gái đang quỳ trong phòng lau sạch máu thịt bay tứ tung trên mặt đất một cách máy móc.

“Ba vị đại nhân, đây không phải chỗ các người nên đến.” Cô ta nói mà mặt không biểu tình.

Thiên Ngô nở nụ cười vô tội, “À, tôi đến tìm tranh.”

Hầu gái hỏi: “Tranh gì?”

Cậu khua tay múa chân như thật, “Tôi tặng ngài quản gia một bức chân dung, ông ấy rất thích. Ông ấy chết rồi nên tôi muốn tìm bức tranh kia về, dán lên phần mộ của ông ấy, ông ấy dưới suối vàng chắc chắn sẽ vô cùng cảm động cho xem.”

Chung Ly Dã đứng cạnh nhịn không được trợn trắng mắt, Giang Trầm cũng dùng ánh mắt hơi lạnh lại mang chút ý cười nhìn cậu.

“Vậy xin cứ tự nhiên.” Dường như hầu gái cũng không định giữ gìn gì cho quản gia, cô ta tiếp tục cúi đầu lau sàn nhà nói: “Nhưng đừng giẫm bậy bạ, đế giày dính máu mang ra tới hành lang thì tôi phải lau tới tối.”

“Bọn tôi sẽ cẩn thận.” Thiên Ngô gật đầu.

Phòng quản gia không khác phòng cho khách là bao. Chung Ly Dã đi kiểm tra tủ năm ngăn, Thiên Ngô đi thẳng vào phòng tắm.

Cảnh tượng tối hôm đó chủ trang viên vội vàng không nhịn nổi nhảy thẳng vào bồn tắm vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cậu, phòng tắm là nơi đầu tiên trực giác mách bảo.

Phòng tắm cũng giống trong phòng cho khách, trên bàn rửa mặt bày xà bông thơm và sữa tắm. Thiên Ngô cầm lên ngửi, cũng là mùi bạc hà nồng nặc y vậy.

Giang Trầm lần lượt kéo từng ngăn tủ năm ngăn ra, hắn nói: “Cũng giống hệt nhau, à, chỉ nhiều thêm một đống xà bông thơm dự phòng.”

Chung Ly Dã đi đến hỏi: “Trong tủ năm ngăn chỉ có đồng phục, mấy người có phát hiện ra gì không?”

“Không.” Thiên Ngô ra hiệu cho Giang Trầm trả xà bông thơm lại, cậu hỏi tiếp: “Bình thường ngoại trừ căn phòng này thì ông ta còn có khả năng ở chỗ nào nữa?”

Giang Trầm nói: “Phòng ăn, sau bếp, giữa lúc xem mắt… Nhưng có một khoảng thời gian trống khá dài chúng ta không biết được rốt cuộc ông ta đang làm gì.”

“Chờ đã.”

Vẻ mặt Chung Ly Dã đột nhiên nghiêm túc, y chặn động tác của Giang Trầm lại, cầm lấy chiếc hộp xà bông trong tay hắn.

Thiên Ngô nói, “Cũng giống xà bông trong phòng chúng ta.”

“Không cùng một loại.” Chung Ly Dã lắc đầu.

Y mở hộp xà bông ra hít ngửi một hơi thật sâu, hừ cười nói: “Rõ ràng là không cùng một loại.”

“Mùi bạc hà, trong phòng anh không phải cũng có loại này sao?” Giang Trầm nói rồi đưa cho Thiên Ngô, Thiên Ngô không tin được lại ngửi ngửi, vẫn không ngửi được có gì khác nhau.

Cậu cầm lấy hộp xà bông trên bàn hỏi: “Cục này thì sao?”

Chung Ly Dã ngửi xong hơi hoang mang: “Cục này giống với loại trong phòng chúng ta, nhưng cục trong tay tôi lại được bỏ thêm chút thảo dược, tôi không biết đó là gì, mùi hương của thứ kia bị giấu trong mùi bạc hà.”

“Các vị đại nhân.”

Hầu gái chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện sau lưng, từ từ nở nụ cười vặn vẹo.

Tròng mắt trắng dã lật hẳn lên trên, khóe miệng kéo lên tới mang tai, sau một lúc lâu con ngươi mới từ từ hạ xuống.

Thiên Ngô cảm giác như bị ai đó dội một thùng nước đá vào sau lưng, cả người run lên.

“Các vị.” Cô ta cười nói với khuôn mặt sưng phù: “Nơi này không thể ở lâu, tìm không thấy thứ gì đó thì mời về đi.”

“Đi ngay đây.” Giang Trầm nói rồi ra dấu tay với Chung Ly Dã, “Mọi người ai về phòng người nấy đi.”

Hầu gái khom lưng cúi đầu, “Cảm ơn đã phối hợp.”

Thiên Ngô đi cuối cùng trong đoàn người, cậu lặng lẽ tiện tay nhét cục xà bông thơm không bình thường kia vào túi.

Hầu gái đi phía trước chợt cảm nhận được gì đó, quay phắt đầu nhìn về phía cậu.

Mà trong chớp mắt đó, Giang Trầm ung dung thản nhiên bước một bước về phía cậu, che chắn cho cậu cực kỳ kín kẽ.

“Cô nhìn cái gì?” Giang Trầm lạnh mặt chất vấn hầu gái.

Hầu gái ngẩn người, hơi khựng lại: “Tôi? Tôi xem thử xem Thiên Ngô đại nhân có bị rớt lại phía sau hay không.”

Giang Trầm nghe vậy nhíu mày không vui: “Phải vậy không? Chỉ hy vọng là như thế.”

Hầu gái lại hơi khựng lại: “Nếu không thì sao? Đại nhân có ý gì, tôi nghe không hiểu.”

Giang Trầm đáp trả xong cũng chọn lạnh mặt im miệng, vẻ mặt biếng nhác lười nói nhảm với cô diễn hệt như mấy ông lớn.

Thiên Ngô cắm tay trong túi, bóp chặt cục xà bông thơm kia.

Cậu thản nhiên đi theo sau Giang Trầm lướt qua người hầu gái, quang minh chính đại đúng lý hợp tình.

_________________

Lời tác giả:

Bé Thần Kinh cười lạnh chẳng thèm đếm xỉa.

Cứ tha hồ mà chơi đi. Dù sao quyền tính điểm tổng kết ở trong tay ta.

Người chơi cầm đồ bậy bạ, thăm dò loạn xa, chiếm vật phẩm làm của riêng, đều trừ điểm hết cho ta!

___________

Lời editor: Phó bản này sắp kết thúc rồi nha~ còn 2 chương nữa là sang phó bản mới nạ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net