Chương 18: BSNT (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[THẦN KINH VÔ HẠN]
Tác giả: Tiểu Tiêu
Editor: Just A Potatoe

______________________

Note: Từ chương này, cụm “Thiên Phú Giả” = “Người có thiên phú” mình sẽ thay bằng “Người Thiên Phú”, xem như là một tên riêng (Như Biển Thần Kinh, Kẻ Lưu Đày,...) nhé.

________________

Chương 18: Bánh Scone Ngưng Thèm (2) - Bột Mì

Mùi thối rữa bốc lên trong phòng, Beelzebub cười hì hì nhích lại gần, đầu của nó to một cách kỳ dị.

Thiên Ngô nhìn chằm chằm vào cái miệng to như chậu máu trước mặt, thầm nghi ngờ không chừng nguyên cái đầu mình cũng không nhét đầy được.

Trong phòng hoàn toàn im ắng.

Đúng lúc này, Giang Trầm bỗng nhiên trở mình, lẩm bẩm nói mớ: “Thiên Ngô.”

“...”

Thiên Ngô nhìn chằm chằm vào cái đầu to trước mặt, giọng nói lạnh lùng: “Đừng ngủ nữa, mau dậy đi.”

Giang Trầm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bé cưng… Em về phòng đi… Ngủ ngoan nào.”

Thiên Ngô thật sự cạn lời, trong đôi mắt đen dần mất đi ánh sáng.

Quỷ Phàm Ăn trong truyện kể là do ruồi nhặng hoá thành, mang theo mùi tanh hôi thối rữa. Nhưng trên người Beelzebub lại có mùi sữa của trẻ con, dường như còn trộn lẫn chút ít mùi máu.

Thiên Ngô nhìn chằm chằm nó, cậu đột nhiên lạnh giọng hỏi ngay trước lúc nước bọt của nó sắp nhỏ xuống mặt mình: “Ngươi có muốn ăn bánh Scone nữa không?”

Cái đầu to trên đỉnh đầu khựng lại.

Thiên Ngô mặt mày sắc bén, cậu nói bằng giọng người lớn la rầy trẻ nhỏ: “Mẹ ngươi khó khăn lắm mới mời được vài đầu bếp đến đây, ngươi làm vậy, mẹ ngươi có vui vẻ không?”

Beelzebub nghe vậy, trong ánh mắt lộ ra tia do dự, nóng lòng muốn ăn lại sợ đầu sợ đuôi.

“Nhưng ta chưa ăn no thật mà.” Nó vừa nói vừa nuốt nước miếng một tiếng.

Chưa ăn no.

Trong lòng Thiên Ngô chợt lạnh lẽo, “Ngươi vừa ăn gì à?”

“À.” Beelzebub ôm bụng, “Thì nếm thử thôi, dở lắm, ta nghĩ vẫn là ăn ngon thì hơn.”

Nó nói xong câu này lại nhìn Thiên Ngô đầy chờ mong.

Ai ăn ngon?

Đáp án không cần nói cũng biết.

Mồ hôi lạnh của Thiên Ngô đã ướt đẫm lưng áo, ngay lúc khẩn cấp thì cậu đột nhiên lại cảm nhận được mình đang cầm thứ gì đó trong tay.

Là cảm giác trơn nhẵn mềm mịn, hơi lạnh đặc trưng của sáp nến, cầm lâu còn lạnh đến tận xương.

Cậu bình tĩnh sờ lên phía trên, mãi đến khi sờ trúng sợi bấc đèn nho nhỏ kia mới chắc chắn đó là cây nến đỏ chẳng hiểu bằng cách nào mà đã trở lại bên người.

Mắt đen cụp xuống, tránh đi ánh mắt thèm thuồng của Beelzebub, cậu khẽ thở dài một tiếng, “Được rồi, ta sẽ để ngươi ăn, nhưng ta phải đốt cây nến trước đã.”

“Sao vậy?” Beelzebub chống trên đỉnh đầu của cậu hỏi.

Thiên Ngô suy nghĩ một lúc, trả lời thành thật: “Trước khi chết ta muốn ngắm cái vị nằm trên đất kia một chút, bạn trai cũ của ta.”

“Hở? Bạn trai cũ là gì?”

“Ăn ngon không vậy?”

Beelzebub hơi tò mò quay đầu nhìn về phía Giang Trầm đang ngủ say trên mặt đất.

Thiên Ngô nhân lúc này lập tức cắm nến đỏ lên đầu giường, đang định tìm diêm thì nến đỏ đã “Phựt” một tiếng tự mình bốc lên ngọn lửa đỏ tươi.

Ngọn lửa chập chờn trên đầu giường nho nhỏ, phủ lên một tầng ấm áp khắp xung quanh.

Beelzebub bỗng nhiên nhíu mày.

Nó hít sâu vào một cái, “Cái mùi gì vậy?!”

Thiên Ngô chẳng ngửi được mùi gì, cậu nhìn chằm chằm vào thằng nhóc cách ánh nến, khẽ nói: “Có mùi gì đâu?”

“Ta muốn ói.” Lông mày Beelzebub càng nhíu chặt thêm, nó cố xoa bụng của mình, đột nhiên quay đầu oẹ một tiếng.

Mùi tanh tưởi nồng nặc phủ kín căn phòng, Thiên Ngô kiềm nén cảm giác muốn nôn để nhìn sang.

Một bãi máu loãng chưa tiêu hoá hết, còn lẫn cả tóc và một chiếc hoa tai bạc.

Cậu vừa nhìn đã nhận ra, là hoa tai của người phụ nữ trung niên mập mạp ban nãy.

Thiên Ngô cảm thấy hít thở không thông, cậu cố nhịn cảm giác buồn nôn nhìn cho kỹ mớ tóc chưa tiêu hoá hết — uốn cong, không phải Khuất Anh.

“Chẳng muốn ăn nữa.” Beelzebub đột nhiên uể oải, “Mai rồi tính.”

Thiên Ngô cảnh giác hỏi: “Ngươi định về phòng à?”

“Ta không đi.” Beelzebub lắc đầu, nó ôm chặt lấy cánh tay của cậu, chen lấn đẩy cậu vào bên trong.

“Ta phải ngủ cạnh để canh chừng món ngon nhất, chờ khi nào ta muốn ăn thì có thể ăn ngay được.”

Huyệt thái dương của Thiên Ngô giật giật, cậu định đẩy nhóc quỷ nhỏ ra, nhưng nhìn lại đã thấy nó ngây thơ làm nũng nằm sải lai ra giường, xoa dạ dày nói: “Khó chịu quá đi, mẹ ta mà biết ta lại ăn bậy ăn bạ là lại mắng chết ta cho xem.”

Thiên Ngô nhìn nó chăm chú, “Mẹ ngươi dữ lắm à?”

“Dữ lắm luôn.” Beelzebub gật đầu.

Thiên Ngô lại hỏi, “Bà ấy cấm ngươi ăn thịt người à?”

“Không chỉ mình thịt người, trước kia bà ấy cũng cấm ta ăn những thứ khác.”

“Trước kia ngươi còn ăn gì nữa?”

Beelzebub cau mày nói: “Không nhớ nổi. Khi còn bé ta là một đứa rất mập mạp, mẹ ta cực kỳ ghét thấy ta ăn, về sau bỗng nhiên ta gầy đi, sau đó bắt đầu thích ăn thịt người.”

Thiên Ngô nghe vậy thì im lặng.

Nến đỏ còn đang lặng lẽ cháy. Ban nãy cậu chỉ đánh cược một phen theo trực giác là Đường Tiễn Chúc giúp được cậu thôi, không ngờ lại có thể trực tiếp ức chế cơn thèm ăn của nhóc quỷ.

Nhưng ánh nến này cũng làm cậu cực kỳ buồn ngủ, cậu cảm thấy rất mệt mỏi nên lần mò nằm xuống.

Beelzebub lại dán sát về phía bên này, cậu định đẩy nó ra, nhưng vừa nằm xuống thì lập tức vô thức nhắm mắt lại.

*

Sáng sớm, gà trống gáy sáng, hai người lớn trên giường và trên đất mở mắt cùng lúc.

Giang Trầm ngồi dậy ấn mạnh lên huyệt thái dương, cố nhịn cơn đau đầu quay sang nhìn lên trên giường, đối mặt với Thiên Ngô.

Beelzebub ngủ bên cạnh Thiên Ngô, áo ngắn xốc lên, lộ ra cái bụng tròn vo, nó nằm sải lai trên áo khoác của Giang Trầm.

“...”

Đầu của ngài quan chỉ huy càng đau hơn nữa.

“Cậu—”

Trên mặt hắn xuất hiện vẻ tuyệt vọng hiếm thấy, “Sao cậu lại lén lút mang Boss về phòng ngủ qua đêm nữa rồi?!”

Định hỏi cho ra lẽ thì Beelzebub đang ngủ đột nhiên xoay người, tay nhỏ khoác lên trên đùi Thiên Ngô.

Giang Trầm bỗng nhiên nhíu mày, đứng lên từ trên đất.

Giữa lúc đứng dậy, hắn liếc mắt hình như thấy được gì đó. Hắn nhìn xuống dưới, thấy một bãi nôn nằm cạnh chỗ mình ngủ chỉ cách có một bàn tay.

“Nguy hiểm thật.” Thiên Ngô tâm trạng khá tốt mỉm cười với hắn: “Tối qua suýt chút nữa là nó nôn lên đầu cậu rồi.”

“...”

Sắc mặt của người nào đó xanh lét đáng sợ.

Người chơi bị tiếng gà gáy đánh thức lần lượt bước ra khỏi phòng, bọn họ đang bàn bạc xem nên đi đâu trước thì nghe một tiếng “Rầm” phát ra từ căn phòng cho khách ngay cạnh phòng Beelzebub.

Ủng bộ đội đạp một cước mở cửa đầy thô bạo, Giang Trầm nắm cổ áo Beelzebub xách nhóc quỷ ra tới vứt trên mặt đất.

“Ái da!”

Beelzebub xoa mông thật mạnh, nó trợn mắt trừng một đám người chơi, nổi giận la lối khóc lóc: “Ai! Ai dám quăng ta?!”

Các người chơi hai mặt nhìn nhau, ánh mắt hoảng sợ liếc qua lại giữa nó và Giang Trầm.

“Ngươi đã là trẻ lớn rồi.” Giang Trầm đen mặt cảnh cáo: “Phải học được tự ngủ một mình.”

Beelzebub hung hăng trừng hắn, hai ánh mắt giáp lá cà trong không khí, một hung ác tàn bạo, một lạnh lùng nghiêm nghị, chẳng ai chịu nhường ai.

Thiên Ngô vừa ra cửa thì may mắn thấy được cảnh tượng lạ lùng cấp thế giới này.

Ánh mắt cậu lướt qua mọi người, hỏi hơi trầm trọng: “Khuất Anh vẫn còn đang ngủ à?”

“Đúng ha.” Bành Bành ngẩn người, lập tức kinh ngạc đi ra sau, “Chẳng lẽ cô ấy không nghe thấy tiếng gà gáy à.”

Cửa mở ra, tiếng xì xào bàn tán đột nhiên im bặt.

Bành Bành hoảng sợ nhìn cảnh trong phòng mà ngay cả muốn hét lên cũng không hét được.

Các người chơi nhận thấy không đúng lập tức vây lại bên cửa, sau đó từng người cứng đờ hết cả. Một mùi khai khó ngửi bốc lên, có tên đàn ông sợ tới mức tiểu trong quần.

“Hì hì.” Beelzebub gãi đầu hơi ngượng ngùng, “Ăn không hết, chỉ gặm mỗi cái đầu thôi. Bà ta ăn dở quá mà.”

Thiên Ngô đẩy đám người ra đi lên trước.

Thi thể của người phụ nữ trung niên hôm qua nói Beelzebub vài câu nằm ngang dọc trên cạnh giường, tay chân vẫn còn nguyên, đầu lại biến mất. Cổ bị gặm lởm chởm, mạch máu gân cốt lòi hết ra ngoài. Giường gỗ nhỏ thấm đầy máu, mà Khuất Anh vẫn còn đang ngủ say trên chiếc giường kia, máu cũng thấm vào quần áo cô, nếu không phải lồng ngực của cô vẫn còn lên xuống đều nhịp thì người ta đã tưởng rằng cô cũng chết rồi.

Cảnh tượng cực kỳ quái dị, hai người chơi nữ bị suy sụp tinh thần ngay tại chỗ.

Tiếng gào thét cuối cùng cũng đánh thức Khuất Anh, ban đầu cô mờ mịt mở mắt nhìn mọi người đang hoảng sợ ngoài cửa, sau đó như là cảm thấy dưới người hơi dính dính, quay đầu nhìn sang, hai mắt trợn trắng lại ngất đi.

Mãi đến khi tất cả mọi người bình tĩnh lại ngồi xuống trong sân, Khuất Anh vẫn ngồi im như thóc không nói được câu nào.

“Beelzebub, con lại phá phách rồi.” Sắc mặt người phụ nữ rất khó coi, bà ta trừng mắt nhìn Beelzebub ngồi cạnh bàn cơm, nó cúi đầu không hé răng.

Giang Trầm nói: “Cô bảo bọn tôi giúp cô, lại không muốn nói thật với chúng tôi à?”

Ngay sau đó người phụ nữ la rầy Beelzebub càng thêm nghiêm khắc: “Về phòng tự xét lại mình đi!”

“Xét thì xét thôi.” Beelzebub lập tức đứng lên, chiếc ghế bị động tác của nó làm ngã lăn ra đất, nó bực bội đi vài bước xong lại quay đầu lầm bầm lầu bầu đỡ ghế lên.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.

Người phụ nữ quay đầu lại, thở dài.

“Tin rằng các vị cũng đã nhận ra, Beelzebub là trẻ quỷ.” Cô ta thấp giọng nói: “Lúc mang thai nó tôi dính phải vài thứ dơ bẩn, người già trong thôn không cho tôi sinh nó, tôi lại vẫn cứ sinh. Đứa bé được sinh ra từ nhỏ đã phàm ăn, còn thích ăn mấy thứ như thịt tươi và chuột, đến năm tuổi thì cực kỳ mập mạp.”

Một người chơi nói: “Nhìn nó có béo lắm đâu.”

“Hồi còn sống nó rất mập.” Người phụ nữ lắc đầu nói.

Cả bàn người chơi cũng sợ tới mức không dám nói câu nào.

Thiên Ngô hỏi: “Tại sao nó chết?”

Người phụ nữ trầm mặc một lúc mới đè thấp giọng nói, “Tôi cấm không cho nó ăn mấy loại thịt bẩn kia, nhưng không ngờ chỉ mấy ngày sau nó bắt đầu gầy rất nhanh, chẳng có tinh thần, tối ngày thứ bảy ngủ xong thì không còn tỉnh lại nữa. Tôi vừa khóc vừa đưa nó cho đội chôn cất, kết quả lại cách bảy ngày sau nó bỗng nhiên trở về. Nhưng trên thôn bắt đầu có người mất tích, ngày nào về nhà mặt nó cũng hồng hào cả, đến tận đêm đó — Mãi mà nó còn chưa về, tôi ra ngoài tìm nó thì bắt gặp nó đang ăn bé gái nhà hàng xóm, cũng trong đêm đó, tôi mới phát hiện ra nó không có bóng.”

Người phụ nữ bưng mặt khóc nức nở bằng giọng cực kỳ nhỏ: “Tôi có lỗi với Beelzebub nhiều lắm.”

Thiên Ngô thờ ơ nhìn cô ta khóc.

“Thế nên tai họa ngập đầu bảy ngày sau là ám chỉ Beelzebub?”

Người phụ nữ gật đầu, “Ban đầu mỗi ngày nó ăn tới vài người, mới nửa năm đã ăn gần hết phân nửa thôn. Thiên thần đi ngang qua đặt tên mới cho nó là Beelzebub, sau khi đặt tên lại thì mỗi ngày nó chỉ ăn một người là đủ rồi. Nhưng thiên thần nói chỉ có thể khống chế được một năm, trong vòng một năm phải làm ra bánh ngọt dựa theo trên thực đơn, để Beelzebub ăn hết thì nó mới vĩnh viễn không còn thèm ăn. Nếu không thì càng tệ hơn, nó sẽ ăn một hơi hết sạch người cả thôn. Hiện giờ cách thời hạn một năm vẫn còn bảy ngày.”

“Nghe thì hiểu rồi đó.” Bành Bành cố nuốt nước bọt, “Nhưng có thật chỉ cần một cái bánh Scone là trị được loại bệnh này không vậy?”

Giang Trầm nói, “Hiển nhiên không phải bánh Scone bình thường.”

Người phụ nữ không giải thích, chỉ nói tiếp: “Tôi làm ít bánh kẹo, các vị ăn chút rồi lên đường thôi, bắt đầu tính từ hôm qua thì các người chỉ còn có sáu ngày. Đúng rồi, phải mang Beelzebub về cho bằng được trước khi mặt trời lặn, nếu không nó sẽ lại ăn người bậy bạ.”

*

Trước khi xuất phát, Beelzebub tự động đi ra theo.

Thiên Ngô phát hiện nó cố ý đi gần mình, rõ ràng vẫn còn nhớ mãi không quên món đồ ăn thơm ngon nhất này.

Con đường trong thôn khá gập ghềnh, các người chơi vừa đi vừa trò chuyện.

1m9 nói: “Mọi người làm quen trước cái đã, tôi tên là Trần Dũng.”

Người đề nghị hợp tác kiếm điểm hôm qua nói: “Tôi là Giả Mậu, hai người sau lưng là đồng đội của tôi.”

Mọi người lần lượt tự giới thiệu, đến phiên Thiên Ngô và Giang Trầm, lại có người nhận ra bọn họ, nhưng rõ ràng lần này người chơi đều chẳng thèm để ý thân phận ở bên ngoài nữa.

Chung Ly Dã hỏi: “Có 4 người không có đồng đội. Vừa mới chia nhóm xong, tại sao lại có người bị lẻ?”

Trong đoàn người đột nhiên có người chợt thốt, “Chẳng lẽ 4 người các người là kẻ lưu đày à…”

“Đừng có khùng vậy.” Trần Dũng ngắt lời hắn ta, “Phó bản trước nhóm bọn tôi 25 người chỉ còn 5 người sống sót. Có 4 chiếc thuyền tới đón, thế là cả bọn bị chia ra hết.”

Gã vừa nói vừa vén tay áo lên, hai thanh thần kinh, một là màu xanh mực, một là màu đỏ gần như trong suốt.

Mấy người còn lại cũng giống vậy.

Một người phụ nữ đã có đội nói, “Xét theo tỉ lệ sống sót thì đúng là hợp lý thật.”

Bành Bành nhíu mày, “Tỉ lệ sống sót thấp vậy hả? Ví dụ tiểu đội có 6 người như mấy người vậy, nếu ban đầu bắt buộc chia thành 4 đội, vậy thì ít nhất còn sống 9 người chứ.”

“Đúng là bên bọn tôi có 9 người còn sống sót, 6 người lập thành một đội, mấy người còn lại chia lẻ cả.” Người phụ nữ nói, “Nhưng phó bản đầu tiên của bọn tôi có hơn 50 người vào ải, chỉ có đúng 9 người bọn tôi còn sống thôi.”

“...”

Bành Bành câm nín.

“Xem ra tỉ lệ sống sót khoảng tầm 20-30%.” Trần Dũng lại hỏi Bành Bành, “Các người thì sao?”

Bành Bành lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.

Trần Dũng càng thêm tò mò, “Bao nhiêu?”

“Ài, tui cũng không muốn khoe khoang gì đâu.” Bành Bành gãi mũ lưỡi trai, “25 người vào ải, chết hai.”

Cả bọn kinh ngạc.

Giả Mậu lập tức hỏi: “Có phải các người gặp được người thiên phú dẫn đội không??”

“Đúng vậy đó.” Bành Bành bỗng nhiên lại nghĩ đến gì đó, đau lòng thở dài: “Tiếc là người thiên phú không thèm vào chung đội với bọn tôi.”

Thiên Ngô vốn chẳng muốn gia nhập cuộc nói chuyện, cậu nghe được câu này không khỏi quay đầu lại nhìn.

Khuôn mặt dưới vành mũ của cậu nhóc điển trai đầy vẻ sa sút tinh thần, cậu ta diễn như thật oán giận nói: “Chắc là xem thường mấy người chơi gà mờ như bọn tôi.”

Giả Mậu cười lạnh, “Vậy là may đấy. Trong phó bản mà có người thiên phú mới là xui xẻo, bọn nó kiếm hết điểm, người chơi khác còn phải lấy tính mạng ra chạy theo bọn nó. Theo tôi ấy à, phải tìm cách giết chết người thiên phú trước tiên mới đúng.”

Giang Trầm nghe vậy lạnh mắt liếc hắn ta một cái, không lên tiếng.

Không biết đi bao xa, Beelzebub đột nhiên nhảy lên, chỉ vào căn nhà gỗ trước mặt.

“Đến rồi. Đó là tiệm gạo!”

Bành Bành lấy thực đơn ra nói: “Mua bột mì, muối với đường trước đã.”

“Chờ đã.” Giả Mậu bỗng nhiên nhíu mày nói: “Bộ chúng ta ngốc hết rồi à, chẳng lẽ trong nhà không có mấy thứ này sao? Trước khi ra cửa chúng ta còn ăn bánh kẹo cô ta làm mà.”

“Đến bây giờ mà cậu vẫn còn cảm thấy đây là nguyên liệu bình thường à?” Giang Trầm nhìn hắn ta hỏi.

“Vậy thì là gì?”

Giả Mậu nói, ánh mắt rơi xuống người nhóc quỷ, hắn ta bỗng nhiên khựng lại.

Beelzebub nhe răng cười với hắn ta, “Hình như ta lại hơi đói bụng rồi, mau đi mau đi, ta sắp nhịn không nổi rồi.”

Mọi người im lặng.

“Ông chủ! Mua bột mì! Đường và muối!” Bành Bành xung phong vọt vào trong tiệm gạo vỗ quầy rống lên.

“Tới đây.” Một ông lão mắt mờ lưng còng đi từ trong ra.

Ông ta liếc mắt thấy Beelzebub, nét mặt hơi không tự nhiên.

“Có đường và muối, bột mì hết rồi.” Ông ta nói: “Hôm trước tuyết rơi nhiều chặn đường đi, mối lái không vào thôn được, bán hết bột mì rồi.”

Mọi người quay đầu nhìn ánh nắng chói chang giữa ngày hè bên ngoài mà câm lặng cả đám.

Giả Mậu nhíu mày hỏi: “Vậy khi nào mới có hàng?”

“Bảy ngày nữa.” Ông ta nói.

“...”

Beelzebub đứng bên cạnh đột nhiên hú lên quái dị: “ y da, đầu gối của ta đau quá.”

Tiếng la này thu hút sự chú ý của mọi người, Thiên Ngô ngồi xuống nhìn nó hỏi: “Đau chỗ nào?”

“Đầu gối.” Beelzebub vừa xoa bắp chân vừa nói.

Thiên Ngô: “...”

Giang Trầm cười lạnh từ trên cao liếc xuống nhìn nó, “Da mặt dày ghê, còn biết làm nũng cơ đấy.”

Beelzebub chẹp miệng nói: “Mẹ nói ta còn đang cao lên, đầu gối đau nhức rất là bình thường, phải kiếm cái gì ăn cho bổ.”

Bành Bành lập tức vỗ trán một cái, “Cao lên thì phải bổ Canxi! Vậy thì chúng ta—”

Vừa nói đến đây thì im bặt.

Cậu ta hoảng sợ quay đầu nhìn ông chủ tiệm gạo.

Ông ta cười đầy âm trầm, ánh mắt bất thiện, nói giọng khàn khàn: “Ừm.”

“Nếu không tìm được bột mì thì tới nghĩa địa moi đại ít tro cốt là được rồi.” Ông ta cười bỡn cợt, “Vừa ăn ngon vừa bổ xương.”

Rột.

“Ta thấy được đấy.”

Beelzebub hút nước bọt sắp chảy xuống tới bụng trở về, nó mở to mắt đầy vô tội nói.

Lời tác giả:

Bé Thần Kinh nằm trên đất lăn lăn tò mò.

Canxi là gì? Ta có cần bồi bổ chút luôn không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net