Chương 20: BSNT (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[THẦN KINH VÔ HẠN]
Tác giả: Tiểu Tiêu

Editor: Just A Potatoe

__________________

Chương 20: Bánh Scone Ngưng Thèm (4) - Giang Trầm là một người hoài cựu.

==========

Ba người nhóm Giả Mậu, không ai còn sống.

Beelzebub nhảy dây chẳng được bao lâu thì bị mẹ nó kéo vào phòng quở mắng một trận, người phụ nữ chưa trách móc mấy câu thì Beelzebub bỗng nhiên nổi xung. Nó khóc huhu nói vài câu mà người khác nghe chẳng hiểu gì, gào lên xong chạy từ trong nhà ra, đặt mông ngồi lên ghế đẩu vừa khóc vừa nấc.

Thiên Ngô định đi tới, Giang Trầm bỗng nhiên thấp giọng nói: “Đừng có chọc nó nữa, xin cậu đấy.”

Thiên Ngô ngước mắt, “Hửm?”

Giang Trầm ghét bỏ nhìn chằm chằm vào cái đầu to của nhóc quỷ, “Để nó bớt no chút đã. Nếu nó nôn lên người cậu thì tối nay tôi đành phải sang ngủ nhờ bên phòng Bành Bành thôi.”

Thiên Ngô trầm mặc một lát, nói nghiêm túc: “Phiền cậu nghĩ cho kỹ, bây giờ là ai đang ở nhờ phòng ai.”

“Là ai ngủ trên áo khoác của ai hả?” Giang Trầm trả lời.

“...”

Bành Bành đi ra từ trong phòng, chỉ về phía cửa: “Cuối cùng bọn họ cũng về rồi!”

Hai nhóm người chơi còn lại bước vào sân mà nhìn mệt bở hơi tai. Bị dằn vặt cả một ngày, bọn Trần Dũng đã mua được giấy nến, đội kia cũng mua được rượu và trứng gà.

Beelzebub nhìn rượu và trứng gà, không nói gì, nhưng vừa mở nắp bình dầu ra thì nó oẹ một tiếng.

“Buồn nôn chết mất!” Nó trợn to mắt bất mãn nói: “Ta không ăn mỡ heo!”

“Trẻ con kén ăn sẽ bị đánh đau lắm đấy.”

Giang Trầm lạnh lùng nghiêm mặt đậy nắp lại, thuận tay vứt luôn bình dầu đi.

Các người chơi nữ nghe chuyện của nhóm Giả Mậu xong thì cùng tụm lại rơi nước mắt. Mấy anh con trai cũng thừ người ra, Trần Dũng mất hồn mất vía một hồi lâu mới khẽ nói: “Mới qua một ngày mà đã chết bốn người.”

“Các vị, chúng ta cùng nhau kiểm kê lại đi.”

Giang Trầm trải thực đơn lên bàn, “Đường, muối, rượu và trứng đều là đồ bình thường, đã mua đủ. Chúng ta còn cần bột mì, bơ, nho khô và sữa bò. Về phần dụng cụ thì chúng ta cần giấy nến và lò nướng, giấy nến mà Trần Dũng mua còn phải thử xem có dùng được không, phải tìm cách làm lò nướng nữa.”

Chung Ly Dã khẽ nói: “Mấy dụng cụ thì chưa rõ, nhưng các nguyên liệu nấu ăn rất có khả năng sẽ lấy từ xác chết.”

Bành Bành chợt nhớ ra: “Bà chị tối qua bị cạp mất đầu đâu rồi?”

Khuất Anh lắc đầu nặng nề: “Đã bị khiêng đến nghĩa địa rồi.”

Nhắc tới nghĩa địa, các người chơi lại im lặng lần nữa, không ai biết được đã xảy ra chuyện gì trong nghĩa địa hôm nay.

Thiên Ngô quay đầu nhìn Beelzebub ngồi trên bàn nhỏ trong góc.

Tâm trạng của Beelzebub rất kém, nó ngồi trên ghế nói lầm bầm gì đó, không ai biết nó đang nghĩ gì cả.

Giang Trầm nói: “Ngày mai mọi người xuất phát sớm chút, đến nghĩa địa tìm tro cốt và thi thể, sau đó dẫn Beelzebub đến tiệm dầu giải thích yêu cầu với ông chủ.”

Các người chơi im lặng nghe, mấy cô gái hiển nhiên là không muốn đi, nhưng lại không tìm được cớ để từ chối nữa.

Trần Dũng nói, “Tối nay mọi người ăn nhiều ngủ sớm, chắc là tạm thời Beelzebub sẽ không ăn người nữa.”

*

Bữa tối là cơm nắm do người phụ nữ làm, mọi người ăn cho no bụng rồi ai về phòng người nấy. Thiên Ngô cố tình đi đến nhìn sơ qua phòng của Beelzebub. Tâm trạng của nhóc quỷ vẫn còn rất kém, hỏi mấy câu cũng không trả lời.

Cậu đành phải bỏ cuộc, trở về phòng.

Giang Trầm đang ngồi trước bàn viết gì đó.

Hắn nắm chiếc bút máy mạ vàng kia, mũi bút thẳng nhọn viết lên trang giấy.

Thiên Ngô lặng lẽ đến gần nhìn hắn viết.

“Bột mì: Tro cốt.

Bơ: Dầu xác chết?

Nho khô không rõ.

Sữa bò: Não / Mỡ?

Giấy nến: Da người?

Lò nướng không rõ.”

Mỗi một chữ đều khủng bố đến tột độ, nhưng lúc Giang Trầm cầm bút máy viết, khí thế bình tĩnh nghiêm túc chặn lại tia kỳ quái kia.

Hắn từng dùng cây bút máy này viết thư tình cho Thiên Ngô, cũng từng dùng nó ký tên lên giấy chứng tử của nguyên soái và phu nhân. Thời còn đi học Thiên Ngô từng thuận tay vẽ cho hắn một bức chân dung, hắn dùng cây bút máy này thay cậu ký tên xuống góc bên dưới bức tranh kia: Từ bạn trai Thiên Ngô. Sau đó bỏ vào trong ví tiền.

Thiên Ngô còn nhớ nửa tháng trước ngày Giang Trầm lấy lại quân quyền của nhà họ Giang, sau vô số lần cãi vã, cuối cùng chính cậu là người nói ra câu chia tay.

Ngày đó Giang Trầm lỡ tay đánh rơi chiếc bút này xuống đất. Vỏ bút nứt vỡ, Giang Trầm ngồi xuống nhặt bút, mãi lâu sau vẫn chưa đứng lên.

Dưới ánh nến, phần đuôi bút máy có vết keo nhợt nhạt, xem ra ngài quan chỉ huy vẫn không đổi một cây mới, mà là cẩn thận sửa lại cây cũ.

Giang Trầm là một người hoài cựu, giống như cậu vậy.

Trong ba năm chia tay bọn họ không hẹn mà cùng tránh né gặp mặt nhau, bởi vì họ biết rõ, một khi gặp lại là vực sâu không đáy.

Cuối cùng Giang Trầm cũng phát hiện ra cậu đi tới, hắn vô thức đưa tay che chữ đi.

“Nhìn hơi ghê rợn, cậu đừng xem.”

Thiên Ngô chỉ cười một tiếng, thu dòng suy nghĩ về nói: “Mấy thứ cậu viết không khác suy nghĩ của tôi là bao.”

Giang Trầm khẽ thở dài, “Hẳn là trực giác của cậu không sai, có vẻ Beelzebub thật sự không biết mình là một đứa bé đã chết. Thậm chí, có thể nó còn sợ hãi người chết, không chấp nhận được sự thật là mình đã chết. Hôm nay Giả Mậu ép nó đến nghĩa địa, biết đâu là thấy thứ gì đó nên mới khiến nó mất khống chế ăn luôn ba người.”

Thiên Ngô gật đầu, “Cậu có xem cuốn Luật Sinh Tồn Thần Kinh tặng cho cậu chưa?”

“Hôm qua xem rồi, chẳng có gì cả.” Giang Trầm lấy túi phúc xẹp lép từ trong túi ra, “Thử lại lần nữa xem sao.”

Sách luật nặng trịch mở ra trên bàn, Giang Trầm nhẹ nhàng lật mở một tờ.

Dưới ánh nến, khuôn mặt hắn nghiêm túc chăm chú, đã cách nhiều năm mà khí chất của sinh viên ngành luật ưu tú năm đó vẫn sống động như vậy.

Thiên Ngô rũ mi mắt, lát sau lặng lẽ liếm môi một cái.

“Có chữ rồi.” Ấn đường Giang Trầm khẽ giật.

Thiên Ngô nghiêng người qua nhìn.

Chữ dần hiện lên theo tốc độ đọc của Giang Trầm, hiển nhiên là cuộc nói chuyện ban nãy của bọn họ khiến nó xuất hiện.

[Beelzebub]

[#1 Beelzebub tin chắc mình là một đứa trẻ bình thường.]

“Ồ…” Thiên Ngô bỗng nhiên nói: “Tôi nhớ ra một chuyện rất là đáng sợ.”

Giọng Giang Trầm phát lạnh, “Tôi cũng nhớ tới.”

Tối qua lúc Beelzebub dẫn mọi người vào thôn, nó từng quay đầu lại hỏi Thiên Ngô, ngươi không muốn biết tại sao ta không có bóng à.

“Nếu người bị hỏi thuận miệng hỏi lại một câu, ngươi có phải là quỷ không.” Giọng Giang Trầm hơi trầm xuống, “Thế thì toi mạng.”

Thiên Ngô quay đầu cười khẽ, “Thằng nhóc này tinh ranh phết.”

Giang Trầm nhìn chằm chằm vào manh mối duy nhất nói: “Gợi ý về bột tro cốt không xuất hiện trong này, chứng minh điều kiện tử vong và việc tìm đúng nguyên vật liệu không liên quan đến nhau.”

Thiên Ngô “Ừ” một tiếng, “Thần Kinh cũng chẳng để ý đến người nào có đóng góp trong việc thúc đẩy tiến trình của phó bản. Chỉ có quy tắc sinh tồn và điều kiện kiếm điểm là quan trọng nhất, mà hai thứ này đều xoay quanh Boss.”

Giang Trầm cau mày nói: “Ngoại trừ việc làm nó nổi giận ra, trong bảy ngày này chắc chắn nó sẽ đói, mà đói bụng thì sẽ ăn người, một tiêu chuẩn khác để chọn người bị ăn là gì?”

Thiên Ngô nghe vậy trầm mặc một lát.

“Có lẽ là tôi.”

“Hửm?” Giang Trầm nhíu mày.

Trên sách luật bỗng từ từ hiện lên một hàng chữ.

[#2 Beelzebub thích ăn đồ thơm ngon.]

Ngài quan chỉ huy cao ngạo sờ lên mấy chữ nhỏ kia, không nhịn được nhướng mày: “Nó cũng biết chọn ghê ha.”

Thiên Ngô: “...”

“Có điều không thể chiều theo thói xấu của thằng nhóc, ai mà không thích người thơm tho chứ.” Giang Trầm nói rồi đóng sách luật lại, nhẹ nhàng đứng dậy.

“Cậu ngủ trước đi, tôi ra ngoài một lát.”

Thiên Ngô hỏi: “Cậu đi làm gì?”

Giang Trầm: “Xử lý vài chuyện vặt.”

*

Đêm nay Thiên Ngô vẫn đặt nến đỏ lên đầu giường để đề phòng bất trắc, vốn dĩ cậu định chờ Giang Trầm trở về để nói thêm vài câu về manh mối trong phó bản, nhưng nến đỏ sáng lên, chốc lát sau cậu đã ngủ thiếp đi rồi.

Mãi đến tận khi gà gáy sáng sớm.

Các người chơi tập hợp trong sân, Giang Trầm đang thấp giọng nói lại điều kiện kích hoạt cơ chế tử vong thứ nhất. Thiên Ngô đi tới thì bỗng nhiên nhận ra không thấy Beelzebub, thế là cậu quay đầu nhìn về phía phòng của nó.

Vừa xem thì giật cả mình.

Hai tấm ván gỗ thô to chắn ngang bên ngoài, đóng đinh lên cửa cực kỳ chắc chắn.

Cậu chợt nhớ tới nửa đêm hôm qua Giang Trầm nói phải ra ngoài một lát, thế là xụ mặt nhìn về phía hắn.

Giang thiếu soái xuỳ cười một tiếng với cậu, như thể chẳng liên quan gì đến hắn cả.

“...”

“Sao cửa phòng ta lại hỏng rồi? Chuyện gì thế này!” Beelzebub vừa ngủ dậy đang nổi giận ở bên trong.

Nó đẩy cửa mấy lần không mở ra được, thế là tức giận dùng cái đầu to đập vào đó, tấm ván gỗ gãy nát bay tứ phía, trên cửa bị thủng hai lỗ to.

Nhóc quỷ thở hồng hộc đứng ngay cửa, “Ai làm!!”

Giang Trầm ung dung hỏi: “Còn bị chướng bụng khó chịu nữa không?”

“Ủa?” Beelzebub ngẩn người, cúi đầu sờ sờ bụng, “Hết rồi.”

Giang Trầm gật đầu bình tĩnh, “Giúp ngươi rèn luyện cơ thể bớt chướng bụng, không cần cảm ơn.”

Beelzebub tức tới xám mặt.

Thiên Ngô cũng lạnh lùng liếc xéo hắn.

Bành Bành chọt Chung Ly Dã một cái, nhỏ giọng thì thầm nói: “Tui cứ cảm thấy giữa hai người họ là lạ thế nào ấy.”

“Thế hả?” Chung Ly Dã mặt vô cảm, “Vậy thì cậu cảm nhận lại lần nữa cho kỹ đi.”

Trần Dũng đứng ngoài cửa vỗ tay nói, “Đã đủ người rồi, mau chóng lên đường cho kịp giờ thôi, đói thì mang thêm mấy cái bánh bắp theo.

Bánh kẹo và cơm nắm thì thôi không cũng tạm, nhưng Thiên Ngô thực sự không thích bánh bắp nổi.

Cậu uể oải liếc mắt nhìn bữa sáng người phụ nữ bày ra trong sân, rất là hoài nghi không chừng mấy ngày nữa phải bắt đầu ăn món ăn hoang dã.

Mười người chơi cố gắng đi nhanh nhất có thể, nhưng vẫn mãi tới gần trưa mới thấy được khu nghĩa địa hoang vắng kia.

Mồ mả trả dài nhìn không đến cuối, một người đàn ông cao to vạm vỡ ngồi bên cạnh căn nhà gỗ.

“Chỗ này ghê quá đi.” Beelzebub núp phía sau Thiên Ngô nói.

Thiên Ngô dịu dàng nói: “Ngươi đứng ngoài đợi được không, bọn ta vào trong lấy bột tro cốt ngươi thích ăn.”

“Tại sao chứ?” Beelzebub liếc mắt nhìn cậu: “Có phải ngươi có chuyện gì giấu ta không?”

Ai cũng không biết khi nào thì nó sẽ nổi điên lên ăn người, các ngươi chơi đều lùi về sau co cụm lại.

Thiên Ngô cười nói, “ m khí trong nghĩa địa nặng lắm, trẻ con như ngươi vào đó xong tối về sẽ gặp ác mộng.”

“Vậy à.” Beelzebub lập tức thỏa hiệp, “Đúng rồi ha, ta cũng cảm thấy một đứa trẻ bình thường nhát gan như ta không thể đi vào bậy bạ được.”

Thiên Ngô đứng lên, “Bành Bành ở lại đây với nó đi.”

“Hả?” Bành Bành sợ tới mức trắng bệch cả mặt.

Beelzebub lập tức trầm mặt, “Hả cái gì? Có phải ngươi không thích ta, cảm thấy ta không phải một đứa trẻ bình thường đúng không?”

“Ấy!!” Bành Bành biến sắc mặt chỉ trong một giây, vuốt mũ lưỡi trai một cái, cười cực kỳ xã giao.

“Anh chỉ không ngờ là mình được vinh hạnh cỡ này thôi mà!” Cậu ta nắm lấy tay Beelzebub không hề do dự nói: “Đi, anh dắt mi đi dạo một vòng, mi chưa từng đi dạo trong thôn ngắm cảnh bao giờ đúng không? Hôm qua anh phát hiện vài chỗ rất thích hợp để chụp hình… À lộn, thích hợp để đi dạo, anh dẫn mi đi xem!”

Beelzebub đen mặt bị cậu ta kéo đi, nó nói lầm bầm: “Ngắm cảnh gì chứ? Rõ ràng là ta sống ở chỗ này mà.”

Giang Trầm thấp giọng hỏi: “Sao lại để Bành Bành ở lại?”

“Cậu ấy có thẻ chữ Cát.” Thiên Ngô nói, “Về mặt này thì tôi chọn tin vào quà của Thần Kinh, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh đi.”

Thái độ của người đàn ông trông coi nghĩa địa rất ngang ngược, gã nghe mục đích đến của bọn họ xong thì cười hừ thiếu kiên nhẫn: “Hôm nay mấy người tới đúng lúc đó, tối qua vừa đốt thi thể của cái bà mới tới, tro cốt còn nóng hổi đó mấy người mang về đi.”

Các người chơi như trút được gánh nặng, có người hỏi, “Vậy có còn thi thể nào chưa đốt không?”

“Không có.” Người đàn ông lắc đầu lạnh lùng, “Xác chết không đốt để lại làm gì, đem về nhà nấu cơm à?”

Giang Trầm nghe vậy nhìn về phía gã nói đầy hàm ý, “Đúng ha, đem về nhà nấu cơm cho con nít ăn.”

“...”

Thiên Ngô hỏi: “Hôm qua có ba người cũng tới đây, lúc đó bọn họ có lấy được tro cốt không?”

“Cũng có, nhưng chiều hôm qua không có tro mới, chỉ có một hũ tro đã cũ mèm thôi.”

Người đàn ông cười không rõ ý, “Chủ nhân của hũ tro đó là Tráng Tráng, đúng rồi, mấy người có muốn lấy hũ tro của Tráng Tráng luôn không?”

“Tráng Tráng…” Thiên Ngô lặp lại trong vô thức.

“Bọn tôi không cần.” Giang Trầm sợ Thiên Ngô đồng ý nên quả quyết nói: “ Lấy tro cốt tối qua vừa mới đốt xong là được rồi.”

Lúc lấy tro cốt, quả nhiên mọi người thấy được một hũ tro khác trên kệ.

Trên cái hũ cũ kỹ bám đầy tro bụi, phía trên dán một tờ giấy, viết hai chữ “Tráng Tráng”, bên dưới còn có tuổi mất.

5 tuổi.

Giang Trầm thấp giọng nói: “Hoá ra nhóc quỷ tên là Tráng Tráng.”

“Lát nữa đừng nhắc cái tên này với nó.” Thiên Ngô cụp mắt khẽ nói: “Nếu tôi đoán không sai thì bọn Giả Mậu chết bởi vì làm như vậy.”

Lúc cầm bột tro cốt ra, đúng lúc Bành Bành dắt Beelzebub đi dạo quanh khe nước nhỏ trở về.

“Ta cảm thấy ngươi đang gạt ta.” Mặt Beelzebub rất khó coi, “Ta chưa từng thấy cá hồi gì đó ở khe nước trong thôn bao giờ.”

“Có, hôm qua anh thấy rồi, mấy con lận đó.” Bành Bành nghiêm mặt bịa chuyện, “Cá hồi giàu dinh dưỡng lắm. Sau này mi mà đói bụng, trước khi ăn người thì ráng tới khe nước tìm vài con cá thử xem, ăn cá ngon hơn người nhiều.”

Các người chơi đi ra từ trong nghĩa địa im lặng cả đám.

“Lấy được đồ rồi.” Giang Trầm nhìn trời một cái, “Vẫn còn thời gian, mau đi đến tiệm dầu thôi.”

Beelzebub hiển nhiên rất hài lòng với bột tro cốt, hoàn toàn không nhớ khuya hôm trước chính nó còn chê bà cô trung niên ăn dở lắm.

Cả quãng đường nó theo sát bên chân Thiên Ngô, ôm hũ tro trong tay, lâu lâu lại lén vói ngón tay quậy một cái rồi bỏ vào miệng mút.

Giang Trầm cúi đầu xuống thì phát hiện nó đã ăn tới nỗi miệng dính đầy bột xám trắng.

“Tịch thu.” Hắn lấy lại hũ tro cầm trong tay, “Ngươi mà ăn hết thì sao làm bánh Scone được nữa hả?”

Beelzebub lại bất mãn, nó cúi đầu nói thầm vài câu, bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên nở nụ cười ngọt ngào với Giang Trầm.

“Ngươi không thích ta đúng không?” Nó nghiêng đầu hỏi, “Tại sao vậy? Là vì ta không giống với những đứa trẻ khác à?”

Thần chết lại đang mời gọi.

Chớp đôi mắt hỏi ta có thể giết ngươi không.

Người chơi gần đó không hẹn mà cùng nín thở.

Giang Trầm liếc mắt xuống dưới nhìn nó, “Nói bậy bạ gì đó, ta thích ngươi như vậy, ngươi không cảm nhận được sao?”

Mọi người trầm mặc.

Cái đầu to trầm mặc mà lắc lắc.

Giang Trầm cười lạnh mắng: “Cái đồ không có lương tâm.”

“...”

Beelzebub không chịu bỏ cuộc, “Vậy ngươi lén đóng đinh cửa phòng ta, là sợ ta làm chuyện gì mà trẻ con bình thường không làm được sao?”

Giang Trầm hừ lạnh cười, “Ngươi chỉ là một thằng nhóc hư đốn bình thường thôi, đừng có ảo tưởng thêm vai cho mình mãi như vậy.”

“...”

Mời gọi thất bại, thần chết chọn bỏ cuộc.

Sau khi đi bộ khoảng chừng một tiếng, nhóc quỷ mệt đến nỗi không bước nổi nữa. Nó ngồi giữa đồng ruộng khóc lóc om sòm không chịu đi, ai nói gì cũng không chịu.

“Xin rủ lòng thương đi ông của tôi ơi.” Bành Bành quỳ xuống bên cạnh xin nó, “Không đi tiếp thì không kịp trở về trước lúc mặt trời lặn đâu.”

Beelzebub co chân lại đầy lạnh lùng kiêu ngạo, “Nói cái rắm gì cũng thế thôi, ta không đi nổi nữa.”

Trần Dũng hỏi: “Hay là để ta cõng ngươi?”

Beelzebub nghe vậy quay đầu nhìn gã một cái, rõ là có hơi dao động.

Ngay lúc mọi người tưởng là nó sẽ đồng ý, mắt nó lại bỗng nhiên quay tít một vòng, chỉ vào Thiên Ngô nói: “Ta muốn anh ta cõng.”

“Ngươi nằm mơ đi.” Giang Trầm lạnh mặt nói tiếp, “Ta cõng ngươi.”

“Ta muốn anh ta cõng!” Hai tay Beelzebub chống nạnh, “Không cõng thì không đi!”

Lát sau, nhóc quỷ nằm nhoài trên lưng Thiên Ngô, nó cực kỳ phấn khích theo sát cả đội lại bắt đầu đi tiếp.

Lúc cõng thằng nhóc này Thiên Ngô mới phát hiện ra nó rất nhẹ, như một tờ giấy, gần như chẳng có trọng lượng.

“Nói cho ngươi nghe một bí mật.” Beelzebub bỗng nhiên ghé vào vai cậu thì thầm.

Thiên Ngô “Ừ” một tiếng.

Nhóc quỷ dán cái đầu to lại gần bên tai cậu khẽ nói: “Thực ra ta hơi hơi sợ.”

Thiên Ngô: “Sợ? Sợ cái gì?”

“Sợ hũ tro kia.”

Giang Trầm ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Ngươi mà sợ à? Ta thấy ban nãy ngươi ăn vui lắm mà.”

Beelzebub nuốt nước miếng một cái, “Bột ăn ngon thật, ta sợ cái hũ cơ.”

Thiên Ngô suy nghĩ một lúc, ra hiệu cho Giang Trầm nâng hũ tro lại gần, xé tờ giấy viết tên người chết dán bên trên xuống.

“Giờ thì sao?” Thiên Ngô hỏi.

Beelzebub ồ lên một tiếng, “Hình như không đáng sợ như ban nãy nữa, có thể là ta sợ tờ giấy kiểu này.”

“Bình thường mà, trẻ con đứa nào cũng sợ mấy thứ này hết.” Thiên Ngô bình tĩnh nói, đẩy đẩy nó lên trên một chút rồi nói như không hề để ý: “Vậy hôm qua lúc ngươi vào trong nghĩa địa cũng thấy tờ giấy đáng sợ à?”

Lần này Beelzebub suy nghĩ rất lâu.

Thiên Ngô vẫn tiến về phía trước như cũ, động tác rất nhẹ nhàng, nhưng thực ra cả người căng chặt, chuẩn bị hất thằng nhóc ra chạy thoát thân bất cứ lúc nào.

Nhưng Beelzebub không bị mất khống chế, nó im lặng hồi lâu sau bỗng nhiên ấn huyệt thái dương một cách đau đớn.

“Ta không nhớ nổi.” Thằng nhóc suy sụp nói lẩm nhẩm: “Ta vẫn còn nhớ tối qua ta thấy thứ gì đó rất đáng sợ, nhưng cái đầu này của ta quên mất rồi! Mẹ ta kể, mỗi lần ta làm sai chuyện gì nổi giận xong thì sẽ mất một đoạn ký ức ngắn, ngươi nói xem rốt cuộc là tại sao vậy! Ta ăn nhiều vậy mà sao không nhớ được nhiều hơn chứ!”

Thiên Ngô không lên tiếng, Beelzebub quay đầu nhìn về phía Giang Trầm.’’

Giang Trầm cuối cùng nhịn không được lạnh lùng trả lời: “Bởi vì ngươi ăn tới nỗi lú cả đầu rồi.”

—--------------

Lời tác giả:

Làm gì đấy hử.

Bé Thần Kinh lăn lăn trên đất thì thầm, đừng tưởng là chửi xéo Boss thì không phạm luật trong Thần Kinh nhá?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net