Chương 23: BSNT(7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Bánh Scone Ngưng Thèm (7) - Giang Trầm vô cùng nghiêm khắc, “Còn chưa tới buổi tối, không cho uống máu.”

Trần Dũng trợn to mắt đầy ngỡ ngàng, như thể vừa khiếp sợ vừa chẳng hiểu gì.

“Mánh khoé cũng khá đấy.” Giang Trầm thản nhiên khen một câu: “Không cần động tay chân, cũng chẳng đắc tội bất cứ ai, chỉ toàn sắm vai một người anh hiền hoà đáng tin cậy. Nhưng ở thời khắc then chốt thì chỉ dùng một hai câu đã có thể dẫn dụ người khác bước vào đường chết trong phó bản đầy rẫy cạm bẫy. Mà những người đó, cho tới lúc chết cũng chẳng biết được rốt cuộc là ai đã ra tay.”

Trần Dũng càng há to mồm hơn, “Hả?”

Giang Trầm từ từ nói: “Mục tiêu đầu tiên là Giả Mậu tham công. Chúng ta mới bước ra từ tiệm gạo, anh ngay lập tức nói sắp hết thời gian, rõ ràng đó chỉ là buổi trưa ngày đầu tiên mà thôi. Giả Mậu vốn đang tìm một cơ hội để chia ra kiếm điểm riêng, anh ngay lập tức dâng cơ hội này cho hắn ta.”

“Tôi không nhớ hôm đó đã nói gì.” Trần Dũng cau mày nói: “Không phải chuyện tính toán thời gian trong nhiệm vụ giới hạn thời gian rất bình thường à?”

Giang Trầm thờ ơ cười một tiếng, “Lần ở xế chiều ngày hôm nay càng rõ ràng hơn, tôi và Thiên Ngô đều đang khuyên người khiêng dầu kia quay trở về, mắt thấy sắp khuyên được anh ta rồi, lại bị anh đẩy trở về.”

“Cậu nói gì vậy?” Sắc mặt Trần Dũng rất khó coi, “Tôi cũng khuyên cậu ta quay trở về mà.”

“Chính xác hơn thì anh đã nói là, đã xác định là Beelzebub thích hay không đâu, đừng có lãng phí dầu.” Giang Trầm vừa nói vừa bước tới gần, mặt hắn lạnh như băng: “Lúc đó Beelzebub còn đang vỗ tay cực kỳ phấn khích trên đầu Thiên Ngô, anh nói xem nó có thích hay không? Đấy không phải dẫn dụ người kia đi chết thì là gì?”

“Nếu cậu đã nói vậy, thì đúng là câu nói kia của tôi không phù hợp thật, nhưng lúc đó tôi thực sự nóng lòng muốn gọi cậu ta quay về thôi, tôi cũng đâu có nghĩ gì nhiều.” Trần Dũng bất đắc dĩ, “Anh đại à, tôi thấy cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy.”

Giang Trầm lại cười nói: “Trước đó tôi cũng tưởng là mình nghĩ nhiều. Nhưng anh tự tìm đường chết, dám nghênh ngang đưa vật phẩm giết người cho Thiên Ngô.”

Người vốn đang bất đắc dĩ đột nhiên cứng đờ.

Giang Trầm nhìn chằm chằm vào gã, “Cái khăn tay kia còn ở đây không? Anh có dám lấy ra lau mồ hôi cho tôi không.”

“Khăn tay gì chứ.” Trần Dũng trầm giọng hỏi.

“Buổi chiều lúc Thiên Ngô cõng Beelzebub, anh đưa khăn tay chủ động lau mồ hôi cho cậu ấy.” Giang Trầm vuốt ve dao quân dụng, lưỡi dao lóe ánh sáng sắc lạnh, hắn để lưỡi dao trước mắt ngắm nhìn rồi khẽ nói: “Thiên Ngô ấy à, cậu ấy rất dễ làm người ta thích, nhưng lại rất khó tiếp cận. Ngoại trừ mấy tên có quyền thế tự cho là đúng kia, rất hiếm khi tôi thấy người bình thường nào chủ động làm những hành động thân mật kiểu như đưa khăn tay cho cậu ấy.”

Trong căn phòng tối om, người trên giường đột nhiên cứng đờ.

Ánh mắt của gã trở nên lạnh băng, gã nói: “Chỉ toàn là phỏng đoán vô căn cứ, bằng chứng đâu mà cậu cứ nói tôi là kẻ lưu đày?”

“Bằng trực giác.” Giang Trầm nói.

Trần Dũng cười lạnh một tiếng, “Bộ cậu cũng là thiên tài có thiên phú nhạy cảm cực cao à?”

Giang Trầm nghe vậy lắc đầu chậm rãi, hắn nói: “Không, thiên phú màu đỏ của tôi rất nhạt. Mặc dù có khả năng là Thần Kinh cố ý chèn ép tôi, nhưng từ màu sắc nó phân chia thì hẳn là tôi rất trì độn.”

“Nhưng từ nhỏ tôi đã vô cùng nhạy bén, với những kẻ có ý xấu muốn tiếp cận Thiên Ngô.”

Giang Trầm lại bước vài bước tới gần, dao quân dụng khẽ vỗ lên bả vai Trần Dũng, hắn nói: “Đừng giả vờ nữa. Hoặc là lấy khăn tay ra đây cho tôi xem.”

Vẻ mặt bất đắc dĩ được ngụy trang rất tỉ mỉ của gã đàn ông biến mất, lát sau gã cười lạnh nói: “Mày định giết tao sao?”

“Không.”

Giang Trầm nhíu mày, cất dao quân dụng vào vỏ, nhìn gã bằng cặp mắt lạnh băng nói: “Nếu anh đã thừa nhận, vậy chúng ta cùng làm một vụ trao đổi.”

“Trao đổi cái gì?” Trần Dũng hỏi.

Giang Trầm nói, “Tôi không giết anh, anh cũng đừng nhắm vào người đội tôi. Anh đã lấy được bốn đầu người trong phó bản này, chỉ cần có thể còn sống ra khỏi đây là kiếm bộn.”

“Điều kiện là?” Trần Dũng cảnh giác nhíu mày.

Giang Trầm cười cười, “Nói cho tôi biết thần kinh của anh là gì. Đây chỉ là phó bản thứ hai của bọn tôi, so với giết anh thì biết thêm một chút về những kẻ lưu đày càng có giá trị với tôi hơn.”

“Ha.” Trần Dũng cười nói: “Không hổ là Giang Thiếu soái.”

Gã vén tay áo lên, lớp ngụy trang trên cánh tay dần mờ đi, hai thanh thần kinh mới hiện lên.

Một thanh là thần kinh Lừa Gạt màu nâu đã từng thấy trên tay Kỳ Kỳ, một thanh khác xám nhạt.

“Đó là gì?” Giang Trầm hỏi.

Trần Dũng nhỏ giọng nói, “Là Nhận Diện. Nhận diện được người có thiên phú cao, có thể phân tích ra người chơi nào trong phó bản có thể lợi dụng được càng nhanh hơn, trong phó bản có nhiều NPC quấy nhiễu cũng có thể tìm đúng Boss nhanh hơn.”

“Thiên phú khá tốt đấy.” Giang Trầm tán thưởng, “Cho nên ngay từ ngày đầu tiên anh đã nhắm vào Thiên Ngô đúng không?”

Trần Dũng cười khẽ, “Đúng thế. Người chơi có thiên phú nhạy cảm cực cao càng dễ kích động Boss, cậu ta vốn nên là đối tượng dễ săn giết nhất trong phó bản này.”

Giang Trầm gật đầu, “Cái này đúng. Tìm đường chết thì cậu ấy là số một.”

“Mày không giết tao thật à?” Trần Dũng nhìn hắn hỏi.

“Nhìn tôi giống người nói không giữ lời lắm sao.” Giang Trầm liếc mắt nhìn gã một cái, xoay người nói: “Giữ bí mật cho nhau, chúng ta nước sông không xâm phạm nước giếng.”

Hắn bước ra khỏi phòng trở tay đóng cửa lại, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống đất, ánh mắt dần trở nên lạnh như băng.

Bên trong truyền ra tiếng Trần Dũng thở phào như trút được gánh nặng, Giang Trầm bình tĩnh đứng im lặng một hồi rồi lấy miếng băng dính máu đầy máu Thiên Ngô kia ra, nhẹ nhàng kẹp vào trong khe hở giữa hai cánh cửa.

Ngài quan chỉ huy mặt không biểu tình, như thể chẳng hề làm gì cả, lúc quay về phòng thì cầm nến đỏ ra để dưới đất trước cửa phòng mình.

Hắn rũ mắt nhìn nó nói: “Phiền cô gác đêm một hôm, đừng để thằng bé nửa đêm lục sai tủ lạnh.”

Nến đỏ lặng im vài giây rồi sáng lên đầy bất đắc dĩ.

*

Sau khi Giang Trầm quay về cầm nến đi ra ngoài, Thiên Ngô khó lắm mới ngủ được bị đánh thức.

Cậu nhắm mắt nằm ngửa ra trên giường, nghe tiếng bản thân không ngừng nuốt nước miếng.

Từ một năm trước sau khi nhận được phiếu chẩn đoán bệnh trầm cảm cấp trung bình, đã rất lâu rồi cậu không nảy sinh cảm giác khát cầu thứ gì mãnh liệt đến thế.

Cơn đói tăng dần trái lại còn mang theo một loại Dopamine bí ẩn, làm cậu hơi hưng phấn.

Máu Giang Trầm rất ngọt.

Hoá ra trong lớp da thịt của Giang Thiếu soái nghiêm khắc vô tình như tu la lại cất giấu một bé ngọt ngào.

Mút vào một ngụm, lại muốn thêm một ngụm. Từ cổ mút tới xương quai xanh, lại tới trước ngực, nhẹ nhàng rạch mở da của hắn, lại nhai một miếng cơ thịt.

Nhắc mới nhớ, vì để giành lại quân quyền, Giang Trầm còn xông pha với đám bộ đội trong quân ngũ kia một thời gian.

Chắc bây giờ cắn hắn càng thích hơn nữa nhỉ.

Cậu trai nằm trên giường nhắm mắt nhịn đói đột nhiên cười rộ lên, cười tới nỗi sặc hai lần.

Cậu đang bị sặc thì cửa lại bị đẩy mở, Giang Trầm đi vào trong.

“Làm cậu tỉnh dậy à?” Giọng Giang Trầm càng trầm hơn, “Không phải chứ…”

Thiên Ngô mở mắt ra nhìn, lát sau hơi trừng hắn.

“Đêm hôm đi làm chuyện xấu, mưu sát Trần Dũng về đấy à?”

Giang Trầm hơi bất ngờ: “Cậu biết à.”

“Vốn chỉ đang nghi ngờ thôi, ban nãy ngủ không được nằm phân tích mới chắc chắn.” Thiên Ngô ngáp một cái, “Trần Dũng không phải người sợ phiền phức, trước đó mỗi lần có tiến triển gì mới hắn đều chủ động bàn bạc với chúng ta, hôm nay trên đường về lại chẳng hiểu sao lùi về sau rất xa. Lúc tôi quay đầu nhìn mọi người đã phát hiện hắn đứng ở sau cùng của cả nhóm. Phỏng chừng đã sớm biết tôi sẽ dính bùa mà xuống tay với Beelzebub.”

Giang Trầm nhíu mày, “Tính ra tôi không nghĩ tới chi tiết này đấy.”

“Cậu luôn luôn bỏ qua rất nhiều chi tiết.” Thiên Ngô nói rồi chẹp miệng một cái, quay đầu nhìn về phía Giang Trầm, ánh mắt đột nhiên chạm phải yết hầu của hắn, lại dừng lại.

Yết hầu đẹp như vậy.

Không cắn một cái đúng là phí của trời.

Giang Trầm nghiêm mặt.

“Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đói váng đầu này nữa.” Hắn vươn tay che cổ rồi nói tiếp, “Tối nay hết phần cơm của cậu rồi.”

Thiên Ngô thở dài xa xăm, cậu nhìn lên trần nhà thấp giọng lẩm bẩm: “Làm người ta khó chịu quá mà.”

*

Đường Tiễn Chúc lặng lẽ cháy sáng bên ngoài, độ sáng của ánh nến dường như cao hơn bình thường, chúng xuyên qua giấy dán cửa hắt lên một mảng màu vàng nhạt.

Cách một cánh cửa, Thiên Ngô không ngửi thấy mùi hương làm người ta buồn nôn kia nữa, nhưng chỉ cần cây nến kia sáng lên, cậu sẽ tự nhiên cảm thấy buồn ngủ.

Không lâu sau, cậu thiếp đi trong cơn đói, sau nửa đêm loáng thoáng tỉnh dậy một lần, nghe tiếng Giang Trầm ra ngoài. Rất nhanh trong sân đã truyền tới tiếng Beelzebub khóc rống và tiếng Giang Trầm răn dạy, dường như còn có tiếng Bành Bành sợ tới mức gào thét kêu la và tiếng mấy người chơi nữ kia khóc.

Thiên Ngô ngủ rất say, muốn tỉnh dậy mà không mở mắt nổi, chỉ đành vừa tiếp tục nhịn đói vừa ngủ mơ.

Mơ mơ màng màng tới tận sáng sớm.

Lần đầu tiên các người chơi cùng nhau ngồi trong sân ăn bữa sáng, sáng nay người phụ nữ làm cho bọn họ một giỏ bánh bao trắng ăn với cháo, chẳng ai phàn nàn gì, trái lại các người chơi còn ăn rất ngon lành.

Tối qua Trần Dũng chết rồi, nghe nói là Giang Trầm cưỡng chế giật lại đầu của gã từ trong miệng Beelzebub, chỉ cho ăn thân thể.

Beelzebub gào khóc cãi nhau với Giang Trầm một trận, cuối cùng còn giận dữ lạ thường muốn ăn luôn Giang Trầm, Giang Trầm trở tay móc nến đỏ ra, thằng nhỏ lại bị làm cho ói lên ói xuống.

“Thế là hai viên nho khô cuối cùng dùng mắt của Trần Dũng, tôi đã lấy ra ngâm vào trong rượu rồi.” Chung Ly Dã mới sáng sớm đã phải cắt mí lấy mắt người ngâm vào rượu mà chẳng hề ảnh hưởng tới khẩu vị chút nào, y vừa gặm bánh bao vừa nói: “Hôm nay mọi người xuất phát đi lấy dầu à?”

“Để bọn tôi đi.” Người chơi nữ hôm qua đề nghị muốn giết Thiên Ngô giơ tay xung phong, lại nhìn Thiên Ngô hơi cảnh giác, cô ta nói: “Nhưng nhiệm vụ lấy dầu không yêu cầu tất cả mọi người đều phải đi theo, ít nhất bọn tôi không muốn Thiên Ngô đi theo, lỡ như đang đi cậu ta đói quá ăn người thì làm sao?”

Lần này Giang Trầm không phủ nhận, hắn gật đầu nói: “Vậy mọi người đi đi, tôi phụ trách ở lại trông chừng cậu ấy.”

Thiên Ngô đang cúi đầu húp cháo xì xụp nghe vậy buông chén nhìn hắn một cái.

Giang Trầm vô cùng nghiêm khắc, “Còn chưa tới buổi tối, không cho uống máu.”

“...”

Thiên Ngô lại bưng chén cháo lên, vừa uống vừa thôi miên mình đây là máu đây là máu đây là máu.

Chờ mọi người đều đi hết, trong sân cũng chỉ còn lại Giang Trầm và Thiên Ngô.

Thiên Ngô đi tới cửa phòng Trần Dũng nhìn sơ qua một cái.

Có thể thấy tối qua đấu đá cực kỳ thảm thiết, vết máu li ti rơi trên sàn nhà kéo dài hơn hai mét, Trần Dũng bị gặm chẳng còn nguyên vẹn, một nửa thi thể từ hông xuống bị ném trên đất bị một đám ruồi bâu đầy.

“Hình như Beelzebub cũng hơi kén ăn.” Giang Trầm đi tới nói: “Tổng kết theo quy luật thì nó sẽ ăn đầu trước tiên, sau đó là nửa người trên, không động chạm gì nhiều tới nửa người dưới.”

Thiên Ngô không trả lời, cơn đói cùng cực và cảm giác buồn nôn trộn lẫn vào nhau làm cậu cảm thấy hơi khó chịu.

Cậu lẳng lặng lấy bút vẽ ra lại ngậm vào miệng.

Giang Trầm quay đầu nhìn cậu, “Chỉ là tò mò thôi, tại sao nó lại thích ăn đầu nhỉ?”

“Ei mờ biết.” Thiên Ngô ngậm bút trả lời ậm ừ, cậu lạnh lùng quay người, còn nói, “Cậu đi mà hỏi nó.”

“Hôm nay chúng ta phải tìm cho ra một thứ gì đó.” Giang Trầm nói với qua: “Còn chưa tìm được lò nướng, hôm nay đã là ngày thứ tư rồi, cậu cũng không chịu được bao lâu nữa đúng không?”

Thiên Ngô lấy bút từ trong miệng ra nói: “Bỗng dưng tôi nghĩ tới một chuyện. Ngày thường mẹ Beelzebub làm những gì?”

“Không biết.” Giang Trầm nói, “Cô ta cứ nhốt mình trong phòng, trừ những lúc ra ngoài đưa cơm thì gần như là chẳng thấy người. Cô ta hay quở mắng Beelzebub sau khi ăn người, nhưng hiện trường ăn người có gây ra tiếng động lớn cỡ nào cô ta cũng chưa bao giờ để ý tới.”

Thiên Ngô nhịn không được khẽ cười một tiếng, “Cô ta thông minh đấy.”

Giang Trầm không trả lời, lát sau bỗng nhiên Thiên Ngô lại hỏi: “Hình như Beelzebub không đi cùng bọn họ tới tiệm dầu đúng không?”

“Ừ. Chỉ yêu cầu lúc tìm nguyên liệu nấu ăn phải mang theo nó để nó đưa ra yêu cầu bất cứ lúc nào, giờ đã xác định nguyên liệu rồi, mấy cô ấy không muốn dắt nó theo, sợ đang đi nó lại ăn ai đó.” Giang Trầm liếc nhìn trong sân, “Bữa khuya tối qua ăn nhiều quá, sau đó lại nôn, tôi đoán chắc giờ còn chưa dậy đâu.”

“Gọi nó dậy đi.” Thiên Ngô nói: “Tôi muốn dẫn nó tới nghĩa trang một lần nữa.”

*

Lúc tới nghĩa trang đã là buổi chiều, Thiên Ngô cõng nhóc quỷ đi phía trước, Giang Trầm kéo bao tải theo sau.

Trong bao tải chứa một nửa thi thể của Trần Dũng, ngai quan chỉ huy rất là không muốn làm việc này, nhưng đành chịu vì Thiên Ngô muốn kéo nó theo mà không muốn tự mình làm.

Gã đàn ông trông coi nghĩa trang đã thấy họ từ xa, gã chủ động vẫy tay chào hỏi: “Sao lại tới nữa rồi?”

Giang Trầm quẳng bao tải xuống đất, “Thi thể mới, mang lại đây hoả táng.”

“Hầy.” gã đàn ông thở dài, “Dạo này nhiều việc quá đi.”

Nhưng dù có phàn nàn thì gã vẫn chịu thương chịu khó đi kéo bao. Lúc mở dây thừng thấy bên trong chỉ có một nửa thi thể cũng không kinh ngạc lắm, chỉ hơi buồn nôn mà “Eo” một tiếng.

“Beelzebub bị gì vậy chứ.” Gã thầm nói: “Lúc trước nó có thích ăn mấy gã đàn ông da dày thịt béo này đâu. Giờ thì hay rồi, tự dưng làm tôi thấy mình cũng có nguy cơ quá.”

Giang Trầm lại gần một bước, thấp giọng nói: “Đừng nhắc tới hai chữ Tráng Tráng.”

“Hả?” gã đàn ông ngẩng đầu hỏi, “Sao vậy?”

Giang Trầm lạnh mặt lấy dao quân dụng ra vỗ vỗ trên lưng gã.

gã đàn ông chợt biến sắc, âm thầm né tránh, gã nói: “Không nhắc được chưa.”

Có vẻ gã ta đã quá quen thuộc với quy trình hỏa táng. Đầu tiên gã chất thi thể lên đống củi, lại quơ lấy một cái búa rồi nói: “Phải bổ mấy cây củi to ra không thì lát nữa bốc khói dữ lắm, nếu mấy người không còn việc gì nữa thì chi bằng về trước đi?”

“Không sao.” Giang Trầm nói, “Bọn tôi muốn ở lại đây xem một lát.”

Gã đàn ông nghe vậy thì không nói gì nữa, gã quay người bắt đầu bổ củi răng rắc. Lúc làm việc động tác nhanh gọn mạnh tay, mảnh gỗ vụn văng tứ phía, cánh tay thô to vác củi ném tới ném lui, sơ ý bị một chiếc gai gỗ thô đâm vào lòng bàn tay, gã chửi thề một tiếng rồi kéo nó ra ném đi, cúi đầu hút máu chảy ra trên tay.

Giang Trầm chợt nghe hai tiếng nuốt nước miếng đồng loạt sau lưng mình.

“...”

Hắn lặng lẽ quay đầu lại, chỉ thấy Beelzebub và Thiên Ngô cùng lộ ra vẻ mặt chết lặng trống rỗng. Lát sau, Beelzebub lau nước miếng trên miệng, Thiên Ngô lại yên lặng ngậm bút.

Tối qua Thiên Ngô hút máu xong chưa từng ăn thịt người, Beelzebub ăn nửa người Trần Dũng rồi nhưng ói cả đêm vì nến đỏ hun.

Giờ mà so thì chưa biết ai đói hơn ai đâu.

Gã đàn ông không ý thức được mình đang trong tình trạng nguy hiểm, vẫn cúi đầu tiếp tục làm việc, không lâu sau đã chẻ xong đống gỗ.

Giang Trầm nói, “Thôn nhỏ này của mấy người cũng tiên tiến đấy, còn biết phải mang người chết đi hoả táng.”

“Tiên tiến nghĩa là gì? Bọn tôi mới bắt đầu hai năm gần đây thôi.” Gã đàn ông vừa gom đống củi vừa nói: “Từ lần đầu tiên hoả táng một năm rưỡi trước, mọi người đều cảm thấy làm vậy cũng tốt, chết rất “sạch”, cho nên vẫn tiếp tục làm vậy.”

Thiên Ngô vẫn luôn im lặng ngước mắt nhìn qua.

Một năm rưỡi, con số nhạy cảm.

Thiên Ngô thấp giọng hỏi: “Vậy cái người chết ở một năm rưỡi trước là người đầu tiên bị hoả táng trong thôn à?”

“Ừ. Chắc cậu biết nó là ai rồi nhỉ?” Gã đàn ông quay đầu lại giật giật khóe miệng ngoài cười trong không cười nói với hắn, “Cái tên mà cậu không cho tôi nhắc đấy.”

Giang Trầm gật đầu, “Tôi biết rồi.”

“Vậy tôi cũng không muốn nói nhiều nữa.” gã đàn ông cười cười.

Trước khi trở thành hiện thân của ma quỷ, lúc vẫn còn là “Tráng Tráng”, Beelzebub là người đầu tiên bị hỏa táng sau khi chết trong thôn.

Lý do là vì “Chết như vậy rất “Sạch”.”

Thiên Ngô cõng nhóc quỷ đứng trước đống củi, nhóc quỷ trên đầu tò mò nhích tới nhích lui, cậu lấy bút trong miệng ra hỏi: “Thế, người nhà của người đầu tiên bị hỏa táng có đồng ý không?”

“Đồng ý chứ.” Gã đàn ông cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia khinh bỉ, gã nói: “Chính người nhà nó đã đề nghị làm vậy đấy.”

Giang Trầm quay đầu nhìn nhau với Thiên Ngô, ai cũng không lên tiếng, nhưng cả hai đều hiểu.

Năm đó chính mẹ của Beelzebub đề nghị mang thi thể của thằng bé đi hoả táng. Lúc trước người phụ nữ đó nói, Beelzebub đột nhiên chết sau khi bị cô ta cấm ăn chuột và thịt tươi, hiện giờ xem ra rất có thể cũng là nói dối.

“Tự dưng ta muốn về nhà.” Nhóc quỷ trên đầu đột nhiên nói.

Thiên Ngô hơi dừng lại, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

“Ta cũng không biết.” Beelzebub xoa bụng, “Thực ra ta thấy hắn nằm kia cũng hơi đói, nhưng ta rất ghét thấy củi chất thành đống như thế, chẳng hiểu sao lại vậy nữa.”

Nhưng nói còn chưa nói hết câu, gã đàn ông đã đốt đuốc, nổi lửa lên.

Ngọn lửa mau chóng cháy lan khắp đống củi, chớp mắt đã thành một đống lửa lớn hừng hực. Ngọn lửa táp lấy nửa phần thi thể kia, thi thể bị cắn xé, dần dần biến thành than trong ngọn lửa đỏ hồng.

Ánh lửa cũng chiếu sáng chiếu nóng khắp xung quanh, Thiên Ngô cảm thấy có giọt mồ hôi chạy dọc theo bên má, cậu đưa tay lau đi, bỗng nhiên lại cảm thấy trên trán ươn ướt.

Nhóc quỷ lại chảy nước miếng, còn nhỏ dãi lên trên mặt cậu.

Cậu hơi bất đắc dĩ giơ tay lên lau, nhưng ngón tay còn chưa chạm tới trán mới chợt nhận ra gì đó nên khựng lại giữa không trung.

Lách tách.

Lại thêm một giọt rơi trên trán cậu.

Cậu nhẹ nhàng lau đi, rồi nhìn vệt nước giữa ngón tay.

Đó không phải nước bọt, mà là nước mắt của Beelzebub.

_________

Lời editor: Còn 3 chương nữa là hết phó bản này rồi~

Mình edit chậm nhưng chắc chắn là mình không drop nha~





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net