Chương 7: ĐPHCMKY (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[VÔ HẠN THẦN KINH]
Tác giả: Tiểu Tiêu
Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến

__________________________

Chương 7: Động phòng hoa chúc mãi không yên (6) - Mặc kệ ở bên ngoài quan hệ thế nào, bọn họ nhất định sẽ lại nắm tay nhau lần nữa trong Thần Kinh.

Sáng sớm, Thiên Ngô đi ra từ phòng tắm, đôi mắt đen rũ rượi vẻ mệt mỏi sau khi say rượu.

Cậu đến cạnh cửa đè chốt xuống, ngay lúc mở cửa cảm thấy hơi nặng, hình như bị thứ gì đó chặn lại, cậu ngay lập tức dừng lại rồi nhìn ra ngoài qua khe cửa.

Giang Trầm ngồi dưới đất dựa lưng vào cửa, ủng quân đội hơi tuột, đôi chân dài một cong lại một duỗi ra, hắn đang vùi đầu vào khuỷu tay ngủ say.

Hẳn là bị cửa đẩy một chút nên hắn đột nhiên tỉnh dậy, mau chóng quay đầu nhìn lên đối mặt với Thiên Ngô qua khe cửa nhỏ hẹp giữa ánh nắng ban mai mờ nhạt.

Sau đó, hắn thở phào một hơi như trút được gánh nặng rồi đứng dậy nói: "Quả nhiên không sao cả."

"Ờm..." Thiên Ngô đẩy cửa ra, nói: "Cậu ngồi đây chẳng có tác dụng gì đâu."

"Nhưng tôi chỉ có thể ngồi đây thôi." Giang Trầm ngồi xuống chỉnh lại ủng quân đội, lúc đứng dậy hắn ngửi thấy người Thiên Ngô toả ra mùi bạc hà nồng nặc của sữa tắm trong trang viên, nhịn không được quan sát Thiên Ngô kỹ càng một lát.

Đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi, cổ và xương quai xanh cũng hiện lên một tầng ửng đỏ.

Giang Trầm giả bộ lơ đãng liếc vào trong phòng Thiên Ngô, vừa nhìn đã thấy chai rượu vang rỗng ngã lăn lóc, ly đế cao bên cạnh còn sót lại vết rượu đỏ nhạt.

Trước đó không lâu, tạp chí nghệ thuật đã đăng một bài báo nổi tiếng tên <Nghệ thuật mất quy cách>.

Nhà bình luận phê phán thẳng thừng chuyện trước đây họa sĩ Thiên Ngô say khướt rồi đi vào thánh điện nghệ thuật Đặc Lợi Khang(1), học sinh trong tòa nhà đang tổ chức một buổi giám định và thưởng thức các tác phẩm của các tác giả lớn. Ngay lúc học sinh còn đang ca ngợi cậu, Thiên Ngô xông thẳng vào trong, cầm lấy một ly rượu vang đỏ rồi dội thẳng lên bức tranh có giá trị không nhỏ của chính mình, chỉ để lại một tờ chi phiếu mua lại bức tranh.

"Lúc này mọi người nhất định phải ý thức được rằng, dù có được tài hoa mà trời cao ban tặng, cậu ta vẫn như cũ chỉ là một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi nông cạn mà thôi. Người đời sùng bái làm cái vị được gọi là hoạ sĩ của thời đại này hỏng mất rồi, đã qua gần một năm, cậu ta vẫn chẳng có tác phẩm nào, ngược lại mặc sức khoe giàu, chà đạp người hâm mộ cậu ta... Giờ này phút này, nếu Thiên Ngô vẫn được ca ngợi là nhà nghệ thuật của thời đại này, vậy ngay trước mắt thôi, chính là lúc nghệ thuật bắt đầu mất quy cách."

Bài báo viết như thế.

Thiên Ngô trở tay đóng cửa lại, Giang Trầm thu hồi tầm mắt một cách tự nhiên, cười nói: "Bên ngoài nổi sương mù, hôm nay hẳn là một ngày nắng, tâm trạng cậu thế nào?"

"Tàm tạm." Thiên Ngô đưa tay ấn huyệt thái dương, giọng nói trầm thấp hơi nghẹn lộ ra một tia bực bội.

Bình thường sau khi say rượu luôn có thể ngủ một chút xíu trước khi mặt trời mọc, nhưng tối qua cậu lại chẳng thể nào ngủ nổi, xem ra trong hai bình rượu quản gia tặng thì một bình là rượu độc, bình còn lại là rượu giả.

"Hình như bữa sáng có bánh praline." Giang Trầm đi bên cạnh, vừa bước đi thong thả vừa hỏi: "Giờ cậu còn thích không?"

"Ừm, ăn sáng trước đi." Thiên Ngô vẫn xoa huyệt thái dương như cũ, "Đợi lát nữa ra ngoài, có chuyện cần nói với cậu."

Sảnh tiệc rượu vẫn xa hoa đến tột cùng như trước, bánh pudding rưới caramel và bánh bông lan hạch đào được đặt trong khay bạc toả ra màu sắc ngọt ngào êm dịu. Ngay lúc Thiên Ngô bước vào cửa, ý cười trên mặt quản gia biến mất hoàn toàn.

"Ngài thế mà... Đã đến rồi." Ông ra rít từng chữ qua kẽ răng.

"Đúng vậy nha." Ánh mắt Thiên Ngô lướt qua ông ta, rơi vào hầu nữ đang ôm ấm tráng men lớn bên cạnh, hầu nữ lập tức đi đến rót đầy một ly hồng trà thay cậu.

Thiên Ngô cầm dao nĩa lên, thuận miệng hỏi: "Ngài quản gia có bất ngờ không nào?"

"Tôi cực kỳ, vui vẻ thay ngài." Sự ác độc sắp tràn ra khỏi mắt quản gia, ông ta nhìn chằm chằm Thiên Ngô ăn hết nguyên cái bánh gato, lại hỏi: "Tối hôm qua ngài qua đêm ở đâu?"

"Ông hỏi nửa đêm trước hay nửa đêm sau?"

Quản gia nghẹn họng.

"Nửa đêm trước thì chơi đùa với chủ trang viên của mấy người một lúc, nửa đêm sau thì về phòng nhưng không ngủ được bao nhiêu." Thiên Ngô nói như đang lải nhải việc nhà, "À đúng rồi, tôi uống rượu mà ông tặng rồi đấy."

Quản gia hơi cứng đờ, Thiên Ngô không đợi ông ta lên tiếng, cậu buông nĩa bình tĩnh nói: "Xin lỗi hôm qua tôi làm vỡ mất một bình, nhưng bình còn lại tôi uống hết cả. Hương vị tệ lắm, tôi uống mà suýt nôn hết ra."

"..."

Gò má Thiên Ngô hãy còn hơi ửng đỏ sau khi say rượu, cậu như cười như không mà thưởng thức dáng vẻ thẹn quá thành giận của quản gia, lát sau cậu cầm khăn tay lên lau khoé miệng, nói: "Từ hôm nay trở đi, hẳn là tôi không cần tham gia xem mắt nữa nhỉ? Đồ cưới vẫn còn ở trong phòng, phiền ông bảo ai đó thu dọn một chút."

"Đó là chuyện hiển nhiên." Cuối cùng quản gia cũng phun ra được vài chữ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi rất tò mò, tối hôm qua ngài và chủ trang viên có ở chung vui vẻ không?"

Thiên Ngô thả khăn tay xuống nói, "Không mượn ông xen vào."

"Quỷ nữ là cây nến đỏ trong phòng cưới?" Giang Trầm kinh ngạc, "Thế mà cậu dám mang cả thứ vừa nhìn đã thấy kỳ dị nhất trong phó bản ra ngoài?"

"Nó đẹp quá, đặt ở đó không hoà hợp tí nào." Thiên Ngô ngồi trên băng ghế đá ngáp một cái, "Đổi lại là cậu, chẳng lẽ cậu để mặc nó lẻ loi trơ trọi ở chỗ đó à?"

Giang Trầm gật đầu, "Đúng vậy."

"..."

Giang Trầm trầm giọng nói: "Tôi sẽ đánh giá xem có nguy hiểm hay không, thấy thứ gì bất thường thì không động chạm bậy bạ."

"Quả nhiên là người được Thần Kinh đánh giá là kẻ cực kỳ bình tĩnh." Mí mắt Thiên Ngô chớp lên chớp xuống đầy mệt mỏi, cậu xoa mũi nói: "Chúng ta đoán không sai, nửa đêm trước vào phó bản, nửa đêm sau ra phán quyết. Thời gian quỷ nữ giết người dường như ở trong khoảng từ hai giờ đến bốn giờ, chỉ có người động phòng làm vợ chồng với chủ trang viên mới biến thành mục tiêu, nếu người chơi may mắn chạy khỏi nơi động phòng thì sẽ không bị quỷ nữ để mắt đến."

Giang Trầm bình tĩnh chỉ ra, "Trừ khi người chơi cố mang quỷ nữ về phòng."

"..."

Thiên Ngô cười nhạt một cái, "Giang Thiếu soái vẫn cứ một câu trúng ngay tim đen như trước nhỉ."

Giang Trầm nhìn cậu hơi bất đắc dĩ, gió nhẹ nhàng cuốn tay áo cậu lên, vạch màu đỏ đậm như ẩn như hiện theo gió.

Thiên Ngô cụp mi mắt xoa mũi rồi nói thêm: "Chúng ta hẳn không phải là nhóm người chơi đầu tiên vào phó bản. Những người chơi trước hẳn là vì sợ hãi mà làm theo lời chủ trang viên, cho nên đều chết trong tay quỷ nữ."

Giang Trầm cau mày nói: "Có hai Boss, chủ trang viên rất dễ giết, nhưng quỷ nữ thì khó rồi."

Chẳng hiểu tại sao, lúc Giang Trầm nói "Giết nữ quỷ", trong lòng Thiên Ngô khẽ run lên, như thể trong tiềm thức của cậu từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến việc sẽ giết quỷ nữ.

"Quỷ nữ mặc đồ cưới." Cậu đột nhiên nghĩ đến một điểm quan trọng, "Quan hệ giữa nàng và chủ trang viên có lẽ là kiềm chế lẫn nhau. Tối hôm qua trước lúc chủ trang viên tắm rửa cũng cực kỳ bất thường, tốt nhất nên đến phòng tắm của hắn ta điều tra xem."

"Ban ngày không thể vào được, vừa nãy tôi đã đến cửa vào vườn hoa nhìn thử, dấu hiệu bằng lá cây cậu rải tối qua bị quét sạch cả rồi." Ngón tay Giang Trầm gõ gõ trên bàn, "Phải đi lại lần nữa. Hôm nay hắn ta không thể chọn cậu nữa, đổi qua tôi đi."

Thiên Ngô nghe vậy bật cười thành tiếng, duỗi người một cái giữa tiết trời trong xanh, cậu chống tay lên bàn nói: "Nói như thể hắn ta sẽ chọn cậu vậy, tối qua cậu cũng có mặt ở đó còn gì."

"Nếu tôi là hắn ta, tôi sẽ dùng hết mọi cách để giết chết người chơi đã tìm ra quy tắc sinh tồn." Giang Trầm chỉ nói một câu, lại mềm giọng nói tiếp, "Cậu buồn ngủ rồi à? Muốn ngủ thì cứ nằm đây chợp mắt chút đi."

"Hai vị! Thiên Ngô!"

Khuất Anh chạy đến từ cửa lâu đài cổ, nói: "Hai người ở đây à. Thiên Ngô không bị gì đúng không? Tốt quá rồi."

Giang Trầm hơi chú ý đến Thiên Ngô vừa nằm xuống lại ngồi thẳng dậy, hỏi: "Có chuyện gì không?"

"Hôm nay trong trang viên hơi khang khác." Khuất Anh thấp giọng nói, "Ban nãy tôi thấy quản gia dẫn theo hầu nữ ôm rất nhiều sổ sách đi xuống tầng hầm."

Thiên Ngô và Giang Trầm nghe vậy nhìn nhau một cái.

Đi theo cầu thang xoắn ốc ở lầu một xuống dưới là đến tầng hầm, chỗ đó chỉ có hai căn phòng, một căn là nhà kho, căn còn lại là phòng thu chi. Nhưng phòng thu chi chỉ có mỗi cái tên, trước đó lúc Giang Trầm đi điều tra đã phát hiện giá sách và ngăn kéo đều trống rỗng.

"Hôm nay là ngày mấy?" Giang Trầm hỏi.

"Dựa theo thời gian trong phó bản, là ngày 30."

"Ngày 30 hàng tháng là ngày kết toán sổ sách." Đầu ngón tay Thiên Ngô khẽ gõ mặt bàn, "Buổi tối tôi muốn đi xem thử."

"Vậy chia ra hành động. Tôi vào vườn hoa, cậu ở trong lâu đài cổ." Giang Trầm cười khẽ, thấp giọng nói: "Giống như lúc nhỏ, một giờ sáng tụ họp ở hành lang."

Thiên Ngô nhìn hắn một lát, lại quay sang chỗ khác im lặng mím môi.

Về đến đại sảnh, bọn họ lập tức bị người khác gọi lại, dẫn đầu là tên mặc áo khoác da muốn đẩy nữ sinh trung học ra làm bia đỡ đạn ngày hôm qua.

"Có chuyện gì?" Thiên Ngô hỏi.

"Tình hình hôm qua thế nào? Cậu còn sống để trở lại, chẳng lẽ không nên cho mọi người một lời giải thích sao?" Người đàn ông lo lắng hỏi: "Có phải vì cậu là nam nên bị chọn cũng không sao đúng không?"

Thiên Ngô nói giọng lạnh lùng, "Tối hôm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng hình như tôi không có nghĩa vụ phải chia sẻ với anh."

"Chúng ta là đồng đội cơ mà, cùng vào cái chỗ quỷ quái này, lẽ nào không nên chia sẻ thông tin sao?"

"Hình như anh hiểu lầm cái từ đồng đội rồi thì phải." Thiên Ngô bình tĩnh trả lời: "Chúng ta chỉ là người chơi không may cùng vào phó bản với nhau. Nghĩa vụ của tôi chỉ giới hạn ở không giết hại người đồng hành, rồi từ đó lựa chọn người có tố chất thượng thừa làm đồng đội. Tiếc quá, tạm thời tôi không có ý định chung đội với anh."

"Tố chất thượng thừa?" Người đàn ông cười đắc ý vén tay áo lên, lộ ra hai thanh thần kinh, hỏi: "Vậy đã đủ chưa."

Một thanh màu đỏ nhạt, một thanh khác màu xanh da trời hơi bão hoà.

Thiên Ngô thờ ơ nhìn một cái, xoay người muốn đi.

"Thiên Ngô tiên sinh." Ông anh nóng tính cao to mập mạp cũng ở trong đám người, gọi cậu lại hỏi: "Như thế nào mới tính là tố chất thượng thừa?"

Lại có người nói, "Cậu có thể nào cho bọn tôi xem thiên phú ban đầu của cậu không, nếu thiên phú của cậu hơn người, giờ lại có nhiều thông tin hơn, về sau mọi người sẽ nghe cậu chỉ huy, chúng ta nhiều người cũng dễ làm việc hơn."

Thiên Ngô quay đầu nhìn về phía mọi người, lát sau cậu hạ thấp tầm mắt cong môi cười một tiếng, xắn tay áo lên lộ ra cánh tay.

"Vãi..."

"Còn có cả cái kiểu này á??"

Hai thanh thần kinh nằm lặng yên trên cánh tay trắng nõn mảnh khảnh. Thanh thần kinh xanh dương đại biểu cho bình tĩnh nhạt đến gần như không thể thấy, nhưng thanh thần kinh đỏ đại biểu cho nhạy cảm lại đậm như anh túc nở rộ đỏ rực, mặc dù hiện giờ chỉ là một dấu ấn nho nhỏ, lại khiến người ta không khỏi tưởng tượng thanh thần kinh này sẽ điên cuồng tăng trưởng nhanh cỡ nào.

Có thể thần kinh nhạy cảm là một loại thiên phú cao cấp, giữa hai mươi lăm người trong phó bản, người chơi có thiên phú bình tĩnh cao không ít, nhưng thiên phú nhạy cảm cao lại vô cùng hiếm có. Khuất Anh chỉ là màu đỏ tươi hơi nhạt đã tài ba hơn người rồi.

"Làm đồng đội với tôi đi!" Tên áo khoác sáng mắt lên nói: "Người chèo thuyền của tôi nói cho tôi biết, người chơi có thiên phú chênh lệch quá nhiều thường sẽ chết rất thảm. Bọn tôi đã âm thầm so với mấy người khác, thiên phú bình tĩnh của tôi cao nhất, vừa hay có thể bổ sung nhược điểm của cậu, là người thích hợp nhất để làm đồng đội với cậu."

"Thế à."

Giang Trầm đột nhiên mở miệng, kéo tay áo gió lên, lộ ra thanh thần kinh ban đầu màu xanh đậm gần như đen, "Thích hợp hơn cả tôi à."

Trong sảnh lớn hoàn toàn im ắng.

Hắn lại rũ tay xuống, thanh màu xanh trên cánh tay như đang cộng hưởng. Chúng đại biểu cho thiên phú thần kinh cao nhất, một xanh một đỏ đều đậm đến gần thành màu đen, như một gốc sen Tịnh Đế song sinh vừa hay ký sinh trên người hai người.

Người chơi có thiên phú chênh lệch quá nhiều thường sẽ chết cực kỳ thảm.

Trừ khi có thể tìm thấy đồng đội bổ sung kịp thời.

Cho nên mặc kệ ở bên ngoài quan hệ thế nào, bọn họ nhất định sẽ lại nắm tay nhau lần nữa trong Thần Kinh này.

Lời tác giả:

Nắm tay đi.

Bé Thần Kinh nằm trên sàn nhà nhắm mắt cười.

Cùng ở lại bầu bạn với Thần Kinh mãi mãi đi.

--------

Chắc mọi người hiểu cơ chế giết người của Boss rồi nhỉ~
______________________

Lời editor:

Chú thích:

(1) Đặc Lợi Khang: Nguyên văn là 特利康, mình gg mãi không ra nó là chỗ nào nên mình giữ nguyên Hán Việt nha, bạn nào biết nói cho mình với QwQ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net