Chương 111+112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đã từng sống ở nhà họ Kim nhiều năm, những vật giá trị như thế đối với cô mà nói hoàn toàn không có sức hấp dẫn, duy chỉ có chiếc nhẫn này là cô muốn giữ gìn, quý trọng, ngay cả khi ra tù, thời điểm khó khăn vô cùng cô đã từng nghĩ đến việc bán nó đi để có tiền trang trải cuộc sống…..

Tại sao cô phải để ý tới chiếc nhẫn này như vậy?

Từ trước tới nay dường như đây là lần đầu cô nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này……….

Cô chầm chậm hướng ánh mắt về phía anh.

Tay cô chợt nắm làn váy thật chặt, bởi vì lúc nàykhi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai phi phàm của anh, cô cũng đã hiểu được nguyên nhân cô coi trọng chiếc nhẫn là gì.

Thì ra là cô vẫn luôn để ý như vậy -----

Bởi vì chiếc nhẫn này chính là kỉ vật duy nhất mà anh tặng cho cô.

Anh rót cho cô một ly rượu, đưa tới cho cô, “Đây là loại rượu nho được trang viên X tại Pháp điều chế bằng cách đặc biệt, để cho những quả nho lên men ở một mức độ nhất định sau đó dùng phương pháp riêng để chế biến chúng, khiến cho rượu nho sẽ hơi khó uống, người bình thường nếu uống ngụm thứ nhất sẽ không dám uống ngụm thứ hai …. Tôi nhớ hai năm trước cũng đã từng hỏi em có muốn uống loại rượu này không nhưng em đã không dám thử, ngay cả ngụm đầu tiên cũng không dám thử.”

Nhìn thấy anh đưa ly rượu tới, cô nhẹ nhàng đón lấy. Đúng vậy, cô vẫn luôn là cô gái nhút nhát…..

Anh giơ ly rượu lên nhẹ nhàng cụng ly với cô, “Uống một hớp, sau đó nói cho tôi biết cảm nhận.”

Cô giơ ly rượu lên ngắm thứ chất lỏng đỏ tươi đang sấp sánh bên trong, thất thần một lúc.

Anh vẫn lãnh đạm như vậy.

Cô rời mắt khỏi gương mặt anh tuấn của anh, mặc cho ly rượu rơi xuống, hai tay vòng lên cổ anh.

“Choang” Một tiếng, lại thêm một ly rượu đỏ rơi xuống, một giây sau anh đã ông ngang người cô lên……..

……………..

Trên giường, đôi nam nữ triền miên hoan ái, kịch liệt, cô nhắm mắt, không suy nghĩ gì cả, chỉ ôm chặt anh mà thuận theo……

----------------- 

Lúc họ trở về Los Angeles từ Las Vegas đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Trong biệt thự rộng lớn, không ai ngờ tới chỉ biến mất một ngày hai đêm, Jungkook và Yeri đã tay trong tay trở lại biệt thự.

Người giúp việc nhìn thấy cảnh này, đều kinh ngạc tột cùng.

“Ba, mẹ.”

Chơi trong vườn đến mức đầm đìa mồ hôi, Jennie thấy Jungkook và Yeri xuất hiện thì lập tức chạy nhanh về phía họ.

Jennie vòng tay ôm chân ba mẹ, khuôn mặt non nớt rạng rỡ nụ cười.

Yeri ôm Jennie, cô không ngờ con gái có thể thuận miệng gọi Jungkook là “Ba” như thế. Cô nhớ đã phải dạy con bé gọi “Mẹ” suốt một tháng mà chỉ dạy gọi Jungkook là “Ba” có một lần ………

Con bé được Yeri ôm trong ngực lại đưa hai tay đáng yêu ra hướng tới Jungkook gọi “Ba,……”

Hiển nhiên con bé nhớ thấy Jungkook còn chưa gọi nó là, “Bảo bối.”

Jungkook giật mình, luống cuống chân tay.

Yeri đang định lên tiếng giúp Jungkook, “À……”

Nhưng Jungkook đã ngay lập tức đón lấy con bé từ trong ngực cô.

Yeri kinh ngạc.

Con bé hôn chụt một cái lên má Jungkook, sau đó chớp chớp đôi lông mi dài, ngây thơ nói, “Ba, mẹ nói sau này ba sẽ bảo vệ con và mẹ phải không?”

Jungkook còn chưa quen thân mật với con bé như vậy, nhưng khóe miệng lại cong lên chứng tỏ đang rất vui vẻ đón nhận.

Jungkook thản nhiên đáp, “Dĩ nhiên.”

Jennie vui vẻ ôm cổ Jungkook cười khanh khách…….

Bên trong vườn hoa tràn ngập tiếng cười của Bảo bối, Yeri nhìn cảnh này mà trong lòng không khỏi thỏa mãn.

Nhưng cảnh vui vẻ thân ái này còn chưa kéo dài được bao lâu, đột nhiên Tzuyu xuất hiện tại cổng biệt thự, cô khẽ gọi, “Jungkook.”

Yeri liếc mắt nhìn Tzuyu.

Tzuyu chậm rãi bước tới trước mặt Jungkook, nhìn thấy anh đang ôm con gái trong lòng thì có phần không vừa ý.

Yeri biết ý đón lấy Jennie từ trong tay Jungkook sau đó khẽ nói, “Em hơi mệt, muốn lên lầu nghỉ một lát.”

Jungkook gật đầu, “Ừ.”

Yeri ôm con bé lướt qua Tzuyu nhường cho hai người một chỗ riêng tư nói chuyện.

Trong vườn hoa, người giúp việc ngửi được mùi thuốc súng rất nặng liền đi theo Yeri vào trong nhà.

Không đợi vườn hoa kịp yên tĩnh lại, Tzuyu đã đưa tay ôm lấy Jungkook, nghẹn ngào gọi, “Jungkook….”

Jungkook kéo hai tay Yeri đang vòng quanh eo ra, nói lạnh lùng, “Cô trở lại thật đúng lúc, đi tới thư phòng, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Tzuyu không thể tiếp nhận sự lạnh lùng xa cách của Jungkook, cô lại ôm lấy Jungkook lần nữa, vùi đầu vào ngực anh mà nức nở, “Em rất nhớ anh, nửa năm qua em không lúc nào không nhớ tới anh……..”

Jungkook lại đẩy cô ra lần nữa, lúc này mới nhìn đến đôi mắt ướt đẫm của Tzuyu.

Tzuyu có chút bối rối nhìn anh, nức nở hỏi, “Jungkook, sao anh lại đẩy em ra?”

Nhìn đôi mắt ướt át của Tzuyu, Jungkook bĩnh tĩnh nói, “Hai mươi giờ trước, tôi và Yeri đã đăng ký kết hôn ở Las Vegas.”

Tzuyu tái mặt.

Jungkook khẽ đỡ bả vai của Tzuyu, nói chậm rãi, “Chúng ta không có khả năng!”

Tzuyu không dám tin, lắc đầu quầy quậy, “Không thể nào…Jungkook anh không phải như vậy, anh còn giận em phải không?....Em sẽ thay đổi, em không bao giờ tái phạm sai lầm nữa, Jungkook…….”

Jungkook lên tiếng đầy khó khăn, “Tzuyu….Khi em cần tôi, tôi vẫn sẽ ở bên em.”

Tzuyu lại đưa tay ôm chặt Jungkook, “Em không muốn, không muốn anh nói với em những lời như thế… Anh nhất định đang đùa em, anh sẽ không muốn em……..”

…………

Lúc này Yeri đứng bên cửa sổ tầng hai nhìn rõ cảnh tượng này.

Cô không ngờ rằng Jungkook sẽ cự tuyệt Tzuyu kiên quyết như vậy, cuối cùng Tzuyu chỉ còn một mình xụi lơ ngồi dưới đất.

Lát sau thấy chị Somin đi tới vườn hoa, chắc là do Jungkook giao phó, chị Somin đỡ Tzuyu đang thương tâm đứng dậy.

Tzuyu bước đi được vài bước nhưng dường như không chịu nổi đả kích liền ngất xỉu, may mà chị Somin đỡ được khỏi té ngã.

Bảo bối chơi một mình vui vẻ ở sàn nhà, Yeri liền kéo rèm cửa lại.

Ngồi ở mép giường nghĩ đến hình ảnh Tzuyu cầu khẩn Jungkook đáng thương như vậy, cô cũng hơi đau lòng.

Cô biết Tzuyu thật lòng với Jungkook, bởi vì một phụ nữ đau lòng rơi nước mắt vì một người đàn ông tuyệt đối không thể nào giả tạo.

………….

Tầng một của biệt thự, chị Somin đưa Tzuyu tới một phòng nghỉ ngơi, sau đó vào thư phòng của Jungkook.

Chị Somin toát mồ hôi lạnh trên trán, nhìn thấy Jungkook ngồi sau bàn làm việc không khỏi lo lắng, “Tổng giám đốc…….”

Chị Somin còn chưa nói hết câu Jungkook đã nói giọng bình tĩnh, “Có phải hợp đồng giữa Min và Saudi có vấn đề?”

Chị Somin giật mình, “À…Tổng giám đốc, anh đã biết?”

Cũng khó trách sao chị Somin kinh ngạc. Bởi vì sáng nay chị Somin mới nhận được tin này nhưng chị lại không liên lạc được với Jungkook để báo cáo.

Jungkook suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói, “Chị không cần theo vụ này nữa, để tôi tự xử lý.”

Chị Somin gật đầu “Vâng”, kế hoạch thất bại, nhìn phản ứng của Jungkook thì có lẽ nằm trong dự tính của anh, lúc này chị Somin mới thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng dưng, chị Somin nghĩ tới liền hỏi Jungkook, “Tổng giám đốc, nếu kế hoạch thất bại, Kim tiểu thư……..” Chị muốn hỏi xem có phải vẫn giữ kế hoạch đưa Yeri trở về thành phố Y, dù sao đây cũng là dự tính trước kia, khi kế hoạch thành công.

Chị Somin còn định nói đến việc Tzuyu ngất xỉu vừa rồi, nhưng mà còn chưa kịp nói ra Jungkook đã ngắt lời, “Không cần, sau này cô ấy sẽ là nữ chủ nhân ở đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net