Chương 30: Tiểu công chúa (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguỵ Bảo Đình ngồi ở trên giường, nhìn thiếu niên trước mặt. Hắn bưng bát cháo rõ ràng đang run rẩy, cả khuôn mặt không tự chủ mà đỏ lên, nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Nhưng hắn có thể nói như thế nào đây? Nguỵ Bảo Đình hiện tại là công chúa, lời nàng nói chính là mệnh lệnh, hắn không thể phản khánh, cũng không nghĩ phản kháng, chỉ âm thầm mím môi. Tiện đà run rẩy cầm muỗng múc cháo trong chén, hắn thật vất vả mới đem cháo đưa đến bên miệng Nguỵ Bảo Đình.

"....Lạnh sao?" Hắn thấp giọng nói.

Nguỵ Bảo Đình lắc đầu, tiếp tục mở miệng.

Nếu là trước kia, một chén cháo, Nguỵ Bảo Đình một ngụm liền ăn xong, nhưng hôm nay nàng lại không muốn làm như vậy. Có lẽ bởi gần đây Tạ Chi Châu trở lên khác lạ, lại thêm lúc ngủ mơ mơ màng màng nghe được mấy câu, làm nàng càng thêm xác định phỏng đoán lúc trước.

Nàng rũ mắt, bộ dáng lười biếng, nhưng lại đang đánh giá thiếu niên trước mặt.

Tạ Chi Châu mặt mày giãn ra, hàng lông mi dày khẽ động che đi đôi mắt đen nặng nề, nhưng thật ra có vài phần ngoan ngoãn.

Trong phòng được ánh lửa bào phủ, hơi ấm bao quanh. Hắn trên mặt có chút mồ hôi, nâng tay áo lau đi, đồng thời liếc mắt nhìn Nguỵ Bảo Đình, vừa lúc chạm phải ánh mắt nàng, tức khắc ngây ngẩn cả người.

"...Sao, sao vậy?" Hắn ngữ khí khẽ run, giống như bị doạ.

Nguỵ Bảo Đình nhìn chằm chằm hắn, mắt hơi nheo lại.

Cũng không biết có phải do cơ thể đã ấm hơn, mà hiện tại đầu óc nàng càng thêm tỉnh táo, nhưng việc nàng nghĩ mãi không hiểu, nay bỗng dưng lại rõ ràng.

Trong sách có viết khi Tạ Chi Châu trở thành đại thái giám, nắm trong tay quyền lực, hắn đã tàn sát bốn phía. Khiến cho Đại Nguỵ khiếp sợ, thậm chí không ít người còn dùng Tạ đại nhân để hù doạ những hài tử không nghe lời. Ngay cả văn võ bá quan trong triều cũng kiêng kỵ quyền lực và thủ đoạn hung ác của hắn, trong lòng đều hận không thể ngũ mã phanh thây hắn.

Lúc ấy đọc sách, Nguỵ Bảo Đình còn cho rằng hắn chỉ là tâm lý biến thái, nhưng ngẫm lại, người này rõ ràng là đang trả thù!

Tạ Chi Châu! Tiền triều hoàng họ chính là Tạ!

Nếu chỉ là trùng hợp cũng liền thôi, nhưng cố tình hắn đối với hoàng cung lại phá lệ quen thuộc, còn có thể nói ra sự tình đế hậu tiền triều, nếu nói hắn cùng tiền triều hoàng thất không có quan hệ, căn bản không có khả năng.

Nàng trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt dừng trên người Tạ Chi Châu phá lệ thương tiếc.

Nếu thật là như vậy, dựa theo thời gian Nguỵ triều kiến quốc, hắn lúc đó cũng tầm bảy tám tuổi, đã có nhận biết cùng ký ức. Vốn là cao cao tại thượng, được vạn người kính ngưỡng. Nhưng mọi thứ bỗng dưng sụp đổ, lại cố tình ở lại địa phương của kẻ thù, cắt đứt con cháu trở thành một thái giám. Ở trong hoàn cảnh như vậy đổi lại là người khác cũng không thể chịu nổi.

Cũng khó trách hắn ở trong sách làm nhiều điều xấu, thậm chí nói hắn không xứng làm người.

Nguỵ Bảo Đình cả khuôn mặt đều nhíu lại, ánh mắt khắc chế dừng trên người hắn: "Cũng không có việc gì, chính là mấy ngày không nhìn thấy ngươi, chỉ muốn hỏi chút có phải ngươi gặp phải chuyện gì? Có phải ....gặp phiền toái gì không?"

Tạ Chi Châu im lặng không nói.

Nguỵ Bảo Đình lại cẩn thận nhìn hắn, tiện đà nhếch miệng nở nụ cười: "Ta cũng không nhất định một hai phải nghe câu trả lời, người nếu là không muốn nói vậy liền thôi đi. Chỉ là người phải biết rằng, ngươi nếu đi theo bên ta một ngày, ta vĩnh viễn là chủ tử, a không, là bằng hữu. Tuy rằng ta ở trong cung không có phân lượng, nhưng nếu người có phiền toái không giải quyết được, có thể nói với ta, ta tuy không giúp được gì, nhưng chúng ta có thể cùng nhau gánh vác a."

Nàng ngồi xếp bằng trên giường, chăn trên người sớm đã rơi xuống, y phục máu trên người tiểu cô nương không che giẩu nổi đường cong lả lướt. Nàng cong mày nhìn người trước mặt, trong miệng nói ra những lời tận đáy tim, mỗi câu nói ra đều rất nhẹ nhàng, nhưng lại đánh thẳng vào trái tim hắn, khiến hắn trong lòng choáng váng không thôi."

"Điện ha....Vì sao nói như vậy?"

Hắn tuy rằng trong lòng rất vui vẻ, nhưng vẫn giữ được lý trí. Lời nàng mới vừa nói tuy rằng nhiệt tình và chân thật, nhưng nghĩ lại ý từ trong lời nói, chẳng lẽ là đã biết hắn định làm gì?

Nguỵ Bảo Đình chớp chớp mắt, chân thành nói: "Gần đây luôn không thấy ngươi, thân mình lại gầy đến như vậy, người tự nhìn xem, quầng thâm dưới mắt thật lớn, khẳng định là nghỉ ngơi không đủ."

Nguyên lai là như vậy a.

Tạ Chi Châu thở dài nhẹ nhõm, bỗng nhiên bị người vuốt tóc, hắn ngạc nhiên ngước mắt, liền thấy Nguỵ Bảo Đình hướng hắn cười cười: "Hảo Hảo ngủ một giấc, dù có chuyện gì thân thể của mình cũng quan trọng nhất."

Tới gần trừ tịch, tuyết cũng ngừng rơi.

Hàng năm, ngày trừ tịch trong cung sẽ tổ chức yến hội, năm nay cũng không ngoại lệ. Yến tiệc là lúc các phi tần, hoàng tử công chúa sẽ cùng Hoàng Thượng dùng bữa, các trọng thần trong triều cũng sẽ được mời tới.

Đêm yến tiệc, không chỉ có hoàng tử công chúa, còn có tiểu thư, công tử thế gia cũng có mặt biểu diễn tài nghệ. Không ít tài nữ tài tử trong yến tiệc nhận được khen ngợi của Hoàng Thượng, từ đó thanh danh cũng được truyền xa.

Chính vào lúc đêm giao thừa mới bắt đầu, liền xuất hiện vài vị hắc y nhân, ai nấy cũng võ nghệ cao cường, trường kiếm chỉ thẳng ngực Hoàng Thượng. Mắt thấy kiếm chuẩn bị đâm tới, đột nhiên từ đâu xong tới một tiểu thái giám giúp Hoàng Thượng đỡ một nhát kiếm. Sau đó hắn rút kiếm trước ngực, chạy ra cùng thị vệ đem thích khách toàn bộ giết hết.

Toàn bộ hoàng cung rơi vào hỗn loạn, vốn dĩ là một bữa tiệc đón giao thừa, mà nay máu chảy thành sông, các phi tần thét chói tai, hoảng loạn bỏ chạy.

Nguỵ Bảo Đình thời điểm trở lại Thính Vũ Hiên cả người vẫn ngây ngốc.

Ngọc ma ma nói: "Biết Tiểu Tạ cũng được một năm, thế nhưng không biết hắn biết võ công, đứa nhỏ này giấu cũng thật kỹ."

Cát Tường cũng hỏi: "Trên người hắn bị thường, lúc nãy lại ăn một nhát kiếm, hiện tại lại không cùng chúng ta về Thính Vũ Hiên, cũng không biết hắn bây giờ như thế nào?"

"Ngươi thật là ngốc, Tiểu Tạ vừa rồi đã cứu Hoàng Thượng, chắc chắn sẽ được thái y chữa trị, lại còn được Hoàng Thượng khen ngợi, Thính Vũ Hiên nhỏ bé có lẽ không giữ nổi hắn rồi."

Ngọc ma ma vốn là rất thích Tiểu Tạ, bởi vì hắn có thể khiến công chúa vui vẻ. Nhưng thời gian này phát hiến hắn tâm tư không ở nơi này, lời trong lời ngoài nhắc nhở Nguỵ Bảo Đình. Vốn chỉ là phỏng đoán, thật không ngờ bị nàng đoán trúng. Nguyên lai Tiểu Tạ thật đúng là có dã tâm, lúc này trở thành ân nhân cứu Hoàng Thượng một mạng.

Nguỵ Bảo Đình bị các nàng nói đến đau đầu, xua xua tay để bọn họ lui xuống.

Ngọc ma ma mấy người thấy sắc mặt nàng không tốt, cũng không nhiều lời, lui ra ngoài.

Trong điện, bếp lò bập bùng ngọn lửa, nhiệt khí dần dần bao bọc toàn thân, nàng ngồi trên tiểu sụp, dựa vào bên cửa sổ, trên bàn còn bày mấy quyển sách chưa đọc.

Ánh mắt nhìn về phía giường ở đối diện, ngày hôm trước, Tạ Chi Châu còn ngồi xổm trên đất uy nàng uống cháo, nhưng hôm nay lại lưu tại cung điện Hoàng Thượng, sau này có lẽ nàng cùng hắn không còn cơ hội thân cận như vậy.

Tẩm điện trong khoảng thời gian ngắn trở nên trống vắng.

"Cũng không thèm nói trước với ta một tiếng, bỗng nhiên rời đi, một chút chuẩn bị cũng không có." Nàng lầm bầm tự nói, ngữ khí nặng nề nói không nên lời, tiện đà cười: "Đi thì đi, nói không chừng giữ ngươi lại bên người, ngươi còn cảm thấy ta phiền, hừ."

Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng không ngăn nổi lo lắng.

Hắn thân thể vốn nhược, huống hồ vết thương cũ chỉ mới lành, không chịu nghỉ ngơi tốt, hôm nay lại đỡ một nhát kiếm, người này nghĩ mình là thần sao, lại có thể chà đạp thân thể mình như vậy. Cũng không biết rời khỏi Thính Vũ Hiên sẽ có ai đau lòng hắn như nàng?

Hẳn là có, Từ phi nương nương hẳn là thân nhân của hắn, khẳng định so với nàng sẽ càng tốt, rời khỏi nàng không chừng hắn sẽ tốt hơn!

Nguỵ Bảo Đình suy nghĩ lung tung, cuối cùng cuộn tròn trên tiểu sụp ngủ lúc nào không hay.

Giấc ngủ không sâu, vừa có tiếng động nàng liền tỉnh lại, ngồi dậy, có chút không kiên nhẫn, dụi dụi mặt: "Ngọc ma ma, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy, sao ồn ào quá vậy?"

Ngọc ma ma đẩy cửa tiến vào, sắc mặt không được tốt, đáp: "Điện hạ, Thái Hậu nàng, nàng đã mất."

Đương kim Thái Hậu là một nữ nhân dịu dàng, nhi tử của mình làm hoàng đế, bà cũng không can thiệp quá nhiều, ngược lại luôn ở trong cung ăn chay niệm phật, thậm chí trời lạnh cũng phân phó các phi tần không cần đến thỉnh an, có thể nói là Hoàng Thái Hậu thiện nhân nhất từ trước đến nay.

Nguỵ Bảo Đình cùng nàng cũng không có giao thoa gì, lúc nghe thấy tin tức nàng qua đời, cũng tránh không khỏi trong lòng có chút bất ngờ: "Như thế nào lại đột ngột như vậy?"

Nàng rõ ràng nhớ rõ mấy ngày trước thái y xem bệnh còn nói lão nhân gia thân mình cường kiện, chỉ nhiễm chút phong hàn, nghỉ ngơi thì tốt rồi.

Như thế nào hôm nay bỗng nhiên qua đời?

Ngọc ma ma thở dài: "Hôm nay trong yến hội Hoàng Thượng bị ám sát, sự tình truyền đến tai Thái Hậu, có lẽ do phía dưới nói không rõ ràng, Thái Hậu tuổi lại cao, bị dọa sợ, nên mới vậy."

"Điện hạ mau đổi xiêm y tới cung Thái Hậu."

Nguỵ Bảo Đình vội vàng từ trên tiểu sụp bò xuống, thay một kiện xiêm y đơn sắc, khoáng áo choàng màu trắng, thu thập tốt rồi vội vàng đi tới cung Thái Hậu. Còn chưa đến gần, đã nghe được từng trận than khóc bên trong truyền ra.

Hiện giờ đã là đêm khuya, bốn phía đều thắp đèn dầu. Hoàng Thượng còn bận xiêm ý ở yến tiệc, hắn rũ đầu ngồi ở thiên điện, xung quanh là các phi tần, không ai dám phát ra tiếng.

Qua hồi lâu, hắn mới mở miệng: "Hôm nay là giao thừa, vốn là nên vui vẻ, nhưng phía trước có thích khách muốn ám sát trẫm, mẫu hậu nay đã quy tiên, đây là ông trời đang trừng phạt trẫm sao!"

Trương Phúc Toàn tiến lên nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng nén bi thương, Hoàng Thái Hậu xưa nay đau lòng ngài, ngài nếu nghĩ như vậy, lão nhân gia trên trời nhìn thấy cũng sẽ không vui."

Hoàng Thượng đem đầu rũ xuống, một tay chống đầu, một cái tay khác dùng sức nhèo trán.

Bởi vì hôm nay là trừ tịch, cho nên Quý Phi cũng từ Liên Y cung ra tới, nhiều ngày bị nhốt trong cung, nàng sắc mặt có chút tái nhợt.

Trên người đã sớm thây một thân xiêm y đơn sắc, trên mặt cũng không đánh phấn, so với các phi tần trang điểm tỉ mỉ trông có phần xuống sắc hơn, nhưng bộ dáng của nàng làm Hoàng Thượng thư thái không ít.

Trong cung phi tần sẽ không quản Hoàng Thái Hậu qua đời, các nàng chỉ là muốn thu hút sự chú ý của Hoàng Thượng, các nàng chỉ hận không thể trang điểm thật tốt để được Hoàng Thượng nhìn đến, đương nhiên trang điểm không thể qua tươi đẹp, nhưng cũng không thể quá bình thường.

Không giống với các nàng, Quý phi đã nhiều ngày bị nhốt trong cung, nay không trang điểm, lộ rõ cảm giác mệt mỏi.

Chính là vừa vặn Hoàng Thượng nhìn đến cảm thấy Quý Phi cùng hắn có tâm trạng giống nhau.

Quý phí tiến lên, vừa lúc dựa vào bên người Hoàng Thượng, nhưng cũng không quá mức thân mật: "Hoàng Thượng, Trương công công nói rất đúng, Hoàng Thái Hậu xưa nay thương yêu ngài nhất, ngài nói như vậy, thân thiếp nghe xong cũng không thấy vui, nếu là Hoàng Thái Hậu biết sẽ đau càng đau lòng."

Hoàng Thượng vỗ vỗ tay nàng: "Chỉ là trong lòng trẫm khó chịu."

Quý phi nhấp môi nói: "Gần đây phát sinh nhiều sự tình, việc này cũng không thể trách Hoàng Thượng, thần thiếp nhưng thật ra có ý này, Hoàng Thượng có muốn nghe một chút?"

Vừa nghe lời này, Hoàng Thượng lập tức nói: "Quý phi mau nói!"

Nàng cúi đầu, thái độ nhã nhặn lại ôn nhu, nói: "Hoàng Thái Hậu xưa này ăn chay lễ phật, đây là việc trong cung ai cũng đều biết, hiền giờ Thại Hâu qua đời, nếu là Hoàng Thượng cho người canh giữ mộ Thái Hậu, ngày ngày ăn chay niệm phật, không chỉ làm tròn chữ hiếu, mà còn giúp Đại Nguỵ ta cầu phúc, Hoàng Thái Hậu biết được nhất định là rất vui."

Hoàng Thượng nghe lời này trên mặt cũng lộ ra nụ cười, tiếp theo liền thu liễm: "Đúng vậy, trẫm như nào lại không nghĩ tới! Mẫu hậu sinh thời cũng từng nói với trẫm, đợi lão nhân gia đi rồi không cần an táng ở hoàng lăng, mà muốn an táng tại Phổ Đà Tự ở ngoài thành!"

Hoàng Thương suy nghĩ, rồi hỏi: "Nhưng nên phái ai đi đây? Ai có thể giúp trẫm hiếu tâm, còn có thể cầu phúc cho Đại Nguỵ?"

Quý phi nhấp môi, giương mắt quét đám người quỳ trên mặt đất, ánh mắt chạm đến một thân ảnh màu trắng, đáy mắt xẹt qua oán hận.

Trước kia nàng đối với An Quý tần rất tốt, dù sao cũng là nha hoàn hồi môn của nàng. Nhưng thật không nghĩ tới lại xảy ra chuyện câu dẫn Hoàng Thượng, tự nhiên chọc nàng phiền chán. May người nọ bạc mệnh, chết sớm, chỉ là lại để lại một công chúa, khiến nàng mỗi lần nhìn đến đều bực bội.

Nhưng trời đã giúp nàng, đứa nhỏ này trưởng thành cũng chỉ là kẻ vô dụng, ngày thường ngang bướng, kiêu căng chỉ biết trút giận lên hạ nhân. Nàng liền phát đại thiện tâm, không hề tìm đứa nhỏ làm khó, vì bản tính như vậy trước sau gì cũng tự tìm đường chết.

Nhưng trăm ngàn lần nàng cũng không thể ngờ được, nàng thế nhưng lại thua vì xem thường nhân thân.

Nàng dưới gối cũng chỉ có hai hài tử là Nguỵ Tử An cùng Nguỵ Chiếu Thiên, vốn nghĩ có thể dựa vào cây lớn là Liễu gia, thuận lời đưa nhi tử của mình lên ngôi hoàng đế. Chính là không nghĩ tới Hoàng Thượng thế nhưng tin lời tiểu tiện nhân, phế bỏ thân phận của Nguỵ Chiếu Thiên, hoàn toàn chặt đứt khả năng trở thành Thái Tử.

Nàng sao có thể không hận?

Quý phi nhìn người nọ quỳ bên dưới: "Hoàng Thượng, ngài có nhiều hài tử như vậy, bọn họ đều là cháu trai, cháu gại Hoàng Thái Hậu yêu thương, thay ngài đi là thíchhợp nhất."

Quý phi dứt lời, trừ bỏ Hoàng Thượng mặt lộ vẻ vui mừng, phía dưới chúng phi tần đều là một bộ biểu tình kinh ngạc, có người lớn mặt hướng về phía Quý phi lộ ra khuôn mặt cầu xin.

Hài tử trong cung đều được nuông chiều từ bé, liền tính là vô dụng, sao có thể ra ngoài chịu khổ.

Hơn nữa Phổ Đà Tự ở ngoài thành, là địa phương cực kỳ hẻo lánh. Theo lý thuyết Hoàng Thái Hậu sau khi chết nên được an táng tại một địa phương lớn, có chút thanh danh. Nhưng đương kim hoàng thượng vốn xuất thân từ dân thường, Hoàng Thái Hậu lại tính tình tiết kiệm, đã sớm coi trong Phổ Đà Tự này.

Đi một hai ngày đã chịu không nổi, càng đừng nói là thay Hoàng Thượng báo hiếu Thái Hậu, cầu phúc cho Đại Nguỵ, này đi liền phải đi ba bốn năm.

Nếu là hoàng tử đi, sau khi trở về, thế lực trong triều đã đổi rời, hắn còn có thể làm gì. Nếu là công chúa đi, đến ở trong chùa nơi đó ăn không ngon ngủ không tốt, lại không thể học tài nghệ giống trong cung, sau khi trở về liền là một kẻ bất tài.

Lưu Quý tần ngẩng đầu nhỏ giọng nói: "Hoàng Thái Hậu qua đời, khiến thần thiếp trong lòng thập phần khó chịu, Phi Nhi đã từng nói với thân thiếp,chờ Thái Hậu thân thể khoẻ, muốn đến cùng người nói chuyện, đáng thương đứa nhỏ ngày hôm trước bị cảm lạnh, sinh bệnh nặng, thái y nói nàng cần ở trong phòng hảo hảo dưỡng bệnh, nếu không cẩn thận, khẳng định sẽ không giữ nổi thân mình!"

Lưu Quý tần vừa nói, phía dưới bắt đầu mồm năm miệng mười, dù không bệnh cũng bị nói thành có bệnh.

Chỉ có Nguỵ Bảo Đình vẫn im lặng quỳ gối, sắc mặt dần trở lên trắng bệch, đầu ngón tay gắt gao nắm chặt.

Hoàng Thượng bị bọn họ nói đến đau đầu, mở miệng quát lớn: "Câm miệng."

Quý phi trong lòng hừ lạnh một tiếng, vừa muốn mở miềng, liền thấy Nguỵ Bảo Đình vẫn luôn quỳ gối phía dưới, bỗng nhiên tiến lên, quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng: "Là Triều Hoa a, như thế nào? Thân thể người có chỗ nào không thoải mái a?"

Nguỵ Bảo Đình bình tĩnh nói: "Hồi phụ hoàng, nhi thân thân thể rất tốt, cũng không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái."

"Nga?"

Nguỵ Bảo Đình ngẩng đầu lên, trong mắt nhảy lên ánh lửa, khuôn mặt trắng nõn của nàng lúc này có vẻ tái nhợt, im lặng trong chốc lát, nàng cẩn trong nói: "Nhi thần nguyện ý tới Phổ Đà Tự, thay Thái Hậu an chay niệm phật, cầu phúc cho Đại Nguỵ."

Dứt lời, quả nhiên khuôn mặt Quý phi liền lạnh xuống.

Nguỵ Bảo Đình nói xong liền đem thân mình cúi thấp xuống, trán đặt trên mu bàn tay phía trên.

Nàng ở trong lòng Hoàng Thượng vốn không có phân lượng, căn bản đấu không lại Quý Phi. Bởi vì sự tình của ngũ hoàng tử, nàng khẳng định trong lòng Quý phi cực kỳ hận mình.

Lần này kiến nghị tới Phổ Đà Tự, rõ ràng là Quý phi đang nhắm đến nàng, người khác đều có mẫu phi che chở, còn nàng không có ai cả, cũng sẽ không có người nguyện ý đứng ra vì nàng nói chuyện.

Hơn nữa thời điểm các phi tần lần lượt thoái thác trách nhiệm, Quý phi lại đứng ra mở miệng, chắc chắn sẽ lưu lại ấn tưởng tốt với Hoàng Thượng. Vậy thà rằng nàng tự mình đi tới. Đem chính mình đặt ở thế chủ động, nhất định sẽ giành được ưu thế.

Hoàng Thượng lộ ra biểu tình kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm Nguỵ Bảo Đình đang quỳ trên mặt đất, ngón trỏ chậm rãi vuột ve nhẫn ngọc, nói: "Tiểu lục thật có lòng?"

Nguỵ Bảo Đình nói: "Hoàng tổ mẫu cả đợi đều ăn chay niệm phật, một lòng vì Hoàng Thượng, vì bách tính, nhi thần cũng chỉ là đi Phổ Đà Tự mấy năm mà thôi. Bảo Đình cũng chỉ là hoàn thành trách nhiệm của một công chúa mà thôi, mong rằng phụ hoàng chấp thuận."

Nàng nói một hồi, Hoàng Thượng trong lòng khẽ dao động.

"Ngươi xưa nay tính tình ương ngạnh, nay đã trường thành hơn nhiều rồi, Phổ Đà Tự không thể so với hoàng cung, nơi đó đồ ăn không tinh xảo như ở đây, ngay cả nơi ngủ cũng có thể ngươi không quen, ngươi thật sự muốn đi?"

Nguỵ Bảo Đình ngẩng đầu lên, kiên định nói: "Phụ hoàng, này không tính là khổ, huống chi nhi thần vui vẻ chịu đựng."

Hoàng Thượng trong mắt tràn đầy vui mừng: "Hảo, không hổ là công chúa của trẫm!" Tiếp theo hắn lại liếc mặt nhìn những kẻ bên dưới, hừ lạnh nói: "Các ngươi tự mình nhìn xem, tất cả đều không bằng một đứa bé mười hai tuổi, cả ngày chỉ biết ăn chơi, thật không bằng một nửa của tiểu lục?"

Hắn chắp tay sau lưng nói với Trương Phúc toàn: "Truyền chỉ của trẫm, phong Triều Hoa là trưởng công chúa, ba ngày sau thay trẫm đưa Hoàng Thái Hậu mai táng tại Phổ Đà Tự, ở Phổ Đà Tự giữ đạo hiếu ba năm, đồng thời cầu phúc cho Đại Nguỵ."

Trường công chúa là chức vị cao nhất của công chúa, thường chỉ có nữ nhi của Hoàng Hậu mới được phong làm trưởng công chúa, đây là địa vị tôn quý, ngay cả Quý phi cũng phải nể mặt.

Hoàng Thượng vừa dứt lời, phía dưới không ít người lộ ra hâm mộ cùng ghen ghét, Quý phi càng tức giận hơn, suýt chút nữa không áp chế được hận ý trên mặt, nàng cắn răng khuyên nhủ: "Hoàng Thượng, Triều Hoa công chúa hiện tại còn nhỏ tuổi, phong nàng làm trưởng công chúa có phải có chút không thích hợp?"

Hoàng Thượng quét mắt liếc nhìn Quý phi: "Nga? Vậy Quý phi có nguyện ý để Trường Nhạc đi túc trực bên lĩnh cữu Thái Hậu?"

Quý phi mặt mũi trắng bệch.

Nguỵ Bảo Đình ngước mắt, vừa vặn chạm vào ánh mắt tràn đầy hận ý của Quý phi, ánh mặt lạnh lẽo khiến nàng trong lòng run lên. Cố gắng trấn tĩnh bản thân, sau đó thẳng lưng, nhìn thẳng vào Quý phi, trong mắt tiết ra tia trào phúng, lớn tiếng nói: "Nhi thần tạ phụ hoàng."

Đợi đến khi người đều đã rời đi, Trương Phúc Toàn mới tiến lên nói: "Thật không ngờ, Lục công chúa đã trưởng thành, đã khiến ngài bớt lo."

Hoàng Thượng cũng lộ ra biểu tình vui mừng.

Trở lại Thính Vũ Hiên, Nguỵ Bảo Đình đem xiêm y trên người cởi xuống, mời vừa rồi ở thiên điện, nàng khẩn trương đến mức lưng ướt đẫm mồ hôi. Hiện tại ngồi trong thau tắm, nước ấm bao bọc cơ thể, thể xác và tinh thần đều dần được thả lỏng xuống.

Cát Tường thả thêm hoa hồng vào trong nước: "Điện hạ, thấy mùi hương này thế nào? Cái này có thể giúp da trắng lên."

Nguỵ Bảo Đình chỉ cười không đáp lại, khuôn mặt mang theo mệt mỏi.

Ngọc ma ma tiền vào, đổ thêm nước ấm nói:"Trước kia lão nô cảm thấy điện hạ còn nhỏ không hiểu chuyện, hiện tại ngài thật sự trưởng thành rồi."

"Nếu không phải điện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net