Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + beta: Serien

_________

Qua một lát sau

Tay chân Thiệu Hiểu Khiếu có chút luống cuống, nhất là khi nhìn đến mặt nhóc con vì hắt hơi mà đỏ bừng lên, nhìn dáng vẻ đặc biệt khó chịu, cậu tự trách mình.

Sao thì cũng chưa từng nuôi con, Thiệu Hiểu Khiếu không nghĩ tới nhóc con sẽ hứng thú với ngũ vị hương, còn chui vào để ngửi.

Nhóc con hắt hơi không được, nước mắt từ hốc mắt sắp trào ra.

Thiệu Hiểu Khiếu không quan tâm những thứ khác, trực tiếp bế nhóc lên chạy đi tìm nhân viên, đi đến chỗ rửa mặt.

Rối loạn một hồi, cuối cùng cũng ngừng hắt hơi, chỉ là mắt với mũi đều đỏ lên, nhìn cực kỳ đáng thương.

"Tốt hơn chút nào chưa? Có muốn uống chút nước không?" Thiệu Hiểu Khiếu hỏi.

Tông Tông bơ phờ gật gật đầu, hơi khẽ ngẩng đầu lên đợi ba cho uống.

Nước xuống tới cổ họng, có vẻ hơi lạnh, làm cho cổ họng khó chịu khi bị sặc tiêu tan đi một chút.

Đợi khi ra khỏi nơi rửa mặt, Thiệu Hiểu Khiếu đem nhóc con bế lên, lại luyến tiếc bỏ xuống, liền dứt khoát tiếp tục ôm đi dạo một vòng siêu thị, nơi cậu đi đến cũng không phải hàng gia vị, mà là đi đến một khu vực khác, ngón tay chỉ vào khoai lát Cookies, rồi hỏi: "Muốn ăn cái này không? Vị chanh thì sao?Loại này không tệ, đặc biệt giòn."

Tông Tông vốn dĩ đem đầu tựa vào cổ của ba, hơi mặt ủ mày chau, vào thời điểm ba chỉ chỉ vào quà vặt, bé cũng không thể cưỡng lại được.

Từ lúc nhẹ ngàng gật gật đầu, đến khi âm thanh mang khàn lên: "Muốn! Muốn vị chocolate!"

Cuối cùng nhìn đến quà vặt muốn ăn, cũng sẽ mở miệng nói muốn.

Thiệu Hiểu Khiếu từ đầu đến cuối đều không từ chối, trong xe đẩy chất đầy đồ ăn vặt.

Tính một chút, cậu đã tiêu hết 300 tệ, cuối cùng một cái nguyên liệu cũng chưa mua được.

Chẳng qua, ai biểu làm cho nhóc con vui vẻ đâu.

Ngồi bên trong xe trở về, Thiệu Hiểu Khiếu mở miệng: "Đợi đến khi về, mỗi ngày chỉ được ăn một loại, tất cả đều để ở chỗ ba, muốn ăn cái gì thì con tự qua chỗ ba lựa."

Đôi mắt Tông Tông còn có chút hồng, nghe vậy liền phát sáng lên, hai tay nhỏ đặt ở sau lưng, không ngừng xoắn lại, "Con có thể mỗi ngày đều đi đến phòng ba được sao?"

"Đương nhiên."

Nháy mắt, Tông Tông không căng mặt nữa, trực tiếp nhếch miệng nở nụ cười.

Cười đến nổi đôi mắt cong thành hình trăng khuyết.

Nhìn thật dễ thương, thật xinh đẹp.

Đây là lần đầu tiên Thiệu Hiệu Khiếu thấy nhóc cười tươi đến như vậy.

Hơi chút ngẫm lại, cậu liền biết nguyên nhân.

Nguyên chủ rất xem trọng Tông Tông, rốt cuộc thì cũng nhờ thân phận của Tông Tông "cậu" mới có thể ở lại Lâu gia với thân phận nam thê không xứng danh, chẳng qua là xem trọng, cũng không phải là thích, ngày thường "cậu" cũng không gần gũi với Tông Tông.

Kỳ thật "cậu" cũng không phải là không muốn Tông Tông đi vào phòng ngủ của "cậu", phòng ngủ của nguyên chủ có rất nhiều châu báu trang sức, "cậu" sợ Tông Tông tuổi còn nhỏ, tùy ý động đồ của "cậu", liền dặn đi dặn lại rất nhiều lần, không cho phép vào phòng ngủ.

Hiện giờ Thiệu Hiểu Khiếu mở miệng cho phép, Tông Tông tự nhiên rất vui vẻ.

Bé nhịp ngón tay nghĩ, hiện tại ba đồng ý cho bé vào phòng ngủ, này có phải hay không đại biểu cho việc sau này bé có thể ngủ cùng với ba ở trên giường lớn?

Mang theo nguyện vọng tốt đẹp, Tông Tông cười cực kỳ thoải mái, bé dựa vào trên đệm, nghiêng đầu nhìn ba, Tông Tông nghĩ, nếu vẫn luôn là người ba này thì tốt rồi.

Thiệu Hiểu Khiếu đưa tay xoa đầu của nhóc con, cậu không yên tâm lại hỏi: "Cổ họng đỡ hơn chưa? Nếu như không thoải mái thì nói."

Nói xong, cậu lại nghĩ tới cái gì đấy, lại hỏi thêm một câu: "Cho dù đi bệnh viện cũng đừng sợ, không nhất định phải tiêm, uống thuốc cũng có thể khỏe."

"Con không sợ tiêm." Tông Tông lắc lắc tay nhỏ, lại chỉ vào cánh tay, "Lúc tiêm, con cũng chưa khóc lần nào đâu".

Tuy rằng tiêm đau lắm, nhưng không có ba với cha bên cạnh, bé có khóc cũng không ai dỗ.

Nhóc thật dũng cảm. Thiệu Hiểu Khiếu hậm hực cười, điểm này so với cậu mạnh hơn nhiều, ngay cả tiêm cũng không sợ, quả thật là một dũng sĩ nha.

Về đến biệt thự.

Thiệu Hiểu Khiếu một tay xách những bao nilon thật lớn, một tay dắt Tông Tông.

Hai ba con liền đi vào nhà.

Kết quả, đón tiếp bọn họ, không phải là dì Trương.

Mà là một người đàn ông cao lớn.

Người đàn ông đứng ở giữa cửa chính, bởi vì vấn đề ngược sáng, Thiệu Hiểu Khiếu không nhìn rõ bộ dạng của hắn , có điều, tây trang màu xanh da trời làm nổi bật lên vóc dáng cực tốt của hắn, đặc biệt là chân, phá lệ thon dài.

Thiệu Hiểu Khiếu thầm nghĩ, đôi chân đó thật làm cho người ta hâm mộ nha.

Mà ở thời điểm lực chú ý của Thiệu Hiểu Khiếu đang ngó xuống phía dưới, thì đồng dạng Lâu Dụ cũng đang nhìn.

Tầm mắt hắn đầu tiên là dừng ở mấy túi đồ ăn vặt, sau đó lại di chuyển đến đến đôi mắt ửng đỏ của Tông Tông, hắn nhíu chặt lông mày, lạnh lùng nói: "Dì Trương, mang Tông Tông vào đi."

"Vâng vâng." Dì Trương ở trong nhà liên tục đáp lời, chạy chậm ra liền cầm tay Tông Tông.

Kết quả vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Tông Tông, cơ hồ là ngay lập tức, bà liền không nhịn được mà trừng mắt với Thiệu Hiểu Khiếu liếc một cái.

Lúc trước cứ nghĩ Thiệu Hiểu Khiếu thay đổi tốt lên, kết quả mới đi ra ngoài, đã đem Tông Tông bắt nạt thành bộ dáng như thế này, sợ là ở bên ngoài khóc không ít.

Dì Trương đau lòng trực tiếp bẻ tay Thiệu Hiểu Khiếu ra, đem Tông Tông dắt đến bên mình.

"Ba." Tông Tông có chút sững sờ, vươn cánh tay khác muốn nắm tay của ba.

Kết quả bị dì Trương kéo lại, ôm bé lên đi vào bên trong.

"Tông Tông, chúng ta vào nhà trước, cha con còn có chuyện muốn nói với ba con." Dì Trương ở bên tai nhẹ nhàng nói, thanh âm thực dịu dàng, nhưng ánh mắt lại không khách khí như vậy, trợn mắt mà nhìn Thiệu Hiểu Khiếu.

Tông Tông nhìn nhìn cha, lại nhìn nhìn ba, chỉ có thể đem tay nhỏ rụt về, ngoan ngoãn gật gật đầu, tùy ý để dì Trương ôm.

Sau khi dì Trương ôm Tông Tông đưa vào trong nhà.

Lâu Dụ đi lên phía trước, hắn lạnh giọng nói: "Tôi đã nói gì với cậu? Đừng khiêu chiến giới hạn của tôi, thêm một lần nữa thì dù cho ai nói thay cho cậu, thì tôi cũng sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà."

Thanh âm lạnh lẽo làm cho Thiệu Hiểu Khiếu đột nhiên rùng mình một cái.

Cậu còn chưa nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, thì hắn đã lướt qua bên người cậu, trực tiếp rời đi.

Thiệu Hiểu Khiếu xoay người, nhìn người đàn ông ngồi xe rời đi.

Không khỏi tấm tắc hai tiếng.

Hóa ra đại vai ác trong sách, ngay lúc này cũng chỉ là một người đàn ông mạnh miệng, sao không trực tiếp hành động đi? Cậu còn đang chờ bị đuổi ra đây.

Chẳng qua, Thiệu Hiểu Khiếu lại lập tức cười châm biếm một tiếng.

Tình huống vừa rồi, chẳng qua tất cả đều cho rằng cậu bắt nạt Tông Tông thôi.

Dì Trương còn biết trừng mắt vài cái với cậu, kết quả thân là cha ruột của Tông Tông, chỉ buông vài lời tàn nhẫn, sau đó cái gì cũng không có.

Chẳng phải không nên đem cậu – người bắt nạt con mình, hung hăng mà dày vò mới đúng sao?

Thiệu Hiểu Khiếu lại lần nữa lạnh run lên, cậu tự ngược mới có loại suy nghĩ này đi.

Liên tục lắc lắc đầu đem ý tưởng này ném ra ngoài.

Chẳng qua là, từ lần đầu tiên giao chiến, Lâu Dụ này đã để trong lòng Thiệu Hiểu Khiếu một cái vị trí.

Một người đàn ông không yêu con còn biết mạnh miệng.

Dù cho dáng người làm cho hắn thực hâm mộ, cũng chỉ là giẻ cùi tốt mả* thôi.

*Giẻ cùi tốt mả: Bên ngoài hào nhoáng, bên trong chẳng ra gì.

Cậu nghĩ, cùng người đàn ông như vậy giao chiến, có lẽ sẽ có chút thú vị đây.

________

Tác giả có lời muốn nói:

Lâu Dụ cười lạnh: Tôi chỉ biết mạnh miệng? Không, tôi còn biết trực tiếp làm!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net