Chương 12: Chuyến du lịch bình thản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Vào buổi trưa, ánh mặt trời nghịch ngợm soi rọi vào cửa sổ, rồi đến trên đầu giường. Có chút ấm áp, có chút chói mắt. Vương Tuấn Khải nhẹ nhíu mi lại, mở mắt ra, phát hiện Vương Nguyên  đang nhìn mình chằm chằm. Hắn ngồi dậy.

Vương Nguyên đứng lên: "Tôi giúp cậu kéo rèm cửa sổ lên, cậu cứ tiếp tục ngủ đi, tớ sẽ ở trong phòng tuyệt đối giữ im lặng." Cậu thật sự là rất im lặng, ngay cả khi mở nắp bình uống nước cũng là dùng quần áo che lại.

Mặt mũi Vương Tuấn Khải không biểu cảm: "Cậu ở đây làm cái gì?"

"Cái gì làm gì? Không phải đã nói sẽ cùng nhau đi du lịch sao? Tớ cũng chuẩn bị xong hết rồi, cũng xin phép gia đình xong rồi, thật vất vả mới ra ngoài được!" Vương Nguyên nóng nảy, đem balô mang ở đằng sau đến trước mặt Vương Tuấn Khải lắc qua lắc lại chứng minh mình đã chuẩn bị đầy đủ.

Vương Tuấn Khảiđứng lên: "Chuyện này liên quan gì tới tôi?"

"Chính là chuyện liên quan tới cậu!" Vương Nguyên bĩu môi, đang chuẩn bị nói gì đó thì Vương Tuấn Khải cỡi áo ra. Động tác tùy tiện như vậy, quần áo bị ném lên giường, Vương Nguyên lại cà lăm: "Mà, hơn nữa..." Cậu muốn nói điều gì đó nhưng không nhớ rõ. Vương Nguyên nhìn chằm chằm quần áo của Vương Tuấn Khải trắng noãn trên giường, giãy dụa ngón tay của mình, đột nhiên nói: "Vương Tuấn Khải, lần sau có thể đừng cởi quần áo trước mặt tớ không? Cậu làm vậy sẽ cắt đứt ý nghĩ của tớ!" (Ai nha! Bảo bảo thật manh a~~)

Vương Tuấn Khảinhìn chòng chọc Vương Nguyên một cái, vẻ mặt của hắn tựa hồ không có nhận ra được ý nghĩa lời của Vương Nguyên nói. Vương Tuấn Khảikhông lên tiếng, đi vào phòng tắm.

Hành lý của Vương Tuấn Khải cũng không nhiều, một bộ quần áo để mặc luân phiên, vài cuốn sách. Hành lý của Vương Nguyên cũng không nhiều, một bộ quần áo để thay và máy laptop của Vương Tuấn Khải. Bọn họ đi đến một nơi cũng không quá xa, xe buýt ở trên đường cao tốc vững vàng di chuyển. Vương Tuấn Khải nhìn ra ngoài cửa sổ, con người và phong cảnh thoáng một cái đã lướt qua. Hắn đeo tai nghe. Vương Nguyên ngồi ở bên cạnh hắn, vừa ăn bánh biscuit (bánh bít qui) vừa đọc sách. Vụn bánh biscuit rơi xuống, nằm trên trang sách, cậu phủi phủi rồi tiếp tục đọc. Không bao lâu, Vương Nguyên hơi nghiêng đầu nhìn về phía Vương Tuấn Khải, cái nón cũng không giấu được gò má đẹp mắt của hắn. Mặt của hắn không lộ ra biểu cảm gì, tựa hồ như một người vô cảm.

Ngực của Vương Nguyên cất giấu tiếng tim đập đinh tai nhức óc. Cậu đột nhiên dùng sức xoa mắt một chút, muốn lau đi những cảnh hỗn lộn trong tầm mắt mình, nhưng không may vụn bánh biscuit lại rơi vào trong mắt. Con mắt trái của cậu không mở ra được, cậu bắt đầu dụi mắt không ngừng.

Vương Tuấn Khải cảm giác được bên cạnh có tiếng động gì đó, nghiêng đầu liền thấy Vương Nguyên dùng sức dụi mắt, tựa như nếu không bị mù sẽ không dừng lại: "Cậu làm gì thế?"

"Có cái gì đó rơi vào mắt!"

"Đừng dụi nữa!"

"Nhưng mắt không thoải mái!"

"Tôi nói là đừng dụi nữa!" Vương Tuấn Khảibắt cổ tay của Vương Nguyên lại, một cái tay khác vạch mắt trái có chút đỉ hoe của Vương Nguyên ra xem. Vương Nguyên lo lắng hỏi: "Thế nào rồi?"

"Mù rồi!~"

"Có thật không? Vậy tại sao tớ vẫn còn thấy cậu được? Vậy sau này tớ phải làm sao? Tớ sắp lên đại học rồi, phải cần hai con mắt!" Vương Nguyên kinh hoảng nói.

"Tôi nói cái gì cậu cũng tin? Cậu không biết dùng đầu óc để suy nghĩ?"

"Tớ rất tin tưởng cậu, vậy mà cậu không chỉ gạt tớ, còn mắng tớ nữa!"

"Đừng nhiều lời!" Vương Tuấn Khảitừ từ đưa miệng lại gần con mắt trái của Vương Nguyên , nhẹ nhàng thổi. Dị vật liền biến mất, nhưng tiếng tim đập lại kịch liệt hơn.

"Cậu thật là lợi hại!"Vương Nguyên nắm chặt áo của mình ở trước ngực, rốt cuộc những lời này là khen Vương Tuấn Khải dễ dàng làm cho con mắt mình bình thường lại, hay là khen Vương Tuấn Khải dễ dàng làm cho nhịp tim mình sửa đổi tốc độ? Vương Nguyên cũng không phân biệt rõ ràng lắm.

Xuống xe, sắc trời đã một mảnh trầm tối. Vương Tuấn Khảilà một người không có kế hoạch rõ ràng, đi tới chỗ nào thì ở chỗ đó. Vương Nguyên là một người đi theo Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khảiđi tới chỗ nào, cậu sẽ ở chỗ đó.

Nơi này là một thành phố xa lạ. Vương Nguyên tò mò quan sát, cậu thích loại cảm giác xa lạ và mới mẻ này. Xung quanh là những người không quen biết, ngôn ngôn và thức ăn địa phương. Bọn họ xuyên qua nơi này, bị bao phủ trong nơi này.

Bọn họ chọn một quán trọ nhỏ vắng vẻ để nghỉ ngơi. Có một ông lão quần áo rách rưới ở trước cửa quán, Vương Nguyên đau lòng nhìn, móc ít tiền ra đặt trước mặt của ông. Bà chủ quán trọ bên trong thái độ tiếp khách rất tệ, trang điểm lại rất đậm, dửng dưng ngồi chơi đánh bài trên máy tính: "Mấy phòng?"

"Hai phòng!"

"Giấy chứng minh!"

Bên trong quá trọ nồng nặc mùi thuốc lá cùng mùi nước hoa khó ngửi. Vương Nguyên đứng ở trước quầy, cũng không bởi vì hoàn cảnh có bất kỳ ảnh hưởng, mang theo nụ cười, nhìn vào máy vi tính của bà chủ, nhắc nhở: "Bà chủ, bà nên ra bài đi!"

Bà chủ lạnh lùng liếc cậu một cái, cũng không quan tâm tới. Bọn họ đạp tấm thảm ở dưới cầu thang, đi lên phòng ở lầu ba. Vương Nguyên nắm chặt chìa khóa phòng dơ bẩn ở trong tay. Cậu tò mò đi theo sau lưng Vương Tuấn Khải, dáo dác nhìn xung quanh. Hình như bất kỳ món đồ nào cũng có thể hấp dẫn hứng thú của cậu.

Bọn họ mạnh ai nấy vào phòng của mình. Không lâu sau đó, Vương Nguyên liền dùng sức gõ cửa phòng Vương Tuấn Khải, mặt hoảng sợ nói: "Trong phòng tớ có thanh âm kỳ quái."

Vương Tuấn Khảicau mày hướng căn phòng của Vương Nguyên đi tới, lại bị Vương Nguyên kéo lại: "Đừng đi, trong phim ảnh cũng có cảnh này, người nào không tin đi qua đó xem thử sẽ là người chết trước!"

"Buông tay!"

Vương Nguyên buông tay ra, đi theo sau lưng Vương Tuấn Khải. Vừa đi vào phòng liền có thể nghe được tiếng va chạm thể xác và tiếng rên của phụ nữ.

"Có phải là ma hay không?"

"Đây là đang phối giống!"

Mặt Vương Nguyên đỏ lên, đột nhiên không biết phải nói gì, tiếng rên rỉ bên tai không dứt.

Vương Tuấn Khải đối với phản ứng của Vương Nguyên cảm thấy không giải thích được, hỏi: "Cậu chưa từng xem qua phim cấp ba?"

"Hả? Dĩ nhiên không có." Mặt Vương Nguyên càng đỏ hơn, bên tai cũng hồng hồng: "Tớ chỉ có xem phim cấp một và cấp hai thôi, phim cấp ba thì chưa xem."

"Khẩu vị cũng không nhẹ!"

"Không hiểu cậu nói gì! Cấp một là phim bạo lực, cấp hai là phim tình yêu không phải sao?" Vương Nguyên đưa mắt thăm dò phản ứng của Vương Tuấn Khải, sau đó trong đầu có chút hiểu được điều gì đó, lại nhỏ giọng hỏi: "Không phải sao?"

"Tôi có thể rất rõ ràng nói cho cậu biết, không phải là vậy!"

"Cái gì?! Chẳng lẽ là..." Vương Nguyên che miệng mình lại, sắc mặt trở nên xanh mét. Cậu nhớ tới lúc mình còn học trung học đệ nhất cấp, vì muốn chứng minh cho mẹ mình là một đứa trẻ ngoan, chạy đến trong nhà bếp tìm mẹ, bảo đảm nói: "Mẹ à, mẹ yên tâm, cho tới bây giờ con chưa có xem phim cấp ba. Con chỉ xem phim cấp một với cấp hai thôi." Lúc ấy phản ứng của mẹ rất kỳ quái , chẳng qua là nhỏ giọng trách cứ: "Con, đứa nhỏ này rốt cuộc đang nói cái gì?"

Cái này, nó... Vương Nguyên lắc đầu khó có thể tiếp nhận cái kiến thức mới này.

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên : "Chẳng lẽ cậu ngu ngốc đến nổi nói điều này với rất nhiều người rồi?"

"Chỉ, chỉ có ba, bốn người thôi." Cũng khó trách, khó trách bọn hắn sau khi nghe Vương Nguyên nói lại phản ứng rất kỳ quái, không nhịn nổi cười phá lên.

"Cậu ngu ngốc quá, tôi thật kinh ngạc." Lời củaVương Tuấn Khảirõ ràng là đang châm chọc. Hắn xoay người trở lại phòng của mình, trong chốc lát liền cầm theo túi đồ đi vào phòng của Vương Nguyên , đemVương Nguyên cùng túi đồ của cậu đẩy ra ngoài cửa.

Vương Nguyên ôm lấy túi ôm, trao đổi phòng với Vương Tuấn Khải. Phòng của hắn rất yên tĩnh, Vương Nguyên tắm xong liền chui vào trong chăn, nghĩ đến Vương Tuấn Khải ở cách vách, không giải thích được cảm thấy rất yên tâm. Cậu không quan tâm hoàn cảnh cùng những vật khác, bởi vì trong đầu cậu đã bị Vương Tuấn Khảichiếm lấy không còn chỗ trống nữa. Đây là chuyến đi du lịch tốt đẹp nhất của cậu!

Vương Tuấn Khảiđứng cạnh cửa sổ, bên tai là tiếng rên rỉ, nhìn ra phía ngoài là bóng tối. Trong phòng rất tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt của máy laptop. Đây là chuyến du lịch bình thản của Vương Tuấn Khải!

Về phần tại sao lại chọn nơi này, không phải là bởi vì học sinh nghèo khó, Vương Tuấn Khải có tính toán của mình.

Vương Nguyên muốn cho Vương Tuấn Khải nhìn thấy hết những điều tốt đẹp trên thế giới.

Mà Vương Tuấn Khải lại muốn cho Vương Nguyên biết thế giới này xấu xa đến mức độ nào.

Vương Tuấn Khải có rất nhiều thứ không cần thiết, sự ngây thơ của Vương Nguyên là thứ hắn không cần nhất.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net