Chương 2: Tên của hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Chí Hoành nâng hai má ngồi nhìn Thiên Tỉ cách đó không xa, một bộ dáng giống như sống ở hoang đảo nhiều năm chưa từng thấy đàn ông: "Thật là đẹp trai, hy vọng cậu ấy sau này sẽ là bạn trai của tớ!"

"Ừm, đẹp trai." Vương Nguyên trả lời cho có lệ.

"Mặc dù cậu đối với đàn ông không nổi dậy hứng thú, nhưng cũng đừng thờ ơ như thế. Ở cái trường học rách rưới này, thấy một người đẹp trai như vậy rất dễ dàng sao? Mà cậu bình thường rất tích cực mà, sao bây giờ lại thành như thế?"

"Ừm!" Trả lời cho có lệ như trước. Vương Nguyên cầm bút nhanh chóng viết chữ lên cuốn tài liệu. Giáo viên lớp kế bên đang gọi tên của mỗi người lên nhận bài kiểm tra, Vương Nguyên ngồi ở hàng ghế cuối cùng bên này vễnh tai lên nghe, bỏ qua tất cả tên của nữ sinh, ghi nhớ tất cả tên của nam sinh tên. Hành động kì lạ này ngay cả bản thân cậu cũng không giải thích được. Bộ dáng của cậu giống như một người nghiện hút thuốc phiện. Chỉ cần một lần, không phải, chỉ cần hai giây liền muốn nhiều hơn. Gương mặt như vậy tại sao lại muốn che giấu? Tại sao cam tâm tình nguyện bị nói xấu? Vương Nguyên đối với nam sinh này tò mò ngày càng nhiều, không thể ngừng lại.

Sau khi tan lớp, bọn học sinh xông ra phòng học. Nam sinh kia không có chút sức lực nào, dựa vào hành lang lan can, không ai chú ý tới trừ Vương Nguyên. Vương Nguyên như không có chuyện gì xảy ra cầm tài liệu học tập, sau đó đi lại gần bên tên nam sinh kia, nói: "Khí trời thật tốt a, La Đình Tín!"

Đối phương không có bất kỳ đáp lại nào.

Cậu lần nữa nói: "Khí trời thật tốt a, Lưu Nhất Lân!"

Đối phương vẫn như cũ không có trả lời, cũng không phải tên này sao?

"Này cậu, khí trời thật tốt a, Hoàng Vũ Hàng, Trần Quán Vũ..." Vương Nguyên một hơi đưa ra chừng mười cái tên.

Rốt cục nam sinh kia cũng nhàn nhạt lên tiếng: "Trong đầu cậu chứa gì vậy?"

"Sao lại mắng tớ? Tớ tên là Vương Nguyên, cậu tên gì?"

"Không cần thiết nói cho cậu biết!" Nam sinh nói xong liền rời đi.

Bị đối xử lãnh đạm, Vương Nguyên nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, ôm lấy tay: "Rõ ràng là đang xấu hổ!" Cái loại ý nghĩ lạc quan này rốt cuộc là từ nơi nào nhô ra vậy, hoàn toàn hiểu lầm!!

Chuông vào học vang lên. Bọn học sinh lại bắt đầu tràn vào phòng học. Cuộc sống lớp mười hai khô khan tái diễn. Mỗi ngày chỉ có thể xông ra tràn vào, thời gian ra chơi ngắn ngủi chỉ đủ để đi vệ sinh mà thôi. Thầy béo, lùn cầm thước tam giác cùng sách giáo khoa đi tới, câu nói đầu tiên là: "Ngày mai tiến hành thi thử!"

Phía dưới học sinh oán than gào thét: "Nữa, lại nữa rồi... Sức lực sắp cạn kiệt rồi..."

Vương Nguyên nghĩ thầm: thật tốt quá, thi nữa, lại có thể chơi với đống bài tập hơn nữa ngày rồi.

"Còn có ba tháng nữa sẽ thi tốt nghiệp trung học, các em cũng căng thẳng, lo sợ, đừng nên quá ham chơi." Lời này chỉ làm cho tâm tình học sinh càng thêm nặng nề. Thầy giáo dạy số học nói tiếp: "Đem bài tập ngày hôm qua giao cho các em nộp lên!"

Học sinh ngồi cuối lớp bắt đầu đứng lên đi thu bài. Nhận được phiếu bài tập của học sinh, thầy giáo tùy tiện lật hai ba phiếu đầu lên xem, đột nhiên tức giận quát: "Vương Nguyên, em viết vào phiếu bài tập mấy cái ngổn ngang này làm gì?" Cũng khó trách được thầy tức giận, vì trên phiếu bài tập của cậu chất đầy tên của các nam sinh lớp kế bên.

"Em, em đang luyện chữ!" Vương Nguyên
chột dạ trả lời.

"Luyện cái gì mà luyện, thi tốt nghiệp trung học không cần phải viết chữ đẹp!"

"Dạ!" Vương Nguyên làm trề môi, thật vất vả mới ghi được lại bị thầy lấy đi.

Tan tiết thứ hai, Thiên Tỉ nhíu đôi mày anh tuấn trở lại phòng học. Từ trong ngăn tủ lấy ra cái gương bắt đầu sửa sang lại đầu tóc. Đột nhiên cảm thấy một trận âm lãnh, ngẩng đầu lên liền thấy một nam sinh mang cái nón lưỡi trai. Mặc dù không thấy được mặt của hắn, lại có thể cảm giác có tầm mắt hướng tới đây, hắn vuốt vuốt tóc của mình: "Thật là, tại sao gương mặt mình lại đẹp như vậy, đi tới chỗ nào cũng được nhiều người theo đuổi."

Lưu Chí Hoành mê muội: "Đúng, đúng! Không cần để ý hắn, hắn là một quái nhân!"

Vương Nguyên ngồi một bên trầm mặc không nói gì. Chỉ trong một thời gian ngắn Thiên Tỉ đã được thăng làm hoàng tử học đường. Nhưng, nghĩ đến hoàng tử học đường, tầm mắt Vương Nguyên lại len lén hướng ra nam sinh ngoài cửa.

Giờ tự học kết thúc. Thiên Tỉ bị nữ sinh vây quanh hỏi lung tung này kia. Nam sinh kia chẳng biết lúc nào lại xuất hiện ở bên ngoài phòng học nhìn chằm chằm Thiên Tỉ, khiến toàn thân hắn sợ hãi, rốt cục không nhịn được kêu la: "Cậu rốt cuộc muốn như thế nào?"

"Nhìn cậu." Nam sinh trực tiếp nói, ngược lại để cho Thiên Tỉ có chút không biết như thế nào đáp lại, cuối cùng chỉ đành nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tôi biết cậu thích tôi là chuyện khó tránh khỏi. Nhưng, tôi thật không có biện pháp đáp lại tình cảm của cậu."

"Đi một vòng!" Nam sinh đột nhiên ra lệnh, giọng nói làm cho không người nào có thể kháng cự. Thiên Tỉ sợ hãi, ở trước mặt nam sinh đẹp trai kia quay một vòng: "Thật là hết cách! Vóc dáng này lại làm cho người ta thèm thuồng."

"Quả nhiên rất thích hợp!" Nam sinh nhẹ giọng miền Nam, sau đó bỏ lại Thiên Tỉ còn chìm đắm trong tự mãn mà rời đi. Vương Nguyên lặng lẽ từ phòng học thò đầu ra, thấy nam sinh đi hướng cầu thang bên phải. Cầu thang đó đã bị trường học khóa lại, cho nên có rất ít người đi đến đó. Hắn rốt cuộc đi đâu, làm cái gì?

Vương Nguyên mang theo tò mò theo đuôi phía sau. Cầu thang nhỏ hẹp tối tăm đang lúc an tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn dư lại âm thanh của tiếng gõ bàn như có như không. Nam sinh ngồi ở trên lang cang của cầu của thang, chéo hai chân, hơi khom người, trên đùi để laptop. Ánh sáng màn hình laptop soi sáng gương mặt hắn. Hắn tựa hồ không có chú ý tới Vương Nguyên ở gần đó.

Thời gian đang trôi qua. Nam sinh nhìn màn hình, Vương Nguyên nhìn nam sinh. Cho đến nam sinh khép lại laptop lại mới phát hiện Vương Nguyên đứng ở phía sau. Vương Nguyên mang theo nụ cười ngây thơ: "Viết xong rồi sao? Cậu ở đây viết tiểu thuyết sao? Thật là lợi hại!"

"Không cần cậu khen!"

"Nhưng tôi cảm thấy cậu rất lợi hại! Thật hay, viết tiểu thuyết, vậy sở dĩ cậu nhìn Thiên Tỉ là đang lấy hắn làm hình tượng nhân vật trong tiểu thuyết sao? Cậu muốn đem hắn viết thành đại hiệp hay dũng sĩ? Trong mắt Vương Nguyên tò mò muốn biết .

"Call boy!"

"Call boy sao? Không tệ, rất có lòng nhân ái, phục vụ nhu cầu cho con người!"

"Ngu xuẩn!"

"Sao lại đột nhiên mắng tớ? Lời tớ nói là thật!"

"Cho nên mới mắng cậu!"

"Như vậy không được nha, chúng ta là bạn bè mà!" Vương Nguyên đột nhiên bị chửi nên trề môi.

"Bạn bè? Loại tình cảm lãng phí dư thừa này không hề cần thiết!"

"Không hề lãng phí! Một mình cậu không cảm thấy cô đơn sao?"

"Cô đơn cũng là một thứ không cần thiết."

Đối với câu trả lời của nam sinh này Vương Nguyên có chút khó hiểu lạ thường: "Nếu như cảm thấy cái gì cũng không tốt đẹp, vậy cuộc sống này còn có ý nghĩa gì nữa đây?" Cái câu hỏi này lúc trước cậu từng nói với Lưu Chí Hoành , nhưng cậu ta không có trả lời. Nam sinh này hỏi ngược lại vấn đề: "Nếu như cảm thấy cái gì cũng tươi đẹp, vậy cuộc sống này có tốt hơn chút nào không?"

Nghe được câu này, Vương Nguyên ngạc nhiên, cứ như vậy ngạc nhiên, cậu muốn cho nam sinh trước mặt không chút cảm tình này cảm nhận được thế giới đẹp đẽ bao nhiêu.

Nam sinh đứng lên chuẩn bị rời đi, lại bị Vương Nguyên đè bả vai lại: "Có muốn trở về tuổi thơ ngây dại một lần nữa không, Vương Tuấn Khải?" Nụ cười của Vương Nguyên quá trắng noãn, quá ấm áp, giống như ánh mặt trời kịch liệt chiếu vào Vương Tuấn Khải không chỗ ẩn núp. Vương Nguyên gọi ra cái tên này, đây là cái tên duy nhất cậu nhớ được trong số các tên mà cậu đã viết lên phiếu bài tập của mình. Không biết tại sao, ngay lúc này, cái tên này cứ như vậy bật thốt lên.

Vương Tuấn Khải cau mày, đẩy Vương Nguyên ra, đứng lên: "Cách xa thế giới của tôi một chút!"

Vương Nguyên cũng đứng lên, hai tay chống nạnh: "Cậu yên tâm, tớ sẽ không đi vào thế giới của cậu, tớ sẽ chạy vào thế giới của cậu."

Bọn họ cứ như vậy có giao tiếp qua lại. Vương Tuấn Khải lạnh lùng hấp dẫn Vương Nguyên ngây thơ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net