Chương 112: Vỗ mông ngựa cho tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bạch Linh

"Cửu gia, người này là..." Người bên cạnh thăm dò.

Tư Dạ Hàn rất ghét bị người khác thăm dò, người nọ vừa hỏi xong liền hối hận, lại không ngờ Tư Dạ Hàn thành thật trả lời anh ta:

"Bạn gái."

Nghe hai chữ này, tất cả mọi người trong phòng bao đều kinh ngạc.

Bạn gái?

Trọng lượng của ba chữ này không hề bình thường đâu!

Lúc đầu họ chỉ nghĩ đó là một người bạn nữ bình thường mà thôi, hoá ra còn có danh phận.

Lâm Khuyết nhìn thoáng qua Tư Dạ Hàn, chẳng lẽ cái tên này đột nhiên gọi Diệp Oản Oản tới là vì muốn tuyên thệ chủ quyền sao?

Thôi Hạo lau mồ hôi trên chán, nhân cơ hội chạy tới lấy lòng: "Ai dà, khó trách ngày thường Cửu gia không gần nữ sắc, hoá ra do trong nhà có giấu một cô bạn gái xinh đẹp như vậy! Không biết vị tiểu thư này họ gì vậy?"

"Chào mọi người, tôi họ Diệp." Diệp Oản Oản chào hỏi đơn giản.

Diệp...?

Trong đầu mọi người lập tức liệt kê tất cả những danh môn vọng tộc có họ Diệp ở Đế Đô một lần, kết quả vẫn không biết Diệp Oản Oản ở Diệp gia nào.

Diệp gia có thể biết ở trong Đế Đô hình như cũng chỉ có một nhà, nhưng lấy tư cách của nhà đó thì chưa đủ để sánh ngang với bọn họ, huống chi vị thiên kim nhà kia cũng đã đính hôn cùng Cố gia.

Mọi người chỉ dám nhận thứ tốt, không dám thăm dò gì nhiều, lại bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm khuấy động bầu không khí.

Mọi chuyện kế tiếp đều vô cùng đơn giản, hạng mục mà Thôi Hạo nỗ lực hơn nửa năm vẫn chưa thành công cuối cùng cũng lấy được.

Lúc nâng ly kết thúc buổi tiệc, Thôi Hạo nước mắt lưng tròng, ánh mắt khi nhìn Diệp Oản Oản chẳng khác nào nhìn Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn vậy.

Vốn đang nghĩ rằng mình chết chắc rồi, nào biết không chỉ hoá giải được nguy cơ, mà còn lấy được hợp đồng.

Tình hình lúc nãy tựa như các quan đại thần thời cổ đại thích nhét phụ nữ vào hậu cung của hoàng đế, tất cả mọi người đều muốn nhét phụ nữ vào bên cạnh Tư Dạ Hàn, anh ta cũng không ngoại lệ.

Nhưng hôm nay bất đắc dĩ thấy được cảnh Tư Dạ Hàn dẹp tan hết lục cung hậu viện, độc sủng duy nhất một người, bọn họ chắc chắn không có cơ hội, làm không tốt sẽ giống như lúc nãy khéo quá hoá vụng.

Nhưng mà, xuống tay từ chỗ khác cũng không phải là không thể...

Trước khi rời đi, Thôi Hạo vô cùng nhiệt tình lấy một tấm thẻ màu vàng từ trong túi áo khoác đưa cho Diệp Oản Oản, tươi cười nói: "Diệp tiểu thư, lần đầu gặp mặt, đây là chút tấm lòng nhỏ của tôi, bất thành kính ý."

Diệp Oản Oản nhìn thoáng qua tấm thẻ, vậy mà lại là thẻ vàng của trung tâm thương mại Bách Thịnh xa xỉ bậc nhất Đế Đô nha.

Nếu có tấm thẻ này có thể nhận được sự phục vụ cao cấp cao nhất, còn có thể lấy được mức chiết khấu thấp nhất nữa.

Bình thường nếu muốn có tấm thẻ này, ngoại trừ người có chức vụ lớn bên trong thì phải đạt được mức chi tiêu tối thiểu mười triệu.

Những kẻ có tiền thật sự chỉ cần mua một cái ngọc bội hay châu báu quý giá cũng đạt đủ mức này rồi, nhưng đối với người thường, thậm chí là cả hào môn mà nói, cả đời cũng không thể nào tiêu nhiều tiền ở trong một cái trung tâm như vậy.

Người này vừa gặp mặt đã tuỳ tiện tặng cô một cái thẻ vàng sao?

Thôi Hạo... Thôi... Đệch mợ! Cô chợt nghĩ, chẳng lẽ người này là ông chủ của tập đoàn Bách Thịnh sao?

Diệp Oản Oản không nhận mà nhìn thoáng qua Tư Dạ Hàn bên cạnh.

Tư Dạ Hàn nhàn nhạt nhìn Thôi Hạo một cái, cảm thấy hành vi này của anh ta cũng không phản cảm: "Nhận đi."

Được Tư Dạ Hàn đồng ý, Diệp Oản Oản mới nhận lấy: "Cảm ơn!"

Thôi Hạo thở nhẹ: "Đừng khách khí đừng khách khí, thật sự tôi không biết nên tặng lễ vật gì mới đúng, phụ nữ các cô đều thích mua sắm, thế nên tôi nghĩ đưa cái này cho cô hẳn là hợp lý!"

Anh ta có thể nhìn ra, sức ảnh hưởng của người phụ nữ này đối với Tư Dạ Hàn không thể khinh thường, thế nên tạo một mối quan hệ cũng không tệ.

Sau khi xe của Tư Dạ Hàn rời đi, Lâm Khuyết bước tới cạnh Thôi Hạo: "Cậu cũng cơ trí ra phết!"

Thôi Hạo cười gượng: "Không phải có câu kẻ thức thời là trang tuấn kiệt sao? Nhưng mà Lâm Khuyết, lại lịch của người phụ nữ này là thế nào vậy? Thật sự không thể tiết lộ một chút sao?"

Lâm Khuyết đốt một điếu thuốc: "Lai lịch thì không thể nói được, nhưng mà tôi có thể nói cho cậu..."

"Cái gì?"

"Vuốt mông ngựa cho tốt là đúng rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net