Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thất hải cửu châu thập bát đảo, vạn dặm núi sông thuộc Càn Khôn. Thiên địa như họa này đã từng trải qua kiếp nạn trong quá khứ xa xăm. Những đầu rơi máu chảy năm xưa, giờ bảo hộ núi sông, bảo hộ bốn mùa của hiện tại.

Những rung chuyển do rất nhiều mảnh vỡ quy tắc tiến vào này không thể coi là kiếp nạn, chúng nó thậm chí không gây thương tổn đến Càn Khôn.

Nhưng trong số chúng nó có kẻ đang âm mưu chuyện này.

Song Văn Luật cầm kiếm dạo bước một vòng ở nhân gian, chợt có linh cảm, dừng chân nghỉ tạm ở một tiệm rượu.

Đây là tiệm rượu rất có danh tiếng trong vùng, nổi tiếng nhất chính là rượu bốn mùa tự ủ.

Bốn mùa, các thức quà khác nhau, nước dùng để ủ rượu cũng bất đồng. Sương sớm mùa xuân, mưa rào mùa hạ, nước suối mùa thu, tuyết tan mùa đông; ủ rượu từ hoa thơm, trái ngọt, lương thực, thảo dược.

Rượu chỉ ngon bình thường khi uống riêng lẻ, nhưng nếu có thể được đến thủ pháp bí truyền của tiệm rượu, pha bốn loại rượu cùng nhau theo đúng tỉ lệ, sẽ thành rượu ngon thượng hạng —— rượu bốn mùa, bốn mùa ngọt lành trọn vẹn trong một hớp.

Có đệ tử Lưu Linh cũng mua rượu về hòng thử pha chế, nhưng không có phương pháp bí truyền của tiệm rượu, bốn loại rượu hòa cùng nhau lại biến thành hương vị hiếm lạ cổ quái.

Không chỉ như vậy, các vụ mùa mỗi năm mỗi khác, ủ ra hương rượu cũng vì thế mà bất đồng, có những năm khác biệt quá lớn, ngay cả phương pháp bí truyền của tiệm rượu cũng không thể thành công pha chế rượu ngon. Bởi vậy, bốn loại rượu hàng năm đều có, nhưng rượu bốn mùa lại vô cùng hiếm hoi.

Song Văn Luật bước vào tiệm rượu, cũng hỏi một câu: "Tiệm rượu, rượu bốn mùa còn có hay không?"

Chủ tiệm là một phụ nữ trung niên tóc búi cao, các nếp nhăn âu sầu trên mặt tan đi phần nào khi cười, nói: "Rượu bốn mùa hết rồi, nhưng các vị khác đều còn."

Song Văn Luật không làm khó nàng, cười nói: "Vậy cũng không sao."

Hắn tùy ý lựa hai loại rượu, chọn một bàn trống ngồi xuống.

Hắn cầm theo kiếm, trang phục cũng khác hẳn so với người phàm, nhưng tiệm rượu đông đúc, đến cả bà chủ tiệm cũng chưa nhận ra điều gì khác thường.

Tiệm rượu nhộn nhịp bận rộn, khách hàng nói nói cười cười, không bao lâu, lại có thêm một người khách tiến vào.

Bạch Tiêu bước vào cửa, nhìn qua một lượt. Trong sảnh chính, mọi người tụ tập đông đúc, một bàn cạnh quầy nhìn như là khách quen, một bàn khác có vài người khách đang tán gẫu, trong góc còn có một kiếm khách áo trắng ngồi một mình một bàn. Ánh mắt Bạch Tiêu lướt qua, hắn không cảm giác được cái gì đáng chú ý.

Hắn chọn một bàn trống ngồi xuống, gọi rượu và thức ăn thượng hạng nhất.

Bạch Tiêu hiện giờ đang thực phiền muộn.

Toại Châu đã rối loạn. Trong tình cảnh như vậy, muốn dựa vào bí ẩn đến khống chế, lợi dụng người khác để đoạt lấy Huyết Tú Đao thật sự quá khó khăn. Hắn loay hoay hồi lâu cũng không thấy hiệu quả, hôm nay đi ngang qua tiệm rượu nổi danh này liền tiến vào giải sầu.

Hắn cũng gọi rượu bốn mùa nổi danh, chủ tiệm họ Lư cũng nói đã hết mất rồi. Bạch Tiêu cau mày nhìn thoáng qua quầy rượu, nói: "Thật sự đã hết rồi sao?"

Chủ tiệm lắc đầu nói: "Đã hết."

Bạch Tiêu không nói nữa, gọi những món khác.

Hắn đang đợi món, khách quen ngồi gần đó chợt bắt chuyện: "Bà chủ, cô nương nhà bà vẫn chưa hết bệnh sao?"

Bà chủ Lư sắc mặt cứng đờ, thở dài: "Đúng vậy."

Khách quen nói: "Anh họ của ta có quen biết với đại phu ở Nhân Đức Đường, chỗ đó có vị Chu đại phu y thuật cao minh, để ta giúp bà liên hệ."

Chủ tiệm vội nói: "Không cần không cần, ta đã nhờ đến Nhân Đức Đường, cảm ơn ngươi."

"Thăm bệnh rồi vẫn chưa thấy đỡ hơn sao?" Khách quen thở dài lắc đầu, "Bệnh của vị cô nương này...... Vẫn nên trị càng sớm càng tốt. Ta nghe nói nhà họ Tôn đang có ý định từ hôn."

Sắc mặt chủ tiệm ảm đạm: "Chúng ta đang tìm người chạy chữa, bệnh này thực sự phiền toái." Nàng thở dài, nói chuyện phiếm hai câu, lại quay đầu vào bếp xem đồ ăn.

Các vị khách ngồi ngoài sảnh thấp giọng tán gẫu.

Bà mối giúp nhà họ Lư cùng nhà họ Tôn mối lái xe duyên, vốn là chuyện tốt, năm trước hai nhà vốn nên tổ chức hôn lễ. Nhưng gần đến ngày đại hỉ, con gái nhà họ Lư lại sinh bệnh, đành phải vội vàng hủy hôn, chờ nàng hết bệnh lại lựa ngày lành tháng tốt. Nhưng không ai ngờ cô nương này ốm hơn một năm, việc hôn nhân giữa hai nhà cũng vì thế mà kéo dài tới hiện tại.

Nhà họ Tôn muốn từ hôn, điều này cũng dễ hiểu. Nhà bên đó thấy con dâu tương lai từ trước vẫn khỏe mạnh, lỡ có đau đầu cảm mạo vài hôm cũng là chuyện bình thường. Nhưng người ốm đã hơn một năm, hỏi lại vẫn luôn chỉ nói có bệnh trong người. Nhà họ Tôn cũng giúp mời đại phu, nhưng thái độ của nhà thông gia vẫn luôn kỳ lạ cổ quái, người ngoài có thầm thì to nhỏ cũng là chuyện thường.

Đồ ăn cùng rượu đều đã được bưng lên, lại một lúc sau, một văn sĩ trung niên râu dài đi vào, được chủ tiệm nhiệt tình tiếp đón: "Ngài chính là Ngô tiên sinh?"

Ngô tiên sinh vuốt chòm râu, nói: "Là ta."

Chủ tiệm vui vẻ nói: "Cuối cùng cũng được đón tiếp ngài!"

Nàng bày đầy một bàn tiệc, lại bưng ra một vò rượu nhỏ từ sau quầy, rót mời Ngô tiên sinh: "Mời ngài, mời ngài! Đây là rượu bốn mùa nổi tiếng nhất của nhà chúng ta. Mấy năm nay trời không được lòng người, vẫn luôn không pha chế được rượu bốn mùa, đây là vò rượu cuối cùng được ủ từ năm năm trước."

Ngô tiên sinh cười ha hả, vuốt râu nhìn vò rượu, có vẻ thực vừa lòng. Ông ta còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe tiếng người bàn bên nện chén xuống bàn.

Bạch Tiêu quay đầu nói: "Bà chủ, lúc trước không phải bà nói với ta không có rượu bốn mùa sao?"

Chủ tiệm hơi biến sắc mặt, miễn cưỡng cười giải thích: "Khách quý, rượu bốn mùa thật sự đã hết mất rồi, vò rượu này là nhà chúng ta giữ lại cho riêng mình."

"Các ngươi giữ lại cho mình, tại sao lại rót cho hắn uống?" Bạch Tiêu không chịu bỏ qua.

"Đây là khách quý do ta mời tới. Nếu ngài muốn uống rượu bốn mùa, phiền ngài chờ ta ủ thêm. Chỉ riêng vò rượu này không bán!" Chủ tiệm vội vã chiêu đãi Ngô tiên sinh, có lệ mà nói.

Khách quen bên cạnh cũng phụ họa: "Ây dà, con gái bị bệnh, người ta mời đại phu tới xem bệnh. Rượu này là để kính tặng đại phu, thôi bỏ đi."

Bạch Tiêu khinh miệt mà nhìn Ngô tiên sinh: "Một vò rượu nhỏ, việc gì phải đưa tặng một kẻ lừa đảo?"

Ngô tiên sinh cũng không còn bày ra bộ mặt tươi cười như trước, hắn không nhìn Bạch Tiêu, chỉ không mặn không nhạt mà nói: "Bà chủ nếu đã không chào đón ta, việc gì phải mời ta tới?" Dứt lời đứng dậy phải đi.

Chủ tiệm biến sắc, trước cười làm lành với Ngô tiên sinh: "Tiên sinh đừng đi, tiên sinh đừng đi. Người này không phải người nhà chúng ta, chỉ là một người khách mới đến mà thôi!"

Nàng thấy Ngô tiên sinh vẫn lạnh nhạt, liền trở mặt với Bạch Tiêu, nói: "Rượu nhà chúng ta, muốn mời ai thì mời! Ai cần ngươi xen vào? Mau cút mau cút!"

Nàng thu cất bát đĩa trên bàn hòng đuổi Bạch Tiêu đi, vươn tay chuẩn bị xô đẩy hắn.

Bạch Tiêu né tránh bà chủ, sắc mặt của hắn cũng trở nên âm u lạnh nhạt, nén giận cười: "Người này đến trị bệnh còn không trị nổi, ngươi còn muốn hắn trừ yêu?"

Chủ tiệm nghe vậy, sắc mặt đầu tiên là hoảng hốt, theo bản năng nhìn hướng Ngô tiên sinh, dừng một chút mới phản bác: "Trừ yêu cái gì? Ta mời Ngô tiên sinh đến đây chữa bệnh cho con gái."

Bạch Tiêu không để ý nàng, nhìn Ngô tiên sinh, nói: "Sáu năm trước ngươi được nhà giàu huyện Lý mời đi chữa bệnh, vo ghét gạt người là thuốc viên, nửa đêm nghe thấy động tĩnh cho rằng bệnh nhân đã chết, suốt đêm trèo tường chạy đi. Ngươi được người đuổi theo đón về mới biết được bệnh nhân thế nhưng trời xui đất khiến mà khỏe lại, ngươi cũng dám mặt dày nhận công, từ đó về sau càng là ăn ốc nói mò giả làm đại sư, lại không bị người vạch trần, thật sự nghĩ mình có bản lĩnh hay sao?"

"Ngươi còn tu hành đoán mệnh xem tên tuổi làm cái gì không biết nữa? Trị không hết bệnh liền nói là do thiên mệnh làm khó." Bạch Tiêu cười nhạo một tiếng, "Ngươi lừa ăn lừa uống đến bây giờ còn chưa bị vạch mặt, thật đúng là hiếm gặp. Yêu quái nhà họ Lư là hàng thật giá thật, ngươi nổi tiếng quá hóa cuồng, cẩn thận đến mạng cũng chẳng còn đâu."

Ngô Tiêu Sơn theo bản năng nhìn về phía chủ tiệm.

Chủ tiệm càng hoảng loạn, kiên quyết phản bác: "Ngươi nói bậy gì đó?! Nhà ta không có yêu quái!"

Đến lúc này, ai cũng có thể nhìn ra có điều bất thường.

Nếu con gái bà chủ Lư chỉ là sinh bệnh, thật không có yêu quái, nàng hoảng loạn như vậy là vì cái gì?

"Không có yêu quái?" Bạch Tiêu chê cười, "Không có yêu quái, ngươi vì sao không nhờ người khác giúp tìm đại phu? Ngươi thật sự đi tìm đại phu sao? Người ta chỉ cần hỏi Nhân Đức Đường một câu là sẽ biết ngươi nói dối! Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, ta xem con gái ngươi có mệnh đào hoa, bị hồ yêu kia vô cớ gây rối, qua không bao lâu, sẽ có người giúp trừ bỏ hồ yêu."

Chủ tiệm trừng lớn đôi mắt, sắc mặt đỏ lên, vừa hoảng sợ vừa tức giận nói không ra lời, tay run run chỉ vào mặt Bạch Tiêu.

Ngô Tiêu Sơn giật giật mí mắt, giả vờ tức giận mà vỗ bàn: "Bà chủ nhờ người mời ta, ta liền tới rồi, vậy mà lại đối xử với ta như vậy?" Dứt lời liền vội vàng chạy ra ngoài.

Nhà họ Lư tới tìm hắn, cũng có lén hỏi hắn có thể bắt yêu hay không, hắn cũng đã hỏi thăm qua, con gái nhà này trừ việc bị bệnh đã hơn một năm nay, còn lại không có gì bất thường. Làm gì có người nào bị yêu quái quấn lên mà sống lâu được như vậy? Chắc là tiểu cô nương kia đầu óc không tốt lắm, dở hơi nên cứ nhắc mãi chuyện ma quỷ, người nhà lại tin là thật. Loại người bệnh này hắn cũng từng gặp, thử lừa gạt trị bệnh như trước là được.

Hắn nghĩ đến rượu bốn mùa nổi danh, liền tới mạo hiểm một phen. Ai ngờ mới vào cửa lại gặp một thư sinh cổ quái, mới dăm ba câu đã bóc sạch toàn bộ gốc gác của hắn. Hơn nữa, nếu yêu quái kia là thật...... hắn không muốn tự đâm đầu vào chỗ chết!

Ngô Tiêu Sơn thầm mắng trong lòng, sớm biết thì ai đi chịu khổ làm gì. Khách ngồi trong sảnh cũng không ít, lời thư sinh kia nói tất nhiên sẽ truyền ra ngoài, hắn vừa không uống được rượu vừa ô danh, trở về không biết sẽ có bao nhiêu người tới tìm hắn gây sự.

Chủ tiệm không còn sức cản lại hắn, những người khác chứng kiến toàn bộ câu chuyện, cũng khe khẽ nói nhỏ.

"Nhà họ Lư thật là bị yêu quái quấn lên sao?"

"Cũng khó nói. Nàng nói là con gái bị bệnh, nhưng thái độ vẫn luôn kỳ quái. Nhiều người như vậy muốn giúp nàng tìm đại phu, nhưng nàng hình như vẫn không chịu."

"Nhà họ Tôn cũng là bởi vậy mới muốn từ hôn?"

Chủ tiệm choáng váng.

"Nếu đều là thật, thư sinh kia làm sao mà biết được?"

"Là thần toán sao?"

"Chúng ta cũng đi hỏi một chút?"

Khách quen của tiệm đỡ nàng ngồi xuống.

Một ít khách hàng đã tiến đến trước mặt Bạch Tiêu hỏi thăm tình huống, nhờ hắn đoán mệnh.

Con gái nhà họ Lư không sinh bệnh, mà là bị một con hồ yêu quấn lên. Chuyện này nếu bị bóc ra, làng trên xóm dưới đồn đoán ngược xuôi, còn gì là thanh danh?

"Ngươi, ầy...... Yên tâm đi." Vị khách già lắc đầu, không biết nên an ủi ra sao.

Bạch Tiêu được một đám người vây quanh, sắc mặt đẹp hơn trước nhiều, hắn bày ra tư thái bình tĩnh thản nhiên. Chỉ là một đám phàm nhân mà thôi. Hắn chỉ vài người, quả nhiên đều nói thực chuẩn xác.

Những người khác càng thêm tin phục. Một khi đã như vậy, chuyện hắn vừa nói tất đều là sự thật. Ngô tiên sinh rất nổi danh kia là kẻ lừa đảo, con gái nhà họ Lư căn bản không bệnh, mà là cùng hồ yêu dây dưa.

Có người đã nhìn chủ tiệm bằng ánh mắt khác. Chính lời thần toán vừa nói, con gái nhà nàng mệnh nhiều đào hoa, không chỉ sẽ gặp hồ yêu, còn sẽ có đối tượng khác......

Đang nói, đột nhiên có một người xô đẩy đi đến.

Chủ tiệm lập tức quỳ xuống, hai tay dâng rượu bốn mùa cho hắn, cầu xin nói: "Cầu xin ngài, ngài nói những lời vừa rồi của ngài không tính đi!"

Những lời vừa rồi nói ra trước đông đủ khách quan, dù nàng có cầu xin mọi người đừng nói ra ngoài, Bạch Tiêu vẫn có thể lại nói cho người khác. Những người khách ở đây đều kính phục hắn, dù trong lòng bọn họ biết rõ ràng, chỉ cần Bạch Tiêu chịu thừa nhận chuyện hồ yêu là giả là đủ để vớt vát lại được thanh danh của con gái nàng. Nàng chỉ có thể cầu xin Bạch Tiêu.

"Lời do Bách Hiểu Sinh ta đây nói ra, có bao giờ là giả?" Bạch Tiêu sắc mặt nhàn nhạt, không chịu tiếp rượu.

"Là ta có mắt không thấy Thái Sơn, là do ta bất kính với ngài. Ta sai rồi! Ngài phạt ta! Ngài làm ơn cứu nàng đi! Ngài từ bi khoan thứ nàng đi!" Chủ tiệm cầu xin.

Bạch Tiêu vui sướng trong lòng nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm, nói: "Đừng nói như thể ta chấp nhặt với một người đàn bà như thế. Mọi lời ta nói đều là lời nói thật, chẳng lẽ thanh danh của ta không phải là thanh danh?"

Có khách quen không đành lòng, đang muốn khuyên nhủ vài câu, nghe thấy những lời này của Bạch Tiêu, cũng không biết nói thế nào cho phải.

Đang lúc này, trong góc bỗng nhiên truyền ra một giọng nói: "Ngươi tính chuẩn như vậy, sao không thử tính mệnh cho ta xem?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net