Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắn cũng không đi xa, vẫn luôn nấp ở gần đó.

Sau khi lại một lần nữa cảm nhận được sát ý quen thuộc kia, hắn chạy tới, thấy Quý cô nương đang cầm kiếm.

Quý cô nương ngơ ngẩn nhìn thanh kiếm dưới chân, nàng bỗng nhiên dùng sức bóp chặt tay phải, lui về phía sau một bước, ánh mắt nhìn kiếm tràn đầy sợ hãi.

"Ta... Ta vừa rồi, muốn giết người... Ta muốn giết người..." Nàng run lên, gần như không đứng vững.

"Không phải lỗi của ngươi, là do thanh kiếm này." Người trẻ tuổi nói, "Ta xin lỗi."

Hắn khom lưng nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên, nói: "Ta phải đi."

Quý cô nương không nói gì. Nàng vẫn đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi. Điều khiến nàng sợ hãi nhất chính là, cho dù lúc này nàng không cầm thanh kiếm kia, cảm xúc vừa rồi vẫn đang cuồn cuộn trong lòng. Nàng rất tức giận, nàng muốn giết người!

Cảm xúc này quá rõ ràng, thậm chí nàng không phân biệt được liệu bản thân còn muốn giết người hay không.

"Từ từ!" Lúc Quý cô nương gọi hắn, người trẻ tuổi đã đi đến cuối hành lang, "Thanh kiếm này... Ngươi cầm thanh kiếm này... Ngươi phải làm sao đây?"

Bóng dáng của người trẻ tuổi tắm trong ánh sáng cuối hành lang.

"Sẽ có biện pháp." Hắn biến mất ở cuối hành lang.

Khi Lãng Kình Vân tỉnh lại, sương máu ngập trời trong thức hải đã bình ổn. Anh thành công ghìm lại dây cương điều khiển Huyết Tú Đao, nhưng anh cũng khó có thể vui vẻ.

Người trẻ tuổi thất bại, Quý cô nương không kiểm soát được Huyết Tú Đao.

Lãng Kình Vân khoanh chân ngồi trước Huyết Tú Đao, anh cảm nhận được mất mát trong lòng. Anh không nên như vậy.

Huyết Tú Đao có thể khơi dậy sát niệm trong lòng người. Trong lòng Quý cô nương có sát niệm, cũng là chuyện bình thường. Chúng sinh phàm trần có thể có hàng trăm, hàng ngàn thậm chí hàng triệu niệm lướt qua chỉ trong chớp mắt, nếu không tu hành, phần lớn người chỉ có thể cảm nhận được ý niệm thô sơ trong lòng, rất nhiều ý niệm rất nhỏ thoảng qua, ngay cả chính bản thân mình cũng không ý thức được. Chúng sinh luân hồi đã lâu, trên thế gian này tồn tại bao nhiêu sinh linh không có sát niệm trong lòng đây?

Đã có sát niệm, Huyết Tú Đao sẽ nhận ra, nó câu lấy sát niệm này, phóng đại.

Nhưng suy nghĩ của người trẻ tuổi chưa chắc đã sai. Hắn cùng Quý cô nương đều không phải người tu hành, rất khó để cảm nhận được ý niệm rất nhỏ trong lòng. Trong lòng hai người dù có sát niệm, nhưng vẫn có thể khắc chế Huyết Tú Đao trong một thời gian.

Quý cô nương có thể khắc chế Huyết Tú Đao, bởi vì sát niệm trong lòng nàng rất ít ỏi, Huyết Tú Đao phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể tích góp sát niệm đủ để thao túng nàng.

Người trẻ tuổi có thể khắc chế Huyết Tú Đao, bởi vì hắn vẫn luôn dùng những cảm xúc khác áp chế sát niệm của chính mình từ khi phát hiện ra thanh kiếm này có vấn đề. Hắn tin tưởng vững chắc Huyết Tú Đao là một thanh ma binh mang đến tai hoạ, tuyệt đối sẽ không để nó gây họa cho nhân thế.

Quý cô nương không phải tu sĩ, không cảm nhận được ý niệm của bản thân, nhưng Lãng Kình Vân có thể. Huyết Tú Đao câu được một sát niệm, anh cũng sẽ có thể cảm giác được, sau đó nghĩ cách hủy diệt sát niệm này. Điều duy nhất anh phải làm, chỉ là không được để bản thân bị sát niệm khống chế, không được để Huyết Tú Đao thả câu thành công.

Anh cũng có thể giống như người trẻ tuổi, dùng cảm xúc khác khắc chế sát niệm trong lòng. Cảm xúc với người nhà, với thế giới này, với hoa mùa xuân, với tuyết mùa đông... Tình yêu mà anh dành cho tất thảy, đều là vũ khí giúp anh chống lại sát niệm.

Lãng Kình Vân biết rõ chuyện này rất khó. Có lẽ đạo lý của Huyết Tú Đao là đúng, chúng sinh trên đời này phải chém giết mới có thể tồn tại, nhưng vậy thì đã sao?

Anh chỉ là một phàm nhân mới bắt đầu tu hành không bao lâu, anh không hiểu liệu trên thế gian này thật sự có muôn vàn đại đạo hay không, liệu có thật sự tồn tại đạo sát phạt như lời Thái Tô Hồng từng nói hay không.

Anh chỉ biết rằng anh không thích đạo chém giết của thanh đao này, hệt như cách anh không thích đạo vô tình của Đạo Chủng.

Là người tu đạo, vẫn là đạo tu người?

Đây đều không phải là đạo mà anh muốn tu hành. So với đại đạo thông thiên trong Đạo Chủng, so với lực lượng to lớn của Huyết Tú Đao, anh càng thích người trẻ tuổi trong mộng hơn.

Điều này rất khó, nhưng anh có thể thử một lần. Người trẻ tuổi trong giấc mơ của anh dù không tu hành nhưng vẫn không từ bỏ, sao anh có thể dễ dàng từ bỏ? Tu hành, chẳng lẽ không phải là không ngừng mài giũa tâm cảnh hay sao?

Lãng Kình Vân rút Huyết Tú Đao ra, rời khỏi hang động.

Mưa to đã ngừng. Trời sắp vào đông, gió buốt quất qua, nhưng bầu trời vẫn luôn sáng sủa.

Dưới bầu trời trong xanh kia, trên con đường đất đã bị mưa lớn cọ rửa xuất hiện một đám tu sĩ.

Dẫn đầu chính là Trịnh Thành Kiệt từ Ngũ Linh Tông. "Tầm bảo bản đồ" vẫn chưa đánh dấu được vị trí của Huyết Tú Đao. Bọn họ tìm được vùng đất hoang này nhờ vào một con đường khác —— bói quẻ.

Đến bây giờ, gần như sẽ không có tu sĩ nào muốn thử bói tìm vị trí của Huyết Tú Đao, cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi. Mấy người Trịnh Thành Kiệt cũng không định nhờ người tính toán vị trí của Huyết Tú Đao, cho dù bọn họ tìm được người có năng lực sẵn sàng giúp bọn họ tính một quẻ, cũng không trả nổi giá.

Thay vào đó, bọn họ nhờ người tính toán bước ngoặt kế tiếp trên hành trình của cả nhóm.

Kết quả bói toán chỉ về hướng một trấn nhỏ.

Đoàn người đã ở lại trong thị trấn vài ngày, nhưng vẫn không tìm thấy gì. Trịnh Thành Kiệt muốn quan sát thêm một thời gian, nhưng đã có một vài tu sĩ không muốn tiếp tục chờ đợi nữa. Trịnh Thành Kiệt bất đắc dĩ, đành phải chuẩn bị rời đi.

Nhóm người này không phải từ cùng một tông môn. Ngũ Linh Tông cũng không tính là đứng đầu trong số đó, có một vài tông môn cũng ngang tầm với hắn, hắn dẫn đầu chỉ bởi vì tu vi của hắn cao nhất. Nhưng trên chuyến hành trình này, đuổi theo Huyết Tú Đao lâu như vậy, cả đám đến Huyết Tú Đao dài ngắn tròn méo ra sao cũng chưa nhìn thấy, manh mối tích góp được đều nhờ ăn ké của người khác.

Có quá nhiều người nhìn chằm chằm tin tức trên Tầm bảo bản đồ, mỗi lần cả nhóm nhận được tin tức đều chậm hơn người khác một nhịp. Trong thời gian dài như vậy mà chỉ toàn là chờ manh mối với chạy trên đường, những người này cũng dần không còn tin phục hắn nữa.

Trịnh Thành Kiệt cảm giác được điểm này, không tiếp tục chờ tin tức từ Lưu sư muội nữa, mà quyết định chủ động tìm người tính toán bói quẻ.

Nhưng trước mắt mà nói, chuyến đi này của bọn họ có vẻ lại tiếp tục tốn công vô ích.

Vẫn luôn không có manh mối, cả nhóm đều không vui, vừa mới đi ra khỏi trấn, lại thấy đường đi bị chặn lại —— một tên lưu manh đang đạp một người ngã lăn xuống đất. Người nọ vừa gầy vừa bé, lại túm chặt lấy chân tên lưu manh kia không chịu buông tay

Đường xá trong trấn nhỏ đều là đường đất, tích tụ thành từng vũng nước bùn sau cơn mưa, hai người này đánh nhau ầm ĩ, bùn bắn tung tóe.

Trịnh Thành Kiệt bực bội quát: "Làm gì vậy!"

Lưu manh vừa định quát mắng, quay đầu lại liền nhìn thấy một đám người. Hắn nhìn ra nhóm người này không dễ chọc, lập tức tươi cười, cúi người nói: "Xin lỗi xin lỗi, ta tránh ra ngay đây. Thằng nhóc này lấy trộm tiền của ta, lại không chịu buông tay. Rất xin lỗi."

Hắn dùng sức đạp lên người đang nằm trên mặt đất.

Người nọ giãy giụa nói: "Tiền của ta, ngươi trả lại tiền cho ta!"

Lưu manh lén lút liếc nhìn, thấy sắc mặt đám người Trịnh Thành Kiệt không tốt, cũng nóng nảy, mắng: "Bịa chuyện! Dã dân như ngươi lấy đâu ra bạc? Rõ ràng là ngươi trộm tiền của ta!"

Dã dân là từ chỉ những người không giao nổi thuế má, không thể ở lại trong thành trấn có trận pháp bảo vệ, chỉ có thể sinh tồn nơi hoang dã. Đúng là dã dân khả năng cao sẽ không có bạc vụn, nên lời mắng của lưu manh là hoàn toàn có lý lẽ.

Trịnh Thành Kiệt cũng không rảnh phân biệt đúng sai, nhưng hai người này vẫn luôn giằng co chắn đường, tâm tình của hắn vốn không thoải mái giờ càng thêm bực bội.

"Đủ rồi!" Hắn quát.

Trong tiếng quát này ẩn chứa pháp lực, lưu manh bị dọa sợ, lại nghe Trịnh Thành Kiệt nói: "Cút ngay!"

Lưu manh chột dạ trong lòng, ném bạc vụn trong tay xuống, đá người đang ôm hắn một cái rồi vội vàng chuồn đi.

Người nọ thấy bạc, buông lỏng tay ra, nhưng cũng nằm bẹp trên đất không đứng dậy nổi, xem ra không sống được bao lâu nữa.

Một tu sĩ trong nhóm nói với Trịnh Thành Kiệt: "Không tìm được Huyết Tú Đao cũng là chuyện thường, sao phải tức giận chỉ vì hai người phàm?"

Người nằm trên đất bỗng nhiên cử động một chút, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Huyết Tú Đao... Em biết..."

Thính giác của tu sĩ đều xuất sắc hơn người, đám người đang định rời đi, nghe thấy câu nói này, đều dừng tại chỗ.

Trịnh Thành Kiệt đột nhiên quay đầu nhìn lại, hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Nhưng người nọ đã không có động tĩnh gì nữa.

Trịnh Thành Kiệt đi lên thăm dò.

"Ngất xỉu." Trịnh Thành Kiệt nói, hắn dừng một chút, lại nói, "Là một người bạch tạng."

Đứa bé bạch tạng tỉnh dậy trong một phòng khách sạn, các vết thương trên người đã lành, cũng không còn cảm giác đói khát như lửa đốt trong dạ dày. Nàng cúi đầu nhìn, quần áo trên người cũng được thay rửa cẩn thận.

Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, một nữ tu bước vào, thấy nàng nhìn quần áo trên người, cười nói: "Yên tâm, y phục của em là ta đổi."

Đứa bé cũng không để ý chuyện này, nàng đang nghĩ liệu chính mình sẽ sống thêm được bao lâu.

Nữ tu ngồi bên cạnh nàng, dịu dàng hỏi: "Lúc trước em đã nói những gì?"

Đứa bé nói: "Huyết Tú Đao, em biết Huyết Tú Đao."

Nữ tu tiếp tục hỏi: "Em biết được những gì?"

Huyết Tú Đao cũng không phải chuyện gì hiếm lạ. Huyết Tú Đao đã náo loạn lâu như vậy ở Toại Châu, rất nhiều người phàm đã nghe danh, cũng đã có người đến quán trà kể chuyện xưa, đứa bé này vô tình nghe được dăm ba câu cũng không phải không có khả năng.

Nói thật, so với tin tưởng manh mối về Huyết Tú Đao từ trong miệng đứa bé này, cả đám càng nghiêng về khả năng nàng nghe được bọn họ nói gì nên mới nói dối để giữ mạng trước lúc hôn mê.

Nhưng đám người quyết định đến trấn nhỏ này, là bởi vì Trịnh Thành Kiệt đã tìm người tính toán bói quẻ.

Bọn họ ở trong trấn mấy ngày đều không có tiến triển, khi chuẩn bị rời đi lại gặp đứa bé bạch tạng này. Có lẽ nàng chính là bước ngoặt mà quẻ tượng đã nói đến.

Nhưng đứa bé lại không chịu nói. Nàng rất cảnh giác, sợ mình nói xong sẽ bị vứt bỏ. Nàng đã bị lừa không chỉ một lần. Đứa trẻ lúc trước lừa nàng, tên lưu manh kia cũng vậy. Đứa bé vốn không định dùng bạc đổi thức ăn, nàng sớm biết người khác sẽ đối xử với mình ra sao. Nhưng nàng không có biện pháp nào khác, nàng sắp chết đói.

Nữ tu lại hỏi hai câu, thấy đứa bé này cái gì cũng không chịu nói, cũng không giận, đứng dậy mở cửa gọi các tu sĩ khác tiến vào. Chuyện lớn như manh mối về Huyết Tú Đao không thể chỉ để một mình nữ tu dò hỏi được, nên cả đám người vẫn luôn đứng một bên nghe ngóng. Lúc trước chỉ có một mình nữ tu tiến vào, là do đám người thấy đứa bé này chỉ là một tiểu cô nương, muốn nàng yên tâm thả lỏng. Nhưng nếu nàng đã cảnh giác như vậy, chi bằng nói rõ ràng một chút.

Trịnh Thành Kiệt cúi đầu nhìn đứa bé, nói: "Nếu ngươi cũng không biết tin tức về Huyết Tú Đao, hãy thừa nhận với ta rằng ngươi đã nói dối, ngươi đã được cứu, vẫn có thể bình an rời đi. Nếu ngươi vẫn muốn tiếp tục lừa dối, hậu quả này không phải là thứ mà ngươi có thể gánh vác."

"Em không nói dối." Đứa bé nói.

Trịnh Thành Kiệt nhìn đôi mắt màu hồng phấn của nàng, gật đầu nói: "Được, ngươi muốn cái gì?"

Đứa bé siết chặt tay, giọng nói run run: "Em... Em không muốn mang lại tai họa. Em không muốn tiếp tục làm điềm xấu."

Trịnh Thành Kiệt nhíu mày nhìn nàng: "Mang đến tai hoạ?" Hay người này có mệnh cách đặc thù?

Hắn sử dụng Vọng Khí thuật, chỉ thấy khí của đứa bé này hoàn toàn bình thường, chỉ là một người bình thường mà thôi.

Trịnh Thành Kiệt lại nhìn đứa bé, liền hiểu ra, nói: "Ngươi không có năng lực kia. Ngươi có ngoại hình khác người chỉ vì một căn bệnh. Ta có thể nghĩ cách giúp ngươi chữa bệnh. Đây là điều kiện điều kiện sao?"

Đứa bé ngơ ngác nghe hắn nói: "Em... Chỉ là sinh bệnh thôi sao? Em sẽ không mang lại tai hoạ?" Nàng lẩm bẩm lặp đi lặp lại, cơ bắp trên mặt run rẩy, khóc không ra, cũng cười không nổi.

Mấy tu sĩ đại khái đoán được nàng đã phải trải qua những gì, biết lúc này tâm lý của nàng đang có chấn động lớn, kiên nhẫn chờ nàng bình tĩnh trở lại.

Không bao lâu sau, đứa bé đã khá hơn nhiều. Trịnh Thành Kiệt lại hỏi thêm lần nữa: "Ta có thể nghĩ cách giúp ngươi chữa khỏi bệnh. Đây là điều kiện của ngươi sao?"

"Không," Đứa bé nói, "Em muốn tồn tại."

Trịnh Thành Kiệt khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lát sau, nói: "Ta có thể đưa ngươi về tông môn, chữa khỏi bệnh của ngươi, để ngươi làm một đệ tử tạp dịch ở ngoại môn."

Đứa bé ngơ ngác, Trịnh Thành Kiệt giải thích cho nàng một chút.

Đệ tử tạp dịch sẽ được phân phối công việc, mỗi tháng cũng có tiền công, hắn có thể nhờ quản sự xếp công việc nào đơn giản cho đứa bé này. Một ngày ba bữa chay mặn đều có, cũng đủ cho nàng ăn no. Nếu sinh bệnh cũng có thể xin nghỉ ốm, trên núi cũng có thuốc chữa bệnh. Ngũ Linh Tông có trận pháp bảo vệ, sẽ không có yêu ma quỷ quái quấy nhiễu. Chỉ cần không phạm phải sai lầm quá lớn, nàng sẽ không bao giờ bị đuổi đi. Nàng có thể sống một cuộc sống an toàn.

Đứa bé càng nghe, mắt càng sáng lên: "Được!"

Trước khi nàng ngất xỉu, có nghe năm con yêu quái kia nhắc đến Huyết Tú Đao.

Trịnh Thành Kiệt đi cùng những người khác đến một vùng cỏ hoang, theo lời của đứa bé, nàng nhìn thấy một tu sĩ cầm Huyết Tú Đao chém giết yêu quái ở nơi này.

Nơi này đúng là có dấu vết chiến đấu, nhưng đã không thấy xác của Ngũ Phương Quỷ đâu nữa.

Ngũ Phương Quỷ là yêu quái do ngũ hành khí ngưng tụ mà thành, bọn chúng chết đã lâu như vậy, đã hóa lại thành ngũ hành khí, tiêu tán trong thiên địa.

Trận mưa to phía trước kia có sấm chớp, dưới ảnh hưởng của sấm chớp, hơi thở từ trận chiến lúc đó đã yếu đến mức khó có thể phát hiện ra.

Trịnh Thành Kiệt xuất thân từ Ngũ Linh Tông, dùng bí pháp tra xét, miễn cưỡng bắt được một ít ngũ hành khí còn sót lại, có thể chứng minh rằng lời đứa bé nói là đúng. Nhưng bọn họ lại không có cách tìm ra Huyết Tú Đao dựa vào manh mối ít ỏi này.

Trịnh Thành Kiệt lấy pháp bảo truyền tin ra. Bọn họ để lại một người trong trấn nhỏ, một mặt là để thực hiện lời hứa lúc trước, mặt khác cũng là để trông coi đứa bé. Trịnh Thành Kiệt đưa tin cho tu sĩ đó, nhờ nàng hỏi xem đứa bé còn có manh mối nào khác không.

Tu sĩ ở lại trong trấn nhỏ chính là nữ tu đã thay xiêm y cho đứa bé lúc trước, tên là Trình Vũ. Nàng chủ động xin ở lại.

Lăn qua lộn lại lâu như vậy, Trình Vũ càng ngày càng không muốn liên quan gì thêm đến Huyết Tú Đao, cho dù mấy người Trịnh sư huynh đã tìm được manh mối về Huyết Tú Đao, nàng cũng không muốn xen vào nữa.

Khi Trịnh sư huynh truyền tin đến, Trình Vũ đang cùng đứa bé nói chuyện phiếm. Nàng cũng thấy đứa bé này đáng thương, nếu không phải trước đó may mắn vô tình nhìn thấy tu sĩ cầm Huyết Tú Đao chiến đấu cùng Ngũ Phương Quỷ, có lẽ đứa bé này đã chết trước cửa trấn.

"Em tên là gì?" Trình Vũ dịu dàng nói.

Đứa bé lắc đầu: "Bọn họ gọi em là sao chổi."

"Phải có tên mới thuận tiện xưng hô. Ta chọn cho em một cái tên, được không?" Trình Vũ hỏi.

Đứa bé gật gật đầu.

Trình Vũ cười nói: "'Khi đi mầm cỏ trắng, khi về cỏ xanh um (*)'. Gọi em là Bạch Nha, được không?"

(*): Trích từ bài thơ "Thượng mã" của Triều Bổ Chi: "Lai thời thảo bạch nha, quy thời thanh úc úc.". Tên bé này là Bạch Nha, có nghĩa là mầm trắng.

Nàng thấy tiểu cô nương gầy gò nhỏ xíu, rất giống một mầm cây yếu ớt, nhưng về sau, nàng sẽ lớn lên nhiều, khỏe mạnh tốt tươi.

Đứa bé gật đầu, đúng lúc này Trình Vũ thu được tin tức từ Trịnh Thành Kiệt. Nàng hỏi đứa bé: "Em còn nhớ được manh mối gì khác sao?"

Bạch Nha ngửa đầu nhìn Trình Vũ, trong ánh mắt màu hồng phấn tràn đầy mong đợi: "Em có thể tu hành không?"

Trình Vũ nói: "Có thể. Sau khi em bái nhập Ngũ Linh Tông, ta có thể dạy em công pháp tu hành cơ bản. Nhưng ngay cả chúng ta cũng không thể đảm bảo con đường tu đạo của em sẽ ra sao. Có lẽ thiên tư của em không tồi, được người nào đó thu làm đồ đệ, cũng có khả năng tu vi không cao, dừng lại ở đó."

Bạch Nha không quá cam lòng.

Trình Vũ lại nói: "Em cho rằng tu hành là chuyện dễ dàng sao? Em mới biết được một chút tin tức mà thôi, dù cho em có lấy được Huyết Tú Đao đi chăng nữa, cũng không ai có thể đảm bảo em nhất định sẽ thành công."

Chưa nói đến chuyện khác, sau khi Huyết Tú Đao xuất thế, đã có rất nhiều tu sĩ thành công đoạt được Huyết Tú Đao, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có ai tu thành đại đạo, ngược lại, đã không ít người chết đi vì nó.

"Tu hành còn khó hơn cả sống sót sao?" Bạch Nha hỏi.

Trình Vũ nói: "Sống sót chỉ là tồn tại. Tu hành lại là để trường sinh bất tử."

"Trường sinh bất tử..." Bạch Nha lẩm bẩm. Nàng nhớ lại rất nhiều lần suýt chết trước đây. Nàng không muốn chết, nàng cũng muốn trường sinh bất tử!

"Được!" Bạch Nha kiên định nói, "Chỉ cần dạy em tu hành, em sẽ nói toàn bộ những thứ em biết cho mọi người."

"Được." Trình Vũ gật đầu.

Bạch Nha lấy ra mảnh bạc vụn mà lúc trước nàng liều mạng không cho tên lưu manh kia cướp đi, nói: "Người cầm Huyết Tú Đao đã cho em cái này."

Trình Vũ nhìn bạc vụn trong tay Bạch Nha, ánh mắt bỗng nhiên thay đổi.

Nàng vốn cho rằng Ngũ Phương Quỷ cùng tu sĩ kia vì tranh đoạt Huyết Tú Đao mà đánh một trận, Bạch Nha chỉ là vô tình nhìn thấy mà thôi. Nhưng nếu tu sĩ kia đã đưa cho Bạch Nha số bạc vụn này... Tiểu cô nương này cũng không yếu ớt vô hại như nàng đã nghĩ.

Trình Vũ mặt không đổi sắc, cẩn thận cất bạc vụn đi, trong lòng lại đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Người cầm Huyết Tú Đao kia đã giết bao nhiêu tu sĩ chân truyền, bao nhiêu yêu ma quỷ quái? Ấy vậy mà giờ hắn lại bị người bán rẻ chỉ để đổi lấy một vị trí tạp dịch trong tông môn.

Trình Vũ sử dụng thuật pháp, đưa bạc vụn cho Trịnh sư huynh. Nàng biết trong đám người kia có tu sĩ giỏi truy tìm dấu vết, vì Huyết Tú Đao che khuất thiên cơ nên từ trước đến nay cũng chưa có cơ hội thi triển tài năng. Nhưng số bạc vụn này đã được người tự tay trao tặng, nếu tu sĩ kia không giỏi che giấu tung tích, cũng có thể dựa vào đó mà tìm ra hắn.

Lại một lát sau, Trình Vũ thu được tin tức từ Trịnh sư huynh, pháp thuật truy tung quả nhiên có hiệu quả, Trịnh sư huynh nhờ nàng xác nhận xem Bạch Nha còn có manh mối nào khác hay không, nếu không thì đưa Bạch Nha trở về tông môn.

"Đi thôi." Trình Vũ xác nhận thông tin xong, nói với Bạch Nha, "Ta đưa em trở về."

Trong lòng nàng đã lạnh nhạt với tiểu cô nương này, chỉ là cảm xúc không lộ ra trên mặt. Mặc kệ Bạch Nha cùng tu sĩ cầm Huyết Tú Đao kia có quan hệ như thế nào, nàng chỉ hoàn thành lời hứa trước đây của nàng mà thôi.

Lãng Kình Vân đang luyện kiếm, anh đang luyện Phi Sương kiếm.

Sau lần suýt mất khống chế trước đây, anh phát hiện kiếm pháp của Phi Sương kiếm có thể giúp anh bình tĩnh lại.

Cảm thấy sát niệm, liền đánh diệt sát niệm, dùng cảm xúc khác áp chế sát niệm. Nói thì dễ mà làm thì khó, so với Đạo Chủng cùng Huyết Tú Đao, lực lượng của riêng anh thật sự là quá yếu, cho nên phần lớn thời gian anh vẫn luôn dựa vào sự cân bằng giữa hai thế lực, đồng thời cố gắng tăng trưởng lực lượng của chính mình.

Nhưng sau một thời gian dài lôi lôi kéo kéo, có đôi khi Lãng Kình Vân sẽ cảm thấy chính mình đang dần bị xé rách.

Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, anh cảm thấy chính mình đang phát điên. Có lẽ, nếu cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa anh sẽ hoàn toàn điên loạn.

Cũng may, anh còn có thể nghỉ ngơi chốc lát trong giấc mơ.

Lãng Kình Vân buông kiếm, chìm sâu vào giấc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net