Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kiếm Các, Tuấn Cực Phong.

Song Văn Luật khiến cho một đám tiểu bối sợ tới mức lo lắng bất an, chính mình lại chạy tới tìm Bách Nhai uống trà.

Thật ra hắn cũng không tức giận. Nếu một chút việc nhỏ đã đủ để nhiễu loạn tâm cảnh, vậy hắn còn tu hành làm cái gì nữa?

Song Văn Luật nâng chung trà lên ngửi ngửi. Bách Nhai lại cho hắn uống Tụ Hồn Lộ. Tuy rằng thương thế trên người Song Văn Luật đã hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng Bách Nhai vẫn luôn sợ có chút di chứng gì đó còn sót lại, dù sao uống nhiều quá cũng không thành vấn đề, cùng lắm là Tụ Hồn Lộ không có hiệu quả, hóa thành nước trong.

"Tri Nhai có phải đã khôi phục rồi đúng không? Mời ông ta đến đây uống chén trà đi." Song Văn Luật nói.

Bách Nhai gật đầu.

Tri Nhai tiên sinh ngã xuống Xích Sa Hải trong trận đại chiến 1200 năm trước, hồn phách may mắn trở về Càn Khôn, sau khi luân hồi một đời, đã trở lại tu hành đạo, chỉ là ký ức trước kia vẫn chưa khôi phục, trở thành một tán tu. Chúng sinh vì Càn Khôn mà hy sinh, sẽ không ai có thể suy đoán được kiếp sau sẽ luân hồi chuyển thế ở đâu, vì Càn Khôn sẽ che giấu thiên cơ.

Đã xả thân quên mình vì Càn Khôn, cũng không cần phải lo lắng chuyện luân hồi. Càn Khôn sẽ che chở bọn họ.

Tri Nhai tiên sinh gần đây mới khôi phục phần nào ký ức, tìm về Vô Tích Quan. Hồn phách của ông bị ma diễm đả thương, có thể dùng Tụ Hồn Lộ tĩnh dưỡng.

Hai người đang nói chuyện phiếm, trùng hợp hôm nay Sầm Thụy hoàn thành công việc ở Giam Quang Đường, trở lại Tuấn Cực Phong chỉnh trang một chút, lại chuẩn bị ra cửa.

Bách Nhai gọi hắn lại, hỏi: "Con định đi đâu?"

"Sư phụ, sư thúc." Sầm Thụy hành lễ nói, "Chư vị đồng môn ở Tư Quá Nhai còn chưa đi ra, ta muốn đi xem."

Song Văn Luật cười nhìn hắn một cái, nói: "Ta nhớ rõ Liêu Tố Hương hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm mảnh vỡ quy tắc."

Sầm Thụy gật đầu.

Liêu Tố Hương lúc ấy vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, liền nghe tin đoàn người Nghiêm Trung Kiệt bị người đặt bẫy. Chưa đến mười ngày sau là kết thúc đánh cuộc, nàng có lòng nhiệt tình vì lợi ích chung, liền nghĩ trước đi giúp đồng môn tiểu bối một chút, trở về lại thỉnh giáo tổ sư sau cũng không muộn. Không ngờ mới đi một chuyến, cả đám dắt tay nhau vào thẳng Tư Quá Nhai, cũng không biết còn ai dám bước lên đỉnh Khởi Vân Phong hay không.

"Mời nàng đến Khởi Vân Phong một chuyến đi."

Sầm Thụy thở phào nhẹ nhõm trong ngực.

Hắn cố ý nhẹ tay với đồng môn tiểu bối, nhưng cũng không dám nói thẳng với sư thúc, đành phải đi đường vòng, cho nên mặc dù có thể đi thẳng từ Giam Quang Đường đến Tư Quá Nhai, hắn lại vòng về Tuấn Cực Phong rồi mới chịu đi.

Bách Nhai chờ hắn đi rồi liền bắt đầu cười. Tiểu đệ tử đang suy nghĩ những gì, tất cả đều rõ ràng trong mắt cả hai.

Song Văn Luật cũng lắc đầu cười than. Chuyện ở Đào Cô Sơn vừa rồi không chỉ dọa sợ các tiểu bối, đến cả Sầm Thụy cũng sợ hắn thật sự tức giận.

Liêu Tố Hương ủ rũ cụp đuôi.

Tuy rằng có cơ hội được bước lên đỉnh Khởi Vân Phong, nhưng nàng cũng không muốn bái kiến tổ sư trong tình huống như vậy...

Nàng cùng đồng môn đã biết sai rồi. Chuyện ầm ĩ thành như vậy, mình gây ra chuyện lại không xử lý được, còn muốn tổ sư ra mặt giải quyết, mất mặt thật sự, còn gây thêm phiền toái cho tổ sư.

Nghiêm Trung Kiệt xin lỗi các tiền bối có tham dự vào chuyện này, cho rằng nếu không phải do chính mình, các sư huynh sư tỷ cũng không bị cuốn vào.

Nhưng chuyện này liên quan gì đến Nghiêm Trung Kiệt và các sư đệ sư muội khác? Rõ ràng là do Lục Tiệm Hưu từ Vô Tích Quan kia quá không ra gì! Không biết xấu hổ mà bày mưu tính kế hãm hại tiểu bối! Còn có mấy người từ Vạn Kiếm Phong kia nữa, không dám cạnh tranh đường đường chính chính, lén lén lút lút đi đường ngang ngõ tắt, sau này đừng bao giờ để nàng nhìn thấy người từ Vạn Kiếm Phong nữa!

Liêu Tố Hương cũng cáu giận với chính mình. Đoàn người Nghiêm Trung Kiệt là tiểu bối, nàng thì không. Sao có thể bất cẩn đến vậy, dễ dàng rơi vào cạm bẫy của người khác?

Tu vi mới ở tầng thứ sáu Thiên Quyền cảnh mà thôi, sao đã có thể tự phụ đến vậy?

Liêu Tố Hương càng nghĩ càng cảm thấy bản thân có quá nhiều vấn đề. Nếu nàng cẩn thận thêm một chút, nếu nàng không bị Vạn Kiếm Phong chọc giận, nếu nàng không vội vã hiếu thắng... Hẳn sẽ không dễ dàng bị Lục Tiệm Hưu lợi dụng, không như bây giờ, bị hắn biến thành dao nhọn công kích lại tổ sư.

Nàng từng bước một bước lên trên đỉnh núi, càng đi càng thêm chán nản.

Còn chưa lên đến đỉnh, bỗng nghe tiếng người cười.

"Tiểu Tố Hương, sao lại uể oải thành như thế này?"

Liêu Tố Hương vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Lạc Bình Lan đang đứng trước mặt, vội hành lễ nói: "Các chủ."

"Còn khổ sở vì chuyện ở Đào Cô Sơn sao?" Lạc Bình Lan cười nói.

Liêu Tố Hương lại cúi đầu xuống: "Đệ tử phạm sai lầm. Nếu đệ tử cẩn thận hơn, cũng sẽ không xảy ra chuyện."

"Phạm sai lầm không đáng sợ, mỗi người đều sẽ phạm sai lầm. Người không phạm sai lầm, vậy cũng không cần bái sư tu hành làm gì nữa. Nhưng lần này không phải ngươi sai." Lạc Bình Lan nói, "Không ai có thể đảm bảo cả đời này sẽ không bao giờ bị người khác tính kế."

Liêu Tố Hương cảm thấy an ủi, lại có chút kinh ngạc.

Tư Quá Nhai, chỉ cần suy nghĩ kỹ xem chính mình phạm sai lầm ở đâu là đủ để rời khỏi Tư Quá Nhai. Nhưng, nếu lần này không sai, vậy sai lầm của bọn họ ở nơi nào?

"Thanh Đồng Phong đang có tiết học, có một ít khóa học cần phải học cả đời." Lạc Bình Lan phất tay, đẩy ra mây mù trước mắt, lộ ra cảnh tượng nơi xa.

Thanh Đồng Phong là nơi ở của các đệ tử phàm nhân mới nhập môn, nơi đó còn có một số trẻ nhỏ đang học vỡ lòng.

Liêu Tố Hương đứng nhìn từ xa, trên giảng đường, tiên sinh đang giảng chuyện xưa về hẻm sáu thước.

Câu chuyện này Liêu Tố Hương cũng từng nghe qua. Chuyện kể rằng hai nhà tranh giành đất, một nhà viết thư gửi thân nhân đang làm quan trong triều, mời đại quan ra mặt hỗ trợ. Vị quan viên này lại viết thư khuyên giải, trong đó viết rằng: "Ngàn dặm biên thư chuyện cái tường, chỉ ba thước đất cũng nên nhường." (*) Vì thế, người nhà chủ động nhường ra ba thước, hàng xóm biết chuyện, cảm thấy hổ thẹn, cũng nhường ra ba thước, giữa hai nhà hình thành một con hẻm nhỏ rộng sáu thước.

(*): Câu chuyện về hẻm sáu thước bắt nguồn từ điển tích này:

Thời nhà Thanh, triều Khang Hi (1662-1722), có câu chuyện về con hẻm ở thành phố Đồng Thành, tỉnh An Huy, Trung Quốc. Nhà họ Trương và nhà họ Ngô là láng giềng của nhau, có một đường hẻm giữa hai nhà. Họ Trương xây tường lấn 3 thước đất trên con hẻm. Họ Ngô kiện. Họ Trương có người thân tên là Trương Anh, đang làm quan ở kinh đô, nên vội viết thư, nhờ Trương Anh dùng thế lực của mình, liên lạc với quan địa phương Đồng Thành, xử cho mình được đất. Trương Anh viết thư về cho gia đình, thư thế này:

Thiên lý tu thư chỉ vị tường

Nhượng tha tam xích hựu hà phương

Trường thành vạn lý kim do tại

Bất kiến đương niên Tần Thủy Hoàng.

Dịch thơ:

Ngàn dặm biên thư chuyện cái tường,

Chỉ ba thước đất cũng nên nhường,

Trường thành vạn lý nay còn đó,

Bây giờ ai thấy được Tần Vương?

Người nhà đọc thư, hiểu ý, xấu hổ, xây tường không lấn mà còn nhường 3 thước. Nhà họ Ngô biết chuyện ông quan Trương Anh, không cậy quyền làm càn, mà còn làm thơ giáo hóa gia đình, nên cảm kích xây tường, tự nhường 3 thước đất. Vậy tổng cộng giữa hai nhà dư ra 6 thước, tạo thành một con hẻm rộng.

Ý các chủ muốn nói là, nàng nên nhượng bộ sao?

Nhưng người từ Vạn Kiếm Phong liên hợp với Lục Tiệm Hưu, chèn ép các sư đệ sư muội của nàng, Liêu Tố Hương không thể bỏ qua được.

Lạc Bình Lan nói: "Hai nhà này vì một đường ranh giới mà tranh giành, sau đó mỗi người lui về một bước, giải quyết viên mãn, thành một đoạn giai thoại. Nhưng trong phạm vi sáu thước này, đường ranh giới chính xác phân chia hai ngôi nhà nằm ở chỗ nào?"

Liêu Tố Hương ngẩn ra. Nàng đã nghe câu chuyện này từ lâu, nhưng lại chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Lạc Bình Lan nhìn nàng trong chốc lát, lắc đầu cười nói: "Đứa nhỏ này, lên núi đi thôi."

Liêu Tố Hương ngơ ngẩn, cảm giác chính mình giống như lại phạm sai lầm, nhưng lại ngây thơ mờ mịt, không biết vừa bỏ lỡ cái gì.

Bỗng nhiên không thấy Lạc Bình Lan đâu nữa, nàng đành phải lên núi, vừa lên núi vừa suy nghĩ. Đường ranh giới chính xác... Nằm ở đâu?

Liêu Tố Hương bước lên đỉnh Khởi Vân Phong, thấy bóng dáng Song Văn Luật trong rừng trúc, tâm thần chấn động, đột nhiên thoát khỏi trạng thái mông lung vừa rồi, bừng tỉnh nhớ ra nàng bước lên đỉnh Khởi Vân Phong, là để bái kiến Kiếm Tôn.

Tổ sư là người gần nhất với đạo của Càn Khôn, có thể được ngài chỉ điểm, sẽ bớt đi rất nhiều sai sót trên đường tu đạo. Đây là cơ duyên mà không biết bao nhiêu người khao khát.

Liêu Tố Hương vội vàng chỉnh đốn trang phục, nghiêm mặt cúi đầu, đang định hành lễ, trong đầu dường như lại có một tia kiếm quang chiếu rọi.

Chính xác, phạm sai lầm...

Đường ranh giới chính xác, chính là đang ám chỉ đạo! Tìm được đường ranh giới chính xác giữa hai nhà, đó cũng chính là tìm ra đại đạo.

Nhưng đường ranh giới chỉ là một khái niệm mỏng hẹp như sợi chỉ, chỉ cần chệch ra một chút sẽ phạm sai lầm.

"Trong tay nắm trường kiếm ba thước, vậy mà tấm lòng lại không được nổi ba thước hay sao?"

Liêu Tố Hương nhất niệm ngộ đạo.

Nàng cũng chỉ là người trên đường cầu đạo, nàng cũng vẫn luôn phạm sai lầm. Nếu đã biết mình đi chệch đường, sao không thể lùi bước?

Khi ngẩng đầu lên, Song Văn Luật đang mỉm cười khen ngợi nàng: "Đó là thiên tính của chúng sinh, chỉ muốn tiến, ít muốn lui. Tiến đến là ma đạo, lùi về là tiên đạo. Ngươi có thể hiểu ra điểm này, vậy là rất tốt."

Đạo của Càn Khôn chỉ nằm trên một đường, tựa như đường ranh giới giữa hai ngôi nhà trong truyện cổ.

Tiến đến là ma đạo, lùi về là tiên đạo. Toàn bộ công pháp tu hành, đều dựa trên con đường mỏng như sợi chỉ kia. Nhưng chúng sinh chỉ muốn tiến mà ít muốn lui, đã lạc lối vào ma đạo, rất dễ càng đi càng sâu, cũng càng ngày càng cách xa chính đạo.

Liêu Tố Hương trong lòng vui sướng, lại cúi người hỏi: "Tổ sư, nếu chúng ta lui ba thước, bọn họ lại không biết đủ, được một tấc lại muốn một thước thì sao?"

Song Văn Luật nói: "Kiếm của ngươi đâu?"

Nhường ra ba thước, đó là thành ý trong lòng. Bên ngoài phạm vi ba thước, đó là trường kiếm trong tay.

Giảng giải cho Liêu Tố Hương, để nàng trở về chỉ dẫn các đệ tử còn đang bị vây trong Tư Quá Nhai.

Chờ nàng đi rồi, Lạc Bình Lan hỏi: "Sư thúc tổ truyền ta đến, là có chuyện gì?"

"Càn Khôn muốn chỉnh đốn lại thần đạo." Song Văn Luật nói.

Càn Khôn vốn dĩ luôn có thần đạo, chỉ là vẫn chưa thành hệ thống. Gần đây lực lượng Thái Tuế ăn mòn khắp nơi, những khuyết điểm rải rác trên đạo liền bại lộ, hiện ra một mạng lưới nối tiếp có thể bù đắp rất nhiều thiếu sót —— thần đạo.

Có biến cố này, Chân linh vị nghiệp đồ trong tay Hạo Chỉ trong tay bỗng trở nên mơ hồ. Chân linh vị nghiệp đồ vốn là tác phẩm do Hạo Chỉ tự mình sáng tạo ra để hợp tác với Càn Khôn, bây giờ Càn Khôn đã muốn chỉnh đốn lại thần đạo, không cần thiết phải dựa theo sáng chế của Hạo Chỉ nữa, mà muốn lập định lại thần vị dựa trên đạo của Càn Khôn.

Song Văn Luật gọi Lạc Bình Lan đến, chính là muốn Kiếm Các chuẩn bị trước cho việc này.

Hạo Chỉ vô cùng mừng vui khi nghe tin này. Tuy rằng khối lượng công việc gia tăng, nhưng lại có thể ghi chép đạo của Càn Khôn một cách tỉ mỉ chi tiết hơn nhiều, huống hồ, được tận mắt chứng kiến một thế giới sắp thăng cấp tự bổ khuyết yếu điểm trong đạo của thế giới đó, là cơ hội ngàn năm có một.

Thế nhưng, thần đạo mới này không giống với thần đạo mà nó đã tạm thời sáng lập ra trước đây. Thần đạo mà Hạo Chỉ tự sáng lập thì chỉ cần dựng tạm một Thiên Đình trong thế giới của nó là được, nhưng thần đạo của Càn Khôn lại yêu cầu thiết lập thiên địa thần phủ chân chính trong Càn Khôn. Đây không phải chuyện nó có thể hoàn thành.

Cho nên nó tới tìm Song Văn Luật.

"Lập thần phủ trong thiên địa." Song Văn Luật chậm rãi nói, "Trời có Thiên cung, đất có Địa phủ. Ngươi quản lý Chân linh vị nghiệp đồ đi, chuyện này ta sẽ cùng với những người khác giải quyết."

Hạo Chỉ đồng ý. Nó có chút tò mò, không biết những người khác mà Song Văn Luật nhắc tới là ai, nó biết Thiên Càn của Càn Khôn có một tu sĩ trấn thủ tên là Ninh Nhàn Miên, Địa Khôn của Càn Khôn cũng có một tu sĩ trấn thủ tên là Hoa Không Tạ, ngoại trừ hai người này ra, còn có ai nữa?

Nhưng nó cũng không cần gấp gáp làm gì, dù sao thì nó cũng sẽ biết khi thần phủ được sáng lập.

Trước khi Hạo Chỉ rời đi, Song Văn Luật lại nhắc nhở nó một câu: "Càn Khôn chỉnh đốn lại thần đạo, cũng là để mở thêm một con đường tu hành cho chúng sinh. Đừng bỏ qua chúng sinh trong phàm trần nhân gian."

Hạo Chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Trước đây nó chải vuốt lại thần đạo, là vì trợ giúp càn khôn giảm bớt rung chuyển, người có thể giúp đỡ chỉ có tu sĩ, cho nên thần vị cũng chỉ ban cho tu sĩ Càn Khôn. Nhưng bây giờ thì khác, nếu trong đạo của Càn Khôn có thần đạo, tất nhiên sẽ liên quan đến toàn bộ chúng sinh cõi trần.

Song Văn Luật duỗi người: "Cũng nên liên hệ những bằng hữu năm xưa."

Nam Bắc Lương Châu, còn được gọi là Ma Châu.

Trong số ma tu, mặc dù không có người đứng đầu, nhưng cũng không thiếu kẻ uy chấn một phương thiên tư bất phàm, để được thế gian xưng tụng là Thập Thất đại ma, cũng có tiêu chuẩn riêng. Chẳng qua trong tiêu chuẩn này cũng chia ra cao thấp, hơn nữa còn chênh lệch rất xa.

Trong số Thập Thất đại ma, có một vị thanh danh truyền xa nhưng hành tung bí hiểm, không biết tên họ, tính tình cực cuồng, nghe đồn nhân vật từ triều đại trước của Đại Chiêu, khi đó triều đại tên là Đại Sở, cho nên xưng là Sở Cuồng Nhân.

Sở Cuồng Nhân bất chợt xuất hiện giữa đám ma tu, vừa xuất hiện, liền quật khởi, nhanh chóng đứng chung hàng với Thập Thất đại ma.

Thế nhân suy đoán hắn là người phàm nhập đạo, trước đây chỉ là phàm nhân, ngộ đạo trong một khắc, tu vi tự sinh, chẳng qua, đạo mà hắn ngộ đến không phải tiên đạo, mà là ma đạo.

Người như vậy, đương nhiên sẽ không cam lòng bị gạt sang một bên trong quá trình Càn Khôn phong thần.

Từ sớm, khi thần vị của Hạo Chỉ bắt đầu truyền khai, Sở Cuồng Nhân lên tiếng cười nhạo: "Đạo đức làm sao, quảng đại thế nào! Dám xưng trợ giúp thiên hạ, vẹn toàn chính đạo. Ma tu vô đạo, vậy cớ gì ma còn tồn tại?"

Vì thiên địa mà lập thần vị, xưng là trợ giúp Càn Khôn vẹn toàn chính đạo, nhưng lại bài trừ ma tu ra ngoài. Ma tu nếu đã không phù hợp với đạo của Càn Khôn, vì sao trong Càn Khôn lại có ma tu?

Lời này rất phù hợp với suy nghĩ của đám ma tu. Nhưng sau lời này, Sở Cuồng Nhân vẫn luôn án binh bất động, chỉ có một ít ma tu nhỏ yếu chạy khắp nơi tính toán, hoặc lừa hoặc trộm, muốn xen lẫn vào quá trình tranh đoạt thần vị của Hạo Chỉ.

Sở Cuồng Nhân cũng không phải không có động tĩnh, chỉ là người ngoài không biết được hắn đang suy tính những gì, chỉ có những ma tu được hắn tìm đến mời hợp tác là biết chuyện.

"Chôm chỉa lừa lọc, cẩu thả hèn nhát, có ý nghĩa gì? Nếu bị phát hiện, chẳng phải chỉ biết cụp đuôi chạy trối chết như loài chó hoang sao?" Bách Khảo Ma nói, "Trừ phi thần vị của bọn chúng không dính dáng gì đến Lương Châu, nếu không, ta dám đảm bảo đám thần tiên kia chỉ có đi Lương Châu mà không có về!"

Đây cũng là ma tu đứng đầu trong Thập Thất đại ma, có cùng đam mê với ma trong Ma Uyên, thích nhất việc phá hoại đạo tâm của tu sĩ, tự xưng đó là khảo nghiệm. Đã có vô số tu sĩ bị hắn hủy hoại đạo tâm.

"Xong việc mới ra tay, có ý nghĩa gì? Thần vị đều đã định ra xong xuôi rồi, ngươi muốn chạy theo ngửi khói sao?" Sở Cuồng Nhân phản bác.

Bách Khảo Ma cũng không tức giận, hỏi: "Ngươi định làm gì?"

Sở Cuồng Nhân nhếch miệng: "Ta muốn buộc bọn họ, không thể không cho chúng ta thần vị!"

Thiên cung thành lập nơi Tinh Vân Hải, địa phủ đứng vững nơi Vân Mộng Trạch, trấn thủ Thiên Càn cùng Địa Khôn của Càn Khôn, cũng giải thoát Ninh Nhàn Miên và Hoa Không Tạ khỏi chức trách suốt ngàn năm.

Nhưng, thiên cung địa phủ không phải muốn lập thế nào cũng được, cần nối liền thiên địa, hợp thành một thể.

Chín châu làm cơ sở, cần lập tám trụ trời, phần trên chống đỡ thiên cung, phần dưới nhập vào bảy biển, dẫn lối đến u minh.

Chuyện này, phải nhờ các bằng hữu năm xưa hỗ trợ mới được.

Càn Khôn cuồn cuộn.

Thiên cơ biết rõ, không bằng ngồi quên, quỹ tích sao trời bất khả lộ, chẳng thà nhàn ngủ giữa mây trôi.

Hoa trong gương, trăng trong nước, mộng không thật, cảnh chẳng mơ. Khi tỉnh, mộng là hư ảo, khi mộng, tỉnh là phù du, hoa tàn hoa nở, trăng khuyết trăng tròn.

Trăm binh vạn tướng, đắt rẻ sang hèn như một.

Thanh Đế bất tử, Cửu Linh vô hình.

Côn Bằng ngao du nơi biển rộng, Chúc Âm phủ phục chốn u minh.

Ninh Nhàn Miên ngồi giữa Thần Điện của Hạo Chỉ, cười nói: "Có ngươi ở chỗ này, ta có thể lười biếng một chút."

Hạo Chỉ cười, cũng không để ý. Ninh Nhàn Miên tới đây, vừa để giám thị, ngăn không cho nó giấu giếm tâm tư chơi xấu lúc Càn Khôn thành lập cột trụ chống trời; vừa để phụ trợ, muốn chỉnh đốn lại thần đạo trong Càn Khôn, cũng không thể ném Hạo Chỉ sang một bên, trước khi Càn Khôn thăng cấp xong xuôi, thế giới của Hạo Chỉ sẽ tạm thời đảm nhận vị trí Thiên cung, quá trình này yêu cầu Ninh Nhàn Miên, người chưởng quản Tinh Vân Hải, tới phụ trợ.

Nó tò mò nhìn Càn Khôn, trong thế giới này còn cất giấu những sinh linh lợi hại đó sao?

"Cột trụ nơi Định Châu, xin giao cho sư huynh cùng chư vị đồng môn." Song Văn Luật nói.

Mười hai tia kiếm ý dũng mãnh nổi lên, hoặc như núi cao, hoặc như sông dài, hoặc soi tỏ trời đất, hoặc sáng rọi tử sinh, kiếm ý đan chéo, trên chiếu sao trời, dưới rọi u minh. Kiếm ý không thể bẻ gãy này, trở thành cột trụ thứ nhất nối liền trời đất.

Ma Uyên, trong Thác Nha Thành, La Mi cách xa Xích Sa Hải, hoảng sợ nhìn kiếm ý lẫm liệt một phương: "Kiếm Các muốn làm gì? Bọn họ muốn đánh lại đây sao?"

Trung Châu, Vạn Bảo Quang cùng Vạn Xưng Tâm đứng trên Đại Sơn.

"Chiêu đế hỏi xin tiên dược từ chỗ con sao?" Vạn Bảo Quang hỏi.

Phúc Đức Các cũng có buôn bán trong phàm trần nhân gian, nhưng chỉ nhận giao dịch giữa tiên giới và phàm giới, không tranh lợi với người thường, tài phú thu được cũng tản ra ngoài phần lớn. Lợi nhuận cũng thế mà tài phú cũng vậy, tản ra mới là phúc đức.

Đại Sơn là nơi tế lễ trời xanh của các đời đế vương phàm nhân, hội tụ khí tức của vạn dân. Nàng muốn mượn nơi đây để thành lập cột trụ trong thiên địa, liền chủ động đến chào hỏi triều đình Đại Chiêu.

"Chiêu đế cầu mong thuốc bất tử." Vạn Xưng Tâm nói.

Đế vương trên thế gian này, không ai không muốn thiên thu vạn tuế, nhưng chỉ có một số ít có thể sống thọ trăm năm.

Dưỡng sinh có năm điều khó, khó ở danh lợi, vui buồn, nhục dục, cảm thụ, phiền lo. Linh dược của tu sĩ, dù có bổ ích đến đâu, cũng không thể sánh bằng với nội tâm của con người.

"Con từ chối ra sao?" Vạn Bảo Quang hỏi.

"Nếu có thuốc bất tử, ta tự uống, sao phải khổ công tu hành làm gì nữa?" Vạn Xưng Tâm nói.

Thuốc bất tử chỉ là bảo vật trong tưởng tượng của phàm nhân mà thôi.

Vạn Bảo Quang nói: "Có rất nhiều bảo vật sinh ra từ trí tưởng tượng của phàm nhân."

Nàng vươn tay, tiếp được một hạt bụi, chỉ một hạt bụi đất, lại hóa thành một tòa núi nguy nga.

"Có người nói, trên núi Xích Cẩn có giấu thiếc thần, tính chất cứng cỏi, không thể phá hủy."

Tòa núi nứt ra để lộ quặng thiếc màu bạc trắng, sắc bén cứng rắn.

Vạn Bảo Quang khoanh tay, lướt qua một giọt sương, chỉ một giọt sương sớm, lại hóa thành một dòng sông mênh mông cuồn cuộn.

"Có người nói, trên sông Nhược Da (*) có giấu đồng thần, tính chất bền vững, không thể tách rời."

Dòng sông cạn khô để lộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net