Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ô Diệp Chu mới xuất quan, nhìn thấy Thịnh Kinh Hiểu, sửng sốt một chút, cười nói: "Thịnh sư đệ, sao ngươi lại tới đây?"

Nhìn qua, hắn đang rất vui, trên mặt tràn đầy ý cười.

"Ta tới chúc mừng ngươi." Thịnh Kinh Hiểu nói.

"Cảm ơn." Ô Diệp Chu lại cười nói.

Thật ra hắn không thích nói chuyện cùng Thịnh Kinh Hiểu cho lắm, vị đồng môn này có mạch não quá mức kỳ khôi, thỉnh thoảng lại nói ra những lời quái đản nào đó, người khác xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất, nhưng tên này lúc nào cũng vui vẻ thản nhiên. Tổ đội với Thịnh Kinh Hiểu một phen, Ô Diệp Chu không biết đã giúp hắn chữa cháy bao nhiêu lần, trong lòng mệt muốn chết.

Nhưng hắn đã tu hành nhiều năm, cuối cùng cũng đột phá, hiện đang rất vui.

"Ta muốn nhờ Ô sư huynh giúp ta một chuyện." Thịnh Kinh Hiểu nói.

"Chuyện gì?" Ô Diệp Chu hỏi.

"Ta muốn trải nghiệm một chút 'Nhất hệ thuyền' của Ô sư huynh sau khi đã đột phá, mong Ô sư huynh đồng ý." Thịnh Kinh Hiểu nói.

Ô Diệp Chu thu lại nụ cười: "Ngươi muốn so tài với ta thêm một lần?"

Kiếm thuật cũng là võ thuật, nếu không tỉ thí, rất khó trải nghiệm được đến điểm tinh tế trong kiếm thuật.

"Đúng vậy." Thịnh Kinh Hiểu nghiêm túc nói.

Ô Diệp Chu nghiêng đầu quan sát Thịnh Kinh Hiểu. Hắn thật sự chỉ là muốn chứng kiến 'Nhất hệ thuyền' sau khi đã viên mãn thôi sao? Hay là nghe được người khác đồn đại, trong lòng không phục?

Hôm nay Thịnh Kinh Hiểu nhìn qua thực bình thường. Nhưng đối với Thịnh Kinh Hiểu mà nói, bình thường chính là không bình thường.

Ô Diệp Chu trầm ngâm một lát, nói: "Chúng ta có thể lén tỉ thí một lần, khi nào nói dừng thì phải dừng tay, vậy có được không?"

Thịnh Kinh Hiểu gật đầu.

"Được, vậy ta đi thôi." Ô Diệp Chu dứt khoát nói.

Trong Vạn Kiếm Phong có nơi chuyên môn dành cho các đệ tử muốn luận bàn kiếm thuật, có thể thuê một trận đài, sẽ không có ai quấy rầy.

Trên đường đi, hệ thống Kiếm tu Mạnh nhất cất tiếng hỏi trong thần thức của Thịnh Kinh Hiểu: "Ngươi muốn làm gì? Đang yên đang lành, đi khiêu chiến Ô Diệp Chu làm cái gì?"

"Ta muốn chứng kiến 'Nhất hệ thuyền' của hắn một chút." Thịnh Kinh Hiểu nói.

Thịnh Kinh Hiểu cũng biết cách sử dụng 'Nhất hệ thuyền'. Hệ thống Kiếm tu Mạnh nhất dám xưng tên này, cũng không phải là không có căn cứ. Dù là bất kỳ kiếm pháp gì, chỉ cần nó có cơ hội trải nghiệm, sẽ lập tức có thể suy đoán sắp xếp lại, truyền lại những kinh nghiệm, kiếm ý này cho Thịnh Kinh Hiểu. Đương nhiên, nó không thể ghi chép lại kiếm pháp của Kiếm Tôn, đó đã không còn là kiếm pháp, mà là biểu hiện của kiếm đạo. Hệ thống Kiếm tu Mạnh nhất còn chưa có được năng lực này. Quá trình thu thập kiếm pháp, cũng chính là quá trình nó thu thập và ghi chép lại đạo của Càn Khôn.

Trước đây, trong quá trình Thịnh Kinh Hiểu và Ô Diệp Chu tỉ thí, hệ thống Kiếm tu Mạnh nhất đã ghi chép lại 'Nhất hệ thuyền' của Ô Diệp Chu một cách hoàn chỉnh, lại nhờ vào rất nhiều dữ liệu mà nó đạt được từ trong Kiếm Ảnh Ngọc Bích, nó đã thành công suy đoán ra trọn bộ 'Nhất hệ thuyền', ngay cả những khuyết điểm mà Ô Diệp Chu chưa nhìn ra cũng đã được nó bổ sung hoàn chỉnh. Sau khi Thịnh Kinh Hiểu hoàn thành nhiệm vụ, nó truyền kiếm pháp này cho hắn, ngay sau đó Thịnh Kinh Hiểu liền dùng toàn bộ điểm số tích lũy được để thăng cấp 'Nhất hệ thuyền' đến viên mãn.

Có thể nói, với trình độ của Thịnh Kinh Hiểu hiện tại, riêng về 'Nhất hệ thuyền' mà nói, hắn còn mạnh hơn một chút so với Ô Diệp Chu trước đây.

Hệ thống Kiếm tu Mạnh nhất im lặng một lát, nói: "Ta cảm thấy không cần thiết, ngươi đã học được kiếm pháp này."

Thịnh Kinh Hiểu nói: "Ta muốn nhìn một chút, xem hắn đột phá ra sao."

Mặc cho hệ thống khuyên can, Thịnh Kinh Hiểu đã quyết định sẽ tỉ thí một hồi với Ô Diệp Chu.

Hai người đi vào lớp phòng hộ đã mở ra trên trận đài, đứng đối diện nhau.

Ô Diệp Chu nhìn Thịnh Kinh Hiểu nghiêm túc khác thường, thoáng cảm thấy trạng thái của hắn có chút không giống bình thường, nhưng lại không thể xác định, liền nói thêm lần nữa: "Thịnh sư đệ, cả hai ta đều ra tay có chừng mực, vậy được không?"

Thịnh Kinh Hiểu gật đầu, chậm rãi rút kiếm.

Cả hai người đều ra tay có chừng mực, không ai xuất lực, phần lớn là ở phá chiêu, lấy kiếm ý so tài.

Ô Diệp Chu nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy chính mình trước đây đã quá nhạy cảm.

Biết bao kiếm thuật cùng kiếm ý của Thịnh Kinh Hiểu vẫn khiến người hoa mắt say mê, nhưng lúc này Ô Diệp Chu quan sát kiếm chiêu biến hóa, lại có thể nhìn ra vấn đề trong đó.

Thịnh Kinh Hiểu đúng là đã luyện tập rất nhiều kiếm pháp đến mức cực kỳ lợi hại, đó là một loại trạng thái "viên mãn" gần như đã tiếp cận viên mãn.

Mỗi một loại kiếm pháp của hắn, đều có kiếm ý viên mãn, nhưng loại viên mãn này đều không thuộc về hắn, mà thuộc về người mà hắn đã học theo.

Nói cách khác, Thịnh Kinh Hiểu có thể bắt chước y nguyên kiếm pháp đã viên mãn của người khác, nhưng mà, trạng thái viên mãn này lại không phải của hắn, mà là của người khác. Bởi vậy, khi kiếm chiêu biến hóa, kiếm pháp cũng đổi thay, Thịnh Kinh Hiểu khó tránh khỏi sẽ sinh ra trì trệ cùng sơ hở. Hắn không có năng lực tự trung hòa điểm bất đồng trong kiếm pháp và kiếm ý này.

Ô Diệp Chu bắt lấy sơ hở của Thịnh Kinh Hiểu, kiếm quang lướt trong kẽ hở, đẩy kiếm của Thịnh Kinh Hiểu ra.

Tay Thịnh Kinh Hiểu bị chấn tê rần, hắn liên tiếp lui về phía sau mấy bước, kiếm suýt nữa thì vuột khỏi tay.

Ô Diệp Chu cũng ngừng tay. Ra tay có chừng mực, thắng bại đã phân. Hắn thu hồi kiếm, chuẩn bị rời đi.

"Từ từ!" Thịnh Kinh Hiểu gọi lại hắn, "Ta còn chưa được chứng kiến nhất kiếm cuối cùng của ngươi."

Ô Diệp Chu nói: "Nhất kiếm cuối cùng của 'Nhất hệ thuyền' là nhất kiếm chém đứt dây buộc thuyền. Tuy nhiên, sau khi kiếm pháp viên mãn, thuyền con không còn bị trói buộc, tự tại ngao du. Mỗi nhất kiếm, đều là giống nhau."

Thịnh Kinh Hiểu nói: "Cho ta xem lại một lần."

Ô Diệp Chu lắc đầu nói: "Mỗi đường kiếm của ta đều giống nhau, nếu ngươi không nhìn ra được, có xem tiếp cũng không có tác dụng gì."

Hắn đã xoay người chuẩn bị rời đi.

Thịnh Kinh Hiểu ngăn lại hắn, ánh mắt quyết liệt đến kinh người: "Chờ một chút! Cho ta thử lại một lần!"

Hắn dừng một chút, cầu xin nói: "Ô sư huynh..."

Ô Diệp Chu thấy hắn thành ra như vậy, nhất thời không đành lòng, nói: "Được rồi."

Hai người về tới trận đài, Thịnh Kinh Hiểu lại do dự, nói: "Ta... Ta không chắc có thể thu chiêu thành công."

"Trận đài đã có phòng hộ, ngay cả khi phản ứng không kịp, ta cũng có bí bảo hộ thân. Ngươi định sử dụng kiếm pháp gì? Cứ thử xem." Ô Diệp Chu nói.

Thịnh Kinh Hiểu gật đầu, hít sâu một hơi, nâng kiếm lên.

Ô Diệp Chu xem tư thế này, ngạc nhiên nói: "Ngươi cũng sử dụng 'Nhất hệ thuyền'?"

Hiện tại hắn đã hiểu vì sao Thịnh Kinh Hiểu lại không chắc có thể thu chiêu thành công. Nếu chặt đứt mối dây ràng buộc của 'Nhất hệ thuyền', sẽ gần như không còn đường lui.

Hai người bắt đầu động thủ, sau mấy chiêu, Ô Diệp Chu nhìn ra bóng dáng của chính mình trong 'Nhất hệ thuyền' của Thịnh Kinh Hiểu, đã rõ 'Nhất hệ thuyền' của Thịnh Kinh Hiểu là học được từ đâu.

"Ngươi học được kiếm pháp này từ lần hai ta tỉ thí trước đây sao?" Ô Diệp Chu hỏi.

Thịnh Kinh Hiểu không thừa sức trả lời, toàn tâm toàn ý đều tập trung trong một lần giao thủ này, nhưng dù cho hắn có nỗ lực thế nào đi chăng nữa, Ô Diệp Chu vẫn luôn có thể ngăn cản đường kiếm của hắn, nhẹ nhàng tiêu dao.

'Nhất hệ thuyền', tuy có nghĩa là "một con thuyền được buộc lại", nhưng đến cuối cùng lại muốn cởi mối dây ràng buộc này ra. Ngươi quá căng thẳng, trái ngược với kiếm ý, sao có thể thành?" Ô Diệp Chu hướng dẫn.

Kiếm của Thịnh Kinh Hiểu quả nhiên theo đó mà biến, thêm vài phần hàm ý tự tại tiêu dao.

Nếu có tiền bối kiếm pháp cao siêu đứng quan sát, hẳn sẽ nhìn ra, tự tại tiêu dao trong đường kiếm của Thịnh Kinh Hiểu bây giờ vẫn đang bắt chước theo Ô Diệp Chu, hoàn toàn không phải là tự tại tiêu dao trong kiếm ý của chính hắn.

Nhưng tại đây chỉ có Ô Diệp Chu mới đột phá, kinh nghiệm cùng tầm mắt đều kém một bậc, không nhìn ra điểm khác biệt, chỉ cho rằng Thịnh Kinh Hiểu có điều lĩnh ngộ.

Hắn tán thưởng nói: "Thiên phú của ngươi thật sự rất cao!"

Thịnh Kinh Hiểu mím chặt môi, hắn lui về phía sau một bước, cất tiếng nói: "Ô sư huynh cẩn thận."

Ô Diệp Chu khẽ gật đầu, chuyên chú nhìn Thịnh Kinh Hiểu. Hắn biết Thịnh Kinh Hiểu muốn sử ra nhất kiếm cuối cùng. Ô Diệp Chu rất rõ ràng uy lực của nhất kiếm này, tuy rằng hắn đã đột phá, nhưng chưa từng thử tiếp chiêu này bao giờ. Hắn cũng không xác định liệu bản thân có thể thành công tiếp chiêu, đồng thời ngăn không cho cả hai người bị thương hay không.

Thịnh Kinh Hiểu cầm chặt kiếm.

Nhất hệ, nhất hệ. Thần hồn đạo tâm tụ lại trên mối dây liên hệ này, lại chặt đứt nó!

Kiếm quang bùng phát.

Ô Diệp Chu nâng kiếm.

Đinh.

Thịnh Kinh Hiểu ngơ ngác nhìn xuống, kiếm của hắn đã bị đánh bay, leng keng rơi trên mặt đất.

Ô Diệp Chu nhíu mày: "Ngươi làm sao vậy? Đã không dám quyết tuyệt, lại muốn tiêu dao, sao có thể thành công?"

Thịnh Kinh Hiểu còn đang ngẩn người.

Ô Diệp Chu nghiêng đầu nhìn bộ dáng ngơ ngác của Thịnh Kinh Hiểu, chợt ôn tồn nói: "Đừng nóng vội, ngươi chỉ kém một bước cuối cùng mà thôi. Chỉ một bước cuối cùng, ta mắc kẹt đã mấy trăm năm. Ngươi tu hành như vậy, đã là rất nhanh." Dứt lời, hắn liền rời đi.

Thịnh Kinh Hiểu một mình đứng trên trận đài.

"Hệ thống, viên mãn mà ngươi dạy cho ta, chẳng lẽ tất cả đều không phải 'viên mãn' chân chính sao?"

Hệ thống Kiếm tu Mạnh nhất chột dạ nói: "Không thể nói như vậy, khen thưởng mà ta cho ngươi, toàn bộ đều là trạng thái viên mãn của người khác. Ngươi chỉ cần dung nhập sự 'viên mãn' đó vào chính ngươi là được. Ta đã giúp ngươi đi đủ 99 bước đầu, ngươi chỉ thiếu một bước cuối cùng mà thôi."

"Chỉ thiếu một bước cuối cùng..." Khóe miệng Thịnh Kinh Hiểu giật giật.

Một bước cuối cùng là cái gì? Nếu không nhờ hôm nay dùng thử 'Nhất hệ thuyền', hắn sẽ vĩnh viễn không ngờ được hóa ra còn một cái gọi là 'bước cuối cùng', hắn cho rằng hắn hiện tại đã có được viên mãn!

Trước khi có được hệ thống, đã bao lâu rồi hắn chưa có đột phá?

Ô Diệp Chu khen thiên phú của hắn rất cao. Thiên phú, thiên phú! Ha ha! Hắn làm gì có cái gọi là thiên phú!

Nếu hắn có thiên phú, hắn chỉ cần tự thân tu hành là có thể thành công, vậy hắn sao phải ỷ lại hệ thống đến nông nỗi này?!

Hắn vẫn luôn không có được kiếm ý của bản thân, mọi thứ hắn học được đều là kiếm ý của người khác, đến cả kiếm ý của người khác hắn cũng học không xong!

Nỗ lực cái con khỉ! Thiên phú quyết định hết thảy, dù hắn có cố gắng đến đâu đi chăng nữa, cũng chỉ có thể đi đến nơi này! Hắn vĩnh viễn luôn mắc kẹt ở bước cuối cùng!

Cmn bước cuối cùng!

"Thịnh Kinh Hiểu? Thịnh Kinh Hiểu! Ngươi làm sao vậy?" Hệ thống Kiếm tu Mạnh nhất hoảng loạn nói. Nó cảm giác được có ma khí sinh ra từ trong cơ thể Thịnh Kinh Hiểu.

"Ngươi nói xem, vì sao vậy?" Thịnh Kinh Hiểu hỏi, "Thiên địa vì chúng sinh mà tồn đạo, cho chúng sinh hy vọng giải thoát, nhưng lại ban cho chúng sinh thiên phú khác nhau."

"Vì sao phải cho ta một con đường hiển hiện ngay trước mắt, nhưng vĩnh viễn không thể với tới!" Gương mặt của Thịnh Kinh Hiểu đột nhiên dữ tợn vặn vẹo.

"Ai nói ngươi không thể với tới?" Hệ thống Kiếm tu Mạnh nhất vội la lên, "Không phải ngươi rất tự tin sao? Không phải ngươi luôn nói chính mình thiên mệnh bất phàm sao? Chỉ kém một chút mà thôi, ngươi cảm thấy mình không làm được sao?"

Thịnh Kinh Hiểu loạng choạng rời khỏi trận đài, đi về hướng bên ngoài Vạn Kiếm Phong: "Khi trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị nhọc mệt,..."

"... Ta cũng tôi rèn, ta cũng mệt nhọc." Hắn càng đi càng nhanh, cuối cùng ngự kiếm bay lên, "Ngươi là cơ duyên mà trời xanh ban cho ta sao?"

Hệ thống Kiếm tu Mạnh nhất không trả lời được, dù cho nó có lừa Thịnh Kinh Hiểu, khóa học về mảnh vỡ quy tắc mà Kiếm Các đã công bố khắp thiên hạ kia cũng tiết lộ trần trụi hết thảy chân tướng.

Nó không lừa được Thịnh Kinh Hiểu, từ trước đến nay đều là Thịnh Kinh Hiểu tự lừa gạt bản thân.

Bây giờ hắn không muốn lừa gạt chính mình nữa, còn ai có thể lừa hắn đây?

Thịnh Kinh Hiểu bay khỏi Vạn Kiếm Phong, ma khí trên người hắn càng ngày càng nặng, nhiễm lên pháp lực toàn thân, nhanh chóng tăng lên với tốc độ kinh người.

Trong Vạn Kiếm Phong, Hồn Đăng Điện, nơi này là vùng trọng địa của tông môn, đèn bên trong thắp sáng linh hồn của toàn bộ đệ tử Vạn Kiếm Phong, có thể tra sinh tử.

Đệ tử trấn thủ nơi đây chợt nhạy bén nhìn về phía khu vực đèn có chứa linh hồn của các đệ tử nội môn, nơi đó có một ngọn đèn bỗng dưng ảm đạm, khói đen nồng đậm tỏa ra xung quanh.

Trong nội môn có người đọa ma! Vị đệ tử này vội truyền tin cho trưởng lão trấn thủ nơi này, sau đó quan sát cái tên trên đèn, cẩn thận suy nghĩ.

Thịnh Kinh Hiểu. Hình như từng nghe qua cái tên này. Hình như... là một vị đệ tử ngoại môn, đột nhiên bứt phá, tiền vào nội môn? Hình như người này rất có thiên phú, tại sao lại đột nhiên đọa ma? Đang lúc nghĩ ngợi, khói đen lan tỏa đã hoàn toàn bóp tắt ánh đèn.

Đọa ma đồng nghĩa với việc phản bội tông môn.

Hắn đã hoàn toàn trở thành một ma tu.

Bên ngoài Vạn Kiếm Phong, Thịnh Kinh Hiểu bay nhanh về hướng Lương Châu.

Thần vị mà hắn khổ công tranh đoạt đã tiêu tán kể từ giây phút hắn hoàn toàn hóa thành ma tu, nhưng Thịnh Kinh Hiểu đã không thèm quan tâm.

Trước đây, hệ thống Kiếm tu Mạnh nhất dù có khuyên bảo ra sao cũng không thể khiến Thịnh Kinh Hiểu quay đầu, lúc này ngược lại, sau khi hoàn toàn đọa ma, Thịnh Kinh Hiểu nhìn qua lại tỉnh táo không ít.

"Rất xin lỗi, vừa rồi ta kích động quá. Ta không nên như vậy." Thịnh Kinh Hiểu xin lỗi nó, "Đạo vẫn là phải tu hành. Một cái không được, vậy đổi cái khác. Ta đã hứa với ngươi sẽ trở thành kiếm tu mạnh nhất, ta sẽ không nuốt lời, cũng không nên từ bỏ."

Hệ thống Kiếm tu Mạnh nhất yên lặng không nói gì, nó cảm giác được một cảm giác mỏi mệt cổ quái, tựa như bản thân nó bỗng dưng trống rỗng, tựa như đang tức giận, lại giống như không phải, chỉ là rất khó chịu. Hình như nó... Vừa mới cảm nhận được tâm tình của Thịnh Kinh Hiểu một cách chân chính.

Nó đang... Bắt đầu hiểu được tình cảm của sinh linh sao? Bắt đầu chạm vào linh hồn sao? Hệ thống Kiếm tu Mạnh nhất nhìn một thân ma khí nhanh chóng tăng vọt của Thịnh Kinh Hiểu, cõi lòng phức tạp. Trái tim cố chấp này của hắn, lại phù hợp với đạo của ma tu.

"Ta thiên mệnh bất phàm." Thịnh Kinh Hiểu lẩm bẩm nói.

"Hiện tại ta cảm thấy vô cùng ổn."

Kiếm Các, Khởi Vân Phong.

Tiểu viện của Song Văn Luật đã rực rỡ hẳn lên, đồ đạc hàng rào phơi gió phơi mưa suốt 900 năm đã được các đệ tử tiến đến thỉnh giáo tu sửa xong xuôi.

Trong viện, tiếng múa kiếm ào ào, Song Văn Luật ngồi trên ghế tre mới đan, trong tay nâng một chén sương mai, bên cạnh là bàn trúc chất đầy trái cây, cất tiếng nói: "Lại nhanh quá rồi. Đừng nóng vội, còn nhanh nữa ta cho ngươi đứng cọc."

Đang luyện kiếm trong viện cũng không phải một người, mà là một con vượn trắng.

Vượn trắng vẫn luôn sống trên đỉnh Khởi Vân Phong, uống sương sớm mưa sa, chịu dãi nắng dầm mưa, cảm được khí tức trong trời đất, năm rộng tháng dài, tự có trí khôn. Nhưng không có người chỉ dẫn, chỉ có thể tự lần mò ăn gió uống sương phơi nắng chiếu trăng.

Trước đây Song Văn Luật vẫn luôn bế quan, Khởi Vân Phong có kết giới phong tỏa, cũng không có người lui tới. Vượn trắng cũng không biết trên đỉnh núi có người, chỉ biết không ai có thể bước lên đỉnh núi.

Sau này Song Văn Luật xuất quan, kiếm quang của Lạc Bình Lan từng hạ xuống Khởi Vân Phong, lúc này vượn trắng mới tò mò, nhưng bởi vì nhìn thấy tia kiếm quang kia, cũng không dám tới gần. Sau đó, chờ Song Văn Luật đi Toại Châu, thừa dịp hắn không có mặt, vượn trắng mới lẻn tới quan sát tiểu viện trên đỉnh núi, đã có rất nhiều lần.

Lại sau đó, Thiện Công Đường có nhiệm vụ mảnh vỡ quy tắc, các đệ tử Kiếm Các thường xuyên lui tới Khởi Vân Phong, vượn trắng đi theo đằng xa, quan sát một hồi, dần dần đã hiểu một ít việc.

Nửa tháng trước, nó ôm rất nhiều trái cây và sương sớm thu thập được, đi vào trước cửa viện, gõ gõ cửa tre.

Đúng lúc Lạc Bình Lan đang ở đây, nàng mở cửa cho vượn trắng.

Vượn trắng thấy nàng hoảng sợ, đang do dự, Lạc Bình Lan đã quay đầu cười nói: "Sư thúc tổ, có vượn nhỏ đến tìm ngài."

Vượn trắng hiếm gặp người, không hiểu ngôn ngữ của nhân loại, nhưng có linh tính, phân rõ thiện ý ác ý. Thấy Lạc Bình Lan cười, hiểu ra nàng có thiện ý, lại đứng lại.

Song Văn Luật đang gọt một cành trúc, cũng không ngẩng đầu, nói: "Vượn trắng đã lén nhìn từ xa rất nhiều lần, vẫn luôn không dám tới gần."

"Ta thấy nó muốn đến thỉnh giáo ngài, còn mang theo lễ bái sư." Lạc Bình Lan nói. Thấy Song Văn Luật không có ý phản đối, nàng cho vượn trắng bước vào trong viện.

Vượn trắng đi vào, cẩn thận quan sát một vòng, đi đến trước mặt Song Văn Luật, đặt trái cây cùng sương sớm xuống, học những người khác khom lưng chắp tay thi lễ.

"Vượn nhỏ thông minh." Lạc Bình Lan cười nói, vẫy tay với vượn trắng, "Lại đây, ngươi nhìn ta, học theo xem."

Nàng dùng thần thức để truyền đạt, tuy là ngôn ngữ của con người, vượn trắng vẫn hiểu được ý tứ.

Vượn trắng nhìn Song Văn Luật, lại đi đến bên người Lạc Bình Lan, đứng quan sát nàng.

Lạc Bình Lan luyện một chiêu kiếm, lấy linh động làm chủ đạo, lại giảm tốc độ làm mẫu cho vượn trắng xem.

Vượn trắng xem xong, gãi gãi đầu, cúi đầu nhìn xung quanh.

Song Văn Luật ném một đoạn trúc qua. Vượn trắng duỗi tay bắt lấy, bái lạy cảm tạ Song Văn Luật, sau đó học theo Lạc Bình Lan, lấy trúc làm kiếm, bắt chước lại chiêu thức vừa rồi.

Vượn trắng bắt chước theo từng động tác một, không thừa không thiếu, chỉ là nhìn qua có chút mất tự nhiên. Đây là bởi vì kết cấu thân thể của người và vượn khác nhau, vượn trắng cố gắng bắt chước theo Lạc Bình Lan, lại trở thành mất tự nhiên.

Nhưng đây chỉ là vấn đề nhỏ. Chỉ xem qua một lần là có thể học theo, thiên phú đã rất cao.

Lạc Bình Lan nổi hứng thú, khen: "Vượn nhỏ giỏi lắm. Ngươi lại đến học bộ kiếm pháp này thử xem."

Nàng lại luyện một bộ kiếm pháp khó hơn làm mẫu. Vượn trắng lại học theo.

Lạc Bình Lan tăng dần độ khó để thử vượn trắng, mãi đến bộ kiếm pháp thứ chín, vượn trắng mới bắt đầu loay hoay.

Tuy rằng vượn trắng bắt chước càng ngày càng gian nan, nhưng cũng càng ngày càng vui mừng, cuối cùng, sau khi không bắt chước nổi, vượn trắng chắp tay thi lễ với Lạc Bình Lan, xin nàng biểu diễn một lần nữa cho nó xem.

Đã có thiên phú, lại đam mê kiếm pháp, quả là khó gặp.

Lạc Bình Lan thích thú, thấy vượn trắng thỉnh thoảng nhìn về phía Song Văn Luật, ánh mắt tha thiết, liền nói thay cho nó: "Sư thúc tổ, ngài thấy thế nào? Có muốn thu thêm đồ nhi không?"

Song Văn Luật ngẩng đầu cười trêu: "Thế nào? Ngươi gọi Sầm Thụy là tiểu sư thúc còn chưa đủ, về sau còn muốn thêm một vị vượn trắng tiểu sư thúc?"

Lạc Bình Lan thản nhiên nhún vai: "Gọi thì gọi thôi. Không chừng sau này ngài nổi hứng nhận thêm vài đệ tử, ta đều phải gọi vậy hết."

Lại nói: "Ta thấy vượn trắng nhạy bén thành khẩn, nếu ngài không muốn thu đồ đệ, nhận nó làm tiểu đồng cũng được."

Song Văn Luật lại nhìn vượn trắng, nói: "Lại đây."

Vượn trắng đi tới, dâng trái cây và sương sớm đến trước mặt Song Văn Luật.

Song Văn Luật tiếp nhận đồ vật mà nó dâng lên, chưa nói đến chuyện thu đồ đệ, chỉ nói: "Sau này, mỗi buổi sáng đi Thanh Vân Bình, đi học cùng các đệ tử mới nhập môn, sau giờ ngọ tới viện của ta."

Coi như tạm thời đồng ý nhận nó làm tiểu đồng.

Vượn trắng mừng vui, liên tục chắp tay thi lễ với Song Văn Luật, lại chắp tay thi lễ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net