Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thủy Nguyệt Phường.

"Từ bỏ đi, ngươi không đuổi kịp Kiếm Tôn." Lư Nguyệt Tuyền nói.

Lư Kiêu Lâm hừ lạnh một tiếng, không quan tâm linh hồn nguyên gốc bị chính mình áp chế bên trong cơ thể nữa, mở giao diện nhiệm vụ ra bắt đầu xem xét.

Nhiệm vụ chính 1: Thành công ngụy trang bằng thân phận của Lư Nguyệt Tuyền trong vòng một tháng, không bị phát hiện có điểm dị thường.

Đây là một chuỗi nhiệm vụ, nhiệm vụ thứ nhất đã hoàn thành, giờ lại tiếp tục đổi mới thêm một lần.

Nhiệm vụ này không quá khó, bởi vì hồn phách của Lư Nguyệt Tuyền, cũng là chủ nhân của cơ thể này vẫn tồn tại trong thân thể, có thể dùng để qua mặt các phương pháp kiểm tra đo lường hồn phách. Mặt khác, việc sử dụng ký ức của cơ thể gốc để ngụy trang, đối với Lư Kiêu Lâm mà nói, đều đã là thói quen.

Nhiệm vụ chính 2: Trong vòng một tháng, có tu vi đạt tới tầng thứ ba Dao Quang cảnh.

Nhiệm vụ này cũng đã hoàn thành, đổi mới thành đột phá đến tầng thứ tư Khai Dương cảnh, cũng không còn hạn chế thời gian.

Lư Kiêu Lâm có thể tiến đến tầng thứ ba trong vòng một tháng, tất cả đều là nhờ gói quà tặng tu vi mà nàng đã đổi lấy từ chỗ Chủ Thần trước khi tiến vào Càn Khôn, nhưng giờ đã dùng xong quà tặng, nếu muốn tiếp tục tăng tiến tu vi thì chỉ có thể dựa vào bản thân.

Tích phân của nàng vẫn còn rất nhiều, không phải nàng không muốn đổi quà tặng khác có tu vi cao hơn, mà là tầng thứ ba Dao Quang cảnh đã là mức tu vi cao nhất trong cửa hàng rồi.

Điều này có nghĩa là, tầm ảnh hưởng của Chủ Thần trong thế giới cũng chỉ đến thế.

Càn Khôn là thế giới như thế nào? Khó khăn đến mức ngay cả Chủ Thần cũng không thể nhúng tay quá sâu sao?

"Ba tầng tu vi đầu tiên chỉ là tập trung cải thiện thể chất, 'Chủ Thần' gì đó kia của ngươi tìm chút thiên tài địa bảo đến bổ sung, tu vi tăng tiến cũng không phải chuyện quá khó. Nhưng bắt đầu từ tầng thứ tư Khai Dương cảnh, càng phải chú ý thần hồn, đặc biệt là tầng thứ năm Ngọc Hành cảnh, tâm tính là vô cùng quan trọng." Lư Nguyệt Tuyền lẩm bẩm trong thần hồn.

"Người như ngươi, ôm tâm tư muốn theo đuổi Kiếm Tôn, vốn không lên nổi tầng thứ năm, nhiều nhất chỉ đến được tầng thứ tư Khai Dương cảnh là cùng. Kiếm Tôn có tu vi thông thiên, tu sĩ ở tầng thứ tư Khai Dương cảnh là không có khả năng tiếp xúc đến ngài, từ bỏ đi, trả lại thân thể cho ta."

Lư Kiêu Lâm cười: "Ngươi không hiểu, xu hướng giờ đã khác xưa, tu vi càng chênh lệch thì càng thu hút."

Thanh âm của Lư Nguyệt Tuyền như là đang dỗ dành đồ ngốc: "Thôi được rồi, ngươi thích nằm mơ thì cứ nằm mơ đi."

Lư Kiêu Lâm:...

Không đấu võ mồm với cô nữa, đồ dân bản xứ không có kiến thức!

Nói thì nói vậy, chứ Lư Kiêu Lâm cũng tự biết thân biết phận, nàng thật sự không dám chắc có thể hoàn thành nhiệm vụ chinh phục Kiếm Tôn.

Nàng có bốn nhiệm vụ chính, nhiệm vụ thứ ba là trở thành đệ tử chân truyền của Thủy Nguyệt Phường, thời hạn ba tháng. Nhiệm vụ này cũng đã hoàn thành. Nhưng nhiệm vụ thứ tư mới là trọng điểm:

Chinh phục Kiếm Tôn Song Văn Luật, trở thành tồn tại quan trọng nhất đối với hắn.

Ba nhiệm vụ kia đều chỉ là làm nền cho nhiệm vụ thứ tư.

Chủ Thần rất ít khi thông báo nhiệm vụ chia nhánh.

Nhiệm vụ chính nhất định phải hoàn thành, thông thường chỉ có một, nếu xuất hiện nhiều nhánh thì có nghĩa là những nhiệm vụ này cực kỳ quan trọng theo phân tích của hệ thống máy chủ. Nhiệm vụ chính càng nhiều, độ khó càng cao.

Lư Kiêu Lâm đã từng gặp nhiệm vụ chia hai nhánh, ba nhánh cũng từng thấy một lần, lần đó nàng suýt nữa thì chết trong thế giới nhiệm vụ. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiệm vụ bốn nhánh.

Về mục tiêu của nhiệm vụ, Kiếm Tôn Song Văn Luật, Lư Kiêu Lâm đã góp nhặt được không ít tin tức trong khoảng thời gian này.

Kiếm Tôn là người tu hành đứng đầu thế giới này, thực lực cường đại, địa vị cao siêu, đạm mạc cao ngạo, bảo hộ Càn Khôn, chỉ là chưa từng có tai tiếng với ai.

Lư Kiêu Lâm rất để ý cách dùng từ của nhiệm vụ này, trở thành "Tồn tại" được Kiếm Tôn coi trọng nhất, chứ không phải "Người" được coi trọng nhất.

Chủ Thần chưa bao giờ dùng từ lung tung, Lư Kiêu Lâm có dự cảm không được tốt.

Vị trí quan trọng nhất trong lòng Kiếm Tôn, là người sao? Hoặc giả, là vật còn sống sao?

Hắn có thể coi trọng Càn Khôn, có thể coi trọng đại đạo, nhưng không có khả năng sẽ coi trọng một cá nhân.

Nàng có cái gì để cạnh tranh cùng Càn Khôn, cạnh tranh cùng đại đạo đây?

Đang lúc phát sầu, kết giới ngoài phòng bỗng nhiên xao động, đồng môn đưa tin nói: "Nguyệt Tuyền, mẫu thân của muội đến thăm."

Lư Kiêu Lâm lên tiếng, nhanh chóng chỉnh trang rồi ra cửa.

Người báo tin cho nàng là sư tỷ Cung Hồng Vân, gần đây nhận nhiệm vụ trông giữ Thúy Bình Phán. Thúy Bình Phán là nơi ở dành riêng cho phàm nhân trong Thủy Nguyệt Phường.

Lư Nguyệt Tuyền mới bái nhập Thủy Nguyệt Phường năm ngoái, chỉ có mẹ là người thân duy nhất, cùng nàng đi tới Thương Châu.

Cung Hồng Vân đứng tựa người vào hàng rào trước cửa, nghiêng đầu nhìn nàng cười: "Chúc mừng muội được phường chủ nhận làm đồ đệ."

Lư Kiêu Lâm sửng sốt một chút. Hẳn là nhiệm vụ thứ ba của nàng, hai ngày trước nàng thấy một bà cụ hái sen bên hồ, là tiền bối lâu năm trong Thủy Nguyệt Phường, Lư Kiêu Lâm bái bà làm sư phụ, trở thành đệ tử chân truyền của Thủy Nguyệt Phường.

Nhưng... sao lại là phường chủ? Phường chủ Thủy Nguyệt Phường tên là Hoa Không Tạ, sư phụ của nàng tên là Quy Cố Y, chẳng lẽ...

Cung Hồng Vân thấy nàng ngẩn người, ây da một tiếng: "Ta đã nhiều lời rồi... Ta cho rằng muội đã biết."

Lư Kiêu Lâm lập tức giữ chặt nàng, nũng nịu hỏi: "Sư tỷ, tỷ nói cho ta đi mà."

Cung Hồng Vân bị nàng bám dính, không có cách nào, nói nhỏ: "Được rồi, dù sao cũng lỡ miệng rồi. Thật ra chỉ cần thêm một thời gian, sau khi đọc công pháp chân truyền, hẳn muội cũng sẽ đoán được. Thủy Nguyệt Phường chúng ta tu đạo hư thực, có một đạo pháp tên là Huyễn Chân hóa thân. Phường chủ đã tu luyện đến cực hạn, không ai biết được nàng có bao nhiêu hóa thân. Nhưng, có một số hóa thân mà ai cũng biết, bà Quy Cố Y chính là một trong số đó."

Lư Kiêu Lâm nghĩ mà sợ, nàng lén hỏi trong thần thức: "Ngươi biết chuyện này đúng không?"

Nhiệm vụ thứ ba hơi khó làm, muốn trở thành đệ tử chân truyền, nhất định phải bái một vị tiền bối có tu vi ở tầng thứ bảy Thiên Cơ cảnh trở lên làm sư phụ.

Nhưng tình huống phức tạp, Lư Kiêu Lâm không dám tìm kiếm đại lão hàng thật giá thật, chỉ mong chọn đại một người có tu vi đạt yêu cầu làm sư phụ.

Ba tháng là quá ngắn, không đủ để nàng thăm dò tình huống trong Thủy Nguyệt Phường, Lư Kiêu Lâm không có cách nào, đành đi đường tắt, hỏi thăm thông tin từ Lư Nguyệt Tuyền rồi chọn Quy Cố Y.

Nhưng nếu Quy Cố Y chính là hóa thân của Phường chủ Hoa Không Tạ... Lư Kiêu Lâm càng nghĩ càng run.

Lư Nguyệt Tuyền lười nhác ngáp một cái.

"Tiếc là đến cả Phường chủ nhà các ngươi cũng không nhìn ra vấn đề." Lư Kiêu Lâm thản nhiên nói.

Bên ngoài thức hải, Cung Hồng Vân nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng: "Được rồi, đừng nói với người khác là ta lỡ miệng nha. Mẫu thân còn đang đợi muội đó, mau đi đi!"

Trên đường đi Thúy Bình Phán, Lư Kiêu Lâm lại gặp một người —— Hoa Tư Ninh.

Hoa Tư Ninh có xuất thân cao quý, dường như là tiểu thiếu gia của gia tộc nào đó trước khi bái nhập Thủy Nguyệt Phường, tên gọi "Tư Ninh" (an tĩnh suy nghĩ) nhưng người thì không an tĩnh chút nào, đã bị người trong nhà chiều hư.

Người này và Lư Nguyệt Tuyền cùng nhập môn tu hành, nhưng hắn không có tư chất của Lư Nguyệt Tuyền, tu hành tốc độ kém Lư Nguyệt Tuyền, cũng không được người khác yêu quý như Lư Nguyệt Tuyền nên rất không vui, thường chê bai Lư Nguyệt Tuyền là con gái hàng rượu, xuất thân thấp kém.

Từ sau khi Lư Kiêu Lâm chiếm cơ thể của Lư Nguyệt Tuyền, hai người vẫn chưa từng chạm mặt.

Hắn nhìn thấy Lư Kiêu Lâm, lại bắt đầu há mồm chê bai: "Lư Nguyệt Tuyền, ngươi lại muốn đi tìm bà mẹ bán rượu chỉ biết cười làm lành kia sao? Xuất thân thấp kém, có tu tiên cũng không cao lên được! Đã bước vào tiên môn, còn dây dây dưa dưa cùng phàm nhân làm cái gì không biết."

Lư Kiêu Lâm dừng bước, ngoắc ngón tay: "Đừng có lắm mồm, nếu đã ghen ghét ta, có bản lĩnh thì đánh nhau một trận. Hay là gia tộc cao quý danh giá nhà ngươi dạy ngươi làm trò tiểu nhân này?"

Hoa Tư Ninh hưng phấn: "Đánh thì đánh!"

Mới nhập môn không bao lâu, tu vi của Lư Nguyệt Tuyền có cao hơn hắn thì cũng cao được bao nhiêu? Hắn còn có pháp bảo!

Hai người đi đến Diễn Võ Trường.

Lư Kiêu Lâm đánh cho Hoa Tư Ninh một trận tơi bời.

Hoa Tư Ninh bị đánh đến hoài nghi nhân sinh, vừa bắt đầu còn sĩ diện định cố chịu đựng, sau lại thấy Lư Kiêu Lâm vung nắm đấm thẳng vào mặt, sợ tới mức hô to: "Ta nhận thua! Ta nhận thua!"

Lư Kiêu Lâm lại không dừng tay.

Tùy tùng đi cùng Hoa Tư Ninh vội hô to: "Mau dừng tay! Lư Nguyệt Tuyền, ngươi còn không dừng tay! Trái với môn quy, chúng ta sẽ báo cáo với Chấp Pháp Đường!"

Lư Kiêu Lâm cười nhạo một tiếng, thẳng chân đá vào mông tiểu thiếu gia, tiếp tục đánh người.

Nàng đánh người rất đúng mực, làm người đau muốn chết, nhưng chỉ là vết thương ngoài da thôi.

Hoa Tư Ninh thấy xin tha không có tác dụng, lại bắt đầu mắng. Lư Kiêu Lâm hoàn toàn không quan tâm, càng đánh mạnh tay hơn.

Hoa Tư Ninh cuối cùng không nhịn được mà khóc: "Ta sắp chết rồi! Nếu ngươi đánh chết ta, người nhà ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Lư Kiêu Lâm bĩu môi chê bai: "Tiểu thiếu gia da mềm thịt quý, đi về mà mách mẹ ấy, thuận tiện nói cả lời vừa nãy của ngươi cho cha mẹ đi. Cha mẹ yêu thương ngươi, vì ngươi mà tìm cơ hội bái nhập Thủy Nguyệt Phường, ngươi dám nói họ là phàm nhân dây dưa sao."

Tùy tùng của Hoa Tư Ninh đã gọi chấp sự của Chấp Pháp Đường tới đây.

Lư Kiêu Lâm mặc kệ có người nhìn, tát Hoa Tư Ninh thêm một cái.

"Sư huynh! Huynh thấy đó, chính là nàng! Kiêu ngạo đến vậy, trước mặt huynh còn dám động thủ!" Tuỳ tùng lòng đầy căm phẫn.

Lư Kiêu Lâm giơ ngón tay cái, khen: "Giỏi lắm."

Hoa Tư Ninh thấy có người chống lưng, tinh thần chấn động, mặt mũi bầm dập nói không thành tiếng: "Lư Nguyệt Tuyền! Đừng có kiêu ngạo! Trái với môn quy! Ngươi sẽ phải bị phạt!"

Tùy tùng cất tiếng hỏi: "Sư huynh, người bắt nạt đồng môn như nàng phải phạt sao đây?!"

Chấp sự vừa thấy liền biết chuyện gì xảy ra, thấy Hoa Tư Ninh cũng chỉ là bị thương ngoài da, nói: "Cấm túc mấy ngày đi."

Hoa Tư Ninh trừng to đôi mắt sưng húp: "Có vậy thôi sao?!"

Lư Kiêu Lâm cười nhạo đá chân hắn: "Ngươi còn dám sỉ nhục mẫu thân của ta, ta nghe được một lần, sẽ đánh ngươi thêm một lần. Ta không sợ bị cấm túc, còn ngươi thì sao, có sợ đau không?"

Hoa Tư Ninh run rẩy.

Chấp sự cảnh cáo nhìn Lư Kiêu Lâm một cái. Lư Kiêu Lâm rút chân về, ngọt ngào cười với chấp sự, giao ra ngọc bài biểu lộ thân phận của chính mình:

"Ngài xem, ta và hắn không gọi là luận bàn, mà là trưởng bối dạy dỗ vãn bối."

Chấp sự tra xét ngọc bài, phát hiện Lư Kiêu Lâm đã bái Quy Cố Y làm sư phụ, thành đệ tử chân truyền của Phường chủ. Vị trí này có vẻ hơi cao quá.

Chấp sự trả ngọc bài lại cho Lư Kiêu Lâm, thần sắc phức tạp: "Chính xác, tiểu sư tổ, ngài đây là trưởng bối dạy dỗ vãn bối, không cần phải cấm túc."

Hoa Tư Ninh không phục: "Cái gì? Nàng bái sư? Bối phận cao thì có thể tùy ý bắt nạt người khác sao? Nhìn xem nàng đánh ta thành cái dạng gì!"

Chấp sự nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Ngươi bị đánh thành cái dạng gì? Gân cốt còn chưa bị thương, một vài vết thương ngoài da thôi cũng không chịu được?"

Ở Thủy Nguyệt Phường, bối phận cao không có nghĩa là sẽ không bị phạt, nhưng Lư Kiêu Lâm xuống tay rất chuẩn, Hoa Tư Ninh khóc đến mặt mũi sưng húp vậy thôi, nhưng thực tế đều chỉ là vết thương ngoài da. Nếu đánh quá tay một chút thì đúng là phải phạt, nhưng hiện tại, Lư Kiêu Lâm đánh có chừng mực, đúng là không có gì để nói.

"Cảm ơn nha, ngài giúp ta lần này, ta sẽ nhớ kỹ." Lư Kiêu Lâm cười cảm tạ chấp sự, "Ta đi trước đây."

Hoa Tư Ninh lại bắt đầu nức nở, Lư Nguyệt Tuyền về sau có đánh hắn thì cũng chỉ có hắn thiệt.

Lư Kiêu Lâm đi về hướng Thúy Bình Phán, nhẹ nhàng nói: "Thế nào? Vui không? Dù sau này ta có rời đi, hắn cũng sẽ không tìm ngươi gây chuyện."

Lư Nguyệt Tuyền nói: "Ngươi có làm vậy thì ta cũng sẽ không giúp ngươi."

"Không thành vấn đề." Lư Kiêu Lâm cười tủm tỉm nói, "Ngươi cũng không cần phải kì thị ta như vậy. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ rời đi, cố gắng không gây thêm phiền toái cho ngươi."

Nàng đã đến Thúy Bình Phán, lối vào có một phụ nữ trung niên đang đứng chờ.

Đó là mẫu thân của Lư Nguyệt Tuyền, Lư Úc.

"Ngươi cũng cố gắng đừng gây thêm phiền toái cho ta, ngươi xem," Lư Kiêu Lâm vừa nói chuyện với Lư Nguyệt Tuyền vừa vẫy tay cười với Lư Úc, "Ngươi cũng không muốn bị mẹ phát hiện có gì đó không phù hợp, không phải sao?"

Lư Nguyệt Tuyền im lặng không nói. Nàng có thể bị Phường chủ phát hiện, có thể bị tiền bối sư trưởng phát hiện, nhưng không thể bị mẹ phát hiện.

Phường chủ cùng tiền bối sư trưởng đều là tu sĩ có tu vi thông thiên, nhưng mẹ nàng chỉ là một người bình thường. Nếu mẹ cảm thấy có gì đó không đúng, Lư Kiêu Lâm lại không muốn thân phận bị bại lộ, chuyện gì sẽ xảy ra đây?

"Ngươi giúp ta, chỉ một lần này thôi, về sau ta sẽ không quấy rầy nữa." Lư Kiêu Lâm nói.

Lư Nguyệt Tuyền hỏi: "Ngươi tìm mẹ của ta làm gì?"

"Hỏi một chuyện mà mà thôi." Lư Kiêu Lâm nói.

Thật ra Lư Kiêu Lâm cũng không muốn gặp Lư Úc. Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, quan hệ vô cùng thân mật, dù nàng có ký ức của Lư Nguyệt Tuyền thì cũng khó qua mặt. Cho dù là phàm nhân, cũng không thể xem nhẹ cảm ứng nhạy bén từ trong sâu thẳm linh hồn.

Nhưng Lư Kiêu Lâm không thể không tới tìm Lư Úc. Bởi vì nàng phát hiện một chuyện vô cùng quan trọng từ trong trí nhớ của Lư Nguyệt Tuyền.

Nhờ sự trợ giúp của Lư Nguyệt Tuyền, Lư Kiêu Lâm thành công ngụy trang trước mặt Lư Úc.

Nàng hỏi chuyện Lư Nguyệt Tuyền bị yêu quái quấn lên người từ trước khi bái nhập Thủy Nguyệt Phường.

Lư Úc khẽ biến sắc, đủ loại cảm xúc đau lòng, sầu lo, cáu giận đều hiện lên mặt: "Có người nói gì với con sao?"

"Ngươi hỏi cái này để làm gì?" Lư Nguyệt Tuyền cất tiếng hỏi trong thức hải.

Nàng bái nhập Thủy Nguyệt Phường được một năm, trước đây vốn sinh sống ở Toại Châu. Khi đó nàng bị một con hồ yêu đen quấn lên, ngày đêm không được an bình, mẹ nàng nghĩ hết biện pháp giải quyết, sau lại ngẫu nhiên gặp được một vị kiếm tiên, chém hồ yêu, nàng mới được giải thoát.

Mẹ nói, nàng có thể bái nhập Thủy Nguyệt Phường, cũng là nhờ vị kiếm tiên kia chỉ dẫn. Mẹ vô cùng cảm kích kiếm tiên, nhưng lại không chịu kể lại chi tiết.

"Ngươi nghe là biết." Lư Kiêu Lâm nói trong thức hải.

Lư Nguyệt Tuyền nhìn nàng làm nũng xin xỏ, nói chuyện này rất quan trọng, cuối cùng Lư Úc cũng chịu thua, kể lại chuyện ngày hôm đó.

Ngô Tiêu Sơn lừa rượu lừa tiền, Bách Hiểu Sinh cao cao tại thượng, còn có kiếm tiên.

Vì thanh danh của con gái, Lư Úc quỳ xuống cầu xin Bách Hiểu Sinh.

Trước đây Lư Úc không chịu nói, vì sợ Lư Nguyệt Tuyền sẽ đau lòng.

Lư Nguyệt Tuyền quả thật đau lòng. Nàng giấu mình thức hải, im lặng nức nở.

Lư Kiêu Lâm bị nàng ảnh hưởng, cũng đỏ vành mắt.

Lư Úc ôm lấy nàng nhẹ dỗ dành: "Chuyện từ lâu, cũng đã qua rồi. Cái tên đoán mệnh kia bị kiếm tiên dọa đến mức nằm sấp xuống, trông khó coi lắm. Kiếm tiên còn đến nâng mẹ dậy."

Lư Kiêu Lâm nhớ rõ nhiệm vụ, chờ cảm xúc bình ổn trở lại, bắt đầu cẩn thận tỉ mỉ hỏi thêm thông tin về vị kiếm tiên kia.

Lư Úc không biết vẽ, chỉ có thể hình dung, tuy rằng chuyện đã qua hơn một năm, nhưng nàng ngày đêm hồi tưởng, vẫn nhớ rất rõ ràng:

"Vị kiếm tiên đó dáng người cao lớn, ước chừng cao hơn mẹ tầm một cái đầu rưỡi, ngài mặc một thân áo trắng, khoác áo choàng đen như mực, tóc được cành trúc vấn lên, bên hông đeo một thanh kiếm, vỏ kiếm hình như cũng là trúc.

"Tướng mạo... Mẹ cũng không biết nên hình dung như thế nào, ngài còn đẹp hơn cả thần tiên trong tranh vẽ, giống như một vị thần tiên chân chính. Sau khi tới nơi này, mẹ cũng được gặp không ít thần tiên, nhưng không giống nhau. Mẹ thấy, những thần tiên nơi đây cũng giống người thường, chỉ có vị kiếm tiên kia, thật sự là thần tiên trên trời.

"Ban đầu, khi ngài bước vào cửa hàng, tựa như một trận gió, mẹ cũng hoàn toàn không chú ý, sau này, khi ngài đuổi tên đoán mệnh kia đi, lại rất uy nghiêm."

"Mẹ, con nhớ còn có một tấm da hồ ly đen." Lư Kiêu Lâm nói.

"Đúng vậy, con cần đến nó sao? Để mẹ đi lấy." Lư Úc nói.

Lư Úc đi đến bàn thờ, lấy da hồ ly xuống. Trên bàn, ngoại trừ lông cáo, còn có một chén rượu. Người được thờ phụng không phải con hồ yêu kia, mà là kiếm ý trên lông cáo, là chén rượu đã từng được kiếm tiên hưởng dụng.

Lư Kiêu Lâm sờ sờ vết kiếm trên lông cáo. Đã lâu như vậy, kiếm ý trên lông cáo vẫn ngưng tụ không tiêu tan.

Quyết liệt, sắc bén, lạnh lẽo mà cao ngạo, như tuyết đọng trên đỉnh núi.

Kiếm Tôn, Kiếm Tôn... Tuy chưa bao giờ gặp qua, nhưng chỉ cần cảm thụ tia kiếm ý này, dường như cũng có thể tưởng tượng đó là một phong thái sừng sững, lại xa xôi trống trải đến mức nào.

Mượn năng lực rà quét của Chủ Thần, nàng xác định tia kiếm ý này tám chín phần mười thuộc về Kiếm Tôn.

Lư Kiêu Lâm cầm lông hồ ly theo. Chủ Thần cũng không đến mức quá phát rồ, ít nhất thân phận này có thể giúp nàng đến gần Kiếm Tôn thêm một bước. Nếu khéo léo, về sau tấm da này còn có thể trở thành tín vật có ý nghĩa đặc biệt sâu sắc.

Lư Nguyệt Tuyền: "... Hài hước ghê. Sao ngươi không đổi nghề đi viết truyện cho rồi?"

"Ngươi nói nhiều quá." Lư Kiêu Lâm nói.

Lư Nguyệt Tuyền thở dài: "Thật ra ta cũng không muốn nói chuyện cùng ngươi, ngươi chẳng thú vị gì cả. Nhưng ta lại không thể nói chuyện cùng ai, chỉ còn lại có ngươi. A, cô đơn tịch mịch tựa ngày đông tuyết trắng."

Lư Kiêu Lâm không để ý tới lời mỉa mai của nàng, rời khỏi Thúy Bình Phán, lại không về phòng.

"Ngươi làm gì đó?" Lư Nguyệt Tuyền hỏi.

"Tu luyện!" Lư Kiêu Lâm nói.

Lư Nguyệt Tuyền tuy rằng vẫn luôn châm chọc mỉa mai, nhưng nàng nói không sai. Kiếm Tôn tu vi thông thiên, dù là tu vi hay địa vị, nàng cũng kém quá xa, đến làm thế nào để nhìn thấy Kiếm Tôn nàng cũng không biết. Điều duy nhất mà nàng có thể làm là cố gắng kéo gần khoảng cách thêm một chút.

Ngay cả tướng mạo... Lư Kiêu Lâm xoa xoa mặt, tuy rằng khả năng Kiếm Tôn xem trọng ngoại hình sẽ không lớn cho lắm, nhưng nếu đẹp hơn một chút, xác suất thành công cũng sẽ tăng lên không ít thì nhiều, đúng không?

Lư Nguyệt Tuyền xù lông: "...Ta vốn xinh đẹp! Là do ngươi xấu xí, kéo thấp giá trị nhan sắc của ta!"

Lúc nhận được tin báo của Hoa Không Tạ, Song Văn Luật đang ở Lương Châu cứu người.

Hắn mới đến Lương Châu không lâu, liền thu được báo cáo từ Kiếm Các. Báo cáo này do Nguy Trạch Phương từ Lương Châu nộp lên, vòng một vòng lại đến tay Song Văn Luật.

Lương Châu gần đây nhiều chấn động, Nguy Trạch Phương phát hiện hình như có người giở trò với hồn phách ngoại lai, hắn góp nhặt manh mối viết báo cáo nộp lên, rồi lại tiếp tục điều tra theo manh mối đã có.

Nguy Trạch Phương có tu vi ở tầng thứ bảy Thiên Cơ cảnh, tiền bối có tu vi cao nhất trong số những tu sĩ Kiếm Các trấn giữ Lương Châu tên là Hà Thu Minh, tu vi đã đến tầng thứ chín Thiên Xu cảnh. Nàng nhận được tin báo từ Nguy Trạch Phương, phán đoán Nguy Trạch Phương không thể một mình giải quyết chuyện này, chuẩn bị tự mình ra tay, ai ngờ được tên nhóc này đến chờ cũng không thèm chờ, một mình xông vào tìm kiếm

Hà Thu Minh còn chưa kịp đến nơi, hồn đèn của Nguy Trạch Phương đã bắt đầu u ám. Hà Thu Minh tức muốn chết, chuẩn bị đi cứu hắn, không ngờ lại thu được tin tức của Song Văn Luật.

Hà Thu Minh yên ổn ngồi xuống, dọn dẹp một gian phòng yên tĩnh trong trụ sở của Kiếm Các đặt tại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net