Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sóc Châu.

Sóc Châu là một châu lục chỉ toàn hoang mạc. Bờ cát trắng xóa, gió rít thét gào là khung cảnh vĩnh hằng nơi đây.

Sóc Châu đã từng là một lục địa xanh tươi dạt dào sức sống, nhưng trong đại kiếp nạn 3000 năm trước, sinh cơ của Sóc Châu bị chặt đứt, từ đó về sau, cây cối không thể bén rễ, động vật chẳng thể sinh tồn.

Càn Khôn dần dần hồi phục, sức sống đã một lần nữa trở lại trên đất Sóc Châu. Từ trong khô cằn sỏi đá, đã có sinh mệnh độc đáo sinh ra trên lục địa này.

Khô khốc, bén nhọn, người bao bọc trong giáp xác hoặc vảy cứng, dùng gai nhọn hoặc lớp da dày cứng để giữ ẩm.

Sở Cuồng Nhân nằm trên cát mịn, gió thổi qua, đắp lên người hắn từng lớp cát trắng xóa. Mùi máu trên người hắn thu hút rất nhiều động vật và côn trùng, nhưng những con côn trùng này chỉ dám đứng cách Sở Cuồng Nhân ba tấc. Bản năng của chúng cảnh báo rằng, đây là một sinh vật nguy hiểm.

Sở Cuồng Nhân còn sống. Hắn bị kiếm của Hạ Di đâm thủng trái tim, nhưng đối với hắn mà nói, vết thương này cũng không trí mạng, Sát niệm của Hạ Di tràn ngập cơ thể hắn, nhưng cũng không khiến hắn phải chết.

Hắn nằm trên bờ cát, giống như đã hoàn toàn ngất đi, mặc cho gió cát mài giũa thân hình, hoàn toàn không động đậy. Trước khi cát trắng hoàn toàn chôn vùi hắn, bỗng có tiếng chuông đồng truyền đến theo làn gió.

Một đội lạc đà đi qua.

Đây là một ngôi làng nhỏ sinh sống cùng gió cát, trong đội có một con lạc đà trắng cao lớn cường tráng, trên lưng lạc đà trắng là một người khoác áo bào to rộng, đầu đội mũ choàng, mặt đeo mạng che.

Ánh mắt của nàng rất tinh tường. Giữa gió cát mịt mù, nàng vẫn thấy được Sở Cuồng Nhân, cũng thấy được cảnh côn trùng động vật tụ lại xung quanh hắn, không dám tiến đến gần.

Ánh mắt nàng lập lòe, ra lệnh cho đội lạc đà dừng lại, duỗi tay chỉ về một hướng: "Nơi đó có người, đưa hắn về đây."

Cánh tay nàng vươn ra dưới áo bào, cũng trắng tinh hệt như sắc áo.

Sở Cuồng Nhân mở mắt ra.

Hắn nằm trong một bức màn trắng tinh, dưới thân có lót da thú, vết thương trên người cũng được chăm sóc kỹ lưỡng.

Hắn cũng không ngất xỉu, chỉ là muốn nhìn một chút xem những người này muốn làm gì.

Sa mạc nơi Sóc Châu thường có người sắp chết, nhưng gần như không có ai dừng lại cứu người, chủ động rời khỏi những đoạn đường an toàn để cứu người về lại càng ít, bởi vì không ai dám chắc liệu có hố cát lún xung quanh đó hay không.

Lúc ấy, Sở Cuồng Nhân nằm trên một vùng cát không xác định, hoàn toàn không đáng để cứu về.

Nhưng cô gái cưỡi lạc đà trắng kia chỉ cần ra lệnh một tiếng, những người thường xung quanh lập tức nghe lời, mạo hiểm đi cứu hắn về.

Hắn cảm nhận được tu vi từ trên người nàng. Nàng chắc chắn cũng có thể nhìn ra hắn là một tu sĩ.

Nàng nhặt một tu sĩ xa lạ bị trọng thương về, là có mục đích gì?

Những người này đưa hắn về, nhìn thấy túi không gian của hắn trong lúc xử lý miệng vết thương, nhưng không lấy đi, vẫn đặt bên gối. Trên người hắn cũng không có phong ấn hay gông xiềng.

Không vì tài vật, ý đồ tất nhiên sẽ còn lớn hơn nữa.

Nhưng Sở Cuồng Nhân cũng không muốn đoán.

Hắn không còn sống được bao lâu nữa.

Nhất kiếm của Hạ Di không giết chết sinh mệnh hắn, mà là ý "Cuồng" trong lòng hắn. "Cuồng" mất đi, sợi tơ điều khiển hắn như một con rối cũng bị chặt đứt.

Nhưng sợi tơ bị chặt đứt, sinh mệnh của hắn cũng không còn.

Sở Cuồng Nhân không hận Hạ Di, nhưng cũng không cảm tạ hắn.

Ít nhất, Hạ Di giúp hắn nhận ra cả cuộc đời hoang đường bi hài của bản thân, cuối cùng cũng thoát khỏi khống chế trước khi chết.

Chỉ tiếc, đến tận bây giờ hắn vẫn không biết được kẻ ẩn nấp trong bóng tối, đạo diễn cả cuộc đời hắn như một tuồng kịch là ai.

Sở Cuồng Nhân hồi tưởng lại cả đời, nhưng vẫn chẳng thể biết được hắn trở thành con rối trong tay kẻ khác từ khi nào.

Có lẽ từ khi hắn ngộ đạo, một đêm nhập ma, có lẽ từ khi hắn ăn thịt người, có lẽ từ khi hắn tàn sát dân trong thành... Trong lòng sinh ra ma niệm, hắn cũng trở thành con rối của ma.

Nhưng vì sao?

Nếu trời không cho phép chém giết, vì sao lại khiến hắn từ khi sinh ra đã yêu chém giết? Vì sao lại khiến hắn sinh nhầm thời loạn?

Nếu đã sinh ra hắn, vì sao lại an bài cho hắn một vận mệnh như vậy? Nếu khổ sở trong cuộc đời hắn đều là vì gieo gió gặt bão, do hắn tàn phá Đại Sở mà thành, vậy những hoàng đế quan lại tay không dính máu, giết người bằng âm mưu quỷ kế, vẫn tận hưởng hết mọi phú quý quyền thế kia, bọn chúng kiếp trước là người tốt nên mới được phúc báo sao?

Nhưng nếu từng là người tốt, vì sao kiếp này lại thành ác nhân?

Vì sao lại tồn tại một kẻ như hắn, một sớm ngộ đạo, tu thành ma đạo?!

Màn rủ nhẹ lay, một người khoác áo bào trắng bước vào.

Người này mang khăn che mặt, đeo trang sức vàng tinh xảo, chỉ lộ ra một đôi mắt, làn da cực trắng, càng làm nổi bật thêm sắc đen của đôi mắt, trong đôi mắt đen láy lại điểm phớt hồng, khiến người mê đắm.

Bạch Nha đi vào, thấy Sở Cuồng Nhân đã tỉnh, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Nàng cứu người này, đương nhiên là có mục đích. Nàng nhìn ra người này là tu sĩ, hơn nữa là một ma tu rất lợi hại. Nhưng cũng không quan trọng, nàng hiện cũng là ma tu. Hơn nữa, người này bị thương nặng đến thế, hẳn là chỉ có thể dựa vào nàng.

Muốn đạt được càng nhiều, tiền đặt cuộc càng lớn. Nàng cảm thấy khả năng chiến thắng rất cao, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt tỉnh táo của người này, Bạch Nha bỗng nhiên bắt đầu lo lắng.

"Ngươi thấy trong người thế nào?" Nàng chậm rãi đi vào, ngồi xuống trên đệm cách Sở Cuồng Nhân hai bước, dịu dàng cất tiếng.

"Ngươi bị thương quá nặng, ta vẫn luôn lo lắng không biết liệu ngươi có chịu được không. May là ngươi đã tỉnh." Trong đôi mắt đen ánh hồng kia là vẻ lo lắng cùng vui mừng, khéo léo phù hợp với tình huống bây giờ.

"Ngươi cứu ta, muốn cái gì?" Sở Cuồng Nhân hỏi.

Bạch Nha dường như không ngờ hắn sẽ nói trắng ra như vậy, ngẩn người, vẫn dịu dàng nói: "Ngươi tĩnh dưỡng đi đã, khỏe lại rồi nói."

"Khỏe lại..." Sở Cuồng Nhân khẽ cười, ý vị thâm trường, bỗng nhiên quát, "Lại đây!"

Bạch Nha bỗng nhiên không tự chủ được mà lại gần. Nàng sợ hãi trợn to mắt.

Ma tu này là ai? Hắn bị trọng thương, sao còn có thể sử dụng ra lực lượng kinh người đến thế?

"Vì sao lại cứu ta?" Sở Cuồng Nhân nâng cằm nàng, ánh mắt tựa đao, thông qua đôi mắt chém thẳng vào thần thức của nàng.

Bạch Nha nhận ra nàng không thể nói dối. Nói dối sẽ bị ma tu này phát hiện.

"Ta muốn công pháp của ngươi." Khăn che mặt của Bạch Nha bị kéo xuống, mũ choàng cũng rơi ra, lộ ra gương mặt và mái tóc trắng như tuyết, làn da bị người giữ chặt đã bắt đầu ửng hồng, đôi mắt long lanh ướt át, có vẻ nhu nhược đáng thương, hoàn toàn không uy hiếp.

Nhưng Sở Cuồng Nhân lại thấy được sự bình tĩnh ẩn nơi đáy mắt, nàng còn đang tự hỏi nên tránh thoát như thế nào.

"Lai lịch của ngươi ra sao? Tu theo công pháp gì?" Sở Cuồng Nhân hỏi.

"Ta... Lai lịch của ta..." Hàng lông mi trắng tinh run rẩy, tựa cánh bướm rũ xuống, giống như vấn đề này khiến nàng vô cùng đau thương, "Ta vốn là đệ tử Ngũ Linh Tông, ngoài ý muốn bị ma tu bắt, đi tới nơi này. Ta muốn về tông môn, nhưng ta không tìm được cách trở về, chỉ có thể tạm thời ở lại đây. Sa mạc quá nguy hiểm, nhưng tu vi của ta quá thấp, chỉ học được công pháp căn bản của Ngũ Linh Tông. Ta muốn sống, nên... Nên chuyển sang tu ma, chỉ có tu ma mới giúp ta mạnh hơn.

"Sau khi trở thành ma tu, ta mới tìm được Truyền Tống Trận để trở về Trung Châu. Nhưng, nhưng ta đã là ma tu, không thể trở về..."

Nàng cố gắng hít thở đều, giống như chỉ có làm vậy mới có thể tiếp tục nói tiếp: "Công pháp kia tên là "Đào Hoa Kinh", có thể mê hoặc thần trí con người, nhưng ta chưa từng dùng lên ngươi. Nhờ nó mà ta khống chế được một bộ tộc nhỏ, bọn họ sinh ra và lớn lên trong biển cát. Ngươi bị trọng thương, ta có một ít biện pháp độc môn, ta có thể cứu ngươi. Chỉ cần ngươi dạy ta tu hành."

""Ngoài ý muốn" là có ý gì." Sở Cuồng Nhân không dao động.

Sắc mặt Bạch Nha bắt đầu âm u. Nàng không ngờ ma tu này khó chơi đến vậy. Nhưng đã đến nước này, nàng cũng không che giấu được nữa.

Nàng đúng là bị ma tu bắt đi, nhưng không phải bị ma tu đưa tới Sóc Châu.

Trước đây, khi đám ma tu định sử dụng mảnh vỡ quy tắc ngoại lai hòng thay đổi toàn bộ tu sĩ trong Ngũ Linh Tông, Bạch Nha cũng bị bắt đi, nhốt trong một hang động. Bởi vì tu vi của nàng không cao, ma tu trông coi nàng cũng không quá cảnh giác, thấy nàng xinh đẹp mỹ lệ khác thường, định cưỡng bách nàng.

Ma tu cũng có "bàn tay vàng", tên là hệ thống Tín ngưỡng, có thể thông qua ký kết khế ước biến người khác thành tín đồ, nhờ vào tín ngưỡng trên người tín đồ mà đạt được sức mạnh, cũng có thể dùng tín ngưỡng để ban phát năng lực hoặc trị thương cho tín đồ.

Nếu ép buộc người khác ký kết khế ước, chủ nhân sẽ phải trả giá đắt, ma tu muốn dụ dỗ nàng tự nguyện ký kết khế ước, không tự nguyện thì cũng không đến mức quá miễn cưỡng.

Bạch Nha kéo dài thời gian, lừa hắn nói ra tin tức về bàn tay vàng, sau đó nàng lợi dụng khoảng thời gian ma tu không cử động được vì ép buộc nàng ký kết khế ước, dùng ám khí giấu trong miệng tấn công khiến hắn bị thương, lại thuyết phục hệ thống Tín ngưỡng từ bỏ ma tu, chọn nàng làm vật chủ.

Ma tu này mồm miệng không nhanh nhạy, lại nói như rồng leo, làm như mèo mửa, từ khi có được hệ thống Tín ngưỡng vẫn chưa thành công ký kết khế ước với bất kỳ ai.

Bạch Nha giết ma tu, tìm được bùa dịch chuyển từ trong túi trữ vật của hắn. Đây vốn là vật bảo mệnh của ma tu. Bạch Nha trực tiếp kích hoạt bùa, rời khỏi Ngũ Linh Tông.

Nàng không thể tiếp tục ở lại Ngũ Linh Tông. Tu sĩ đưa tặng nàng hai mảnh bạc vụn không những không chết, còn bái nhập Kiếm Các. Lỡ đâu hắn biết nàng đang ở Ngũ Linh Tông, biết nàng bán rẻ tin tức của hắn, nàng sẽ gặp nguy hiểm.

Bùa dịch chuyển đưa nàng tới Sóc Châu.

Bạch Nha tìm được một ngôi làng nhỏ trong Sóc Châu, lợi dụng thuật Ngũ hành mà nàng học được ở Ngũ Linh Tông để tạo ra nước trong sa mạc, lại dùng thuốc cứu một người bị sói sa mạc cắn trọng thương, trở thành "Thần nữ" được những người này cung phụng.

Người được cứu khi bị trọng thương gần chết kia đem lại nhiều tín ngưỡng nhất, Bạch Nha liền chọn hắn để ký kết khế ước, rồi sau đó lại lợi dụng hệ thống Tín ngưỡng ban cho hắn một ít "Phép thần". Nhìn thấy người này có được năng lực dị thường, những người khác trong bộ lạc sẽ tin phục, ký kết khế ước cũng dễ dàng hơn nhiều.

Trong khoảng thời gian này, Bạch Nha đã thu phục được bảy bộ lạc nhỏ. Nàng tìm được một ốc đảo nhỏ, chuẩn bị thống nhất những bộ lạc này thành một tiểu vương quốc, từng bước phát triển trong Sóc Châu.

Tuy rằng sức mạnh của Bạch Nha tăng trưởng mau chóng, nhưng tất cả đều là nhờ công của hệ thống Tín ngưỡng. Điều này cũng không thể khiến nàng an tâm, nàng vẫn luôn đang tìm kiếm công pháp càng cao thâm hơn, nhưng nơi này thật sự quá hoang vắng.

Sở Cuồng Nhân nghe đến Ngũ Linh Tông, liền biết chuyện xảy ra như thế nào. Khi đó Hạo Chỉ giúp Càn Khôn thành lập thần đạo, có một đám ma tu cũng muốn tranh phần, nghĩ ra biện pháp tráo đổi thân phận.

Mặt Bạch Nha đã hoàn toàn trắng bệch. Lúc trước gương mặt nàng còn ửng hồng, giờ đã tái nhợt như tờ giấy.

"Tiền bối, trước đây ta nói có thể cứu ngài, không phải nói chơi. Hệ thống Tín ngưỡng thực sự rất thần kỳ, ta chưa gặp chuyện gì mà nó không làm được. Ngay cả khi không điều trị được hết thương thế của ngài, ít nhất cũng có thể kéo dài thời gian." Bạch Nha nhìn hắn bằng ánh mắt cầu xin, "Ta nguyện giao nó cho ngài. Ngài có thể biến ta thành tín đồ của ngài, chỉ cần để ta sống sót. Trong phạm vi vạn dặm quanh nơi đây, không có tu sĩ nào khác. Ta có thể giúp ngài."

Nàng duỗi tay thử nhẹ nhàng chạm vào đầu gối của Sở Cuồng Nhân, thấy hắn không phản ứng, liền chậm rãi di chuyển về phía trước: "Trong "Đào Hoa Kinh" cũng có một ít biện pháp chữa thương. Ta nguyện hầu hạ tiền bối."

Tay nàng vuốt dọc theo đùi Sở Cuồng Nhân, nhẹ nhàng mơn trớn, tựa như bươm bướm đập cánh, khiến lòng người rung động, chậm rãi vuốt ve từ eo bụng lên ngực.

Sở Cuồng Nhân bỗng nhiên bắt lấy cổ tay của nàng, bẻ gập sang một bên.

Bạch Nha kêu lên đau đớn. Trên tay nàng, không biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh chủy thủ hàn quang lấp lánh.

Sở Cuồng Nhân nhìn gông xiềng đồng thời xuất hiện trên người hắn, cười một tiếng.

Khi hắn tỉnh lại, trên người hắn không có thuật pháp vây trói. Không phải Bạch Nha không bố trí, mà là nàng giấu trận pháp trong da thú và tường kép của lều trại.

Trong lúc nàng rưng rưng nước mắt cầu xin, nàng cũng đồng thời đang nghĩ nên đâm dao vào bộ phận nào trên người hắn.

Đủ tàn nhẫn.

Sở Cuồng Nhân giật giật cánh tay, thuật pháp gông xiềng vây trói hắn lập tức vỡ vụn.

Trong mắt Bạch Nha cuối cùng cũng có ánh tuyệt vọng.

Nàng không thể giao hệ thống Tín ngưỡng cho người khác, càng không thể để người khác khống chế tính mạng.

Khi Sở Cuồng Nhân hỏi về công pháp của nàng, nàng đã biết tuy rằng Sở Cuồng Nhân trông có vẻ hung ác, nhưng đã bị thương nặng đến mức không có khả năng tra xét cơ thể nàng.

Cho nên nàng chuẩn bị lại đánh cuộc một phen.

Đáng tiếc nàng thua cuộc.

Sở Cuồng Nhân lại không lập tức giết nàng.

"Ngươi còn có bí mật gì nữa?" Ma khí đáng sợ xông thẳng vào tâm thức của Bạch Nha.

Lớp phòng hộ từ tín ngưỡng mà thành vỡ vụn như một mảnh giấy, Bạch Nha không khống chế được mà bắt đầu nhớ về người khiến nàng sợ hãi nhất.

Nàng nghĩ tới Lãng Kình Vân.

Hắn mang theo Huyết Tú Đao lâu như vậy, vậy mà không chết trong tay kẻ khác, hơn nữa còn bái nhập Kiếm Các.

Nhưng nàng không hối hận.

Nếu lúc đó nàng không bán đứng Lãng Kình Vân, nàng cũng không sống nổi đến bây giờ.

Dao động mãnh liệt trong thần thức bị Sở Cuồng Nhân phát hiện. Sở Cuồng Nhân bắt nàng nói rõ ràng từng câu từng chữ.

Bạch Nha sầm mặt, nàng không còn bày ra lớp ngụy trang dịu dàng yếu đuối lúc trước nữa.

Sau khi nghe xong, Sở Cuồng Nhân lại cười nói: "Dáng vẻ hiện tại của ngươi còn đẹp hơn trước kia nhiều."

"Ta hỏi ngươi: Cuộc sống tại Ngũ Linh Tông là ước mơ mà ngươi tha thiết có được, vì sao ngươi còn không thỏa mãn?"

Bạch Nha nghe thấy vấn đề này, oán hận ngập tràn đôi mắt: "Vì sao ta phải thỏa mãn?"

Nàng muốn giết Sở Cuồng Nhân, Sở Cuồng Nhân đương nhiên sẽ không để nàng sống. Nàng dứt khoát bùng nổ:

"Cuộc sống mà ta hằng mơ ước, bọn họ lại có được từ khi sinh ra! Thậm chí bọn họ có được càng nhiều! Càng tốt! Vì sao bọn họ còn không thỏa mãn?!

"Vì sao ta phải thỏa mãn?!

"Ta sống qua tuổi thơ bi thảm, ta cướp đoạt đồ ăn của chuột đồng, lên giường với bất kỳ kẻ nào để mắt đến ta, chỉ để đổi lấy một miếng ăn. Bọn chúng lừa gạt ta, đánh chửi ta, khinh nhục ta, thóa mạ ta, ta đều nhịn. Bởi vì ta muốn sống sót."

"Nếu ta thỏa mãn, nếu ta khuất phục với đống cơm thừa canh cặn mà bọn chúng vứt cho ta! Khác gì ta thừa nhận ta đã là kẻ đê tiện từ khi sinh ra! Thỏa mãn với những thứ mà người khác sinh ra là có được, như thể ta không đáng được có!"

Sở Cuồng Nhân nghe xong, lại cười ha ha.

Hắn buông tay Bạch Nha: "Ta không giết ngươi."

Bạch Nha sửng sốt.

Nàng muốn giết Sở Cuồng Nhân. Bây giờ vẫn muốn giết. Chỉ cần có cơ hội, nàng nhất định sẽ giết hắn. Bởi vì hắn đã biết bí mật của nàng.

Sở Cuồng Nhân chắc chắn cũng biết điều này, nhưng vì sao hắn lại thả nàng đi?

Chẳng lẽ ma tu này còn có thể là người tốt sao?

"Ta là kẻ ác." Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, Sở Cuồng Nhân nói, "Chỉ cần còn khả năng sống sót, ta sẽ giết ngươi cùng bộ tộc của ngươi, đoạt lấy bàn tay vàng, dùng máu thịt của các ngươi để chữa thương."

"Ta tàn sát dân trong thành, ăn thịt người, máu của những người bị ta giết có thể lấp đầy mười hồ nước lớn!

"Ta bảo vệ tổ quốc, thủ hộ bá tánh, số người mà ta cứu cũng có thể lấp kín mười tòa thành!"

"Ai phán xét ta ưu khuyết đúng sai?! Ai định đoạt vận mệnh ta là vui hay buồn?!"

Sở Cuồng Nhân cuồng loạn cười to:

"Ai định ra tiên đạo? Ai định ra ma đạo? Ai khiến ta sinh ra? Ai làm ta sống sót? Vì ai mà ta đi lên con đường này?"

Hắn lại nổi cơn điên, nhưng lúc này đã không còn ai thao túng hắn.

Hắn đặt tay lên đỉnh đầu Bạch Nha: "Tốt lắm! Xuất sắc! Trước khi ta chết còn có thể gặp được người như ngươi!"

Pháp lực mạnh mẽ tràn ngập vào cơ thể Bạch Nha qua huyệt Bách Hội, đả thông kinh mạch, cọ rửa thân thể, khiến tu vi của nàng tăng vọt.

"Đi đi, cầm lấy tu vi của ta!" Sở Cuồng Nhân rót toàn bộ pháp lực vào cơ thể Bạch Nha, "Để ta nhìn xem kẻ ích kỷ tư lợi chỉ vì bản thân mà sống như ngươi, có thể đi xa đến mức nào! Nhìn xem đạo mà Càn Khôn này dành tặng cho ngươi, là một đại đạo như thế nào!"

Chờ đến khi Bạch Nha thích ứng với lượng tu vi khổng lồ này, lại mở mắt ra, Sở Cuồng Nhân đã biến thành một cụ già râu tóc bạc phơ, hơi thở thoi thóp, có thể chết đi bất kỳ lúc nào.

Bạch Nha há miệng thở dốc. Nàng muốn hỏi hắn là ai, muốn hỏi hắn vì sao lại làm như vậy.

Nàng nuốt xuống toàn bộ nghi vấn nơi đầu lưỡi, chỉ hỏi một vấn đề: "Ngươi có nguyện vọng gì sao?"

Sở Cuồng Nhân nghe thấy lời nói của nàng, cười một chút.

Câu hỏi này gợi nhớ ký ức năm xưa của hắn. Hắn nhớ tới binh lính dưới trướng.

Bọn họ đi theo hắn từ khi hắn còn nghèo túng, vẫn tiếp tục đi theo hắn ngay cả khi hắn đã đạt đến đỉnh cao, đã từng uy nghiêm dũng mãnh bảo vệ giang sơn, cũng từng gây bao tội ác táng tận thiên lương.

Đã vài trăm năm rồi hắn không nhớ tới bọn họ.

Sở Cuồng Nhân giật giật môi.

Cúng bái tế lễ cũng vô dụng.

"Tiếp tục sống."

Đầu của hắn rũ xuống.

Bạch Nha yên lặng nhìn hắn một lát, dập đầu một lần, lại dùng lửa đốt sạch thi hài.

Bắc Lương Châu.

"Một tháng..." Phương Phất Ca nhẹ lẩm bẩm.

Thời gian không nhiều lắm nhỉ.

"Ngươi đang nói cái gì?" Hạ Di hỏi.

"Ta suy nghĩ, có lẽ ta nên nói cho ngươi một số chuyện." Phương Phất Ca nói.

"Cái gì?" Hạ Di bỗng cảm thấy vô cùng bất an. Hắn rút kiếm theo bản năng.

Đáng sợ sát ý tỏa khắp xung quanh, bóng hình Phương Phất Ca bị sát ý cứa rách nát, nhưng lại hóa thành bươm bướm ngập trời chỉ trong nháy mắt. Bươm bướm lại bị sát ý chém thành vụn sao lả tả, đẹp đẽ mỹ lệ tựa mộng ảo, bám vào bên người Hạ Di, lại hội tụ thành một bóng hình trước mặt hắn, kẻ này có đôi nét giống Phương Phất Ca, lại có đôi nét giống Hạ Di.

Đôi tay tụ lại từ vụn sao nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt căng thẳng của Hạ Di, đôi mắt tựa như mộng ảo của Phương Phất Ca nhìn hắn, đáy mắt dường như chỉ có bi thương:

"Tuy rằng ngươi vẫn luôn đề phòng ta, đáng tiếc... Sau khi ngươi trở thành ma tu, hết thảy nỗ lực trước mặt ta đều là vô dụng."

Hạ Di đột nhiên không nhìn được gì nữa.

Hắn đã chìm vào ánh mắt tựa như mộng ảo kia, kiếm trong tay rơi trên mặt đất, toàn bộ sát ý tan biến.

Hắn không nhìn thấy, cũng không cảm nhận được gì. Hắn dường như đang rơi xuống, cuối cùng chỉ nghe được lời ai đó thì thầm bên tai: "Đừng sợ."

"Ta chỉ là muốn đưa ngươi đi xem, nói cho ngươi nỗi khổ của ngươi vì đâu mà có..."

900 năm trước, Hạ Di đọa thành ma tu, hắn thẳng đường xông đến Bắc Lương Châu, thất tha thất thểu ngã xuống trong Bất Quy Phụ, giống một con dã thú cô độc tự liếm vết thương.

Tiên khí trong cơ thể dần chuyển thành ma khí, tựa như dầu sôi chảy xuôi trong mạch máu.

Pháp lực của hắn là kiếm khí, bén nhọn cố chấp, cho dù có chuyển thành ma khí, hai bên cũng đấu tranh không thôi. Hai loại pháp lực giao chiến trong cơ thể hắn, xé nát kinh mạch, lại nhanh chóng khép lại.

Đã có ma tu phát hiện ra tu sĩ đọa ma rơi xuống nơi đây, bọn chúng chưa chắc đã nhận ra đây là Hạ Di, Các chủ Kiếm Các, nhưng đã nhận ra đây là một con mồi béo bở dễ xơi.

Bọn chúng vây xung quanh, giống linh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net