Chương 11 R18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người chơi đùa một trận, cuối cùng Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến đè dưới người, cậu nhìn anh chầm chầm toàn thân trần truồng, bất giác đỏ mặt: "Anh anh anh anh ... như thế nào sao không mặc quần áo?"

Tiêu Chiến thuận thế cúi người dựa trên người Vương Nhất Bác, đuôi mắt nhếch lên, đầu lông mày mang chút dụ hoặc: "Em nói xem. Đây không phải chuyện tốt do em làm ra sao?"

Vương Nhất Bác lần này rất chủ động, thậm chí ngay trước mặt Tiêu Chiến tự mình khuếch trương, gương mặt như điêu khắc nhiễm màu hồng đào lay động lòng người, đôi môi khẽ nhếch lên tràn ra âm giọng trầm thấp khàn khan, một tiếng lại một tiếng theo từng nhịp ngón tay khuấy động phía sau hòa cùng tiếng nước dinh dính nhớp nháp, không khỏi đánh thẳng vào đại não Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến chịu đựng dục vọng mãnh liệt, nhìn thấy ánh mắt Vương Nhất Bác hiện tầng sương mù rõ ràng đang giương lên nhìn mình, động tác trên tay cũng không có dừng lại, đôi môi hồng phấn xé bỏ mở vỏ bao cao su, nâng lên tính khí nóng bỏng của anh cẩn thận mang bao vào, liền lấy bôi trơn thêm một vài động tác khuếch trương đơn giản, liền nhấc eo cắm sâu vào hậu huyệt.

"A ... Thật lớn!" Vương Nhất Bác thít chặc, cúi người thở gấp, đem một nữa tính khí còn kẹt bên ngoài từng chút một ngồi vào, cắm đến điểm sâu nhất thỏa mãn rên rỉ.

Tiêu Chiến vừa muốn động thân đã bị cánh tay đẩy lên lồng ngực, Vương Nhất Bác cúi thấp người xuống ngực anh vỗ về chơi đùa: "Đừng động Chiến ca, để em!"

Vương Nhất Bác rất nhanh thích ứng với dị vật trong cơ thể, sau đó liền nhấp nhô eo lên xuống theo từng nhịp, tư thế làm cho công thịt mỗi lần va chạm đều cắm đến nơi sâu nhất trong cơ thể, khoái cảm ùn ùn kéo đến.

Mồ hôi Tiêu Chiến tuôn rơi nhễ nhại so với Vương Nhất Bác còn nhiều hơn, nhưng có lẽ lần này Vương Nhất Bác quá nhiệt tình chiêu đãi anh, mồ hôi theo hai bên tóc mai trượt xuống cần cổ trắng mịn, theo lồng ngực nhỏ xuống người Tiêu Chiến.

Đến khi Vương Nhất Bác yếu ớt chống đỡ hết nỗi, tốc độ trừu sáp cũng giãm phân nữa, đáng thương chống đỡ cơ thể đem đôi môi ửng hồng đến gần Tiêu Chiến: "Chiến ca, muốn hôn hôn..."

Tiêu Chiến liền đáp ứng, luồn tay qua eo kéo cậu nhích lại gần, hôn lên môi cậu, không những hôn bên dưới cũng ra sức chuyển động.

Nụ hôn của Tiêu Chiến mãnh liệt xâm chiếm, điên cuống gặm nhắm cắn mút, đem đôi môi mềm mại căng mọng của cậu giày vò đến đỏ ửng sưng tấy, vô cùng quyến rũ.

Tiêu Chiến ngồi dậy, bóp eo cậu ra sức đụng chạm, một cái lại một cái chuẩn xác đỉnh đến điểm mẫn cảm của Vương Nhất Bác, so với lúc Vương Nhất Bác tự động khoái cảm tăng lên rất nhiều.

Tiêu Chiến ra sức tăng tốc đỉnh lộng nhanh đến cao trào bắn hết vào trong, anh đem côn thịt đã mềm nhũn rút ra ngoài, bế Vương Nhất Bác vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ, Vương Nhất Bác mệt mỏi để anh ôm vào trong ngực: "Sao mệt đến như vậy?"

Vương Nhất Bác vùi trong ngực anh cọ tới cọ lui, hai mắt nhắm nghiền, long mi đen dài tự như thấm qua nước ướt sũng: "Lần sau sẽ không tiếp tục tự mình động, thật là mệt mỏi ..."

Tiêu Chiến cúi đầu hôn lên lông mi hơi run của cậu: "Vương Nhất Bác!"

Vương Nhất Bác lông mi giật giật, cũng không có mở mắt ra, lười biến đáp: "Ừm."

"Nếu như chúng ta có thể an toàn trở về, anh sẽ mua cho em món quà mới!" Đầu ngón tay Tiêu Chiến nhẹ lướt quanh mặt Vương Nhất Bác, tỉ mỉ vuốt ve.

Vương Nhất Bác mở mắt hai mắt sáng lấp lánh, nắm lấy tay anh, kích động hỏi: "Quà gì a?"

Tiêu Chiến bị cậu kéo tay, ánh mắt ôn nhu nhìn cậu: "Em thích gì?"

Vương Nhất Bác nhất thời cao hứng, thao thao bất tuyệt nói ra: "Em thích môtô, ván trượt, còn có lego, figure cũng có thể, còn có trò chơi ..."

Tiêu Chiến bị cậu chọc cười, đưa tay vuốt mũi cậu một cái cười nói: "Cún con, em đối với ca ca thật không có khách khí nha." Những thứ này nếu liệt kê từng loại cũng không phải con số nhỏ.

Tiêu Chiếm nghĩ ngợi, cố ý trêu chọc cậu: "Những thứ đó ... đều không phải vật anh muốn đưa em."

Vương Nhất Bác dừng một chút, cố nén vẻ thất vọng ngoan ngoãn trả lời: "Không sao Chiến ca, anh đưa cái gì em cũng thích."

Tiêu Chiến hôn lên đôi môi đang lẹp xẹp của cậu, sau đó còn liếm một chút, cuối cùng lại hôn lên đôi mắt ướt nước của Vương Nhất Bác nói khẽ: "Anh đưa em một chiếc nhẫn có được không?"

Nói xong Tiêu Chiến vuốt ngón tay nhỏ trắng như hành tây của cậu: "Ai cho em đem dây chuyền của anh nổ mất, anh phải đem em suốt đời bên cạnh anh!"

Vương Nhất Bác mặc dù không hiểu lắm, nhưng vẫn biết tại thế gian nhẫn đối với người yêu mà nói có ý nghĩa gì. Vương Nhất Bác kinh ngạc, không thể giấu nỗi vẻ mặt vui vẻ.

Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt cậu biến đổi không ngừng, cố ý ủy khuất tiến đến bên má cậu cọ cọ, giọng nói mang theo chút đáng yêu: "Vương Nhất Bác, ca ca là đang cầu hôn em đó, em không trả lời là không đồng ý sao?"

Vương Nhất Bác áy náy không yên nắm lấy tay anh: "Không, không phải, em ..." Nói năng đến lộn xộn, giương mắt nhìn Tiêu Chiến cười ngọt ngào, trong ánh mắt ngập tràn nhu tình.

Tiêu Chiến cầm tay cậu, dáng cánh môi mềm mại lên mu bàn tay cậu, thong thả nói một câu: "Vương Nhất Bác, anh muốn cả một đời đều ở bên em!"

-

Tiêu Chiến thừa lúc Vương Nhất Bác nghĩ ngơi đứng dậy mặc lên quần áo, anh đối với nơi này hết sức quen thuộc, vô cùng thoải mái mà tránh đi tuần tra.

Thời điểm Tiêu Chiến xong việc trở về, Vương Nhất Bác ngủ dậy đầu tóc rối bời giương mắt trừng anh.

Tiêu Chiến nhịn cười, tiến đến giúp cậu chỉnh lại đầu tóc rối bời, ôm Vương Nhất Bác vào trong ngực vương tay xoa bóp eo cho cậu: "Làm sao, không thoải mái sao?"

Gương mặt Vương Nhất Bác đỏ bừng, kéo một tay anh ra, cơ thể ngoan ngoãn vùi vào ngực anh: "Sớm đã không sao rồi."

"Được." Tiêu Chiến cười thầm, nhẹ giọng hỏi: "Cái kia mời tiểu bằng hữu Vương Nhất Bác nói cho ta nghe, vết thương của anh như thế nào mà đã không sao rồi?"

Vương Nhất Bác vô cùng tự tin vỗ ngực: "Bời vì em lợi hại chứ sao."

Tiêu Chiến đưa tay nhéo đùi phải của cậu, theo anh nghĩ, thiếu niên trong ngực thoáng cái đau đến cơ thể co lại. Ánh mắt anh trầm xuống: "Không muốn giải thích một chút?"

Vương Nhất Bác đem mặt mình vùi sâu vào ngực anh, buồn buồn trả lời: "Ca ca sẽ bảo vệ tốt cho em."

Tiêu Chiến thở dài: "Vương Nhất Bác, em chưa từng nghe một câu nói sao?"

Tiêu Chiến đưa tay ra sau nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, thành khẩn mà nói: "Trên đời này không thể không làm mà muốn được hưởng chuyện tốt, em cũng không nên vì người khác mà trả giá đắt. Anh không rõ bộ tộc em có sức mạnh như thế nào, nhưng em vẫn luôn luôn ẩn sâu dưới đáy biển, em cũng không có cách nào chống lại nhược điểm chí mạng của mình. Từ giờ trở đi, không có sực đồng ý của anh, em không được tự ý sử dụng loại năng lực này, đã rõ chưa?"

Vương Nhất Bác hoảng hốt ngẩng đầu, phát hiện vẻ mặt nghiêm túc của anh, đây là lần cậu thấy Tiêu Chiến như vậy.

Tiêu Chiến sợ sẽ dọa dọa cậu sợ, nên đã thu lại vẻ mặt của mình, hướng đến cậu sủng nịnh cười cười: "Anh là đang lo lắng cho em có được hay không? Không được bày ra bộ mặt như anh đang khi dễ em chứ."

Vương Nhất Bác như có điều đang suy nghĩ nhẹ gật đầu, thế nhưng vẫn mạnh miệng: "Chiến ca, ... nếu là anh thì vẫn đáng."

Tiêu Chiến sững sờ: "Cái gì?"

Vương Nhất Bác ôm chặt lấy anh, cái cằm cọ lấy cổ anh: "Chỉ cần có thể tốt cho anh, trả giá đắt thế nào cũng đáng."

Tiêu Chiến vừa tức vừa cười, sau cùng tiến đến gần tai cậu như là uy hiếp mở miệng: "Nếu em không nghe lời, anh sẽ không thích em nữa."

Vương Nhất Bác khẽ run, hai tay ôm chặt hơn, đáp ứng lời uy hiếp của Tiêu Chiến sẽ không tùy tiện sử dụng năng lực của mình, thế nhưng trong đầu không ngừng nhớ lại hình ảnh lúc nhỏ mỗi lần bà ngoại dỗ dành cậu ngủ, đều sẽ nói câu kia.

Bà ngoại nói: "Nhân ngư là không thể động tình với con người, một lần động tình chính là cả một đời. Thế nhưng nhân loại không giống nhau, tình cảm của bọn họ quá ngắn ngủi, chớp mắt một cái đều có thể qua."

Bà ngoại Vương Nhất Bác luôn nói với cậu: "Nhất Bác a, tuyệt đối không nên thích con người, nếu không con sẽ rất đau khổ."







Cre: onpic

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net