Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Buông tôi ra." Vương Nhất Bác vô lực vùng vẫy mấy lần, nhưng vẫn bị ôm vào trong ngực.

Tiêu Chiến đè xuống cái tay có ý đồ đẩy anh ra của cậu, đặt vào bên môi hôn lên: "Em lại như thế động đậy, anh chưa chắc sẽ làm những gì với em."

Vương Nhất Bác vừa nghe, thân thể cứng đờ không dám manh động làm ra những hành động thiếu suy nghĩ, bất đắc dĩ nhìn anh: "Anh cuối cùng muốn làm gì?"

"Nhất Bác!" Tiêu Chiến vuốt ve đôi bàn tay trắng nõn của cậu: "Đừng sợ!"

Vương Nhất Bác sửng sốt a một tiếng.

Tiêu Chiến đem cậu đẩy sang một bên giường, đem chăn mền giúp cậu đắp kín, với tay sáng tắt đèn chính mình đem thân thể chui vào mền cùng cậu.

Phòng ngủ tối đen như mực, một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe rõ mồn một, Vương Nhất Bác cơ hồ là vô ý lại co rút người về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thuận thế đem thân thể đang run rẩy của tiểu nhân ngư ôm vào ngực, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng cậu.

Có lẽ thuốc Cố Ngụy đưa đã có tác dụng, trong ngực Tiêu Chiến lại mang đến cảm giác an tâm, Vương Nhất Bác rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, một khắc cũng khôgn rời khỏi lòng ngực Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến làm thế nào cũng không ngủ được.

Nghĩ đến Vương Nhất Bác chín năm trước cứu anh liền nhớ mãi không quên, về sau thiếu niên này mang bộ mặt vô cùng vui vẻ cùng mình trùng phùng, nhưng Tiêu Chiến mình lại làm cái gì đây?

Tiêu Chiến một đời cô đơn dũng cảm, chính mình lựa chọn con đường chính nghĩa mang tâm nguyện báo thù cho người thân, lần lượt đem thiếu niên này tới gần đẩy ra xa, cuối cùng mang đến cho cả hai kết cục như thế này.

Trong mắt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chính là đường ánh sáng cuối đường hầm trên con đường báo thù của anh, đi về phía cậu chính là phong cảnh đẹp nhất. Tiêu Chiến quyến luyến vô cùng, nhưng không chịu dừng bước.

Nếu được chọn lại, Tiêu Chiến vẫn sẽ không thay đổi, nhưng thời khắc này, Tiêu Chiến thực sự cảm nhận được vì Vương Nhất Bác mà đau lòng. Vòng tròn định mệnh dưới những sự lựa chọn đã đi vào quỹ đạo, Tiêu Chiến chỉ có thể từ nay về sau nắm tay Vương Nhất Bác, không phụ tâm ý của cậu, cùng cậu song vai tiến đến tương lai.

Vương Nhất Bác ngủ đến nửa đêm hoảng hốt nói mớ, che lấy ngực mình tựa như thống khổ rên rỉ.

"Ca ca ... đau ..."

Tâm Tiêu Chiến như bóp chặt, luống cuống tay chân dỗ dành Vương Nhất Bác đang gặp ác mộng trong lòng ngực: "Bảo bảo đừng sợ, ca ca ở đây."

"Ca ca ..." Vương Nhất Bác như nắm được cọng cỏ cứu mạng, càng ôm chặt Tiêu Chiến hơn: "Anh đừng bỏ em lại có được không?"

"Sẽ không!" Tiêu Chiến nhắm mi tâm trân trọng rơi xuống nụ hôn: "Về sau sẽ không như vậy nữa."

Tâm tình Vương Nhất Bác đã an ổn hơn rất nhiều, dần dần khôi phục trạng thái bình thường.

Tiêu Chiến nắm tay cậu, mười ngón tay đan xen vào nhau, dần dần cũng chìm vào giấc ngủ.

-

Lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại, bên cạnh trống rỗng, cửa phòng khép hờ, lờ mờ có thể nhìn thấy trong phòng bếp có mấy phần khói lửa. Cậu mơ mơ màng màng chỉnh lại mái đầu rối bời, bước vào phòng tắm vệ sinh rửa mặt tỉnh táo, thần trí cũng dần khôi phục nhớ lại chuyện đêm qua phát sinh.

Cậu bị Tiêu Chiến nhìn thấy đuôi cá.

Tiêu Chiến không có chút nào kinh ngạc, còn nói ăng bậy bạ lung tung trêu chọc cậu.

A, anh ta còn hôn mình đến mấy lần.

Vương Nhất Bác khó khăn kìm nén tránh trực tiếp đẩy cửa ra ngoài, nhưng thần xui quỷ khiến ngửi thấy mùi thơm của thức ăn lại ngoan ngoãn ngồi ra bàn, vừa avwnj Tiêu Chiến mang hai bát cháo gà ra, đem một bát đẩy đén tước mặt cậu.

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác khuấy động bát cháo nóng hổi, ánh mắt một mực nhìn anh.

"Ăn trước đi, có lời gì từ từ nói." Tiêu Chiến đang chậm rãi ăn, mí mắt không nhúc nhích một chút.

Vương Nhất Bác hậm hực cuối đầu tiếp tục ăn cháo.

"Tôi suýt chút lại quên mất, cậu vốn dĩ không cần ăn cơm, không cần miễn cưỡng chính mình a." Tiêu Chiến bỗng nhiên ngước mắt nhìn cậu.

Vương Nhất Bác hơi ngẩn người: "Sao anh biết? Thực ra ... cũng không có gì, anh làm đồ ăn rất ngon."

Tiêu Chiến nghe vậy liền cười một tiếng: "Thích thì ăn nhiều một chút."

Sau khi ăn xong, Vương Nhất Bác nhận trách nhiệm rửa bát, Tiêu Chiến thấy vậy cũng không có ngăn cản cậu, lại trửo về phòng thay quần áo, lúc trở ra liền thấy Vương Nhất Bác đang ngồi ở sofa.

Tiêu Chiến có chút buồn bực: "Hôm nay cậu không đến công ty à?"

"Không vội, tôi có lời muốn nói với anh." Vương Nhất Bác chỉ qua chỗ ngồi bên cạnh ra hiệu cho anh ngồi xuống.

Tiêu Chiến nhướng mày, chân bắt chéo ngồi xuống hỏi lại: "Chuyện gì?"

"Chuyện của tôi, anh biết được bao nhiêu?" Vương Nhất Bác lên tiếng.

Tiêu Chiến làm bộ suy tư một chút: "Bảy tám phần đi, cậu là muốn nói chuyện của cậu, vẫn là thân thể của cậu đây? Tôi cảm thấy tôi hiểu rất rõ, ừ, đặc biệt là phía sau."

Vương Nhất Bác hơi đỏ mặt: "Anh tối qua lợi dụng lúc tôi ngủ đã làm cái gì?"

Tiêu Chiến vô tội chớp mắt: "Ngoại trừ ôm cậu ngủ tôi cũng không có làm gì, trời đất chứng giám, chính cậu chui vào ngực tôi."

"Vậy anh còn nói cái gì ... hiểu tôi đến vậy?" Vương Nhất Bác đỏ mặt bổ nhào đén, cũng không có tức giận nhưng lại hóa thẹn.

Tiêu Chiến nói: "Lúc cậu từ nhân ngư biến trở về, cơ thể trần truồng từ trên xuống dưới, cũng không phải tôi cố ý muốn nhìn a."

"Không nói cái này ...!" Vương Nhất Bác tức giận đến nói sang chuyện khác: "Tối hôm qua anh thấy, một chữ cũng không được nói ra bên ngoài!"

Tiêu Chiến cười cười nhìn cậu: "Nếu nói thì như thế nào?"

Vương Nhất Bác trừng mắt liếc anh: "Nếu anh nói, tôi liền kéo anh xuống đáy biển dìm chết anh!"

Tiêu Chiến lại sờ tay lên mũi: "Cái kia thật dọa người a. Cậu yên tâm đi, tôi làm sao lại để người khác phát hiện ra bí mật của vợ mình chứ?"

Lỗ tai Vương Nhất Bác càng đỏ ửng lên: "Anh nói loạn cái gì a! Lão tử đây là nam."

Tiêu Chiến đứng dậy sờ lên đầu cậu: "Vậy cún con, anh phải đi làm, hẹn gặp lại!" Tiêu Chiến thức thời thừa dịp đối phương chưa kịp nổi giận, ba chân bốn cẳng chạy trốn khỏi hiện trường.

Vương Nhất Bác khó chịu sửa lại mái tóc vừa rối bời, trong đầu chợt mơ hồ thoáng qua hình ảnh, cũng có một người vừa cười vừa xoa đầu minh, gọi cún con.

Không biết vì cái gì, tim cậu bỗng nhói lên một cái.

-

Tiêu Chiến vừa mới nếm điểm tâm mới trong cửa hàng mình vừa nghiên cứu ra, cảm giác không như dự tính, thời điểm chuẩn bị đem thành phẩm thất bại đi xử lý, trong tiệm lại xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.

"Tiêu Chiến ca ca!" Quý Hướng Không cười thật ngọt ngào, mặt mày cong cong nhìn qua có đến mấy phần giống Vương Nhất Bác.

"Sao cậu đến đây?" Thời điểm Tiêu Chiến buong xuống cái bánh ngọt, vội vàng từ sau phòng bếp ra chào hỏi cậu.

Quý Hướng Không ngượng ngùng gãi đầu: "Em đến mua cho Ngụy ca ca mấy cái bánh mì nhỏ, có loại bánh mì nhỏ nào trong xốp ngoài giòn không ạ?"

Tiêu Chiến nâng cằm lên suy nghĩ: "Cậu đến thật đúng lúc, sau bếp tôi vừa nướng xong một loại bánh mới, miễn phí tặng hai người nhấm nháp."

Quý Hướng Không hai mắt lập tức sáng rỡ: "Thật sao? NÀy có chút xấu hổ ... cảm ơn Tiêu Chiến ca ca!"

Tiêu Chiến tìm cái hộp gói bánh lại đưa đến trước mặt Quý Hướng Không, tiện thể hỏi một chút: "Ấy, cậu có thích ăn hay không, hay là không ăn a?"

Quý Hướng Không cẩn thận nhận lấy ôm vào trong ngực: "Em không thích ăn cái này, nhưng Ngụy ca ca rất thích. Lại nói, em cũng không cần ăn cái gì."

"Ừm, cũng đúng." Tiêu Chiến cười híp mắt vỗ vỗ đầu cậu: "Vậy là tốt rồi."

Cố Ngụy đnag ở nhà ngủ nướng bỗng nhiên hắc xì liên tục mấy cái.

Cố Ngụy: ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net