Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác rơi vào một giấc mộng tưởng chừng rất dài.

Trong giấc mộng, thời điểm sắc trời vừa xuống người kia sẽ rời giường, sợ cậu sợ hãi thế là chỉ khép hờ cửa phòng, mặc kệ chuyện gì xảy ra cậu vẫn an ổn ngủ trên giường, sua cùng lại bị người kia kéo rèm cửa sổ ra, những tia nắng ấm áp đầu tiên của buổi sáng chiếu lên mặt cậu, một bụng tức giận mở mắt ra lại chạm phải gương mặt đứng ngược sáng đang hướng về phía mình cười tươi.

Ngũ quan đặc biệt từng đường cong lộ ra tinh tế, Vương Nhất Bác nhìn ngừoi nọ thế nào cũng không nảy sinh cảm giác tức giận được, ước chừng là do nụ cười kia còn ấm áp hơn cả những tia nắng phía ngoài, huống chi người đó còn hướng giữa lông mày cậu hôn đến ôn nhu như vậy.

Vương Nhất Bác rất thích.

Có đôi khi, Vương Nhất Bác sẽ vùi ở phòng khách, lười biếng ngồi tại sofa lắp ghép bộ lego limitit vừa mua, một khi đã ráp thì không phân biệt ngày đêm, sau đó lại bị người kia nắm lấy cổ áo kéo lại bàn ngồi ăn cơm, đêm đến nếu vẫn không chịu đi ngủ sẽ đem toàn bộ đèn trong nhà tắt hết, sau đó lại ôm cậu đang run rẩy ném vào trong chăn ấm, sau đó lại còn dành thời gian quan tâm dỗ dành cậu vào giấc ngủ.

Có đôi khi, Vương Nhất Bác muốn ra ngoài chơi ván trượt, người đó sẽ đem bản vẽ đóng bụi bên trong ra sân rộng rãi hướng về phía biển bôi bôi vẽ vẽ, Vương Nhất Bác sẽ nhảy đến sau lưng anh lén lút nhìn, bên trên giấy vẽ chính là một thanh niên đang rong ruổi trên ván trượt bên ánh mặt trời, mỗi một trang đều là hình ảnh của cậu.

Có đôi khi hai người sẽ núp ở sofa nho nhỏ tại phòng khách chơi game, Vương Nhất Bác ngoài miệng luôn mắng anh, nhưng người kia không hề tức giận ngược lại còn quay sang ôm ấp dỗ ngọt cậu không buông tay, năn nỉ đối phương cùng chính mình chơi lại một lần nữa.

Cuối cùng, gương mặt mông lung không biết là ai ban đầu dần hiện rõ ràng, Vương Nhất Bác nhìn thấy người đó có một gương mặt tuyệt thế phong hoa, đuôi tóc bay vào khóe mắt khẽ nâng, dưới môi có một nốt ruồi gọi cảm câu nhân, dong đưa khẽ run lên trong lòng.

Cậu biết người này, chính là Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, người trong mộng tựa như bước ra, thân ảnh kia lắc lư, gương mặt hoa đào dần tiến sát lại mặt cậu.

Vương Nhất Bác tựa như nguyện ý đắm chìm trong mộng cảnh.

-

"Nhất Bác?"

Vương Nhất Bác bị âm thanh ngọt ngào như gió xuân kia làm cho phần nào thanh tỉnh, lúc cậu tỉnh dậy cũng không cảm giác được bất kỳ khó chịu nào.

Thời điểm Vương Nhất Bác mở mắt ra, đúng lúc ánh mặt trời ngoài cửa vừa vặn chíu vào, Tiêu Chiến chống đỡ nghiêng đầu nhìn cậu bên cạnh, ánh mắt trong con ngươi cùng ánh mặt trời lóe sáng rực rỡ.

Vương Nhất Bác là lần đầu tiên không muốn phá hư tia sáng ấy.

"Tỉnh rồi?" Tiêu Chiến vươn tay xoa đầu cậu: "Anh vừa nấu cháo xong, có muốn ăn một miếng không?"

Vương Nhất Bác im lặng nhìn anh.

"Tại sao không nói chuyện?" Tiêu Chiến có chút thấp thỏm: "Ách ... có phải hay không vì chuyện đêm qua? Em yên tâm đi, sẽ không có ai nói ra. Bọn họ ..."

"Tôi không sao." Vương Nhất Bác vẫn nhìn Tiêu Chiến không rời, không lạnh không nhạt đáp lời anh.

Tiêu Chiến chột dạ sờ tay lên mũi: "Vậy em thấy thế nào? Có cảm giác chỗ nào không thoải mái không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, kéo chăn mền ra thoáng nhìn qua trên người mình một bộ đồ ngủ dễ chịu chỉnh tề, ljai đem ánh mắt hướng đếm Tiêu Chiến: "Là anh giúp tô mặc?"

Tiêu Chiến ho nhẹ một tiếng: "Ừm."

Vương Nhất Bác không có nói tiếp, liền lẳng lặng ngồi trên giường, nhìn vẻ mặt Tiêu Chiến có chút quẩn bách, cũng không có lên tiếng liền im lặng quan sát.

Tiêu Chiến nhìn thẳng ánh mắt cậu: "Làm sao?"

Tiêu Chiến bị nhìn đã lâu, Vương Nhất Bác lại luôn không muốn mở miệng, anh thở dài, không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài: "Anh vẫn là mang cho em chút cháo."

"Chiến ca!"

Tiêu Chiến nghe đến hai chữ đó có chút run lên, thân thể cứng đờ tại chỗ không thể nhúc nhích.

Vương Nhất Bác đưa tay kéo góc áo của anh: "Chiến ca, đừng đi."

Tiêu Chiến quay người trở lại, vẻ mặt ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác có chút thấp thỏm, nhưng vẫn là ôn nhu hỏi: "Làm sao? Không muốn ăn cháo à?"

Vương Nhất Bác cầm tay Tiêu Chiến có mấy phần lạnh lẽo, cậu nắm thật chặt, chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh mình: "Ngồi xuống, nói chuyện đi."

Từ trước đến nay cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì đi nữa Tiêu Chiến vẫn luôn chưa bao giờ cảm thấy mất tự nhiên: "Em có chuyện gì muốn nói với anh à?"

"Em giống như nhớ lại một số chuyện." Vương Nhất Bác không có buông tay anh ra: "Chúng ta lúc trước ở cùng một chỗ sao?"

Tiêu Chiến nhẹ gật đầu: "Ừm, xem như là thế ... nhưng không chỉ có những chuyện này."

Vương Nhất Bác ngạc nhiên: "Anh luôn luôn biết?"

"Anh ngay từ đầu cũng không là em, là đêm hôm đó nhìn thấy đuôi cá em nên ..." Tiêu Chiến vừa nói vừa quan sát thái độ của cậu, không nhìn thấy Vương Nhất Bác tức giận mới nhẹ nhàng thở ra.

"Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác khẽ gọi, đôi mắt cười như không cười nâng lên nhìn cậu, cậu đã thấy được từ người trong giấc mộng kia, vẫn rất ôn nhu nhìn vào đáy mắt Vương Nhất Bác.

"Em không ghét anh, anh kể cho em nghe những chuyện trong quá khứ đi." Vương Nhất Bác ngoảnh đầu lại, tựa đầu vào vai Tiêu chiến.

Vương Nhất Bác như được thông suốt, thoáng nhìn xuyên qua thác nước trong núi mà nhìn thấy chút hi vọng, âm thanh nhẹ nhàng từ trong đáy lòng nói cho cậu biết, con người tươi đẹp nhưu cảnh xuân trong mộng sẽ trở lại bên cạnh mình.

Vương Nhất Bác bỗng nhiên hi vọng gọi Tiêu Chiến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net