Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vô ưu cảnh.

Tiêu Chiến từ nhỏ đến lớn là người có tính hơi lỗ mãn, lại đúng lúc em trai Tiêu Từ phát sốt, cha mẹ một lòng chăm bệnh em trai, đối với người đang chờ tại phòng khách cũng không có ý kiến gì, muốn làm gì cũng được.

Thế là Tiêu Chiến dễ dàng đưa Vương Nhất Bác vào phòng, cho cậu thay quần áo của mình, áo sơ mi rộng lớn bao bọc cơ thể nhỏ nhắn, lộ ra đôi chân trắng nõn thẳng tắp.

Tiêu Chiến cẩn thận khóa trái cửa phòng, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp mới quay đầu nhìn tiểu hài tử phía sau đang nhìn mình chăm chăm, ánh mắt tròn vo ngặp nước không nhúc nhích, giống mèo con đáng thương không có nhà để về.

Tiêu Chiến đi qua kéo chăn mỏng đắp ngang đôi chân nhỏ tự như búp sen, nhẹ giọng dỗ dành Vương Nhất Bác đang ngồi trên giường: "Tốt rồi, bây giờ đã an toàn, em dù sao cũng nên nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?"

"Tiêu Chiến ca ca ..." Vừa biết được tên anh cái miệng nhỏ liền nũng nịu gọi nghen ngào.

Cho dù từ nhỏ đến lớn Vương Nhất Bác chính là tên Hỗn thế ma vương nhìn thấy Tiêu Chiến như thế cũng không thể không khuất phục chịu thua, Tiêu Chiến chỉ có thể ăn nói khép nép vừa ôm cậu vào lòng vừa ôn nhu mở miệng: "Đừng khóc a bảo bảo, ca ca sẽ bảo vệ em."

Vương Nhất Bác vui trong ngực anh thoải mái cọ tới cọ lui: "Em muốn trở về, nhưng bên ngoài đâu đâu cũng có người muốn bắt em."

"Bọn họ làm sao muốn bắt em, có phải vì em là ...?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn gật đầu "Ưm." một tiếng xem như chắc chắn cho câu trả lời, lại duỗi tay ra ôm eo Tiêu Chiến, trầm giọng nói: "Ca ca, em vì cứu anh mới có thể đến trên bờ."

Tiêu Chiến an ủi vỗ lưng cậu: "Vậy anh phải làm như thế nào mới giúp được em?"

"Khu hải vực này đã có người để mắt đến, bọn họ nhiều người em tránh ra không khỏi, hơn nữa em đã mấy ngày không có trở về, em sẽ nhanh không chịu nổi ca ca ..." Vương Nhất Bác tuy mang theo giọng nũng nịu, thân thể lại là hơi thở mỏng manh suy yếu, nhìn qua đều phong phanh gầy yếu như tờ giấy trắng, đôi môi cũng nhợt màu dần.

Trong suy nghĩ Tiêu Chiến đã hơi rõ ràng.

Trên báo chí gần đây có đưa tin tại Vịnh Tuyết trắng có nhân ngư xuất hiện, đoàn đội nghiên cứu khoa học đến thăm dò tin tức lại là thật. Cho dù nhân ngư có ở trong lòng biển cũng có nguy cơ gặp nguy hiểm, lại vì cứu mình mà bại lộ tung tích, nếu như cậu không thể quay về, chỉ sợ dù không bị nhân viên nghiên cứu bắt lấy thì cũng dữ ít lành nhiều.

Tiêu Chiến trầm tư một lúc lại hỏi: "Anh đi đến bờ biển đem chút nước về cho em ngâm có được không?"

Vương Nhất Bác ủ rũ lắc đầu: "... Quên đi."

Hiển nhiên phương pháp này không hiệu quả, nhưng cơ thể Vương Nhất Bác trong ngực anh càng lạnh lên, Tiêu Chiến dùng chăn mền bao bọc lấy cậu, thậm chí đem điều hòa chỉnh lên nhiệt độ cao, nhiệt độ nóng bức đem chính mình đổ một thân mồ hôi, nhưng tiểu nhân ngư vẫn như cũ thân thể tự hầm băng phát run trong lòng anh.

Tiêu Chiến đến độ gấp gáp vô cùng, Vương Nhất Bác nhất quyết cắn môi cam chiu chứ không mở miệng, mặc anh dụ dỗ lừa cậu nói ra, chính là không chịu nói làm gì mới có thể để thân nhiệt cậu ấm trở lại.

-

Một bên khác, tại nhà Vương Nhất Bác trực tiếp ngủ một giấc thẳng đến sáng, hậu quả là - mắt cá chân sưng to.

Vương Nhất Bác nằm trên giường mắt hướng chằm chằm vết thương, đi lại chính là vấn đề lớn, trước khi đi Tiêu Chiến có dặn cậu gọi dì giúp việc đến nhưng cậu chê phiền trực tiếp đuổi người ta về.

Thê là Vương Nhất Bác chỉ có thể gọi điện cho Quý Hướng Không, thuận tiện để anh họ của mình dẫn theo bạn trai anh ta đến là một bác sĩ khoa chỉnh hình, Quý Hướng Không tức giận mắng một đường, khó khăn lắm mới cùng Cố Ngụy mới có một ngày phép trùng để hẹn hò cuối cùng lại bị phá đám.

Sau khi xem vết thương, Cố Ngụy quay sang hôn Quý Hướng Không một cái dỗ dành để cậu đi ra tủ lạnh lấy vài túi đá và khăn lông vào chườm lên vết thương cho Vương Nhất Bác, lúc sau mới quay lại nhìn nạn nhân vừa phải húp trọn nồi cẩu lương của mình: "Chân cậu không có chuyện gì, nhưng trong lòng cậu lại có bệnh tương đối khó trị."

Ánh mắt Vương Nhất Bác phức tạp nhìn Cố Ngụy, suy nghĩ ngẩn ngơ đột nhiên bừng tỉnh: "Lần té ngã này, tôi thực sự đã nhớ ra không ít chuyện."

Cố Ngụy nhíu mày: "Nhớ đến bao nhiêu?"

"... Rất nhiều." Vương Nhất Bác còn chưa kịp tiêu hóa những chuyện đó, trong đầu chợt hiện ra một phần ký ức: "Tôi lúc nhỏ, cũng từng gặp anh ấy."

"Ừm, tôi đã nghe Hướng Không nói qua, cậu lúc đó đã cứu Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác vừa nghe, thân thể cứng đờ, thần sắc có chút khó hiểu: "Phải không? Thê nhưng là ... tôi nhớ tới chính là, anh ấy cứu tôi a!"

Cố Ngụy vô cùng kinh ngạc, đối với tình thế bỗng nhiên hoàn toàn đảo ngược cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng nổi. Cố Ngụy nhìn sang đúng lúc Quý Hướng Không mang đá đi vào, trực tiếp hỏi: "Hướng Không, chuyện năm đó của hai người bọn họ thực không có ẩn tình khác?"

Quý Hướng Không một bên giúp em họ mình chườm đá, một bên ngờ vực hỏi lại: "Ẩn tình cái gì?"

Vương Nhất Bác cau mày vẫn không hiểu nỗi: "Rõ ràng là em khôgn thể quay về biển, cơ thể không chịu nổi tổn hại, là anh ấy đã lấy máu mình đem đút cho em..."

Tay Quý Hướng Không run lên một cái, túi chườm đá xém chút rớt xuống sàn.

Cố Ngụy liếc mắt qua Vương Nhất Bác, vươn tay nhận lấy khăn lông giúp cậu lau vết thương, hỏi ngược lại: "Cậu không phải nhớ nhầm chứ?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, ánh mắt vô cùng kiên định: "Sẽ không sai, lúc đó tôi mặc kệ sống chết không chịu để anh ấy giúp đỡ, Tiêu Chiến biết máu của mình có tác dụng nên lén trộn vào cháo cho tôi ăn."

Cố Ngụy như đã nghĩ ra điều gì đó "a" một tiếng.

Quý Hướng Không bịt lỗ tai nhụt chí nói: "Cố Ngụy, anh đừng có như vậy, dọa người chết mất, em nói cho anh biết còn không được sao? Là nhưu vầy, cha của Nhất là nhân loại, trên ngừoi cậu ấy chảy một nửa máu của nhân loại, thể chất từ nhỏ so với nhân ngư bình thường yếu hơn một chút, nếu rời khỏi đáy biển một thời gian dài cơ thể sẽ suy yếu, thậm chí có thể sẽ chết. Phương pháp giải quyết một là trở lại đáy biển, hai là có người bằng lòng tình nguyện cho Nhất Bác ăn máu của mình."

Thần sắc Cố Ngụy âm trầm dần hòa hoãn: "Nhưng cậu ta bây giờ cũng sẽ khôgn như thế a..."

"Từ khi Nhất Bác còn nhỏ, Tiêu Chiến cho nó uống máu của mình thì tình huống như thế không còn xuất hiện nữa" Quý Hướng Không ngoan ngoãn trả lời.

"Tốt, về sau không cho phép em lừa gạt anh nữa." Cố Ngụy hướng cậu con cong khóe môi.

Vương Nhất Bác lại không buông tha, hỏi tiếp: "Vậy Tiêu Chiến đâu? Anh ấy sau đó thế nào?"

Cố Ngụy nghĩ nghĩ trả lời: "Khó trách cậu ta đi nghĩ dưỡng trở về bởi vì thiếu máu còn đến bệnh viện truyền nước... Có một khoảng thời gian cơ thể không tốt cho lắm, chỉ có điều ăn uống bồi dưỡng cơ thể dần khôi phục."

Vương Nhất Bác rũ xuống tầm mắt, rơi vào trầm tư.

Cố Ngụy nhìn chằm chằm sắc mặt cậu, chần chừ một chút vẫn là mở miệng: "Nhất BÁc, tôi khuyên cậu vẫn là nên đến bệnh viện kiểm tra toàn diện một lần. Mặc dù vết thương ở chân không tính là gì, nhưng khi sắc rất kém, nhìn bộ dạng rất yêu ớt. Tôi là bác sĩ khoa chỉnh hình, nếu là có bệnh khác tôi cũng không thể nhìn ra cái gì hết."

Quý Hướng Không cuối cùng cũng mặc kệ cậu có đồng ý hay không, trực tiếp vung tay lên để Cố Ngụy đỡ Vương Nhất Bác lên mang đến bệnh viện.

Cố Ngụy tự mình chuẩn bị mọi thứ, e ngại thân phận Vương Nhất Bác nên mọi việc đều chuẩn bị trong bí mật, trùng hượp trong bệnh viện cũng không có đông người, rất nhanh liền kiểm tra xong, ba người chờ ở bên trong phòng nghĩ chờ xuất báo cáo.

Khoảng tầm ba mươi phút sau, có một bác sĩ khác mang Cố Ngụy ra ngoài, hai người khóa trái phòng làm việc ở bên trong nói nhỏ nửa ngày, sau cùng Cố Ngụy thần sắc ngưng đọng cầm báo cáo trở về.

Vương Nhất Bác nheo mắt, trong lòng không khỏi hốt hoảng.

Ngược lại Quý Hướng Không cầm báo cáo xem hồi lâu vẫn không hiểu, liền nắm Cố Ngụy lại truy hỏi: "Thế nào? Thân thể Nhất Bác không có vấn đề gì chứ?"

"Đâu chỉ là vấn đề, mà là vấn đề lớn a." Cố Ngụy hít thở thật sâu, một mặt khẩn trương quay sang nhìn Vương Nhất Bác: "Tôi hỏi cậu, hai người ... hai người trong buổi tối cuộc họp thường niên có phải hay không ... cái kia?"

Vương Nhất Bác bị hỏi đến khuôn mặt đỏ bừng, quay sáng chỗ khác nhỏ giọng đáp "ừ" một tiếng.

"Tôi mới bị bác sĩ nắm lại hỏi nữa ngày, không thể làm gì khác hơn là nói cậu giấu giới tính không muốn để người khác phát hiện nghi ngờ." Cố Ngụy sờ lên cằm, chuyển ánh mắt sang Quý Hướng Không: "Ôi, Hướng Không nhân ngư bọn em ... đều sẽ mang thai sao?"

Quý Hướng Không còn chưa kịp phản ứng, theo lời nói của anh giải thích: "A ... nhân ngư không phân nam nữ, bình thường đều sẽ, nhưng cùng với nhân loại vẫn là rất khó nha."

Mà trong đầu Vương Nhất Bác đã sớm sôi trào, cứng đờ nghiêng đầu, tựa hồ cồn nghe thấy tiếng khớp xương kêu lộp cộp, khó khan mở miệng: "Tôi ... có?"

Cố Ngụy thần sắc ung dung hậu tri hậu giác giúp Quý Hướng Không vuốt tóc, lại nhìn về vẻ mặt hốt hoảng của Vương Nhất Bác: "Dựa trên kết quả báo cáo cho thấy, trên cơ bản là như vậy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net