07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dân Quốc năm thứ 38, trận chiến kết thúc muộn hơn mấy năm so với trong dự đoán. Trong lúc chiến tranh loạn lạc, các phi công khác đều rời khỏi căn cứ của mình, thân phận của Cậu nhỏ vì vấn đề từng vướng vào xử phạt mà trở nên vô cùng tế nhị. Nhân số được rời đi có hạn, cậu bị vứt bỏ. Cậu dẫn theo tôi tìm về Nhã An, tòa nhà lớn của Hàng Ủy đã trống không, nơi nơi chồng chất hàng đống văn kiện lộn xộn tứ tung, một số huân chương của Trưởng quan thậm chí rơi trên cầu thang khi đang trốn chạy, không kịp nhặt lên. Phòng hồ sơ trên tầng hai lưu trữ toàn bộ tư liệu của tấy cả các phi công từng phải chịu xử phạt, ở nơi ấy, Cậu nhỏ tìm được tư liệu và bản ghi chép xử phạt của Chú nhỏ.

Cậu xem xong rồi quay qua hỏi tôi, "Tiểu Ngộ Chi, nhiệm vụ lần đó cậu bị mất chức, trong những ngày cậu chưa quay về, Chú nhỏ của con đã đi đâu?" Trước kia gương mặt cậu luôn tràn ngập vẻ tươi cười, rất hiếm khi lộ ra vẻ mặt thống khổ đến vậy. Tôi nói chú đi tìm cậu, cậu đi bao nhiêu ngày thì chú tìm bấy nhiêu ngày. Nhưng mà... không biết vì sao, chú lại không tìm được cậu.

Tay chân cậu bắt đầu luống cuống khi vén bức màn lịch sử mà cậu chưa thể kịp thời hiểu biết, bởi vậy tôi trước tiên đã chú ý đến một điều, trên bàn hỗn độn loạn xạ, trên Bản báo cáo xử phạt của Cậu nhỏ, nét bút rõ ràng vẫn còn rất mới, viêt năm chữ "Đợi xử lý lần sau".

Cậu nhỏ cuối cùng cũng chắp nối được chân tướng sự việc từ các văn kiện khác nhau. Hóa ra Hàng Ủy đã đáp ứng Chú nhỏ, chỉ cần chú đảm nhiệm chức Đội phó bay đến Hà Nam chi viện thì sẽ xem xét hủy bỏ hình phạt của Cậu nhỏ. Rất nhiều anh trai phi công đều nói với tôi, sau khi xuất ngũ chuyện muốn làm nhất là quay về Trường Hàng Không làm Giáo quan, thế mà lại thất bại, cứ phải làm một trợ giáo. Mà muốn quay về Trường, trên lưng cõng theo hình phạt tuyệt đối không được.

Chú là người yêu của cậu, là chiến hữu, là người thân, là sự căng thẳng nhất trên đời này, trong sinh mệnh của cậu, là người quan tâm đến tiền đồ của cậu nhất.

Cậu nhỏ ngồi giữa đống văn kiện không nói một lời. Từ cái đêm chúng tôi vội vã rời khỏi Nhã An kia, cậu không còn vui cười thoải mái nữa, cũng không giống trước đây, khi cảm xúc ập tức dễ dàng bực tức, cần có sự khuyên giải, sự an ủi đến từ Chú nhỏ. Cậu trở nên trầm mặc hơn, trầm mặc tựa như Lão Long Thụ vĩnh viễn đứng yên tại sân sau nhà chúng tôi kia.

Chiến tranh kết thúc, những ngày tháng gian khổ của mọi người đều chấm dứt tại đây, nhưng tôi và Cậu nhỏ không giống vậy. Những ngày tháng tươi đẹp nhất của chúng tôi, đã sớm kết thúc tại mùa hạ năm Dân Quốc thứ 33. Hiện tại, ngày tháng gian khổ của chúng tôi, mới bắt đầu.

Mùa xuân năm 1950, tôi và Cậu nhỏ rốt cuộc về đến Trùng Khánh, lúc này Trùng Khánh đã khác mười năm trước rất nhiều. Tiệm cầm đồ và Hiệu trà Đinh Gia đã bị Nhà nước tịch thu, cũng may Cậu nhỏ luôn mang khế đất bên mình, ít nhất chúng tôi còn có chốn dung thân. Cậu đột nhiên nói với tôi, "Tiểu Ngộ Chi, cậu cùng con về nhà xem thử nhé." Tôi mất một lúc lâu mới ý thức được chữ "nhà" trong lời nói của cậu chỉ cái gì. Tại ngôi làng phía Tây Trùng Khánh đã dần dần khôi phục lại sau thời chiến loạn, chúng tôi tìm được 'nhà' mà 12 năm qua tôi chưa từng trở về. Tôi nhớ đến một buổi chiều phẳng lặng cách đây 12 năm, vào chiều hôm ấy tôi rời nhà ra đi chưa hề trở về, từ đây dấn thân vào nhân sinh không ngừng cáo biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net