Chương 16: Ngạc nhiên không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Miền lạ

Chương 16: Ngạc nhiên không?

Phần biểu diễn của Tịch Phi Phi là tiết mục cuối cùng. Dưới khán đài, mọi ánh mắt của người xem đều chăm chú nhìn cô ta.

Cô ta mặc chiếc váy dành cho vũ công múa ballet màu trắng xinh đẹp. Đôi chân đã bày xong tư thế.

Và ánh đèn cũng chiếu sáng duy nhất trên người Tịch Phi Phi.

Tại nơi ánh sáng không chiếu đến, Tịch Bạch ngồi một mình trên ghế, hai chân tách ra, chiếc đàn violoncello kồng kềnh đặt vào ở giữa hai chân, cô cầm lấy cây vĩ, nhẹ nhàng  tạo ra giai điệu đầu tiên.

Đàn violoncello uyển chuyển vẽ nên một giai điệu tựa như dây lụa quấn quanh trong tâm trí người xem. Trong nháy mắt liền đưa bọn họ đến một nơi xa xôi, đầy mộng ảo.

Cùng lúc tiếng đàn vang lên, Tịch Phi Phi bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa.
Khán giả dần đắm chìm vào âm thanh của tiếng đàn. Dường như ai cũng như say, như mê hưởng thụ bữa tiệc âm nhạc tươi đẹp này.

Dần dần . . . Giai điệu của đàn violoncello trầm hẳn đi, âm thanh trở nên da diết, bi thương, thấm đẫm một bầu không khí chết chóc, như tiếng ai oán trầm trọng thở dài.

Vũ đạo của Tịch Phi Phi vô cùng sôi động nhưng lại vụng về phối hợp với âm thanh bi thương của đàn violoncello vốn chẳng hề phù hợp, cô ta giống như một người ngoài cuộc đang lắc lư trên sân khấu.

Dưới khán đài, người xem đã bị âm thanh bi thương của đàn violoncello làm cho cảm động. Lại nhìn đến Tịch Phi Phi lỗ mãng biểu diễn, không khỏi nhíu mày, cảm thấy có chút chán ghét.

Đúng lúc này, giai điệu của đàn violoncello đột ngột xoay chuyển, tựa như bạn đang lênh đênh trên một dòng suối nước chảy róc rách bỗng nhiên phải dối mặt với một thác nước sâu vời vợi. Thanh âm bắt đầu trở nên dồn dập, mãnh liệt như một ai đó đang tức giận, phản kháng, giống như thét lên, cũng giống như lên án.

Ngồi ở dưới khán phòng, Tạ Tùy có hơi nhíu mày, ánh mắt tối đen gắt gao tập trung vào thân ảnh mơ hồ trong bóng mờ trên sân khấu.

Cậu bỗng nhiên cảm giác có một gai nhọn đang đâm thẳng vào tim mình. Rất đau! Hô hấp vì vậy cũng thay đổi, hơi thở có chút khó khăn.

Cho dù nhìn không rõ mặt, nhưng Tạ Tùy có thể cảm nhận được, cô ấy đang khóc.

Vũ đạo của Tịch Phi Phi đã triệt để không theo kịp giai điệu của đàn violoncello. Cô ta chỉ có thể ngừng lại, lúng túng đứng trên sân khấu, y hệt một tên hề đang làm trò cười cho người khác.

Bộ phận điều khiển ánh sáng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này. Bọn họ hai mặt nhìn nhau, sau đó nhất trí quyết định điều chỉnh ánh sáng một lần nữa.

Ánh đèn trên người Tịch Phi Phi phai nhạt đi mà trên đỉnh đầu Tịch Bạch hạ xuống một luồng ánh sáng trắng.

Người xem rốt cuộc thấy được, trong bóng mờ một cô gái đang một mình diễn tấu với đàn violoncello.

Cô gái mặc một bộ lễ phục xinh đẹp, điểm xuyến trên váy là những cánh hoa hồng đỏ như máu càng làm cho làn da của cô đặc biệt trắng nõn.

Cô gái đang nhắm mắt lại, nước mắt trong suốt theo khóe mắt trượt xuống. Cô đang chìm đắm trong cảm xúc mãnh liệt của bản thân mình. Một chút cũng không có chú ý tới xung quanh mình đã biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế nào.

Dưới ánh sáng của ánh đèn sân khấu, gương mặt cô ngày càng rõ ràng, mỹ lệ đến mức khiến tim người ta đập nhanh.

Tịch Phi Phi không cam lòng vì sự nổi bật đều bị Tịch Bạch đoạt đi. Cô ta lần nữa bắt đầu nhảy múa, quyết định đuổi kịp tiết tấu của Tịch Bạch.

Nhưng mà tài khiêu vũ của cô ta vốn không tốt, bình thường lại không có chuyên tâm tập luyện, thêm vào lúc  này vừa sốt ruột, bước chân di chuyển có chút lớn, chỉ nghe "Roẹt" một tiếng, đường chỉ trên eo thế mà ránh ra.

Dưới kia người xem phát ra tiếng kinh hô, thấp giọng nghị luận, chê cười, đồng thời cũng vì cô ta phá hư màn diễn tấu nên cũng tương đối bất mãn.

Trợ lý sân khấu nhìn Tịch Phi Phi thủ thế, ý bảo cô ta nhanh chóng xuống sân khấu, không cần lại mất mặt, xấu hổ.

Tịch Phi Phi niết chặt váy của mình, kiên trì không chịu xuống sân khấu. Đây là màn trình diễn của cô ta, cô ta mới là nhân vật chính, dựa vào cái gì mà phải xuống dưới chứ!

Tiếng đàn chợt ngừng lại. Xung quanh hoàn toàn ngưng bặt, câu chuyện bi thương của cô gái xinh đẹp này cũng vì thế mà gián đoạn.

Hội trường im lặng thật lâu, người xem phảng phất như vẫn còn đắm chìm trong phút giây Tịch Bạch diễn tấu.

Ba, ba, ba...

Tiếng vỗ tay chậm rãi vang lên quanh quẩn trong không gian tĩnh lặng.

Tịch Bạch mở mắt ra, hình ảnh thiếu niên dần rõ ràng.

Cậu ấy đang vỗ tay vì cô, động tác biếng nhác, thanh âm lại phá lệ trong trẻo.

Nửa phút sau, người xem mới phản ứng kịp. Trong nhất thời, toàn bộ hội trường tràn đầy tiếng vỗ tay nhiệt liệt!
Quả nhiên là sân khấu cuối cùng có khác, biểu diễn vô cùng đẳng cấp. Thanh âm violoncello diễn tấu cực kỳ có hàm xúc.

Ngay cả lãnh đạo thành phố cùng hiệu trưởng nhà trường cũng không nhịn được đứng lên, chân thành vỗ tay vì Tịch Bạch.

Tịch Bạch nhấc váy, đi tới trung tâm sân khấu mỉm cười nắm tay Tịch Phi Phi hướng người xem cúi đầu.

Tịch Phi Phi theo bản năng hất tay của cô ra, sau đó vẫn duy trì thần thái cao quý, gấp rút chào cảm ơn.

Động tác nhỏ của cô ta, vẫn bị những người xem trực tiếp chú ý. Bọn họ có chút kinh ngạc, thấp giọng nghị luận, xưa nay Tịch Phi Phi dịu dàng lương thiên, thế nhưng hôm nay lại cư xử như vậy? Là vì sự nổi bật bị em gái đoạt mất cho nên tức giận sao?

Hành động này cùng những biểu hiện hào phóng, khéo léo ngày thường của cô ta, thực khác biệt nha.

**

Sau khi vào hậu trường, những người bạn của cô đã đợi sẵn, bọn họ tiến lên ôm Tịch Bạch "Gào gào" kêu to.

"Cô gái này là Bạch Bạch nhà chúng ta nha a a a!"

"Quá kinh diễm, mình cảm thấy bản thân một lần nữa mới biết đến cậu!"

"Ngôn ngữ nghèo nàn, mình chỉ biết nói rất rất rất tuyệt vời!"

Tịch Bạch cùng các bạn náo loạn một lát liền hỏi: "Aizzz, sao chỉ có hai cậu? Ngải Tiểu Tiểu cùng Hứa Thích họ đâu?"

Nhắc tới hai người xấu xa này, Ân Hạ Hạ lại giận, hừ lạnh nói: "Miễn bàn mấy cái phản đồ kia đi. Họ vì lợi ích trước mắt, không cần bạn bè, đem vé bán đi rồi!"

Tịch Bạch khóe miệng giật giật: "Vé này còn có người mua, người nào lại coi tiền như rác thế?"

Ân Hạ Hạ bĩu môi: "Nha, là mấy tên đó đấy."

Cô nhìn theo phương hướng Ân Hạ Hạ chỉ thì thấy Tạ Tùy ở bên kia, khuỷu tay cậu chống đầu gối, ngồi trên ghế dựa, hai chân ra sức đạp tay vịn.

Tịch Bạch khóe miệng giật giật, lão đại không hổ là lão đại, tư thế ngồi cũng phách lối như vậy.

Tạ Tùy ngũ quan sắc bén, khóe mắt có hơi nhướn lên, nhếch cằm nhìn cô, nở một nụ cười đạm mạt bất kham.

"Ngạc nhiên không?"

Tịch Bạch không đáp lại, đối với việc Tạ Tùy đến đây, cô hiển nhiên có chút không biết làm thế nào.

Thiếu niên từ trên ghế nhảy xuống, bước chân lười nhác đi tới trước mặt Tịch Bạch.

"Ngạc nhiên không?" Cậu hỏi.

Tịch Bạch thản nhiên nói: "Kinh hách thì có đó."

Tạ Tùy thấy trên trán cô đọng lại một tầng mồ hôi mỏng manh, vì thế vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán trắng nõn.

Tịch Bạch nghiêng người tránh đi, vài sợi tóc buông xuống lướt qua mu bàn tay của cậu. Trên làn da Tạ Tùy lưu lại xúc cảm mềm mại nhàn nhạt.

Bộ lễ phục này càng tôn lên dáng người xinh đẹp của cô: cái eo nhỏ nhắn, làn da trắng hồng nhẵn nhụi, xương quai xanh tựa như hồ điệp giương cánh, quả thật rất gợi cảm.

Đây hết thảy đã làm cho tâm trí thiếu niên trở nên vô cùng táo bạo.

Tịch Bạch nói khẽ nhóm bạn: "Mình vào hậu trường tẩy trang đã."

"Mau đi đi."

"Bọn mình đứng ở sảnh ngoài chờ cậu."

Cô gật gật đầu, lúc sắp đi lại nhìn Tạ Tùy một chút: "Cám ơn cậu đã đến xem mình biểu diễn. Kỳ thật có thể nói trước với mình một tiếng, cậu sẽ không phải tốn phí này nọ."

Nói xong cô cũng không đợi đáp lại, lập tức rời đi.

Tạ Tùy liếm môi, đột nhiên cậu con mẹ nó có cảm giác thụ sủng nhược kinh là thế nào?

Tùng Dụ Chu phát hiện, người ta đã đi xa mà ánh mắt Tạ Tùy vẫn một mực dõi theo.

"Tùy ca, đừng nhìn nữa, hai tròng mắt đều rơi ra rồi này."

Tạ Tùy đánh đầu hắn: "Có ý kiến với lão tử?"

"Không thể hiểu, người đã đi rồi còn nhìn?"

"Liên quan gì đến cậu?"

"Vậy buổi tối hôm nay có trận quyền anh, có đi hay không?"

Tạ Tùy lúc này mới quay đầu lại, tâm tình sung sướng, sảng khoái nói: "Đi."

**

Tịch Bạch trở lại hậu trường.

Chị cô Tịch Phi Phi ngồi ở trước gương trang điểm, khóc đến nỗi make-up đều trôi sạch, mascara lấm lem chảy xuống, nhìn qua có chút dữ tợn.

Cha mẹ cô bồi bên cạnh chị gái, thấp giọng trấn an.

"Phi Phi đừng khóc, trở về cha nhất định giáo huấn Tịch Bạch, đòi lại công bằng cho con!" Tịch Minh Chí lòng đầy căm phẫn: "Thật sự là quá lắm rồi, rõ ràng là hai người biểu diễn, làm sao lại là một người độc tấu? Trong mắt nó còn có chị gái mình không?"

Tịch Phi Phi nhìn thấy Tịch Bạch đi tới, vội vàng lôi kéo ống tay áo Tịch Minh Chí: "Cha, con nghĩ là Bạch Bạch chỉ nhất thời vô tâm, nó khả năng chỉ là muốn làm náo động mà thôi. Con có thể hiểu, thân làm chị, con hẳn là nên nhường em."

Giọng điệu Tịch Phi Phi vô cùng chân thành làm cho cha mẹ cô phi thường đau lòng, cũng cảm thấy Tịch Bạch càng không hiểu chuyện.

Chị gái cô chỉ có duy nhất kịch bản này nhưng lần nào diễn cũng cũng thành công cả.

Trên đời này không có chuyện gì mà cha mẹ không đau, không yêu con của mình nhưng vì cái gì. . .khi Tịch Bạch sắp chết, hai người họ đều không vì cô  rơi một giọt nước mắt? Trong chuyện này không thể thiếu "công lao" của  Tịch Phi Phi.

Từ khi còn bé cho đến lúc trưởng thành, Tịch Bạch không một chút tâm cơ từng bước rơi vào trong bẫy của Tịch Phi Phi. Chị gái thành công ly gián tình cảm của Tịch Bạch và cha mẹ, họ hàng hiểu lầm Tịch Bạch, bạn bè vì vậy cũng chán ghét cô. . .

Tịch Bạch trở thành đối tượng mà ngàn người công kích và xa lánh.

Lúc này đây, Tịch Bạch sẽ không bao giờ để chị cô đạt được âm mưu dễ dàng như vậy.

Tịch Bạch đi vào phòng hóa trang, lặng lẽ ngồi xuống đối diện Tịch Phi Phi, bắt đầu tẩy trang cho mình.

Tịch Minh Chỉ trong lòng sốt ruột, chất vấn Tịch Bạch: "Tại sao con làm như vậy?"

Tịch Bạch khó hiểu nhìn cha cô: "Cha, người nói gì?"

"Vì sao con muốn đoạt nổi bật của chị mình hả?"

Tịch Bạch vừa tẩy trang, vừa vô tội nói ra: "Con không có đoạt nổi bật của chị ấy. Khúc này đã sớm quyết định từ trước. Tập luyện cũng y như vậy. Con không biết chị ấy vì cái gì mà đột nhiên theo không kịp tiết tấu. . .nhưng bởi vì đang trực tiếp. . . con cũng không thể bởi vì chị ấy mà dừng lại được."

Đáy mắt Tịch Phi Phi xoẹt qua một tia oán độc, rõ ràng chính Tịch Bạch đột nhiên tăng nhanh tiết tấu, bây giờ lại bảo cô ta theo không kịp.

Cô ta đã ở trước mặt cha mẹ nói không trách Tịch Bạch, đều là chính mình sai, lúc này quả thật không thể lật lọng chọc thủng Tịch Bạch.

Cha mẹ đối với đàn violoncello cũng không biết gì cả, liền hỏi Tịch Phi Phi: "Em con nói là sự thật sao? Là con không theo kịp tiết tấu?"

Tịch Phi Phi khóc đến thở hổn hển: "Đều là con không tốt, đều là lỗi của con. Cha mẹ, hai người ngàn vạn lần không cần trách cứ em ấy."

"Chị đừng khóc, lần này chị mặc dù có chút ít sai lầm nhưng tổng thể vẫn thành công. Em cũng sẽ không trách chị đâu."

Tiếng khóc của Tịch Phi Phi đông cứng hai giây, sau đó gục xuống bàn khóc đến lợi hại hơn.

Cha mẹ cô hai mặt nhìn nhau, Đào Gia Chi cũng chỉ nói: "Được rồi, đừng khóc, may mắn phần thi coi như thành công. Bạch Bạch, lần này nhờ có con. Con cũng đừng để ở trong lòng, về nhà mẹ làm đồ ăn ngon cho con."

"Mẹ, tối hôm nay con muốn cùng mấy người bạn ở bên ngoài ăn cơm, Hạ Hạ bọn họ nói muốn chúc mừng con."

"Vậy cũng được, sớm về." Đào Gia Chi quay đầu lại tiếp tục an ủi Tịch Phi Phi: "Cục cưng, muốn ăn cái gì? Trở về mẹ làm cho con?"

"Ô ô, con muốn ăn thịt kho tàu." Tịch Phi Phi ôm mẹ làm nũng.

Tịch Bạch nhìn những bộ lễ phục khắp nơi không dùng được treo trên giá: "Chị, chị vẫn nên khống chế cơn thèm ăn đi, bằng không những chiếc váy này cũng sẽ rách như lúc nãy."

Tịch Phi Phi sắc mặt trong nháy mắt trở nên đỏ tím, hồi tưởng lại sự quẫn bách trên sân khấu. . . Chị ta lại khóc rống lên, mà Tịch Bạch không hề để ý tới, đi ra khỏi phòng.

**

Âm thanh sôi trào, rung động tại đấu trường quyền anh.

Trong không khí tràn ngập mùi mồ hôi cơ thể của nam nhân, tiếng trầm trồ khen ngợi cùng tiếng chửi rủa hỗn tạp vang lên. Trên lôi đài, 2 nam nhân thân trần đang một hồi kịch chiến.

Đến hiệp thứ 5, sức nóng cũng đã lên cao, nhóm kim chủ vung tiền như rác đặt cược.

Tạ Tùy một thân ngoan độc, nắm tay thực cứng, mệnh cũng thực cứng.

Buổi tối hôm nay, cậu đứng bên phe chủ nhà. Liên tiếp 5 tay đấm ưu tú đến khiêu chiến đều bị cậu đánh cho bầm dập.

Cậu đánh nhau là loại liều mạng kia, rất ít người có thể làm được như vậy, cho nên không có người nào là đối thủ của cậu.

Cuối cùng cũng mệt mỏi kiệt sức, cằm cậu ăn một quyền, khóe miệng rịn ra máu tươi. Cậu nhanh chóng xoay người đá một cú vào đầu gối đối phương, trực tiếp đem đối thủ đặt ở dưới thân, không hề tốn chút lực nào.

"Tạ Tùy!"

"Tạ Tùy!"

"Tạ Tùy!"

...

Toàn bộ đấu trường đều kêu gào tên của cậu. Có lẽ danh xưng "Bách chiến bách thắng" là dành riêng cho Tạ Tùy.

Kết thúc, Tạ Tuỳ đã có chút mệt mỏi. Tùng Dụ Chu và Tương Trọng Ninh vội vàng chạy tới dìu cậu nghỉ ngơi, vỗ mặt cậu khiến cho cậu phục hồi tinh thần.

"Đêm nay bao nhiêu?" Tạ Tùy nghiêng đầu hỏi Tùng Dụ Chu.

Tùng Dụ Chu mới vừa đi tìm văn phòng quản lý lĩnh tiền thưởng, sau đó bỏ vào trong balo Tạ Tùy: "Một trận một vạn, tất cả năm vạn."

Tạ Tùy gật đầu, bắp thịt như không còn sức lực, đụng một chút liền đau.

"Tùy ca, nghe nói cũng có một tên cũng thách đấu như vầy, bây giờ còn đang nằm bệnh viện đó. Về sau, chúng ta cũng không nên chơi loại trò chơi này nữa, này mẹ nó không còn là đòi tiền mà là đòi mạng đó!"

Tạ Tùy phun ra một ngụm máu nhỏ: "Cậu thì biết cái gì."

"Mình đương nhiên hiểu, tiền ai không thích, mấu chốt là phải giữ mạng mới được."

Đầu ngón tay Tạ Tùy lướt qua một xấp tiền đỏ thật dày. Vết máu trên đầu ngón tay cũng vì vậy mà dính lên trên tờ tiền kia.

Trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh cô gái nhỏ ngồi ở bên dưới ánh đèn nhắm mắt kéo đàn. Cô ấy đẹp không gì sánh nổi, tựa như một nàng công chúa nhỏ thánh khiết, sạch sẽ cùng với người sống ở một thế giới đầy huyết tinh cùng dơ bẩn như cậu hoàn toàn khác biệt. . .

Cậu chỉ là người đứng ở dưới đáy bùn khao khát ngước lên nhìn cô. Khao khát đến nỗi phát điên, phát dại.

Những tờ tiền dính đầy máu tươi này là tất cả những gì cậu có.

...

Tịch Bạch cùng bạn bè rủ nhau đi ăn cơm tối, lại đi dạo phố, tâm tình tốt vô cùng.

"Bạch Bạch, mình rốt cuộc phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa rồi. Không nghĩ đến kỹ thuật đàn của cậu lại tốt đến như vậy." Ân Hạ Hạ thực không thể tin nói: "Mình nhớ lúc nghỉ hè, cậu đến nhà của mình luyện đàn. Lúc ấy, cậu kéo đàn violoncello nghe cũng bình thường, này ngắn ngủi mấy tháng, tiến triển thần tốc luôn!"

"Không chỉ như thế, hôm nay còn làm cho Tịch Phi Phi xấu mặt, thật sự là quá sảng khoái!"

"Tịch Phi Phi là tự làm bậy không thể sống, cùng Bạch Bạch của bọn mình cũng không có quan hệ. Ai bảo tài múa của cô ta không tốt làm gì."

Tịch Bạch không nói gì, kỳ thật các cậu ấy nói rất chính xác, Tịch Phi Phi thật là tự làm bậy. Thứ nhất, chị ta bởi vì không cam lòng, nhất định muốn mặc bộ lễ phục không hợp dáng người  đó. Thứ hai, chị ta lại động tay chân với đèn sân khấu. Tối hôm nay, chính chị ta đã phạm phải sai lầm lớn nhất.

Hồi tưởng lại hôm nay ở kiếp trước, cô bị chị gái mình tính kế. Toàn bộ phần thi đều không được lộ mặt. Và lúc này lại tự giam mình ở trong phòng thương tâm khổ sở.

Tịch Phi Phi giả bộ làm người tốt đi đến phòng cô an ủi, nói với cô thế giới này không có gì là công bằng cả. Bản thân chị ta bị bệnh, đây chính là không công bằng. Hơn nữa, sự khỏe mạnh của chị ta đã nhường lại cho cô. Vì vậy, tình yêu của cha mẹ, sự quan tâm của bạn bè, tất cả vinh quang cùng phần thưởng, đều hẳn là thuộc về thân thể bị bệnh tật bệnh của chị ta. . .

Khi đó Tịch Bạch còn thật sự tin lời bậy bạ của Tịch Phi Phi. cảm thấy chị gái mình thật sự rất đáng thương. Cho nên cô tình nguyện nhường cho chị.

Sau này, đây cũng chính là nguyên nhân cô đánh mất sự khỏe mạnh. Vì tình chị em không đáng một xu ấy mà bị Tịch Phi Phi hút cạn cả máu.

Tịch Bạch nhìn dòng xe như nước trên ngã tư đường, rơi vào trầm tư. Đây hết thảy chẳng qua là vừa mới bắt đầu, Tịch Phi Phi "Ngày lành" của chị vẫn còn ở phía sau.

"Aizzz, là bọn họ."

"Thật sự là oan gia ngõ hẹp, lại gặp nữa hả trời."

Các cô gái dừng bước thì thầm to nhỏ với nhau cũng không dám đi lên trước nữa.

Tịch Bạch ngẩng đầu liền nhìn thấy Tùng Dụ Chu bọn họ. Mấy nam sinh nghiêng mình dựa trên thanh bảo hộ bên cạnh đường cái hút thuốc. Xung quanh người qua đường nhìn thấy cảnh này đều muốn đi đường vòng.

Tịch Bạch nhìn thấy khóe mắt Tạ Tùy có máu ứ đọng, ở môi còn có vết thương mới đóng vảy.

Cậu ấy đánh nhau?

Đương nhiên, Tạ Tùy cũng nhìn thấy Tịch Bạch. Cô mặc chiếc áo màu vàng nhạt, khoác bên ngoài một chiếc áo len dày cùng với quần bò. Nhìn qua, chính là một học sinh trung học phổ thông bình thường.

Nhưng không biết vì cái gì, Tạ Tùy chỉ cần vừa nhìn thấy cô liền sẽ cảm thấy nóng, rất nóng. Giống trong cơn giông tố Thịnh Hạ ở trước mắt, nóng đến khó chịu. Có một cỗ nhiệt ở tận sâu trong thân thể muốn bùng phát, không biết phải giải tỏa như thế nào.

Theo bản năng liền cứng rắn.

Các cô gái thương lượng định vòng qua một con đường khác, không nên đi trêu chọc những nam sinh này.

Tương Trọng Ninh vỗ bả vai Tạ Tùy: "Xem đi, con gái nhà giàu người ta cùng bọn mình không cùng một thế giới. Mặc kệ kiếm nhiều tiền hơn nữa, họ cũng không nhìn đến."

Tạ Tùy nhìn bóng dáng Tịch Bạch đã đi xa, ánh mắt có hơi nheo lại, lộ ra một tia lệ khí.

Tịch Bạch đi vài bước, nhìn bên cạnh có một tiệm thuốc còn sáng đèn, cô nói nhỏ vài câu với mấy người bạn liền đi vào mua một hộp băng dán vết thương.

Thời điểm Tạ Tùy nhảy xuống từ lan can chuẩn bị rời đi, phía sau truyền đến thanh âm nhu thuận của nữ sinh.

"Tạ Tùy, cậu chờ một chút."

Tạ Tùy quay đầu, chỉ thấy cô gái nhỏ đem một hộp băng dán vết thương đưa tới tầm tay mình: "Cậu chảy máu."

Cô chỉ vào khoé mắt của chính mình.

Tạ Tùy nhìn đôi mắt trong veo, vô hại kia. Đáy lòng xẹt qua một chút ngọt ngào. Nó tựa như dưới vết nứt khô cằn của mặt đất chảy ra một dòng nước nhỏ.

Cậu thản nhiên nói: "Lão tử không cần, quá xấu."

Editor: Thích muốn chết mà còn làm giá nữa, chịu anh!

Tịch Bạch lại cố chấp: "Không xử lý miệng vết thương cho tốt thì mặt mày cũng sẽ vàng vọt đó."

Dù sao cũng là bị thương ở trên mặt, dung mạo cậu lại rất đẹp trai, mặt mày vàng vọt thật không đáng.

Tạ Tùy cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, khóe miệng cong lên cười thật nguy hiểm.

"Mặt mày tôi vàng vọt, cậu đau lòng sao?"

"..."

Cô đơn giản cúi đầu lấy băng cá nhân ra, gỡ lớp keo hai bên, đưa cho Tạ Tùy: "Vẫn nên dán một cái đi."

Tạ Tùy nhắm hai mắt lại.

Tịch Bạch không rõ ràng cho lắm, nhìn Tùng Dụ Chu.

Tùng Dụ Chu cười nói: "Tùy ca đã cúi người rồi, còn không hiểu sao? Cậu giúp cậu ấy dán lên đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net