Chương 17 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lúc tắm rửa, Lăng Duệ ngượng ngùng sáp đến gần, khẽ hỏi Vương Việt, liệu hắn có làm anh đau không.

Vương Việt nghĩ ngợi một chút, duỗi cánh tay ra, lại nâng đùi lên nhìn, chỉ vào mấy vết bầm tím mà nói, "Anh là bác sĩ tự anh xem đi."

Sắc mặt của Lăng Duệ lập tức tái nhợt, môi mấp máy cả buổi cũng không biết nên mở miệng thế nào, Vương Việt thầm nghĩ, đúng là tấm chiếu mới, còn không biết là mình đang hù doạ hắn thôi à?

Nhưng chính vì làm quá như thế cho nên những chuyện sau đó trở nên dễ hiểu hơn, Lăng Duệ cầm vòi sen rửa sạch những dấu vết trên người cho anh, Vương Việt vốn định lên tiếng bảo nhà ngươi hầu hạ ông đây cho tốt một chút đi, nhưng trong lòng lại chợt nóng lên, nghĩ thầm hình như bản thân chưa trải qua cảm giác thế này bao giờ.

Lăng Duệ bóp sữa tắm, tạo bọt rồi xoa lên người Vương Việt, nhưng hắn lại không biết rằng bôi sữa tắm thế này sẽ biến thành một sự khiêu khích thầm lặng —— Kết quả là Vương Việt bị Lăng Duệ đè trong phòng tắm, đâm từ dưới lên đến mức lạnh thấu tim gan.

Nếu không nhờ chiếc gương trong phòng tắm cho Vương Việt biết vẻ mặt của anh lúc ấy xinh đẹp nhường nào, cảnh tượng lúc ấy dâm đãng bao nhiêu, có đánh chết anh cũng sẽ không tin, bản thân vốn là một thằng đàn ông, cũng có thể rên rỉ giống một mỹ nhân trong phim như vậy.

Làn da của Lăng Duệ vốn trắng ngần, ánh đèn phòng tắm chiếu xuống càng trở nên lạnh lẽo, trong khi Vương Việt lại là người bôn ba kiếm sống bên ngoài dưới ánh mặt trời gay gắt, cơ bắp trật tự rõ ràng, màu da dạo gần đây có khôi phục đôi chút, nhưng cũng chẳng đuổi không kịp sắc da lạnh thấu xương của Lăng Duệ.

Kết cục của việc dây dưa với nhau chính là cà phê khuấy sữa, bọn họ náo loạn từ trong buồng tắm lảo đảo bước ra ngoài, Lăng Duệ giống như một con sói đói đang gặm nhấm thức ăn, giữ chặt lấy hông của Vương Việt mà đâm tới, Vương Việt run lẩy bẩy, nằm nhoài trên bàn trước chiếc kính nhà tắm, đong đưa theo mỗi lần va chạm, lòng anh bị hình bóng phản chiếu trong gương dày vò đến mức sắp phát bệnh ung thư xấu hổ luôn rồi.

Anh cúi đầu xuống, lại bị Lăng Duệ nắm tóc liếm lỗ tai, Vương Việt giật mình bèn không dám gây chuyện nữa, chỉ có thể đỏ mắt mà phó mặc cho đối phương ở phía sau va chạm đến trời đất tối sầm.

Cho đến tận khi cả hai tước súng, Lăng Duệ mới chợt nhớ tới một chuyện, có chút khó xử nói với Vương Việt, "Quên đeo bao rồi......"

Vương Việt bị bắt nạt đến hai chân tê dại, lúc này ai mà còn để ý chuyện có đeo bao hay không chứ, anh vừa hít thở vừa hùng hổ mắng, "Đm anh Lăng Duệ, ông đây vừa mới tắm xong, tắm sạch sẽ rồi đấy!"

Lăng Duệ vừa định tiến đến xin lỗi, lại bị Vương Việt đuổi ra ngoài cửa —— "Anh lại dám bước vào thử xem!"


Lúc hai người rời khỏi khách sạn vô cớ bắt gặt ánh mắt xem thường của em gái quầy lễ tân, Vương Việt cắm đầu chạy một mạch ra đứng cạnh xe trước, chỉ để lại một mình Lăng Duệ ở đấy thanh toán tiền.

Sắc trời mờ nhạt, mặt trời còn chưa mọc, Vương Việt vừa mệt vừa đói, nhưng chẳng hiểu sao, anh lại cảm thấy dường như ăn uống ngủ nghê cũng không quan trọng đến thế nữa.

Anh tựa như một tên nhóc lần đầu mới biết yêu, đứng ở bên cạnh xe, chốc chốc lại mân mê mái tóc, chốc chốc lại kiểm tra áo quần chỉnh tề của mình, chỉ lát sau Lăng Duệ liền ra tới, "Chẳng phải đã đưa chìa khoá xe cho em rồi à, tại sao còn chưa lên xe nữa?"

"Thì chẳng phải đang chờ anh đây sao?" Vương Việt lên giọng đáp.

Lăng Duệ liền cười, những đường nét điềm tĩnh và vững vàng trên mặt lúc trước giờ đây đều trở nên ôn nhu mềm mại.

Vương Việt bỗng nhớ tới những lời linh tinh mà Vương Siêu nói với anh, cái gì mà anh thích em em thích anh, anh quên mất cụ thể Vương Siêu đã nói gì rồi, dù sao cũng quá dong dài, nói một đống điều nào có nào không —— Vương Việt nhìn Lăng Duệ, chỉ cảm thấy thứ gì đó nhẹ nhàng mềm mại đang bao bọc lấy tính cách kỳ quái của anh, giống như chồi non đâm xuyên qua phiến đá rắn rỏi, khiến cho vật cứng đầu đấy dần vỡ tan ra.

"Đói bụng chưa? Có muốn ăn sáng trước rồi hẳn về nhà không?"

Lăng Duệ cúi đầu thắt dây an toàn, thuận miệng hỏi.

Nhưng hắn lại không nghe thấy Vương Việt trả lời, bèn ngẩng đầu lên đối diện với gương mặt của Vương Việt, mới phát hiện đối phương đã rơi nước mắt.

Vương Việt vội vàng dùng cánh tay gạt đi, lau sạch hết những giọt lệ khiến anh trông thật yếu đuối.

Lăng Duệ nhíu mày lo lắng, vươn tay ôm lấy bả vai của Vương Việt, "Sao vậy?" Hắn nhẹ giọng hỏi, rồi dường như lại nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt chợt trở nên căng thẳng: "......Có phải......còn đau không? Đều tại tôi......" Lăng Duệ có chút ân hận, tại sao lại không kiềm chế được thế này? Xét về cơ thể con người mà nói, tràng đạo xác thật không phải là nơi dùng để làm tình, thậm chí sẽ gây ra một số thương tổn không đùa được, đặc biệt đối với Vương Việt còn là lần đầu tiên...... Hắn tự trách vô cùng, nghiêm túc nói với Vương Việt, "Sau này tôi sẽ chăm chỉ luyện tập, em yên tâm......tôi ấy mà, tiếp thu rất nhanh......"

"Đm anh, có ai nói tới chuyện đó đâu!" Vương Việt đấm vào ngực Lăng Duệ một cái, "Anh mau câm miệng lại."

Một quyền đó lực rất mạnh, mặc dù Lăng Duệ vẫn luôn tập thể hình, cũng cảm thấy như bị đánh muốn nội thương luôn rồi.

Hắn không hiểu gì cả, thế nhưng lại không muốn thấy Vương Việt khóc, khóc gì chứ? Liền co đầu ngón tay, vươn tới lau những giọt nước mắt ướt át trên mặt Vương Việt.

Nếu Vương Việt không nói, vậy thì Lăng Duệ cũng không hỏi nữa, hắn biết giữ giới hạn tế nhị giữa người với nhau, cũng biết phải chừa lại không gian tất yếu cho đối phương.

Vương Việt thế mà vẫn khịt khịt mũi, lại dùng tay chà mặt loạn xạ, anh thắt dây an toàn, đợi đến khi Lăng Duệ đạp ga từ từ chạy, anh mới đột nhiên lên tiếng một cách rõ ràng, chân thành bày tỏ.

"Lăng Duệ, em thích anh, em ở bên anh."

Một cú phanh gấp, người lái suýt chút nữa tông vào cọc đỗ xe phía trước.

Bảo vệ trong trạm gác cáu lên, chỉ thẳng vào Lăng Duệ mà mắng, "Cậu có biết lái xe không vậy! Không biết thì đừng có lái chứ! Đụng hư mất cậu có đền không?!"

Vừa nghe thấy bảo vệ mắng, Vương Việt liền nóng mắt, hạ cửa kính xuống chỉ vào đối phương mà hét, "Mẹ kiếp anh mắng ai vậy!! Anh ra đây cho tôi! Anh thử nói lại lần nữa xem!"

"Ra thì ra chứ! Cậu có ngon thì bước xuống!"

"Đệt mẹ anh, đợi đó cho ông!"

Vương Việt tháo dây an toàn, đóng sầm cửa xuống xe, bước nhanh tới chỗ tên bảo vệ.

Tuy rằng anh là người bị đè, nhưng mà trong chuyện đánh nhau, anh khẳng định bản thân giỏi hơn Lăng Duệ nhiều —— bị chịch mông là do anh vì yêu mà chịu, nhưng ai dám nói Lăng Duệ một câu không hay nào, anh nhất định sẽ xù lông lên ngay cho xem. Anh tràn đầy tự tin, sẽ không bị người ta mắng tới mức lái xe máy khóc cả một đường nữa......

Nhưng mà, cái người khởi xướng trận chửi bới này lại đang cầm vô lăng, biểu cảm trên mặt không biết là khóc hay cười, tóm lại là rất khó coi.

Hắn tắt máy, mở cửa xe, đi tới chỗ hai tên đàn ông đang sắp sửa đánh nhau tới nơi —— tay Lăng Duệ dài, một phen kéo hai người đang chửi bậy ỏm tỏi ra.

Bảo vệ sửng sốt, liền nhìn thấy tên ngốc lái xe bưng lấy mặt của tên ngốc vẫn còn đang mạnh miệng chửi tục kia.

Ngay sau đó, tên ngốc lái xe cúi đầu, hôn lên đôi môi của tên ngốc mắng người kia. Nụ hôn ấy vô cùng nóng bỏng, bảo vệ tựa hồ có thể nghe thấy tiếng nước bọt chảy xuống khi môi lưỡi dây dưa, làm bảo vệ thì có gì chưa từng thấy qua? Nhưng làm bảo vệ thật sự chưa từng thấy qua chuyện này bao giờ.

Tên ngốc lái xe vừa khóc vừa cười, lại trìu mến thâm tình nói với tên ngốc mắng người ——

"Vương Việt, anh yêu em."

Tên ngốc mắng người kia giống như bị hôn đến đần ra luôn, sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn tên ngốc lái xe, lại liếc mắt nhìn bảo vệ phía bên này.

Bảo vệ hoảng sợ, vội vàng chui về trạm gác.

—— Má nó, hoá ra là hai tên gay chết tiệt đang khoe ân ái.

-TBC-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net