Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kết cục của tắm nước lạnh chính là lên cơn sốt giữa tiết trời nắng gắt, Vương Việt tùy tiện nhét một nắm thuốc cảm vào miệng, dắt chiếc xe máy ra ngoài. Vương Siêu ngồi ở phía sau, y hoang mang lo lắng, thấy sắc mặt của Vương Việt càng lúc càng tái nhợt, trong lòng sốt sắng không biết phải làm sao.

"Em trai, uống nước...... Uống nước......" Y cầm lấy một chai nhựa móp méo, không ngừng đẩy đẩy vào trong ngực của Vương Việt, Vương Việt thấy phiền, nhưng bởi vì đang bệnh nên hơi yếu ớt, không còn hơi sức đâu mà quở trách y.

"Ngồi yên, đừng lộn xộn."

Người dân trong xóm đã sớm nhìn nhiều thành quen, anh em nhà này cả ngày đều như hình với bóng, ban đầu Vương Việt còn để Vương Siêu ở nhà, nhưng Vương Siêu không thể tự chăm sóc cho mình được, sau này, lúc Vương Việt đi giao hàng cũng sẽ mang y theo.

Vương Việt leo lên xe máy, đang dự định mở app giao hàng lên, lại thấy trước mắt nổi đầy sao, nếu như bắt đầu giao muộn, thì mấy kiện bưu phẩm đó sẽ bị người khác đem giao mất, tiền kiếm được cũng sẽ ít đi rồi.

Anh chống xe bằng một chân, dùng sức lắc lắc đầu, Vương Siêu ngồi phía sau vẫn đang bô lô ba la mấy câu vô nghĩa, chợt bị doạ cho hết hồn, y giống như thấy chuyện gì khiến bản thân không kiềm chế nổi vậy.

"Em trai! Em trai!!" Vương Siêu níu lấy anh.

Vương Việt chỉ cảm thấy cơ thể mình nóng lạnh một trận, đầu đầy mồ hôi. "Đừng kêu, anh đừng kêu nữa."

"Em trai!!" Vương Siêu càng níu chặt lấy anh.

Vương Việt chỉ cảm thấy phiền, dường như dùng hết toàn bộ sức lực, rống lên một tiếng, "CON MẸ NÓ ĐỪNG KÊU NỮA, NGHE KHÔNG HIỂU TIẾNG NGƯỜI PHẢI KHÔNG!"

Vương Siêu rướn thẳng người, bắt đầu huơ tay múa chân giống như một đứa trẻ, miệng kêu a a.

Vương Việt phanh xe gấp, xoay người bắt lấy tay Vương Siêu, kéo đối phương từ trên xe xuống, "Anh có điên không? Kêu cái gì mà kêu!" Chỉ mới như vậy đã khiến anh hoa mắt chóng mặt, chưa nói dứt câu, anh liền cảm thấy dưới chân mềm nhũn, vội vàng đưa tay vịn lấy chiếc xe máy bên cạnh, muốn tìm một điểm tựa để giữ cho cái thân đang lung lay sắp đổ của mình.

Anh tủi thân trong lòng, có lẽ là do bị sốt nên mới phản ứng mạnh như vậy. Rốt cuộc là đã tạo nghiệt gì, mới đụng phải chuyện nào cũng trớ trêu thế này. Xe máy ré lên một tiếng rồi ngã xuống, mũ bảo hiểm đặt trong cốp xe lăn ra ngoài, Vương Việt ngồi xổm trên mặt đất lấy hai tay che mặt, muốn khóc, lại phát hiện đến nước mắt cũng không rơi được.

Vương Siêu giống như một cơn ác mộng anh không thể nào thoát khỏi, nhưng lại là người thân duy nhất trên đời này của anh.

Anh còn có thể bắt y làm gì bây giờ?

Vương Siêu thét chói tai không dứt, Vương Việt chỉ cảm thấy đầu mình đau muốn nứt ra, anh không có sức lực để đứng lên, chỉ có thể che mặt lại, suy yếu nói, "Đừng chạy lung tung...... Vương Siêu, anh đừng có chạy lung tung......"

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Vương Siêu không kêu nữa, có người đỡ xe máy của anh lên, Vương Việt định ngẩng đầu lên, nhìn xem người tốt này là ai, ngay sau đó liền thấy một đôi giày da mềm màu nâu nhạt cùng với chiếc quần dài kaki hưu nhàn luôn tươm tấc sạch sẽ.

Nỗi tủi thân trong lòng anh bỗng dưng phóng to thêm mấy lần, anh nghĩ thầm, tại sao cơ chứ...... Tại sao đều là người, đều là đàn ông tuổi xấp xỉ nhau, có người có thể sống rạng rỡ chói mắt như vậy, mà bản thân anh lại mặc chiếc áo phông cũ nát, ống quần cũng sờn rách như vậy.

Trên người của người nọ vĩnh viễn chỉ có mùi vị của nước khử trùng, khắc chế mà ẩn nhẫn, lúc cong người đỡ Vương Việt đứng dậy, cũng vẫn có thể duy trì phong độ trầm ổn......

Dựa vào cái gì cơ chứ.

Vương Việt phất cánh tay đang duỗi tới của Lăng Duệ, vừa định mở mồm chửi thề mấy câu khó nghe, nhưng những lời nói thô tục đó lại kẹt ở cổ họng, phảng phất giống như một chuyện rất mất mặt, anh chỉ có thể siết lấy vạt áo phông của mình, khớp ngón tay trắng bệch.

"Tôi nhìn thấy địa chỉ trong hồ sơ bệnh án của Vương Siêu." Lăng Duệ nhỏ giọng nói, sau đó đưa tay sờ trán Vương Việt, "Cậu đang bị sốt, sao còn chạy ra ngoài nữa."

Vương Việt lại cười một cách khác thường, "Nếu không chạy ra ngoài, anh cho tôi tiền à?" Anh đứng trong vòng tay của Lăng Duệ không thoải mái, càng không dám ngẩng đầu lên đối mặt với những con mắt hiếu kỳ khác lạ của hàng xóm xung quanh.

Anh thầm nghĩ bản thân nên nói đủ thứ lời bỉ ổi vô sỉ mới đúng, phải như thế, thì Lăng Duệ mới biết rõ anh là loại người gì. Anh còn đang định bổ sung thêm hai câu, lại nhận thấy vòng tay của Lăng Duệ trên bờ vai của anh đã buông lỏng ra rồi.

Vương Việt như trút được gánh nặng, song lại có chút cảm giác hụt hẫng.

Lăng Duệ dựng chiếc xe máy bên cạnh lên, lại đưa một ít trái cây cầm trong tay cho Vương Siêu, hắn nghĩ ngợi, rồi nói với một bà cô đang đứng gần đó hóng chuyện, "Cô trông chiếc xe này giúp chúng cháu một chút, lát nữa cháu sẽ tới lấy ạ."

Bà cô chưa từng gặp thanh niên nào đàng hoàng lễ phép như vậy, liền cười nói, "Tất nhiên, tất nhiên rồi."

Sau đó Lăng Duệ lại lần nữa ôm Vương Việt đang đứng ngây người tại chỗ vào lòng, tay còn lại kéo theo Vương Siêu, "Nhà cậu ở đâu?"

Vương Việt còn chưa lên tiếng, Vương Siêu đã chỉ vào cánh cửa sắt cách đó không xa, ồn ào kêu lên.

Lăng Duệ cười cười với y, "Ngoan lắm, cảm ơn."

Vương Siêu nghe thấy mình được khen, y cười hì hì, nhìn trái cây trên tay, rồi lại nhìn Lăng Duệ, bỗng lấy một quả táo từ trong bọc ra, "Muốn ăn."

Lăng Duệ dắt hai anh em bọn họ về nhà, "Lát nữa rửa sạch rồi ăn."

Nhưng còn chưa nói xong, Vương Siêu đã cắn một ngụm táo, "Ngọt!"

Vương Việt chỉ cảm thấy hai tai nóng bừng, thầm nghĩ sao Vương Siêu lại không có ý tứ như vậy. Vừa định mở miệng mắng vài câu, liền nghe thấy Lăng Duệ nói, "Thích ăn không?"

"Thích!" Vương Siêu cầm lấy quả táo cười hehe, rồi lại chùi chùi quả táo lên áo mình, thật cẩn thận chà xát lên người, nhìn về phía Vương Việt, "Em trai ăn......"

"Thích ăn là tốt rồi, nhưng nếu táo không được rửa sạch sẽ hại bao tử đó, bụng sẽ rất đau rất đau luôn." Giọng nói của Lăng Duệ nhẹ nhàng chậm rãi, dường như chưa từng có ai nghiêm túc nói chuyện như thế với hai anh em bọn họ.

Vương Siêu chớp chớp mắt, thành thật "Ồ" một tiếng, một tay nắm chặt táo và túi, chầm chậm đi theo Lăng Duệ.

Vương Việt ở bên cạnh trầm mặc không nói gì, nhưng đến khi về tới nhà, sờ trong túi lấy ra chìa khóa mở cửa, anh liền thấp giọng nói, "Bác sĩ Lăng, đưa đến đây là được. Nhà tôi vừa nhỏ vừa lộn xộn, tôi sợ làm bẩn ngài——"

Lăng Duệ lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn ôm lấy bờ vai của anh đỡ vào trong nhà.

Căn nhà của hai anh em họ thật sự quá nhỏ, một phòng ngủ một phòng khách, nói là phòng khách, chẳng bằng nói là một hành lang chật chội thì đúng hơn. Hai chiếc giường đặt nằm ngang nằm dọc ở trong phòng, trừ chúng ra, chỉ có một số vật dụng sinh hoạt hằng ngày.

Vương Việt cảm thấy xấu hổ không nói nên lời, trong bụng như có một con bướm, anh giống như bị Lăng Duệ đứng bên mép giường kia nhìn thấu, đối phương không lên tiếng, chỉ nghiêm túc nhìn một lượt hết xung quanh phòng. Vương Việt thậm chí còn tưởng rằng, phải chi đối phương có thể tỏ thái độ khinh thường một chút thì tốt rồi, như vậy trong lòng anh mới không sinh ra hy vọng khác thường nào cả.

Có lẽ......

Vương Việt nghĩ.

Có lẽ...... Hắn so với những người kia......

Vương Việt chỉ cảm thấy lòng bàn tay của mình đổ đầy mồ hôi.

Có lẽ...... Hắn khác biệt...... so với những người kia chăng?




Lăng Duệ đỗ xe về tới nhà, thấy con mèo hoang nằm trên mui xe bên cạnh đang giương đôi mắt tròn xoe mà dõi theo hắn. Hắn như nhớ tới điều gì đó, đưa tay ra định trêu con mèo kia, nhưng nó co người lại, có chút cảnh giác nhìn về phía hắn.

Đó là một con mèo vàng cáu kỉnh, không hiểu vì sao, Lăng Duệ luôn cảm thấy cái ánh mắt tràn ngập tia cảnh giác này, có hơi quen quen.

Cuối cùng con mèo ấy vẫn ngó lơ hắn, nhưng lại nhảy lên mui xe của hắn, rồi nằm xuống cuộn thành một cục tròn vo.

Vương Việt cũng ngủ như thế này, Lăng Duệ nghiêng đầu khoanh tay, ngắm cái cục vàng vàng cam cam trên mui xe, âm thầm nghĩ.

Có lẽ là do từ nhỏ đã cùng với Vương Siêu sống nương tựa lẫn nhau, hoặc có lẽ do sinh ra ở dưới đáy xã hội, Vương Việt luôn có 120% sự cảnh giác đối với mọi người.

Lăng Duệ cảm thấy bản thân cũng rảnh thật, lúc nghỉ phép chẳng hiểu sao liền nghĩ tới hai anh em nhà kia, nghĩ chắc Vương Việt vẫn không chịu lấy thuốc, hắn liền sợ đấy là nội thương, nếu để tổn hại đến gân cốt thì không ổn.

Tuy nhiên, đến tận nơi Lăng Duệ mới nhận ra hắn thực sự đã đánh giá thấp sức chịu đựng của Vương Việt rồi, rõ ràng là phát sốt đến mức thê thảm như vậy, mà còn muốn chở Vương Siêu đi giao hàng. Rõ ràng là ngay cả sức lực còn không có, lại vẫn cứng đầu cứng cổ như thế ——

Lăng Duệ thở dài, ấn Vương Việt lên giường, "Nhà cậu đun nước ở đâu?"

Vương Việt không chịu nói chuyện, chỉ chớp chớp mắt nhìn hắn.

Vương Siêu trở thành chủ nhà, chỉ vào nơi phía sau tấm rèm, "Chỗ đó —— chỗ đó ——"

Lăng Duệ gật đầu, sau đó tháo mở cúc áo tay, gấp tay áo sơ mi lên vài lần.

"Trong nhà có thuốc không?" Lăng Duệ lại hỏi.

Vương Việt liếm liếm đôi môi khô khốc, giọng nói trở nên khàn khàn.

"Uống rồi."

Lăng Duệ liếc mắt tới hộp thuốc nằm trên bàn, quay đầu lại nhìn Vương Việt.

"Đúng là ẩu tả."

Hắn dường như không hề để ý nhà cửa nhỏ hẹp lộn xộn, đôi chân dài bước qua đống đồ đạc và vật dụng trong nhà một cách dễ dàng. Vương Việt cảm thấy khó chịu lắm, anh nằm trên giường không nhúc nhích gì, Lăng Duệ vén rèm lên, nhìn thấy một diện tích nhỏ xíu tập hợp đủ phòng tắm, phòng bếp, kho chứa đủ thứ vật dụng các loại, hắn trầm mặc một lúc, sau đó đi đun một ấm nước.

Thu xếp ổn thỏa cho Vương Siêu, dắt chiếc xe máy nằm bên ngoài về, mua thuốc, mua nhiệt kế, Lăng Duệ xử lý vô cùng trật tự gọn gàng. Đến khi ý thức Vương Việt trở nên tỉnh táo hơn một chút, anh đã thấy Lăng Duệ cúi người đứng bên cạnh giường mình, giọng nói mạnh mẽ không cho anh cắt ngang.

"Mới vừa đo thân nhiệt cho cậu, giảm sốt trước đã."

Vương Việt ngẩn ra, lại đổ mồ hôi lạnh cả đầu, nhưng rồi anh liền bị Lăng Duệ nâng dậy, nhét mấy viên thuốc vào trong miệng, sau đó hắn giơ một chiếc ly thủy tinh lên, đút anh uống từng ngụm nước nhỏ.

Vương Việt vô thức tìm anh trai, Vương Siêu đang ngồi khoanh chân trên giường của y, trong tay cầm quả táo đang ăn dở.

Bàn tay kia lại giơ lên, Vương Việt né tránh theo bản năng, lại bị bàn tay kia sờ lên đầu, sau đó vắt một chiếc khăn, gấp thành hình đậu hũ đắp lên trán Vương Việt.

Vương Việt có chút ghét bỏ bàn tay ấy, thậm chí còn nhìn chằm chằm vào nốt ruồi như ẩn như hiện trên khớp ngón tay, không hiểu sao chỉ cảm thấy bực bội. Mắt anh hơi mơ màng, nửa tỉnh nửa mê không nhìn rõ mặt của Lăng Duệ, chỉ có thể nhìn thấy đôi bàn tay trắng sáng huơ huơ trước mặt mình.

"Ngủ tiếp một giấc đi."

Lăng Duệ nhẹ giọng nói, vươn tay vỗ vỗ đầu Vương Việt.

Hắn đứng dậy, quay đầu thấy Vương Siêu đang giương to đôi mắt nhìn hắn.

"Đói rồi sao?"

Lăng Duệ hỏi.

Vương Siêu gật gật đầu, chỉ vào bụng mình, "Đói."

Lăng Duệ mĩm cười, đưa tay xoa đầu y, "Tôi đi nấu chút cháo, ngồi đây chờ nhé. Nếu cậu ấy thấy khó chịu thì gọi tôi."

Vương Siêu lại nghiêm túc gật gật đầu, tự mình lẩm nhẩm lặp lại lời của Lăng Duệ.

—— Đó là cuộc đối thoại mà Vương Việt nghe được trước khi thiếp đi, anh chưa bao giờ được người ta chăm sóc, cũng chưa bao giờ làm nũng với ai, kể từ khi cha mẹ qua đời, cho dù là đau ốm hay thương tật đi chăng nữa, đều chỉ có thể cùng với anh trai khù khờ nương tựa nhau mà sống.

Cái người này, vài chục năm qua đều sống như cỏ dại, sao có thể tiếp thu nổi mình được người khác chăm sóc, loại chuyện thụ sủng nhược kinh (*được sủng ái mà lo sợ) như vậy chứ?

Anh thay đổi tư thế, cuộn tròn người như một đứa trẻ, ngoài cửa sổ râm ran tiếng ve kêu không ngừng, còn có Vương Siêu bên kia khe khẽ nói nhỏ —— "Nếu em ấy khó chịu thì sẽ gọi cậu". Đằng sau tấm rèm truyền đến âm thanh vụn vặt, ai đó đang mở vòi nước, hình như đang vo gạo, lại có tiếng ai đó đang bật bếp, Vương Việt trong lòng lo lắng không biết người nọ có biết dùng bình gas và bếp than nhỏ hay không, cái người kia...... Thoạt nhìn đã rõ là kiểu người ở tòa nhà cao cấp, xài khí đốt thiên nhiên rồi......

Nhưng mà anh cần lo lắng làm gì chứ?

Lăng Duệ dường như cái gì cũng biết cả.

Vương Việt liếm liếm môi, mới vừa uống nước xong, thế thì môi sẽ không tróc da nữa.

Anh rốt cuộc có thể đánh một giấc thật thoải mái rồi.

-TBC-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net