Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phòng bệnh, Thẩm Nghiệp một chút cũng không lo lắng cho an nguy của Từ Tư Tư, bởi vì lá bùa cậu cho cũng đủ đảm bảo bình an của cô, nên trước mắt giờ làm sau để tống cổ tên đẩy nguyên chủ xuống lầu —— Từ Tư Tư chân trước vừa mới đi, em cùng cha khác mẹ của nguyên chủ Dương Kế Tổ sau lưng liền đến rồi.

Vốn dĩ là cậu tưởng ăn miếng trả miếng, đem Dương Kế Tổ đẩy xuống lầu, nhưng ở trong phòng bệnh còn có bệnh nhân khác, điều kiện không cho phép.

Dương Kế Tổ một đầu xanh lè, trong miệng nhai lạo cao su, hoàn toàn chính là bộ dáng của một kẻ lưu manh.

Nhìn Thẩm Nghiệp trên đầu quấn đầy băng gạc, hắn hạnh tại nhạc họa(*): "Đồ sao chổi, mày nói xem sao mày mạng lớn như vậy, từ lầu hai lăn xuống, cư nhiên cũng không ngã chết! Mày khắc chết ông ngoại và mẹ, chính mình thì vẫn sống, này cũng quá kỳ cục!"

(*) huhu khúc này mình khum hiểu, cầu giúp đỡ.

Thẩm Nghiệp hờ hững mà nhìn hắn chằm chằm. Tên lông xanh so với nguyên chủ chỉ nhỏ hơn nửa tuổi, nói cách khác, cha ruột của nguyên chủ trong lúc mẹ hắn đang mang thai liền đi ngoại tình. Tên của lông xanh cũng rất có thâm ý, Dương Kế Tổ, Kế Tổ, còn không phải là kế thừa tổ nghiệp Dương gia sao?

Thực hiển nhiên, cha ruột nguyên chủ Dương Minh, chỉ đem con trai Dương Kế Tổ coi như người thừa kế đối đãi.

Thẩm Nghiệp nhàn nhạt nói: "Đại nạn không chết cuối đời tất có hạnh phúc, tôi về sau sẽ sống lâu trăm tuổi. Cậu vẫn là lo lắng chính mình đi, tôi xem ấn đường của cậu biến thành màu đen, lập tức liền có một hồi huyết quang tai ương."

Dương Kế Tổ hướng cậu nhổ một ngụm: "Mày cư nhiên dám nguyền rủa lão tử!"

Thẩm Nghiệp nhún vai: "Này không phải nguyền rủa, là sự thật. Cậu không biết sao, làm nhiều chuyện xấu, báo ứng nhất định sẽ ở trên người mình."

Dương Kế Tổ giận dữ, một quyền xông lên.

Trước kia thân thể nguyên chủ suy nhược, khẳng định chịu không nổi, Thẩm Nghiệp lại không giống. Cậu chẳng sợ trên đầu còn băng gạc, một chút cũng không sợ Dương Kế Tổ, cứ vậy đứng yên một chỗ, chờ nắm tay của Dương Kế Tổ hạ xuống.

Chỉ là nắm tay của Dương Kế Tổ thời điểm còn cách cậu mấy cm, ma xui quỷ khiến mà tránh đi mặt cậu. Một quyền đánh hụt, Dương Kế Tổ cả người không thu được, trực tiếp đánh một quyền lên tường, trên trán chảy máu, rất nhanh khuôn mặt liền sưng lên.

Thẩm Nghiệp tấm tắc: "Cậu xem, này không phải có huyết quang tai ương hay sao?"

Dương Kế Tổ không dám tin mà trừng lớn đôi mắt, vừa rồi rõ ràng hắn phải đánh trúng Thẩm Nghiệp, nhưng tay hắn lại không nghe lời, không thể hiểu được mà tránh Thẩm Nghiệp......

Hắn không tin tà, quay đầu lại hướng chỗ Thẩm Nghiệp mà đánh tiếp.

Kết quả vẫn như cũ đánh trượt, mà hắn không giữ được thăng bằng, trực tiếp ngã ở trên giường bệnh đối diện.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy đồ sao chổi này có điểm tà môn, không dám tiếp tục động tay, hướng bảo tiêu quát: "Lên cho ta!"

Lần này hắn đi mang theo tổng cộng sáu bảo tiêu, cũng đủ đem tên sao chổi này chà dưới bàn chân mà cọ xát.

Bảo tiêu liền nhanh chóng hành động, đồng thời bao vây lấy Thẩm Nghiệp.

Thẩm Nghiệp vẫn như cũ đứng yên không nhúc nhích.

Trong phòng bệnh tổng cộng có bốn cái giường ngủ, gần Thẩm Nghiệp nhất chính là một ông cụ tóc bạc, thấy thế quát: "Nơi này là phòng bệnh, các ngươi mà gây sự ở đây, ta liền gọi cảnh sát!"

Ông nói rồi lấy di động ra, gọi 110.

Cụ ông là một người tốt bụng, thấy cậu bé bên cạnh vừa tỉnh liền thấy rất đáng thương, hai ngày trước hôn mê, không ai tới thăm cậu, thẳng đến hôm nay tỉnh, mới có một người phụ nữ trung niên xuất hiện, không tới hai phút liền vội vàng rời đi.

Mà cái tên đầu xanh trẻ tuổi này, cư nhiên mang theo sáu tên bảo tiêu khỏe mạnh để khi dễ cậu bé này, nếu mà ông không báo nguy, cậu bé này hôm nay phỏng chừng sẽ trực tiếp mất mạng.

Dương Kế Tổ thấy lão già cư nhiên thật sự gọi cảnh sát, lập tức đoạt lấy di động, một tay đem ông lão đẩy đến góc tường, tức giận nói: "Lão già, lăn qua một bên đi."

Cụ ông đập mạnh cái ót vào tường, liền cảm thấy một trận choáng váng.

Thẩm Nghiệp bên này vốn đang bồi mấy tên bảo tiêu chơi chơi, quay đầu liền thấy ông cụ vì hắn mà bênh vực kẻ yếu bị Dương Kế Tổ đẩy ngã, ánh mắt cậu trầm xuống, trực tiếp đánh vài lá bùa vào đám bảo tiêu.

Cậu đánh một lá bùa trên người Dương Kế Tổ, Dương Kế Tổ thống khổ mà hét lên, bắt đầu lăn lộn ở trên mặt đất.

Thẩm Nghiệp lạnh mặt, một chân đem hắn ta đá ra khỏi phòng bệnh.

Dương Kế Tổ bay lên, mặt đập xuống đất, nặng nề mà mà ngã trên hành lang, rốt cuộc không bò dậy được.

Thẩm Nghiệp cũng mặc kệ cậu ta sống hay chết, lập tức chạy tới nâng ông cụ dậy, dán một tấm bùa ở sau tai ông.

Ông lão nguyên bản hai mắt biến thành màu đen, đầu đau nhức không ngừng, kết quả nháy mắt liền trở lại bình thường, đầu không đau, mắt cũng không bị hoa......

Ông giật mình mà vuốt đầu: "Cậu bé, cháu dán cho ông cái gì?"

Thẩm Nghiệp nói đùa: "Một tấm giấy dán tường."

Ông cụ: "......" Tin ngươi cáu quỷ.

Vừa rồi ông thấy được giống như một lá bùa.....

Trong phòng bệnh còn có mặt những người khác, họ chính mắt thấy Thẩm Nghiệp đem tên lông xanh cùng bảo tiêu đuổi ra khỏi phòng bệnh, lại chính mắt thấy Thẩm Nghiệp chữa khỏi cho ông cụ, tức khắc vừa chấn động vừa tò mò.

Vài người vây xung quang ông lão cùng Thẩm Nghiệp, nghị luận sôi nổi——

"Ông ơi, cậu ấy dán cho ông chính là lá bùa."

"Đúng vậy, ta thấy được, cậu ấy là ở phía trước vẽ bùa."

"Quá lợi hại, tên lông xanh cứ như vậy bay ra ngoài."

Ông lão nghe mọi người thảo luận đột nhiên nhớ tới, trước khi tên lông xanh đến, cậu nhóc có cầm giấy cùng bút người phụ nữ trung niên lưu lại lúc trước, không ngừng vẽ bùa.....

Chẳng lẽ cậu nhóc đã sớm tính đến tên lông xanh kia sẽ đến tìm phiền toái?

Ông lão bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ rồi.

Cậu bé này...... Thoạt nhìn thật mơ hồ a.

Trên thế giới thực sự có người lợi hại như vậy sao?

Nhưng y trên đầu bị thương không thể hiểu được, hơn nữa trên mặt đất còn nằm sáu tên bảo tiêu, tiểu tử này dáng người gầy yếu, không có khả năng đem sáu tên trai tráng đánh ngã.

Không chấp nhận được ông không tin.

Ông cẩn thận đánh giá Thẩm Nghiệp.

Tiểu gia hỏa lớn lên rất đẹp, so ra không hề kém mấy nam minh tinh trên TV, tuổi phỏng chừng không đến hai mươi tuổi đi. Bởi vì hôn mê vừa mới tỉnh, sắc mặt cậu nhóc có điểm tái nhợt không chút huyết sắc, cả người thoạt nhìn rất suy nhược.......

Nói ngắn lại, nhìn một chút cũng không ra khí chất cao nhân.

Bất quá, thường thường đại sư đều không hiện sơn lộ thủy, nói không chừng cậu nhóc này chính là một cao nhân.

Ông lão lấy lại tinh thần, chỉ vào bảo tiêu trên mặt đất, nói: "Sáu tên này làm sao bây giờ?"

Không có khả năng vẫn luôn để họ nằm trên mặt đất đi, nếu như bị bác sĩ cùng hộ sĩ nhìn thấy, phỏng chừng sẽ gây cho họ phiền toái không cần thiết.

Thẩm Nghiệp nói: "Dễ thôi."

Bàn tay cậu vung lên, lá bùa trên đầu bảo tiêu giật giật. Giây tiếp theo, toàn bộ bảo tiêu đứng dậy, chỉnh tề bước ra ngoài, hướng phía Dương Kế Tổ trên hành lang nâng hắn dậy, đi xuống dưới lầu.

Sáu người động tác đều nhịp, tựa như bị thứ gì đó khống chế......

Tất cả mọi người xem đến ngây người.
Loại này vô cùng thần kỳ, không phải trong TV mới có sao?

Hồi tưởng sáu tên bảo tiêu đi bộ dáng giống cương thi, mọi người đồng thời rùng mình một cái, nhìn Thẩm Nghiệp với ánh mắt kính sợ.

Ông lão còn bình tĩnh, thấp giọng hỏi: "Lông xanh có thể trở về trả thù ngươi không?"

"Sẽ không." Thẩm Nghiệp nói, "Tên đó trong tay còn có mạng người, báo ứng lập tức sẽ tới, muốn trốn đều trốn không được."

Cậu nói mơ hồ, nhưng ông lão lãi rất tin tưởng, ai kêu cậu vừa mới lộ hai tay kia thật sự chấn động nhân tâm đâu.

Ông lão nhìn Thẩm Nghiệp, muốn nói lại thôi.

Nếu tiểu tử này thật sự là cao nhân, ông có phải hay không có thể nhờ cậu hỗ trợ?

Nhưng...... Cao nhân phỏng chừng sẽ không dễ dàng ra tay......

Thẩm Nghiệp nhìn thấy trên mặt ông lão rối rắm, cười cười, nói: "Vừa rồi cảm ơn ngài vì động thân mà đứng ra, vì báo đáp ngài, cháu vì ngài tính một quẻ đi."

Ông lão: "Cậu...... Thật sẽ xem bói?"

Thẩm Nghiệp cười gật đầu: "Xem bói là nghề chính của cháu."

Ông lão nói: "Vậy phiền toái cậu giúp ta tính."

Mấy ngày này, trong nhà đã trải qua một hồi đại biến cố, cả nhà đều thực dày vò.

Ông tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của Thẩm Nghiệp, trong lòng không khỏi mang theo vài phần chờ mong và hy vọng...... Nếu có thể đem sự tình giải quyết, ông nhất định sẽ hảo hảo cảm tạ tiểu tử này......

Thẩm Nghiệp cẩn thận nhìn tướng mạo ông lão, nói: "Là cháu của ngài xảy ra chuyện đi?"

Ông lão khiếp sợ mà nhìn thẳng y: "Cậu...... Cậu như thế nào mà biết?"

Thẩm Nghiệp mỉm cười: "Đương nhiên là tính ra rồi."

Ông lão: "Nhưng cậu không bói toán a, ta nghe nói đại sư giống nhau đều dùng mai rùa....."

Những người khác cũng dựng lỗ tai lên.
Thẩm Nghiệp cười: "Cháu trong tay không có đồ vật xem bói, liền trực tiếp dùng mắt nhìn."

Cư nhiên còn có thể như vậy?

Ông lão cảm khái nói: "Ngươi rất lợi hại!"

Thẩm Nghiệp đỡ ông lão ngồi vào mép giường, tiếp tục nới: "Ba ngày trước, ông mang cháu trai đi bộ ăn đồ ăn nhanh, khi đi toilet có quá nhiều người, liền đem cháu trai đánh mất, có đúng không?"

Ông lão trừng lớn đôi mắt: "......Đúng! Hoàn toàn đúng!"

Thẩm Nghiệp nói: "Các người báo cảnh sát theo dõi, cảnh sát đã tra ra được chứ trai ông bị bọn buôn người bế đi, nhưng vẫn không tra được tung tích của bọn buôn người, liền kéo dài tới hiện tại."

Ông lão không ngừng gật đầu: "Là như thế này không sai, vẫn luôn không tìm được người."

Nói tới đây, ông nhịn không được lau nước mắt.

Cháu trai là ông đánh mất, trong lòng ông luôn áy náy, ngày đó nghe cảnh sát nói là bọn buôn người lừa cháu trai đi, ông liền trực tiếp té xỉu. Trong nhà một bên vội vàng tìm người, một bên còn muốn chiếu cố ông, ông càng thêm áy náy. Nếu không phải trong lòng còn có chấp niệm, nhất định phải chờ cháu trai về, ông đều không muốn sống nữa.

Thẩm Nghiệp nói: "Ông đừng nóng vội, cháu trai ông còn sống, hơn nữa người còn ở Hải Thành. Này ít nhiều do người trong nhà báo nguy kịp thời, các trạm kiểm soát đều có cảnh sát kiểm tra, bọn buôn người không dám chạy."

Ông lão kích động mà bắt lấy tay cậu: "Kia......Kia......"

Thẩm Nghiệp nói: "Hiện tại bọn buôn người ở tại trạm xe lửa phía nam phụ cận một tòa khách sạn tên 'Thế Kỷ Hữu Duyên', ông bảo người nhà đi tìm, nhất định có thể tìm được." Ông lão mừng đến nước mắt đều rơi ra, lập tức liền gọi điện thoại cho con: "Con chạy nhanh dẫn người đi đến trạm xe lửa phía nam....."

Ông không cùng con giải thích kĩ càng kỉ mỉ, chỉ bảo con theo lời Thẩm Nghiệp nới đi tìm người.

Nhìn thấy qua bản lĩnh của Thẩm Nghiệp, ông lão đối với suy tính của Thẩm Nghiệp tin tưởng không nghi ngờ.

Con của ông lão sinh ý làm ăn phát triển tốt, nhân mạnh rất rộng, lập tức liền phát người chạy tới nơi.

Cúp điện thoại, ông lão liền khẩn trương mà cầm di động, chờ ti tức của bên kia.

Trong phòng bệnh những người khác đều ngồi vây quanh ở bên người ông, ôm tâm trạng bán tín bán nghi ngồi bồi ông chờ.

Thẩm Nghiệp đưa ông lão cốc nước, nói: "Ông yên tâm đi, đảm bảo không có việc gì." Ông lão gật đầu thật mạnh: "Ta tin cậu!"

Thẩm Nghiệp cười cười, nói: " Cháu đi trước xử lý chút việc, ông chờ nửa giờ, phỏng chừng liền có kết quả."

Nói xong đi ra khỏi phòng bệnh.

Đã rời đi khỏi tầm mắt của mọi người, tay chân cậu như nhũn ra mà dựa vào trên hành lang, thật dài mà thở ra một hơi.

Vừa rồi thời điểm đối phó với Dương Kế Tổ và bảo tiêu(*), cậu liền phát hiện thần hồn của chính mình bị tổn thương, không giống thời kỳ còn nguyên vẹn, chỉ bằng một phần nhỏ của lúc trước.

(*) từ gốc chó săn nma mik thấy nó chắc cx giống bảo tiêu vì lúc đó lông xanh đi cùng bảo tiêu nên mik đổi bảo tiêu nhé.

—— cậu chỉ sử dụng lá bùa hai lần, thân thể cũng đã ăn không tiêu, sức lức cũng bị tiêu hao đến không sai biệt lắm.

Đối phó với người thường thật ra không có gì ảnh hưởng, dù sao y một chiêu có thể chiến thắng. Nhưng nếu gặp được đối thủ giống mình, sức lực của y kiên trì không được bao lâu, này liền thực không ổn.

Cậu nhíu mi, âm thầm nghĩ, xem ra chỉ có thể chậm rãi tu bổ thần hồn

Đến nỗi tu bổ như thế nào..... Cậu còn không phát hiện biện pháp.

Bất quá cũng không vội, nếu ông trời làm y trọng sinh đến thế giới này, cũng không đến mức gây hại cho y.

Đã khôi phục sức lực xong, cậu liền đi xử lý thủ tục xuất viện.

Bác sĩ không đồng ý thỉnh cầu của cậu, nói: "Cậu còn phải quan sát hai ngày."

Cậu đáng thương hề hề nói: "Tôi không có tiền nằm viện, phí dụng phía trước là người đại diện của tôi ứng ra, tôi còn thiếu hai trăm vạn phí vi phạm hợp đồng...... Ngài xem tôi tung tăng nhảy nhót, khẳng định không có việc gì, ngài liền kí tên đồng ý đi."

Bác sĩ: "......"

Cuối cùng Thẩm Nghiệp năn nỉ ỉ ôi, bác sĩ mới làm cho cậu cái kiểm tra đơn giản, xác nhận cậu thực sự không có trở ngại, lúc này mới đồng ý cho cậu xuất viện.

Chờ cậu làm xong xuôi thủ tục trở về, vừa vặn ông lão nhận được điện thoại của con, nói là cháu trai tìm được rồi. Bọn buôn người ở khách sạn 'Thế Kỷ Hữu Duyên' ẩn nấp suốt ba ngày, vốn là chuẩn bị ngồi xe khách rời đi chiều nay, cảnh sát vừa đúng lúc đem người tới bắt. Nếu muôn mất nửa giờ, bọn buôn người liền mang theo đứa nhỏ chạy.

Ông lão hốc mắt đỏ bừng, quay đầu lập tức hướng Thẩm Nghiệp dập đầu: "Ân nhân, cậu là đại ân nhân của nhà chúng ta!"


Tác giả có lời muốn nói: Ngày càng, về sau đều ở buổi tối đổi mới nga ~
________________
Bánh nhỏ: tui sẽ giữ lại lời của tg cuối mỗi chg nma sẽ ko edit nha, do thik bộ này nên tui ms edit vs cả có 1 ng thui nên tiến độ cx chậm beta cx ko đc kĩ :^ chỗ nào lủng củng sai chính tả lỗi type....mn cứ góp ý tui sửa nhé, iu iu mn (',,•ω•,,)♡


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net