01.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Đã bao lâu rồi chúng ta không gặp lại nhau?

Phác Nguyên Bân nhìn thiếu niên quen thuộc nhưng có chút xa lạ trước mặt mình, mái tóc không còn lòa xòa trước trán như trước mà đã được vuốt lên gọn gàng và tạo kiểu bằng keo xịt tóc, quần áo chải chuốt chỉn chu và xức nước hoa nam.

"Không ngờ lại được gặp lại anh ở nơi này."

Lý Chiêu Hy mừng rỡ tiến tới ôm chầm lấy Phác Nguyên Bân, nhưng hắn liền đẩy cậu ra, làm động tác chống cự rồi lùi lại hai bước.

Lý Chiêu Hy sững người, có chút ngơ ngác.

"Tôi nghĩ...sáu năm không gặp mặt, chúng ta có thể ôn lại chút chuyện xưa..."

Ồ, vậy là chúng ta đã không gặp nhau sáu năm rồi ư?

Phác Nguyên Bân nhẩm tính, không ngờ sau sáu năm kể từ ngày chia tay thế giới lại có nhiều sự thay đổi đến như vậy. Hắn cảm tưởng như đã nửa đời người trôi qua, thế nhưng kỳ thực mới chỉ sáu năm. Sáu năm trong cuộc đời này là bao nhiêu cơ chứ? Hắn đã già đi, nhưng Lý Chiêu Hy đứng trước mặt hắn hiện tại vẫn chẳng hề thay đổi gì so với sáu năm về trước.

"À... Tất nhiên, chúng ta có thể ôn lại chuyện xưa mà."

Phác Nguyên Bân mời Lý Chiêu Hy uống cà phê, nhưng cậu lại có chút áy náy nên đã từ chối, lấy cớ rằng đã có hẹn với một người bạn nên không thể ở lại lâu.

"Ầy, thật tiếc quá..."

Phác Nguyên Bân kéo áo khoác, hai người đang đứng trên đường, gió cuối thu không quá khắc nghiệt nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy lạnh run người.

Lý Chiêu Hy lấy điện thoại đưa cho Phác Nguyên Bân, ra hiệu cho hắn nhập số điện thoại của mình. Phác Nguyên Bân nhìn chiếc điện thoại trên tay, biết rằng không thể từ chối được nữa nên đành bấm số.

Lý Chiêu Hy nhận lấy chiếc điện thoại, tâm trạng trở nên vui vẻ hơn một chút nhưng vẫn không thể nở được một nụ cười. Cậu vẫy tay với Phác Nguyên Bân, nói rằng sẽ gọi lại cho hắn sau.

Phác Nguyên Bân đứng yên nhìn Lý Chiêu Hy quay lưng rời đi, chợt phát hiện ra sau bao nhiêu năm như vậy mà thói quen của Lý Chiêu Hy vẫn giống ngày xưa, khi đi thì đút hai tay vào túi quần, lưng thẳng tắp, toàn thân đứng thẳng tựa như một lưỡi đao hướng thẳng lên trời, không hề uốn cong, cứ thế đi thẳng.

.

.

.

2.

Hắn đã rời khỏi quê hương để đi tìm việc, định cư ở Hải Thị và làm việc được khoảng một năm rưỡi, hoặc hai năm gì đó? Phác Nguyên Bân không thể nhớ rõ, có một số sự kiện hắn không thường xuyên nhớ đến, cũng giống như chiếc chăn bông không được phơi dưới ánh nắng sẽ bị ẩm ướt và nấm mốc, cuối cùng bị côn trùng trong góc ăn mòn đi.

Thế nhưng hắn lại nhớ rất rõ lúc gặp Lý Chiêu Hy đang là mùa hè, bởi vì khi đó mùa mưa vào tháng tám, ngày nào cũng mưa xối xả, những giọt nước mưa trĩu nặng đập lên mái hiên căn nhà trọ mà hắn thuê, sau đó kéo theo những vệt nước dài rơi xuống đất.

Mỗi khi nghĩ về những ngày tháng ấy, ký ức của hắn cũng cứ thế nối tiếp nhau trút xuống như mưa.

Lý Chiêu Hy là đồng hương của hắn, cậu đến Hải Thị để tìm lấy một nơi nương náu.

Khi đó, Lý Chiêu Hy hỏi thăm địa chỉ thì gặp Phác Nguyên Bân.

Lúc cậu gõ cửa căn nhà trọ thì hắn chỉ vừa mới tỉnh dậy, trên người là chiếc áo thun đã bị giặt đến nỗi cổ áo bị giãn ra, có thể nhìn rõ được màu da của hắn qua lớp vải mỏng như trong suốt. Đầu tóc rối bù, hắn ngẩng đầu lên, nhướn mi để nhìn rõ Lý Chiêu Hy đang đứng trước mặt, chán nản ngáp vài cái.

"Ai đã bảo cậu tới đây?"

Nhận ra cậu trai trước mặt là người em đồng hương, hắn bước sang một bên rồi mời Lý Chiêu Hy vào nhà.

"Mẹ anh và mẹ em bảo anh ở đây đang có công việc rất tốt... nên hai cô mới bảo em tìm anh xem liệu anh có thể giới thiệu cho em một công việc hay không..."

Lý Chiêu Hy càng lúc càng lí nhí, xấu hổ đến mức không thể nói tiếp được nữa.

Căn nhà trọ nhỏ tồi tàn và bừa bộn, cậu quay lại nhìn mớ đồ đạc trong nhà trước khi kịp phản ứng.

"Họ chỉ đang trấn an cậu thôi. Tại sao cậu lại tin lời họ?"

Phác Nguyên Bân miễn cưỡng kéo ghế ngồi xuống, ra hiệu cho Lý Chiêu Hy ngồi lên giường.

Trong nhà chỉ có một chiếc ghế.

"Chắc cậu vẫn chưa tốt nghiệp. Không đi học thì sao mà đi làm?"

Nhà đã cúp nước hai hôm nay, hắn cũng chưa trả tiền nước, Lý Chiêu Hy cũng chẳng có gì để giải trí, hai người cứ ngồi đó, người ngồi trên ghế, người ngồi trên giường, đối diện nhau với những câu hỏi chuyện khô khan.

"Đã nhiều người rời khỏi Sơn Thị rồi nên em cũng muốn đi thử xem sao."

Lý Chiêu Hy vặn vặn gấu áo đến nhàu nát biến dạng, không giấu nổi sự căng thẳng. Cậu đã không gặp Phác Nguyên Bân kể từ khi hắn rời khỏi Sơn Thị. Khi cậu còn nhỏ, hắn như anh trai hàng xóm hay đến chơi đùa cùng cậu, lớn lên trông hắn đã giống một người trưởng thành, có mái tóc nhuộm xanh đậm và xỏ một hàng khuyên tai.

"Vậy là cậu bỏ học à?" Phác Nguyên Bân nhướn mày nhìn cậu.

"Vâng... Điểm số của em không tốt, bố em bảo học nhiều phí tiền, tốt nhất là đi kiếm việc làm."

Phác Nguyên Bân cười nhạt, không có bằng cấp, người nhà thì không muốn mình ở lại, chẳng phải quá thảm rồi ư?

Lý Chiêu Hy bị tiếng cười của hắn làm cho kinh hãi, Hải Thị quá rộng lớn và thịnh vượng, cậu không có đủ tự tin để ở lại đây, chỉ muốn về quê.

Như hiểu được nỗi lo lắng của cậu, Phác Nguyên Bân liền vỗ nhẹ vai.

"Ngày mai tôi sẽ liên hệ với một người bạn để giới thiệu cho cậu một công việc nên đừng quá lo lắng. Ở Hải Thị, mỗi người đều phải có con đường riêng, cậu phải ngẩng cao đầu mà sống, đừng để thiên hạ đánh giá thấp bản thân mình."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net