03.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

Cho nên dù nhiều năm đã trôi qua, nhưng Lý Chiêu Hy vẫn chưa từng xỏ lỗ tai.

Phác Nguyên Bân dẫn cậu vào nhà, lấy đôi dép trong tủ giày đưa cho cậu. Thế nhưng Lý Chiêu Hy đã sớm nhận ra có một đôi cùng kiểu dáng nhưng khác màu được đặt cạnh đôi giày của Phác Nguyên Bân.

"Anh có đang sống chung với ai khác nữa hả?"

Phác Nguyên Bân nghe xong sững người, lặng lẽ đẩy đôi dép vào sâu hơn trong tủ giày.

"Vợ sắp cưới của tôi thỉnh thoảng đến ở mấy ngày."

Lý Chiêu Hy không nói gì nữa, im lặng đi theo hắn vào phòng khách. Trên ghế sô pha có vài chiếc gối bông đáng yêu, Phác Nguyên Bân cúi người thu dọn rồi đem vào phòng ngủ.

Sau khi pha một ấm trà, hai người ngồi trên ghế sô pha nói chuyện một lúc.

"Tôi thậm chí còn không biết anh sắp kết hôn. Nãy giờ anh cũng không nói cho tôi biết."

Lời nói của cậu không có chút cảm xúc, nhưng hắn biết được giọng điệu đó của cậu thực chất là khi cậu đang buồn. Chỉ vì sợ cậu buồn nên hắn mới không dám nói với cậu.

"Tôi sắp đính hôn rồi, nhưng nói chuyện đó ra cũng không dễ dàng gì."

"Anh và chị dâu quen nhau khi nào vậy?"

"Một người bạn đã giới thiệu tôi với cô ấy, sau khi gặp nhau thấy cả hai đều có hảo cảm với nhau, rồi dần dần trở nên thân thiết."

"Trước đây anh không giống như thế này. Anh có đang sống tốt không?"

Vừa dứt câu, cả hai đều sững người.

"Tôi xin lỗi, ý tôi không phải như vậy..."

Lý Chiêu Hy lấy tay che miệng.

Phác Nguyên Bân xua tay: "Không sao đâu. Chỉ là tôi thực sự muốn ổn định cuộc sống, vất vả bao năm để kiếm sống ở Hải Thị rồi, giờ đây chỉ muốn mau chóng kết hôn ổn định sự nghiệp để có cuộc sống tốt đẹp hơn."

"À... Ra là vậy."

"Còn cậu thì sao? Cậu vẫn độc thân à? Cũng không còn trẻ trung gì nữa, tìm lấy một người bạn đời vẫn tốt hơn."

Phác Nguyên Bân rót thêm trà, trà từ trong ấm chảy ra nhỏ giọt vào tách trà.

"Tôi chỉ thích đàn ông, làm sao có thể kết hôn được. Chẳng phải anh cũng biết điều đó sao?"

"Nhưng mà... Con người hoàn toàn có thể thay đổi... Như tôi đây, cũng có thể có bạn gái..."

Hắn mải quay đầu nhìn Lý Chiêu Hy, trà đổ ra khỏi tách, chảy tràn lên mặt bàn.

Hai người vội vàng lau dọn trên bàn, ngón tay vô tình chạm vào nhau, Phác Nguyên Bân giật mình rụt tay như phải bỏng, cảm thấy có phần áy náy.

Lý Chiêu Hy có chút giận dữ, đột nhiên cảm thấy sự hiện diện của bản thân trong căn nhà này thật đáng mỉa mai. Ở đây có dấu vết cuộc sống của Phác Nguyên Bân và bạn gái hắn, hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, ngập tràn cả căn phòng. Cậu xuất hiện trong căn phòng này, như thể một kẻ xâm nhập bất hợp pháp, lố bịch và vô liêm sỉ.

Phác Nguyên Bân biết rằng Lý Chiêu Hy vẫn quan tâm đến mình, trong lòng hắn vẫn coi cậu là một đứa trẻ nên cũng không để tâm quá nhiều. Chỉ là hắn có chút bất lực, hai người đã chia tay rồi, việc hắn bắt đầu một cuộc sống mới chẳng phải là điều quá hiển nhiên sao?

"Ban đâu tôi cũng đâu có thích đàn ông, cậu không thích ứng được ư?"

"Ồ, hóa ra anh nghĩ như vậy ư. Thật thú vị."

Lý Chiêu Hy ngả người lên ghế sô pha.

"Chính anh đã khiến tôi thích đàn ông, nhưng tôi chưa gặp được người phụ nữ nào đủ để khiến tôi yêu cô ấy bằng cả tâm can như tôi ngày ấy."

Cậu đã yêu Phác Nguyên Bân bằng cả trái tim và thể xác, nhưng tới tận bây giờ cậu vẫn chưa bao giờ nhận lại được sự chân thành ấy.

.

.

.

8.

"Em không muốn làm việc ở khách sạn nữa."

Lý Chiêu Hy khi đó đã chuyển ra khỏi nhà trọ của Phác Nguyên Bân. Cậu tìm đến Phác Nguyên Bân vào một buổi trưa nọ, đem theo đồ ăn và bia. Hai người đã uống rất nhiều.

"Sao lại không làm nữa?"

"Em cần kiếm tiền nhanh hơn, em cần tiền." Hai mẳt Lý Chiêu Hy sưng đỏ, có vẻ như cậu đã khóc trước khi tới gặp hắn.

"Nhà xảy ra chuyện gì à?" Phác Nguyên Bân nhận ra đã có chuyện gì đó xảy ra, Lý Chiêu Hy vốn là một đứa trẻ lương thiện chất phác, nếu không phải vì túng thiếu tiền bạc thì cậu sẽ không nói ra những lời như vậy.

"Đúng vậy..." Lý Chiêu Hy nghẹn ngào gật đầu, "Bố em đi chợ bị xe đâm, tài xế bỏ trốn nên không thể tìm được thủ phạm. Nhưng tiền viện phí quá cao, em lại không đủ tiền..."

"Vậy thì để anh cho em mượn tiền tiết kiệm trước. Những chỗ kiếm tiền nhanh đều rất khó."

"Tận mấy vạn tệ, nếu mượn của anh thì em không biết phải trả bao lâu nữa."

"Em ở đây thì còn chạy đi đâu được? Cứ trả từ từ, anh chờ được mà."

Lý Chiêu Hy im bặt. Khi ly rượu sắp chạm đáy, cậu nhìn thẳng vào mắt Phác Nguyên Bân, cất lời: "Em biết là làm việc đó có thể kiếm được rất nhiều tiền, em có thể làm được không?"

Phác Nguyên Bân nhìn cậu sửng sốt.

"Em có biết mình đang nói cái gì không đấy?"

"Em biết, em không hề hối hận. Anh ơi, để em làm đi."

"Không, không được."

Phác Nguyên Bân kiên quyết từ chối, hắn không thể để Lý Chiêu Hy bán thân kiếm tiền, cậu đã lặn lội tìm đến Hải Thị để tìm nơi nương tựa, hắn không thể để cậu đi vào hang cọp được.

"Nếu anh làm được, sao em lại không?"

"Tôi nói không được là không được! Trước đây em đã hỏi tôi điều gì khiến tôi hối hận, vậy để bây giờ tôi nói cho em biết. Điều khiến tôi hối hận nhất là khi mới bước chân đến Hải Thị, vì quá túng thiếu tiền bạc nên mới làm ra loại chuyện như vậy đấy."

Phác Nguyên Bân kích động giận dữ, cổ và mặt đỏ bừng vì men rượu. Lý Chiêu Hy sợ hãi đứng dậy ngồi lên giường, không dám nhìn vào Phác Nguyên Bân.

Hắn bước đến trước mặt cậu rồi cởi quần áo, cởi từ áo sơ mi đến quần tây, chỉ để lại một chiếc quần lót trên người.

"Em nghĩ có thể nằm không kiếm tiền à? Nhìn cho kỹ đi, trên cánh tay này là vết sẹo do tàn thuốc lá, lưng thì bị một người đàn bà cào chảy máu, một lão già lắm tiền rủ bạn bè hắn cùng chơi, lưng tôi đầy máu nhưng bị bọn người đó đè xuống giường, cố thế nào cũng không thể thoát được."

"Lý Chiêu Hy, nếu đây là công việc tốt thì tại sao tôi lại không giới thiệu cho em?"

Hắn lao tới đè mạnh cậu xuống giường, một tay túm lấy cổ cậu, một tay xé nát quần áo của cậu.

"Dù có bị đối xử như thế này trên giường thì em vẫn muốn làm việc đó ư?"

Lý Chiêu Hy khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống ga trải giường, tay túm chặt mép quần lót, cố gắng giữ gìn chút tôn nghiêm cuối cùng trước khi quần áo bị lột sạch.

"Thế nhưng em vẫn còn trẻ, nếu bây giờ không kiếm được nhiều tiền hơn thì chẳng phải em sẽ lãng phí tuổi trẻ của mình vô ích sao?"

"Nếu em coi cơ thể của mình là một món hàng, sau này sẽ không có ai tôn trọng em nữa đâu."

"Giờ đây em không thể nghĩ gì hơn được nữa... Đồng nghiệp của em cũng đã làm công việc này. Hôm nọ bọn em đi ăn tối cùng nhau, trên cổ cậu ta là chiếc khăn quàng Burberry giá hơn bốn ngàn tệ..."

"Bốn ngàn tệ, số tiền đó gửi về nhà có thể tiêu được hai ba tháng."

"Em cũng muốn tiết kiệm được nhiều tiền hơn khi vẫn còn trẻ, việc này đâu có gì là sai? Em không hối hận đâu. Anh à, anh đã nói với em rằng anh không thể hối hận vì những chuyện vô nghĩa. Em đã tự mình quyết định nên sẽ không bao giờ hối hận."

Lý Chiêu Hy giật lấy điếu thuốc đang hút dở trên tay Phác Nguyên Bân, đưa vào miệng rít một hơi thật mạnh.

Khói thoát ra từ mũi và lan ra giữa mắt hai người.

"Vậy là đã dự tính hết rồi? Cho dù tôi không đồng ý thì em cũng sẽ tự đi tìm cách?"

Lý Chiêu Hy gật đầu.

"Vậy tại sao em còn tìm đến gặp tôi? Em đâu có nghe lời tôi nói."

"Em chưa bao giờ làm chuyện đó với đàn ông, xin anh hãy dạy cho em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net